TÔNG CHỦ ÁC MA CỦA TA - Chương 16: 16 Lục
Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng đi lanh quanh một lúc thì Tô Nhược Hồng sụp chân rơi vào một sơn động mọc đầy hoa.
_Á!
_Tô sư muội!
Phong Truy Mệnh liền nhanh như chớp bắn từ tay ra một sợi dây ánh sáng quấn lấy tay của Tô Nhược Hồng,định kéo nàng trở lên nhưng phía bên dưới chân nàng lại bị một sợi dây Leo cuốn chặt,kéo nàng trở xuống.
Sức mạnh của dây Leo không thể làm khó Phong Truy Mệnh ,y kéo Tô Nhược Hồng về cạnh bên,nhưng đất dưới chân cả hai đổ sụp khiến họ rơi xuống.
Sau khi họ rơi chạm chân lên mặt đất thì khoảng trống phía trên đầu lại trở về hình trạng nguyên vẹn ,biến thành trần của sơn động bên dưới và thành mặt đất bằng phẳng của sơn động phía trên.
Vâng !đây chính là Động Hoa Nhân được đích thân Tổ Sư khai lập Bách Kiếm Môn yểm chú.
_Tô sư muội ,muội không sao chứ.
_Dạ không sao! đây chắc là Động Hoa Nhân rồi!
Phong Truy Mệnh gật đầu.
_Ừm! khi rèn luyện ý chí chống lại các loại chú mê tâm,huynh đã từng vào đây!
_Á! Phong sư huynh ,muội muội muội đã bị!.
Tô Nhược Hồng đã bị biến thành hoa nhân,ngay sau đó đến lượt của Phong Truy Mệnh.
_Muội đừng lo lắng! chỉ tạm thời bị biến hình thôi,một lúc nữa muội thấy ảo giác,hãy cố gắng vượt qua sự sợ hãi muội sẽ thoát khỏi đây!
_Dạ!
Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng cùng lúc rơi vào ảo giác.
! Ở hang động của Lăng Đỏ!
Mộ Tuyết nằm nghiêng ngắm gương mặt tuấn mỹ của Khiêm Tử Lăng đang ngủ.
Mài kiếm ,mũi cao ,mi mắt rũ như mưa ,suối tóc đen như mực,môi lại hơi cong ở hai khoé ,miệng khép chặt mà nhìn cứ như đang mỉm cười.
_Đẹp!
Mộ Tuyết mơ màng tưởng tượng về tương lai
_Sau này bảo hắn giao lại Bách Kiếm Môn cho Phong sư huynh,ta và hắn sẽ đến một nơi yên bình hơn để sinh sống.
Mùa hè hắn làm đá bào xi rô đem bán,mùa đông mình sẽ cho thuê Hoả Lôi để sưởi ấm kiếm chút gạo.
Nếu buồn có thể xin vài đứa bé bụ bẫm về nuôi! hí hí hí!.
Mộ Tuyết đang cười híp mắt vì tương lai tươi đẹp thì nghe giọng của Tử Lăng.
_Ngươi đang nghĩ gì mà vui đến như vậy?
Y đã thức
Mộ Tuyết đối mặt Tử Lăng có chút ngượng nên xoay người nằm ngửa ra.
Mộ Tuyết ngồi dậy ,Tử Lăng cũng ngồi theo.
_Không có gì,chỉ nghĩ về một số việc đã qua thôi!
Mắt của Tử Lăng phím hồng
_Hừm! có phải ngươi đang nhớ đến tên hỗn chướng kia không?
Mộ Tuyết nhếch mép
_Hừ,Tại sao ta phải nhớ đến hắn chứ?
“_Tên hỗn chướng đó là ngươi chứ ai”.
Giọng bắt đầu có chút giấm chua ,Tử Lăng nói.
_Đừng vờ vịt nữa ! khi nãy nếu như ta không quay lại kịp lúc phá đám hai ngươi có lẽ bây giờ người nằm trên giường với ngươi là hắn!.
Mộ Tuyết lấy tay đỡ trán lắc đầu vài cái.
_”Ghen rồi a! “
_Hừ ngươi nghĩ sao tùy ngươi!
Nói xong y bước xuống giường mang lại giày ,buộc lại tóc thành đuôi ngựa nhỏng cao,trông lại càng tuấn tú pha chút tinh nghịch.
Tử Lăng cũng vội mặc lại y phục.
