TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI - Chương 13
“Lão Hoàng, chính là cậu nhóc này, cậu xem xem?” An Gian nhìn người bạn già của mình hỏi.
Người được gọi là lão Hoàng, cũng chính là Hoàng Dật Dương, ông buông chén trà xuống rồi bắt đầu đánh giá khuôn mặt non nớt này, lão cũng không sốt ruột quay lại nói với An Gian.
An Gian nhìn bộ dáng khó hiểu của cậu nên mới cười trấn an với Quý Trạch An. Có lẽ không ai ngờ được một đạo diễn nhỏ lại có quan hệ với đạo diễn lớn Hoàng Dật Dương tiếng tăm lừng lẫy này, bọn họ làm bạn thân với nhau đã nhiều năm mà không ai hay biết, hai người họ không muốn dùng quan hệ này làm quyền lợi, cho nên giữ bí mật rất kỹ. Không phải Hoàng Dật Dương và An Gian đang tức giận tìm không ra diễn viên thích hợp, mà Quý Trạch An chính là nhân vật số 1 mà hắn nhớ tới.
Quý Trạch An cái cậu nhóc đóng vai phụ này, hình tượng bên ngoài cũng không tệ, còn chịu khó, kỹ xảo biễu diễn cũng đã lên tay, bất quá vẫn tốt hơn là không có chi, ít nhất cậu nhóc này mỗi ngày một vẻ, mỗi ngày lại tiến bộ thêm chút. Tất nhiên, những điểm ấy gần đây cũng không khiến cho An Gian chú ý, dù sao kỹ xảo như vậy trong giới giải trí không hề thiếu.
Tổ kịch “Đảo đào hoa” này tài chính không thiếu, sử dụng cũng không nhiều, huống chi ông chủ Môi còn tiêu tiền để Thang Vi có thể vào đây, cơ hồ phí tổn đều được lão bù đắp, mà hắn thì rất muốn đá người đi nhưng lại không thể thiếu tiền của ông chủ Môi được, quả thật chỉ có thể làm cho hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì tài chính khống chế, Quý Trạch An vẫn một mực làm diễn viên quần chúng cho tổ kịch, An Gian cũng có chút chút áy náy, bởi đã nói sẽ bồi thường mà lại không làm được nên chỉ đành ghi nhớ người này mà thôi. Bây giờ, hắn trùng hợp đang cà ràm với người bạn già của mình thì lại nhớ tới tên cậu, nhớ tới mặt cậu, cuối cùng vẫn là con người hành động không thành thục kia…
Quý Trạch An chớp chớp mắt, vẫn nhìn lão Hoàng và An Gian đang nhì mình mà trong lòng nổi lên khẩn trương.
Tui là người ôn hòa nhưng tui làm việc cũng rất nghiêm túc đó! Cho dù tui rất thích ăn đồ ăn vặt _(:з” ∠)_
Nhìn dòng chữ trên trán lão Hoàng khiến Quý Trạch An cảm thấy buồn cười, nhìn má trái má phải lão đều viết chữ, rồi thời điểm khi nhìn lướt qua người này, Quý Trạch An biết người này đang đánh giá cậu. Hừm, chính là nghiêm túc đánh giá. Tuy rằng không biết người này cụ thể muốn làm gì, mà cũng vì là bạn của An đạo diễn, Quý Trạch An hiểu được người này tám chính phần là cùng nghề, nghĩ đến khi cậu ngồi xuống lại nghe thấy câu nói kia, Quý Trạch An lại khẩn trương nữa. Tuy rằng không biết cuối cùng sẽ ra sao, nhưng cậu không thể nghi ngờ cơ hội này được, nhưng mà cậu vẫn ngồi ngốc ra ngơ ngơ ngác ngác không nhúc nhích chút nào, ngay cả rót trà cho người ta cũng quên.
“Vẻ ngoài thật ra nhìn cũng được, nhưng mà phải xem kỹ xảo biễu diễn nữa.” Hoàng Dật Dương nhìn một Quý Trạch An mạnh khỏe trong chốc lát sau đó nói với bạn của mình.
Lấy lại tinh thần, Quý Trạch An chớp mắt vài cái rồi đứng dậy châm trà cho hai người họ, sau lại ngồi xuống cười cười.
