TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI - Chương 21
Xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, quét dọn xong nhà vệ sinh, tắm rửa rồi Quý Trạch An theo thường ngày chuẩn bị đi ra bệ cửa sổ, nhìn những bình sữa rỗng trồng cây không nhịn được đờ người ra.
Du Dịch đối với cậu rất tốt, cậu vẫn ghi nhớ trong lòng. Bởi vì cảm giác tốt từ trước mà có nhiều chuyện cứ vậy mà tâm an lý đắc*, chỉ cần cậu suy nghĩ một chút là thấy được những vấn đề không đúng. Cậu hình như đã nhảy vào cái vòng tròn mà người khác dùng “hòa hợp” để tạo nên, còn không muốn thoát ra. Hơn cả Nghiêm Cẩm, người này càng có nhiều những tính chất nguy hiểm. Cậu ngoại trừ biết tên anh những vấn đề khác hoàn toàn không biết gì cả. Nghề nghiệp của anh có tính đặc thù mà cậu không thể nào hiểu rõ, rồi ngày hôm nay cậu mới biết hóa ra anh đã gần ba mươi, còn là anh em của Giang ảnh đế, gia thế và bối cảnh của anh cũng chẳng bình thường.
(*tâm an lý đắc ‘心安理得了’ thanh thảnh, yên tâm thoải mái, yên lòng – theo QT.)
Quý Trạch An có chút phiền não thở dài, hé miệng nhưng cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh. Vấn đề xin nghỉ còn chưa giải quyết, tâm tình mới tốt lên một chút đã bị Giang ảnh đế phá hủy. Cậu dời mắt từ những mảng xanh mướt, thấy trong tay cầm ly nước, khựng lại một chút rồi từ trên ghế đứng dậy, cẩn thận tưới nước vào những bình đó.
Giang ảnh đế hôm nay đã nhắc nhở cậu không có việc gì thì đừng gần gũi Du Dịch quá. Du Dịch phải có cuộc sống của người bình thường, bây giờ anh có ý tốt với cậu nhưng tương lai anh phải kết hôn, người nhà của anh chắc chắn sẽ không đồng ý anh sống chung với một người con trai.
Quý Trạch An thêm nước vào từng bình sau đó rửa cái ly trong tay, đặt lại ở chỗ cũ.
Đi đến phòng ngủ, trực tiếp ngã xuống giường của mình, mặt đập trên gối đầu mềm mại.
Cậu đối với Du Dịch là có ý gì?
Chỉ là cảm thấy ở với anh rất thoải mái, có cảm giác được người khác chăm sóc lo nghĩ cho, không muốn thay đổi, càng không muốn…
Không muốn mất đi.
Quý Trạch An không phủ nhận chính mình rất ích kỷ. Bởi vì những người như vậy sẽ tốt hơn với chính mình nên sống lại lần nữa cậu liền quyết định với một số chuyện sẽ ích kỷ.
Xoay người, ngửa mặt lên, chụp đèn còn chưa tắt có những dòng chữ khiến lòng ấm áp.
(..) Tiểu An, đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai còn phải đi học mà, tôi sẽ cùng cậu ngủ.
Quý Trạch An kéo khóe miệng, nhìn chụp đèn cho dù được cậu lau rất sạch sẽ nhưng do lâu năm nên ngả vàng cười cười “Cảm ơn.”
Cậu đứng dậy tắt đèn, trong bóng đêm tìm được chuẩn xác vị trí giường ngủ, nằm xuống, đắp chăn cẩn thận chuẩn bị ngủ.
“Ngủ ngon.” Quý Trạch An nhẹ giọng nói một câu. Gian phòng tối đen, cậu không thấy tất cả câu chữ. Nhưng cậu biết chúng nó đều ở đây, cho dù không phát ra được âm thanh nhưng vẫn cứ ở nơi này.
***
Nhận được tin nhắn của Giang Khâm Dật, Du Dịch ngừng công việc đang làm chạy tới địa điểm được gửi đến. Anh đã lâu rồi không gặp nhóc con, nhóc con không ở đoàn phim, anh không có cơ hội đưa cậu hộp cơm, cũng không biết nhóc con béo lên hay gầy đi… Chỉ là không nghĩ đến nhóc con lại ở cùng chỗ với Giang Khâm Dật, anh rất không vui, anh không muốn hai người đó tiếp xúc nhau. Giang Khâm Dật vượt qua được kiếp nạn mà điều cuối cùng anh trả lại Giang gia. Anh không thiếu nợ họ cái gì, cũng không muốn gặp bọn họ nên anh cũng không muốn nhóc con gặp họ.
