TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI - Chương 8
Giang Khâm Dật và Du Dịch đều hiểu nhóc con này không có ý định mời họ vào, thức thời nói tạm biệt rồi lái xe đi. Quý Trạch An nhìn đằng sau xe viết hàng chữ thật to (. ﹏. *) Các chủ nhân đều hổng có vui, không nhịn được nhìn xe đang càng ngày càng xa mà bật cười. Đến lúc không thấy bóng xe mới xoay người rời đi.
Du Dịch không vui. Giang Khâm Dật vì Du Dịch không vui nên cũng không vui. Du Dịch muốn nhìn bóng lưng nhóc con lên lầu rồi thấy nhà sáng đèn sẽ rời đi. Vậy mà nhóc con này hết lần này đến lần khác đều không theo ý anh, chờ bọn họ đi trước mới về nhà. Đơn giản là cậu khách sáo khiến anh mất hứng. Chẳng qua anh rất vui vì nhóc con này tự mình nấu cơm chứ không ăn đồ linh tinh ở bên ngoài. Lúc theo cậu vào siêu thị mua đồ Du Dịch còn nhận ra nhóc con là người lành nghề. Chỉ là nghĩ đến nhóc con do ở một mình nên mới hiểu chuyện như vậy anh thấy lòng mình có chút chua xót. Bây giờ nhà nào còn tồn tại loại con trai nấu cơm hàng ngày? Tuy anh cũng tự mình nấu cơm nhưng đấy là do anh ghét cơm quán bẩn, không muốn ăn đồ do người xa lạ nấu.
Bữa tối nay cũng như vậy, nhưng là do nhóc con mời khách nên anh mới ăn. Đây là coi trọng mặt mũi nhóc con nên anh mới đồng ý chứ là người khác thì anh đã xoay người bỏ đi rồi. Có điều ăn xong nhóc con đi mua đồ ăn, cứ nghĩ đến việc mình ăn đồ ở quán nên bỏ qua cơm nhóc con tự làm anh lại thấy không vui. Không chỉ vậy bây giờ nhóc con rất đề phòng, không muốn mời bọn họ đến nhà cậu.
“Tiểu Việt?” Giang Khâm Dật cảm nhận được Du Dịch khó chịu rất rõ. Không khí trong xe giảm xuống, giằng co một lúc lâu hắn mới mở miệng.
Du Dịch ngẩng đầu nhìn anh trai mình, chợt nhớ ra cái gì đó mặt tối sầm lại “Anh và cậu ấy từ bao giờ gọi nhau thân mật như thế?”
“Anh và ai thân mật như thế?” Nhất thời Giang Khâm Dật không phản ứng lại được, hắn còn đang nghĩ gọi Tiểu Việt anh cũng phản ứng. Đang chuẩn bị vui mừng mới nhận ra giọng anh lúc hỏi câu này có chút âm trầm. Ngừng một lúc, nhớ lại cái gì đó Giang Khâm Dật bỗng hiểu em trai nhà mình có thể vì Tiểu An trước đó gọi hắn một câu Dật ca mà ghen tỵ nhịn không được giật giật khóe miệng, lại cảm thấy có chút buồn cười “Tiểu Việt, cái này cũng ghen? Tiểu An và em bây giờ một chút quan hệ cũng không có.”
Lập tức Giang Khâm Dật nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt Du Dịch càng khó coi.
Trong xe trầm mặc một lúc Giang Khâm Dật mới chậm rãi nói tiếp: “Tiểu Việt, Tiểu An là nhóc con, không chỉ giới tính nam mà còn là con nít. Lời anh nói em hiểu không?”
“Vậy thì sao.” Du Dịch nhàn nhạt trả lời, dáng vẻ không thèm để ý khiến Giang Khâm Dật có chút không tốt.
“Em, em phải để ý đến cảm nhận của ba mẹ, quốc gia không cho phép hôn nhân đồng giới. Không chỉ vậy, em nghĩ Tiểu An sẽ chấp nhận em sao?” Giang Khâm Dật ngừng lại, biết Du Dịch sẽ không để ý chuyện ba mẹ lại tiếp tục nói “Tiểu An bây giờ vẫn bé, mới mười bảy tuổi, còn chưa vào đại học. Em đã hai chín sắp ba mươi rồi, chênh lệch quá xa, em lớn hơn nhóc gần một giáp. Cậu ấy còn nhỏ, tính cách chưa ổn định. Cho dù bây giờ đồng ý với em nhưng em có chắc chắn rằng hai người sẽ cùng nhau cả đời? Nói ngược lại, giả sử Tiểu An thích con trai nhưng cậu ấy không nhất định sẽ chọn em. Cậu ấy hoàn toàn có thể chọn một người bằng tuổi, hợp nhau.”