Cậu nghĩ cậu sẽ có được tư cách để thử một vai diễn…
“Đứa nhỏ Tiểu An này, còn không mau cảm ơn lão Hoàng đi.” An Gian thấy vẻ mặt của Hoàng Dật Dương có lẽ đã bị hấp dẫn, nhưng cũng chỉ có thể giúp đến vậy, lúc đó Quý Trạch An có thật sự được chọn hay không thì hắn cũng bất lực. Mấy đạo diễn cũng không thích người ngoài làm việc kiểu chỉ tay năm ngón với mình, mà hắn của hiện tại cũng là bởi vì thiếu tiền nên chỉ có thể chịu đựng, nếu một ngày hắn mà nổi tiếng thì hắn mà đã tuyển ai thì không thể thay đổi được, ví như cái người cả một mặt lẫn tay chân đều cứng ngắc như Thang Vi, hắn sẽ là người đầu tiên đá cô ta té văng!
“Cảm ơn đạo diễn Hoàng, cảm ơn đạo diễn An!” Quý Trạch An cười, ánh mắt lấp lánh lên.
Tuy rằng không biết kịch bản là gì hay tiêu chuẩn của đạo diễn ra sao, không khí của tổ phim như thế nào, nhưng cậu cảm thấy rằng, lần này sẽ không phải là những vai vô danh không lời như diễn viên quần chúng. Cậu của hiện tại không nghĩ về việc tiền lương, nhưng cũng không phải là không có ý với phương diện này, cậu đã không còn thiếu tiền. Kịch bản càng hấp dẫn người khác, mặc cho việc bây giờ ngay cả kịch bản cậu còn chưa đọc được, nhưng mà đã có lấy một vai diễn nhỏ cũng đã vui lắm rồi. Đương nhiên, Quý Trạch An sẽ không cho rằng một người nhìn qua nghiêm trang như đạo diễn Hoàng sẽ chọn một bộ phim rách nát, nên cậu mới nhịn không được mà cảm thấy chờ mong.
****
Thay quần áo mới, Quý Trạch An đứng trước gương, trên tấm gương chính là bản thân mình, mãi đến khi nhìn gương đến vừa lòng thì cậu mới rời đi. Thời gian cách buổi thử vai còn sớm, nhưng từ đầu cậu đã tính toán sẽ đi sớm để xem đạo cụ thế nào, dù sao cậu chưa từng tham gia thử vai, đặc biệt hơn buổi thử vai này được dạo diễn Hoàng chọn tham gia, bình thường diễn viên nhỏ thì cơ hội đến buổi thử vai cũng không có, Quý Trạch An thầm cảm ơn đạo diễn An trong lòng phải hơn một trăm lần.
Vì tham gia thử vai nên cậu cố ý mua đồ, vì chất liệu được làm từ bông vải nên mặc rất thoái mát dễ chịu, mà nhìn qua cũng không quá mới, khuôn mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên còn mang vẻ tươi mới. Ừm, tấm gương ở nhà đã hình dung cậu như vậy, mà ở cửa hàng quần áo thì tấm gương ở đó gọi cậu là tiên mắc đọa (:))))) nên cậu chính vì thế mà mới mua! bởi vì bộ mà đạo diễn Hoàng muốn cậu thi chính là bộ điện ảnh tu tiên sắp tới, đạo diễn An giới thiệu vai nam chính là một đứa em trai biến thái ngạo kiều. Nghĩ đến đây, Quý Trạch An mới nhớ trong “Đảo đào hoa” cậu cũng đóng vai em trai, phải chăng đạo diễn vì vậy mà đồng cảm mới trao cơ hội này cho cậu?
Mặc kệ thế nào, dù lần này không được vai diễn thì cậu đã nợ đạo diễn An một nhân tình. Mà cái nhân tình này trong thời gian nhắn không thể nào hoàn trả được…
Ăn sáng xong, Quý Trạch An đến trước giương xác nhận mình không có sai xót gì mới ra khỏi cửa.