_Ta nói đúng tim đen của ngươi rồi chứ gì?ngươi đừng quên ,ngươi đã là người của ta!.
đừng hòng mơ mộng cùng hắn nữa! Ta sẽ không để hắn trở lại đâu!.
Mộ Tuyết thở dài.
_”Trai đẹp khi yêu thường bị hoang tưởng hay sao ấy nhỉ?”
_Dạ! Tông Chủ!.
người nói sao ta nghe vậy.
.
hừ!.
Không đợi Tử Lăng mặc xong y phục ,Mộ Tuyết cởi trần mà đi khỏi sơn động.
_Này ngươi đi đâu đó! đây là động Tu Linh ,ngươi lại chưa khôi phục trí nhớ đi lung tung sẽ bị lạc đấy, ngươi còn không mặc áo!.
này chờ ta! ta dẫn đường cho ngươi! Lãnh Mộ Tuyết!
!.
! Ảo giác của Phong Truy Mệnh!
Một cụ ông chống gậy bước ra cửa vẫy tay với một thiếu niên ,mặt mũi khôi ngô.
_Tiểu Phong lần này con phải gắng vượt qua thử thách tuyển chọn ,vào được Bách Kiếm Môn mới mong trở thành một Tông Sư chân chính.
_Ông đừng lo lần này cháu sẽ thành công! ông ở nhà chờ tin vui của cháu!
Tiểu Phong là người của Long Sơn Trấn thuộc địa phận của Bách Kiếm Môn cai quản,nhà nghèo ,mồ côi cha mẹ từ nhỏ ,sống cùng ông nội làm nghề bán kẹo hồ lô mưu sinh,năm nay hắn vừa tròn mười lăm tuổi,nhưng đã phải đi làm thuê từ năm mười tuổi.
Tiểu Phong tư chất thật thà,nên thường bị kẻ khác ức hiếp,một lần nhìn thấy các vị đạo hiệp ngự kiếm bay đi đánh Quỷ Quái ,Tiểu Phong mơ ước mình cũng được oai phong như vậy,nên đã xin ông nội cho đến Bách Kiếm Môn dự thi tuyển chọn đệ tử,thế nhưng vì tư chất kém nên hắn đã ba năm liền dự tuyển đều thất bại.
Năm nay hắn lại khăn hành trang trèo lên Đỉnh Long Sơn tiếp tục dự tuyển.
Lần tuyển chọn này có ba vị Đường chủ của Ngọc Kiếm Đường,Thiết Đường,Mộc Đường làm chủ khảo và cũng là các vị Tông Sư trực tiếp nhận đồ đệ.
_Mọi người nghe đây ! phía trước mặt các ngươi là thùng gỗ dùng để xách nước và một cây con héo úa ,chỉ cần người nào có thể đến con suối dưới chân núi xách nước lên đây tưới cho cây tươi lại thì đạt quy cách được nhận vào Bách Kiếm Sơn Trang làm đệ tử,không quy định thời gian.
Có người nghe thấy liền nói
_Gì chứ ta vừa mới từ dưới chân núi vất vả đi lên đây giờ bắt đi xuống xách nước! hừ không làm! ta bỏ cuộc.
_Cái cây này chết queo rồi,tưới nước bao nhiêu cũng không sống lại đâu ta bỏ cuộc.
.
Còn lại chừng mười người vẫn ở lại tham gia cuộc khảo thi.
Có người có sẵng căn cơ võ học ,dùng kinh công phi nhanh đi,có người thông minh chạy đi tìm xung quanh xem còn con suối nào khác không,có người độ thẳng linh lực cứu sống cây luôn.
Riêng Tiểu Phong vẫn thật thà xách thùng gỗ đi xuống con suối dưới chân núi mà xách nước.
Đi lên đi xuống chỉ hai lần thì trời đã tối ,trong khi mọi người được nhận vào Sơn Trang hết thì y vẫn cứ miệt mài xách nước tưới cây đã chết khô.
Đến hai ngày sau ,chúng đệ tử của Bách Kiếm Môn vẫn còn trông thấy Tiểu Phong vừa nhai lương khô vừa xách thùng nước tưới cây.
Đệ tử A nói.
_Cái tên này đầu làm bằng đất sao hả! vẫn còn tưới cây à!
Đệ tử B nói
_Ta không lạ gì hắn đâu ,hắn chính là thằng ngốc Phong Đại Lang nhà dưới thị phố ,năm nào cũng đến ứng thi!