Du Dịch tốc độ rất nhanh nhưng khoảng cách đến quán bánh ngọt đó có chút xa, cho nên vẫn bỏ lỡ nhóc con. Lúc đến ghế lô thì cũng chỉ còn một mình Giang Khâm Dật.
Anh rất mất hứng, không cho Giang Khâm Dật sắc mặt tốt nhưng anh không nổi giận.
Du Dịch có thói quen không phát giận tùy tiện với người xa lạ. Cho dù câu nói trước đó khiến anh rất không vui, anh cũng không muốn vì vậy mà nói thêm câu gì, chỉ quay người chuẩn bị rời đi. Nếu mỗi người xa lạ hoặc là khách hàng uy hiếp anh, anh sẽ làm chút chuyện gì đó, việc đó rất mất thời gian. Chỉ cần không quá mức, anh sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
“Chờ đã, Tiểu Việt.” Giang Khâm Dật không ngờ Quý Trạch An không ở đây, Du Dịch cứ thế xoay người đi, vội vàng đứng lên gọi anh dừng lại.
Du Dịch cũng không vì vậy mà dừng lại. Tên của anh là Du Dịch, anh không muốn cùng với người này nói chuyện nữa.
“Tiểu Việt!” Giang Khâm Dật đuổi theo ngăn cản anh, hắn cho rằng nếu anh đến hắn sẽ có cơ hội và nói chuyện một lần, cho dù mượn cớ là Quý Trạch An. Nhưng anh lại nói được thì làm được, hắn tránh được kiếp nạn, anh sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ. Hắn hoàn toàn không tìm được người, tựa như anh đã nói ‘kiều quy kiều, lộ quy lộ’* Giang Khâm Dật chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra, lúc gặp được Quý Trạch An hắn nghĩ ngay mượn cậu làm lý do, cho dù thủ đoạn thế này sẽ khiến anh tức giận. Nhưng anh vẫn như vậy, nét mặt nhàn nhặt không để lộ bất kỳ cái gì, thậm chí khóe miệng vẫn có độ cong như vậy, chưa từng có thay đổi dù chỉ rất nhỏ, ánh mắt vẫn âm trầm hắn nhìn không hiểu.
(*kiều quy kiều, lộ quy lộ: không thể làm chung chuyện hẳn là nghiêm ngặt phân chia ra – theo Baidu. Tui nghĩ nó na ná câu anh đi đường cái của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.)
Bỗng nhận ra cái gì đó, Giang Khâm Dật lập tức đổi giọng “Du Dịch.”
Hắn gọi với chút trông mong, hắn cũng không thích xưng hô này, rất lạ. Giang Khâm Dật không thích anh đến tên cũng bỏ.
Du Dịch lúc này mới dừng lại, mặt không đổi sắc quay đầu, không có ý trở lại bao sương và ngồi xuống nói chuyện với hắn “Giang tiên sinh, anh quá giới hạn rồi. Sau này tin nhắn của anh tôi sẽ không nhận.”
Không có nhóc con ở đây, tâm tình của anh rất không tốt. Nhưng không đến mức thẹn quá thành giận. Anh ý thức được tiếp tục nhận tin nhắn của Giang Khâm Dật là một điều không sáng suốt. Có lần một sẽ có lần hai, anh không có hứng thú để người khác dùng bất kỳ lý do gì để trêu đùa, hơn nữa người đó còn viết nhóc con là nhược điểm của anh.
Giang Khâm Dật biết quan hệ sẽ càng hỏng bét, chỉ là không ngờ anh sẽ chặt đứt cách thức suy nhất để hắn có thể tiếp tục quan tâm anh. Cho dù không thể hồi phục nhưng hắn muốn xem…ít ra…quay lại đã từng có. Giang Khâm Dật tự nói mình phải tỉnh táo, bình tĩnh nói chuyện với anh “Tiểu Việt…”
Du Dịch lập tức quay đầu, cùng loại người như Giang Khâm Dật giao tiếp tốt nhất không cần nhiều lời.
“Được rồi! Du Dịch!” Giang Khâm Dật lần thứ hai bị buộc phải đổi giọng “Chúng ta đều biết sai rồi, ba mẹ cũng biết sai rồi, cũng nói xin lỗi. Bọn họ lớn tuổi rồi, thậm chí còn không biết sống được bao lâu nữa. Vì sao em không thể khi họ còn sống cho họ một cánh cửa thoải mái? Cho dù là giả bộ, anh cũng mong em có thể tha thứ cho họ một lần.”