Giang Khâm Dật thấy mặt Du Dịch ngày càng đen, không cho anh chút hòa hoãn “Tiểu Việt, em có thấy em đối với người mà thần côn nói là người định mệnh quá mức chấp nhất? Em có nghĩ đến người định mệnh đấy không hợp em, thậm chí không chấp nhận em? Em không nên cứ ở trong vòng mà thần côn kia vẽ ra mà không ra ngoài…..”
“Dừng xe.” Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật nói.
Giang Khâm Dật còn muốn nói tiếp, Du Dịch nhắc lại câu cũ. Cuối cùng hắn vẫn phải đỗ xe ven đường theo lời Du Dịch.
Trước khi Du Dịch xuống xe có nói một câu khiến Giang Khâm Dật thật lâu sau vẫn không phản ứng.
Anh nói: “Mấy người còn tin cái này hơn tôi, không phải sao?”
Giọng giễu cợt khiến Giang Khâm Dật cứng ngắc như tượng thạch. Cho dù khi đó hắn vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng có nghe nói. Đến khi lớn lên hắn mới hiểu chuyện gì xảy ra, muốn xoay chuyển nhưng đã muộn. Nhưng hắn không muốn buông tha, không chỉ thế ba mẹ càng lớn tuổi càng hối hận chuyện năm đó. Ngày xưa, từ lúc mẹ sinh em trai mắc bệnh không ngừng, trong nhà cũng liên tục gặp rắc rối lớn nhỏ. Huyền học đại sư đi ngang qua có nói với ba mẹ, em trai hắn tuy là người đại phú đại quý, suốt đời cơm no áo ấm nhưng lại khắc ba mẹ anh em, khắc vợ nghiêm trọng, cả đời không con. Sau không bao lâu người nhà liền đưa em trai Giang Khâm Việt đi. Sau đó mọi chuyện lắng xuống, bệnh của mẹ cũng khỏi, những chuyện phiền toái không còn, càng ngày càng thuận lợi. Chỉ có điều tất cả đều tạo thành Du Dịch ngày hôm nay.
***
“Tôi về rồi.” Lúc Quý Trạch An mở cửa nói một câu, vào cửa phòng lặp lại lần nữa. Tất nhiên gian phòng trống sẽ không có thanh âm đáp lại cậu. Chỉ là lúc mở đèn nhìn thấy trong phòng tất cả đồ vật lớn nhỏ đều có chữ nhảy nhót hoan nghênh cậu trở về.
Để túi nilon lên bàn xong Quý Trạch An để thẻ ngân hàng ở cái nẹp trong tủ quần áo, không để chung trong hộp sắt cùng số tiền thù lao cậu kiếm được khi làm diễn viên phụ. Lấy di động mới mua nhắn tin báo bình an cho đại thúc rồi mới quay về phòng khách sắp xếp thức ăn mới mua. Thái, rửa rồi phân loại đồ cho vào hộp để trong tủ lạnh xong xuôi, Quý Trạch An vào nhà vệ sinh lấy chổi và giẻ để dọn phòng. Tuy nhìn qua rất sạch nhưng sàn nhà nói với cậu trên người nó có lớp bụi rất khó chịu nên mỗi ngày về nhà cậu rất nghiêm nghiêm túc túc quét dọn một lần.
Đến lúc dọn xong, cả người đổ đầy mồ hôi. Quý Trạch An đi tắm, giặt quần áo rồi mặc bộ quần áo hình con gấu chen trở lại phòng ngủ.
Di động nhận được tin đại thúc nhắn lại, Quý Trạch An xác nhận xong mở sách giáo khoa ra làm bài tập hè. Trung học cậu học theo ban tự nhiên nên không cần viết cả bài luận dài ngoằng của ban xã hội, chỉ cần suy nghĩ kỹ, nhớ công thức là làm rất nhanh. Bất tri bất đã qua vài tiếng, Quý Trạch An thấy khát muốn đứng dậy uống chút nước. Lúc cầm cốc nước quay lại thấy điện thoại để chế độ im lặng có đèn nhấp nháy nhỏ ở góc bên phải.
Mở máy quả nhiên có một tin nhắn.
Người gửi là Du Dịch, hơn nữa còn từ một giờ trước.
Nhấn vào, đọc xong Quý Trạch An đầu óc dừng một chút.
Ốc tiên sinh: Tiểu An, có thể thu lưu tôi một đêm không.