_Đúng là ngu ngốc!.
ba vị Đường Chủ đã ngưng nhận đệ tử rồi! còn tưới cây gì nữa!
Lúc đó Tạ Quang Hành ba mươi mốt tuổi ,vừa tiếp nhận vị trí Tông Chủ chưa lâu ,y đi ngang qua Sân Chính Viện nghe được lời xì xầm của mấy đệ tử cũng hiếu kỳ đứng nhìn Tiểu Phong.
_”Tên nhóc này đúng là quá thật thà!.
“
Liền dùng một chiếc lá bắn đến chân của Tiểu Phong ,điểm một huyệt đạo khiến chân của hắn tê cứng không nhấc lên nổi.
_Ui da !
_”Ừm! tư chất kém!.
“
Ấy vậy mà hắn vẫn lê một chân ,xách thùng gỗ đi xuống chân núi.
Đến tối Tiểu Phong xách lên được một thùng nước tưới vào cây,thấy vậy Tạ Quang Hành mới đi đến hỏi hắn.
_Ngươi tên gì?năm nay bao nhiêu tuổi?
_Dạ! ta tên Phong Đại Lang ,năm nay vừa tròn mười lăm tuổi!
_Ngươi đừng tưới nữa các Đường Chủ đã ngưng nhận đệ tử rồi!
_Không sao! chỉ cần ta tưới cho cây tươi lại!.
họ sẽ nhận ta!.
_Hừm!.
ngươi có biết ở bên cánh rừng phía đó cũng có một con suối không?
_Ta biết! ta thấy có người đến đó xách nước!
_Ngươi biết?mà vẫn xuống chân núi xách nước sao?
_Các vị Tiên Quân không phải đã nói là xách nước ở con suối dưới chân núi hay sao?
_Hừ! con suối bên đó là đầu nguồn nước của con suối dưới chân núi đấy!.
_Thì sao ạ!.
Tạ Quang Hành lắc đầu
_Hừm!.
đừng xách nữa! ta nhận ngươi làm đồ đệ.
Tiểu Phong hớn hở quỳ xuống dập đầu lạy liên tục.
_Người nhận ta sao?Đa tạ Tiên Quân,đa tạ Tiên Quân!
_Còn gọi ta là Tiên Quân?
_Dạ,dạ! đa tạ Sư Tôn!.
_Vậy ta sẽ đặt danh cho ngươi là Phong Truy Mệnh! để ngươi đuổi bắt vận mệnh của chính mình!.
! Năm năm sau Tiểu Phong cùng Tạ Quang Hành ra ngoài đánh Quái ở một thôn nghèo thuộc Trấn Tô Hà cứu được Tô Nhược Hồng năm ấy vừa tròn mười bốn tuổi,con của một Đại Phu trong thôn.
Vì để làm cho con Quái không tấn công vào Trấn tàn sát dân lành,quan phủ nơi này đã cách năm ngày là đem dâng lên cho nó một thiếu nữ trong thôn nghèo để ăn thịt,nhằm kéo dài chút thời gian để cho người đi tìm Đạo Hiệp về trị con Quái.
Trấn Tô Hà thuộc địa phận của Trường Bạch Tiên Môn cai quản nhưng để mời Tông Sư của Tiên Môn xuất Sơn đi diệt Quái phải tốn rất nhiều ngân quan,mà quan phủ lại không chịu bỏ quá nhiều tiền để diệt một con Quái cấp Trung vì vậy đã đến Bách Kiếm Môn xa xôi mà ủy thác nhờ vả.
Tạ Quang Hành dẫn theo mấy đệ tử trong bổn môn và Phong Truy Mệnh đến Tô Hà diệt Quái,cũng vừa đúng lúc Tô Nhược Hồng được chọn “gả” cho Quái Thú.
Sau khi khiêng kiệu hoa bỏ nàng ở lại trên ngọn núi hoang vu chờ Quái đến ăn thịt ,bọn dân thôn bỏ chạy về hết.
Tô Nhược Hồng nghe tiếng gào rú của Con Quái sợ quá nàng cũng bỏ chạy,may mắn là Tạ Quang Hành đến kịp lúc,đánh con Quái tan xác cứu sống nàng.
Nhưng vì đã bị “gả” cho con Quái nên nàng không còn được phép lấy ai làm chồng được nữa,bị dân trong thôn cười nhạo.