Dùng thân tình với anh hoàn toàn không có hiệu quả. Nếu như đặt vào vài chục năm trước, khi anh mới vừa rời khỏi Giang gia thì còn có thể dùng được, hiện giờ những lời này chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Du Dịch chỉ nghe xong Giang Khâm Dật nói những lời này, nhấc chân, chuẩn bị rời đi lần nữa.
Anh định đến nhà nhóc con, anh muốn gặp nhóc.
“Du Dịch, em…” Có thật ác tâm như vậy không? Giang Khâm Dật không nói ra lời này, người đuối lý là bọn họ. Hắn không thể nói như mình có lý chẳng sợ gì, thế nhưng đôi khi hắn rất dễ bị khơi lên lửa giận. Chẳng ai ngờ được Giang đại ảnh đế luôn ôn hòa trước công chúng trước đây lại là người nóng nảy táo bạo. Hắn đã sửa rất nhiều, bị thời gian tôi luyện thay đổi rất nhiều. Chỉ là không thể sửa đổi được tất cả, vẫn còn chút thói xấu. Hắn trầm xuống, chỉnh lại giọng nói, bấy giờ mới mở miệng lần nữa “Du Dịch, Tiểu An vừa nãy đúng là ở đây, chúng tôi còn nói chuyện một lúc, em muốn biết chúng tôi nói gì không?”
Giang Khâm Dật chỉ có thể mượn Quý Trạch An lần nữa để lưu người này lại.
Du Dịch dừng chân, ánh mắt có chút không vui, xoay người, ánh mắt nhìn Giang Khâm Dật có chút lạnh.
Anh ghét nhất cảm giác bị người uy hiếp!
“Chúng tôi nói chuyện về em, em muốn biết thì quay lại bao sương, chúng ta nói chuyện.” Nhìn Du Dịch lần thứ hai nhìn qua, Giang Khâm Dật biết phương pháp này có hiệu quả, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.
“Không cần thiết.”
Nụ cười trên mặt Giang Khâm Dật bị ba chữ này kích thích không thể duy trì, hơn nữa lệ khí trong mắt anh khiến lưng hắn phát lạnh. Lần đầu tiên anh có biểu hiện ra địch ý mãnh liệt vứi hắn. Giang Khâm Dật biết tình hình thực tế không như hắn tưởng tượng không những vậy còn tồi tệ thêm gấp mấy lần. Tay chân hắn có chút cứng ngắc, cũng không tiến lên, câu chữ trong miệng cứ tắc lại. Hắn nhìn Du Dịch, ánh mắt có chút không thể tin được.
“Tôi nói rồi, tôi không nợ mấy người.” Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật “Thế nhưng, không có nghĩa là tôi sẽ không ra tay với mấy người.”
Du Dịch uy hiếp Giang Khâm Dật một cách trần. trụi. Bấy giờ mới quay đầu đi rất nhanh, cho dù Giang Khâm Dật nói gì anh cũng sẽ không ngừng lại.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi quán bánh ngọt. Trong chớp mắt anh quay người vạt áo lam trường sam phất lên, rồi hạ xuống…
***
Tiểu An nghe di động vang “leng keng” có tín nhắn đến, điện thoại sáng lên khiến cả phòng sáng theo.
Cậu vẫn chưa ngủ, trong đầu nhiều chuyện lắm, buồn ngủ cũng bị chen chạy mất. Cậu xem xong tin nhắn thì vén chăn lên, đi dép đi ra khỏi phòng ngủ, đi về phía cửa chính, ngay cả bật điện cũng không.
Du Dịch không ngờ nhóc con vẫn chưa ngủ. Anh chỉ là thử thôi, kết quả tin nhắn gửi đi không bao lâu, còn chưa tới một phút, cửa đã mở ra.
“Tiểu An…” Du Dịch chỉ là muốn thấy nhóc con, đặc biệt khi biết Giang Khâm Dật và nhóc con có nói chuyện. Anh cảm thấy không an lòng, nhưng sau khi gặp mặt nói cái chi, anh hoàn toàn chưa nghĩ đến.
Quý Trạch An mở cửa mới nhận ra mình hơi nhiệt tình quá, cậu nhìn anh, dừng một chút “Vào nhà trước đã.”
Du Dịch vào cửa, đóng kỹ cửa nhà nhóc con, tự giác thay dép lần trước đã đi, nhìn nhóc con đi bật điện.
***
___Hết chương 21___