Quý Trạch An hôm nay đi cùng đoàn Du Dịch mua điện thoại di động cho nên đã lưu số ba người họ. Chỉ là lúc về cậu nhắn tin cho đại thúc thì đổi tên Du Dịch thành Ốc tiên sinh. Bởi vì nhắc đến anh cậu lại nhớ đến chuyện Du Dịch mỗi ngày đưa cơm và sữa. Tuy rằng anh không thừa nhận nhưng Quý Trạch An đã thấy hàng chữ nên chắc chắn là anh, lúc đó ngứa tay nên đã đổi tên của anh. Quý Trạch An nhìn về bệ cửa sổ, ở đó bày vài cái chai thủy tinh đựng sữa đã rỗng giờ được cậu dùng làm đồ trồng cây, xanh mướt nhìn rất thoải mái.
Cậu đứng dậy lấy cặp sách của mình. Hôm nay nhiều chuyện đã xảy ra, giờ cậu mới nhớ sữa được nhận còn chưa uống.
Vì vậy ly nước bị cậu bỏ quên, mở nắp chai uống sữa.
Lúc uống nửa bình, thấy chữ trên chai chuyển thành ~(≧▽≦)/~ hổng bị ghét bỏ thiệt là tốt!
Quý Trạch An lại nhịn không được khẽ cười. Lần thứ hai nhìn về di động, cậu nhắn tin lại.
Du Dịch từ trên xe Giang Khâm Dật bước xuống tâm phiền không nhịn được. Tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng nội tâm lại rất nôn nóng. Anh cứ thế tùy tiện đi, không muốn quay về quán rượu. Cứ đi như vậy, bất tri bất giác đã đến chung cư chỗ Quý Trạch An xuống xe. Trời đã tối, đèn đường lại nhập nhèm, nhìn chỗ này có chút âm u. Thế nhưng khi Du Dịch ngẩng đầu nhìn phòng nhóc con sáng đèn thì thấy tâm tình có chút ấm lên.
Anh tự nói với mình, anh có thể hy vọng, có thể……
Đứng một giờ đồng hồ trên con đường tối tăm ấy, cảm giác muốn gặp nhóc con trong ngực anh càng lúc càng đậm.
Chính vì thế anh lấy điện thoại nhấn phím tắt số 1 gửi một cái tin nhắn. Về phần lý do không gọi đi, anh không muốn nghe chính miệng cậu từ chối, câu chữ viết ra vẫn khiến anh thoải mái hơn một chút. Du Dịch hiểu rõ, Quý Trạch An tuy rằng rất lễ phép với họ, mặt luôn tươi cười nhưng từ đầu tới cuối, cậu thân với Dương Lợi còn hơn bọn họ, anh có thể hiểu được nhưng anh không thích cảm giác đó. Du Dịch biết Giang Khâm Dật nói đúng, anh không hiểu nhóc con, họ gặp nhau mới có hai lần. Anh tìm cậu đã lâu, cuối cùng đã gặp được, khoảnh khắc nhìn thấy cậu liền chú ý. Nhưng anh không biết, nếu anh giải thích, chỉ sợ cậu sẽ cho rằng anh theo chủ nghĩa quái dị. Du Dịch thấy đây không phải là nhất kiến chung tình, chỉ là khi nhìn thấy cậu, anh dường như cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác này anh không hình dung được nhưng lại khiến anh thấy ấm áp.
Tin nhắn gửi đi đã được một tiếng, Quý Trạch An vẫn chưa trả lời.
Đêm hè nhiệt độ hơi thấp, Du Dịch bị gió thổi đến lạnh, nỗi chờ mong đã giảm hơn phân nửa, lý trí vùng dậy.
Anh muốn bỏ qua phương thức cậu từ chối anh thế nhưng vì sao hai chân của anh cứ như bị chôn ở đó, không muốn rời đi?
Đèn phòng nhóc con vẫn sáng, cậu vẫn chưa ngủ.
Bây giờ Du Dịch không muốn rời đi. Tuy anh đã biết mình bị từ chối, thế nhưng đến những câu từ chối uyển chuyển anh tưởng tượng ra cũng không có.
Anh không nhịn được cảm thấy mất mát nhưng về khía cạnh khác lại thấy nhóc con có tâm phòng bị như vậy rất tốt, sẽ không dễ bị người khác ăn hiếp. Nhưng nghĩ đến người đó là mình, Du Dịch cảm thấy có chút khổ sở. Anh tự nhủ hai người mới gặp nhau hai lần, không hiểu nhau lắm, quan hệ cũng không thân thiết, cho nên những điều này rất bình thường, anh không được sốt ruột, phải từ từ, nhưng…….
Một người cô đơn đã lâu luôn không nhịn được muốn biết tư vị khi hai người ở cùng nhau là thế nào.
Lúc gặp được nhóc con anh đã có ý nghĩ này.
Ngay lúc anh quyết định chờ nhóc con ngủ sẽ rời đi thì điện thoại di động vang lên ‘leng keng’
Du Dịch thấy nhóc con trả lời – Được, nếu như anh không ngại nhà của tôi nhỏ.
___Hết chương 08___