Cha nàng không thể để con gái sống như vậy cả đời xuân sắc phai nhạt,nên quỳ lạy cầu xin Tạ Quang Hành thu nhận Tô Nhược Hồng làm đệ tử.
Tạ Quang Hành nhìn thấy tư chất của tiểu cô nương hơn người,y thuật lại cao nên đồng ý thu nhận nàng làm đồ đệ.
Sáu năm sau Phong Truy Mệnh đạt được linh đan cấp Bạch Kim trước khi vào Động Tu Linh để luyện vũ khí thần võ y hẹn gặp Tô Nhược Hồng đến cây hoa Tử Điệp nói chuyện.
Khi Tô Nhược Hồng đến thì y cứ ậm ờ lúng túng cả ngày chỉ nói đúng một câu.
_Huynh,huynh ,huynh!.
à không có gì!.
muội ở ngoài giữ gìn sức khoẻ nha!.
Tô Nhược Hồng đứng cả ngày tê mỏi cả chân chỉ được nghe câu nói này,liền giận tím cả mặt hét lên.
_Phong Truy Mệnh huynh là đồ ngốc! đi mà luyện thần võ của huynh đi!.
hứ.
Rồi nàng bỏ đi
Phong Truy Mệnh đứng ngớ ra đến tối cũng chỉ hiểu được.
_Muội ấy chê ta ngốc !.
Ở bên ngoài thực tại Bông Hoa Truy Mệnh mếu máo khóc
_Hic,hic,hic! cả muội ấy cũng chê ta ngốc!.
Còn Tô Nhược Hồng đã thoát ra ảo giác từ lâu và đã biến lại hình người.
_Hừ! huynh không ngốc thì ai ngốc nữa! mười lăm năm rồi còn gì!.
ta chờ đến hơi cũng sắp tàn rồi đây!.
Tử Lăng lấy Tróc Bì ra quất một cái quấn lấy chân của Mộ Tuyết ,khiến cho Mộ Tuyết bất ngờ ngã dập mặt xuống đất.
_Chóc!
_Á!
Mộ Tuyết nổi giận
_Ngươi điên rồi hả?
Đoạn xoay ngửa lại ,nhanh tay nắm lấy Tróc Bì kéo mạnh khiến Tử Lăng cũng té nhào nằm sấp lên người y.
_yaa!
_A!
_Ngươi đứng lên mau!
Tử Lăng không đứng lên mà lại cởi lớp áo bên ngoài ra.
_Ngươi không được cởi trần đi lung tung,mặc đỡ áo của ta đi.
Mộ Tuyết đẩy hắn ra.
_Là ai xé nát áo của ta hả! ta không mặc!
Sau đó nghiêng người cố bò đi khỏi người của Tử Lăng đang đè lên phía trên.
Tử Lăng ôm vai y lại.
_Hừ ai xé áo ngươi?không phải là tên hỗn chướng kia sao! á à! ngươi cảm thấy luyến tiếc nên cố ý để vậy chờ hắn đến xem hả?
Mộ Tuyết tức muốn trào máu vì kiểu ghen lạ đời này của tên Tông Chủ có hũ giấm ngâm ngàn năm bốc mùi.
_Grừ! ngươi! ta không mặc đấy làm gì ta! ta chờ hắn đến để ngắm làn da tươi mịn của ta đấy rồi sao!
Tử Lăng trợn mắt nghiến răng.
_Đương nhiên là không được!
Liền kéo lưng quần của Mộ Tuyết giữ y nằm lại,một tay lột nhanh áo ngoài của mình ra.
_Mặc vào cho ta!.
_Không mặc! yaa!
_Đợi ta cởi xong áo sẽ trùm kín ngươi như bưng!.
yaaa!
_Đồ đần này ! cút!.
Hai bên cứ giằng co ,ôm lấy nhau lăn qua lăn lại,khiến tóc tai bù xù,thân thể bụi bặm.
_Hước!.
hai! hai! hai ngươi!.
đang làm gì đó!.
?
Nghe tiếng của Đông Kỳ Vân ,cả Mộ Tuyết lẫn Tử Lăng đều quay đầu nhìn sang,thì thấy Đông Kỳ Vân y phục ướt đẫm ,tóc tai còn bết nước nhỏ giọt xuống,há hốc mồm đứng chết điếng nhìn họ.