Khi ngồi ở giao thông công cộng, nhận được một tin nhắn nhỏ của đại thúc, là gửi cho cậu một chút kiến thức nhỏ, Quý Trạch An dùng một chữ giàu to rồi kèm theo cái khuôn mặt cười sau đó gửi đi, cậu nhớ rõ mình luôn thích cười như vậy.
….
Đến hiện trường rồi cầm thư đề cử vào phòng, Quý Trạch An đã bị số người trong phòng dọa cho kinh hãi, có một số người cậu đã nhìn thấy trên TV, cậu đến trước cửa lấy được số báo danh sau đó tìm chỗ ngồi cho mình, không chủ động tìm người nói chuyện, đôi mắt của cậu không kiềm chế được mà hiếu kỳ đánh giá người khác ở xung quanh. Khi cậu ở nhà đã chuẩn bị rất lâu, bây giờ không khí khẩn trương ở hiện trường khiến cậu không thể nào ôn tập được nữa, cậu thầm nghĩ phải giữ cho được một tâm trạng thật tốt là ổn rồi.
Có số người nhìn rất lão làng, cậu không hề thấy họ căng thẳng, mà có người cho dù dùng sức khắc chế cũng vẫn lộ ra. Quý Trạch An thấy người xung quanh, mỗi một người đều có thể là đối thủ cạnh tranh của cậu, cũng không phải không có áp lực, nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó, việc quan trọng một đời, cậu càng thêm hiểu được tâm trạng quan trọng như thế nào.
“Xin chào, tôi là Trầm Hạo Vũ, còn cậu?” Đột nhiên một người đến ngồi cạnh Quý Trạch An rồi hỏi.
Quý Trạch An thu hồi ánh mắt sau đó nhìn về phía người con trai bên cạnh: “Xin chào, tôi là Quý Trạch An.”
“Cậu đến thi với vai gì?” Trầm Hạo Vũ trừng mắt nhìn con ngươi, trông qua là dáng vẻ rất dễ tiếp xúc. Nhưn g mà nếu xem vẻ mặt và bên ngoài thì Quý Trạch An cũng biết được, bởi trên mặt hắn có chữ ‘không nhờn với hắn được đâu…’
Quý Trạch An không muốn giao lưu với Trầm Hạo Vũ quá lâu, cho nên vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng mà cũng không nhiều “Khổng Ngọc Tiêu”
Trầm Hạo Vũ vừa nghe ánh mắt sáng lóa đã trở nên đen lại, nhưng sắc mặt cười cười càng thêm thân cận.
“Thật khéo, tôi cũng đến thi vai Khổng Ngọc Tiêu, chúng ta cùng cố gắng nhé!” Trầm Hạo lấy ba lô của mình ra, sau đó lục lục bên trong rồi đưa một lọ thủy tinh cho Quý Trạch An: “Cậu khát không, uống miếng nước đi, có thể giảm căng thẳng đó.”
Quý Trạch An bỗng nhiên thấy hắn cười nhu hòa, lại thấy chữ trên mặt hắn và cả chiếc bình này.
Cậu muốn cười mà lại cười không được. Rõ ràng là người lần đầu gặp, vậy mà lại hại cậu lộ liễu như thế, bọn họ đến chơi với nhau cũng không, chỉ…chỉ là một vai diễn mà thôi. Quý Trạch An không nhận nước mà vẫn nhìn cậu ta, cậu có chút tò mò rằng có phải mặt mình dễ lừa lắm hay không, ngoài Nghiêm Cẩm thì người này cũng nghĩ cậu sẽ mắc bẫy một các dễ dàng. Quý Trạch An hạ mắt, xoay đi không muốn phản ứng với người này nữa.
Quý Trạch An nói với chính mình, dù tương lai dáng vẻ có thế nào thì cậu cũng không thể dễ dàng bị lừa đâu.
Phòng nhân chi tâm bất khả vô, hại nhân chi tâm bất khả hữu!*
(* Không nên có ý hại người, mà cũng không thiếu sự đề phòng bị người hại)
Hại nhân chi tâm bất khả hữu! Quý Trạch An đọc thầm tới ba lần. Tuy rằng chủ động trêu chọc người của cậu thì cậu không thể xem như bánh bao mà nuốt vào, nhưng mà chủ động hại người là không thể có! Cho dù người khác vĩ đại hơn cậu, thậm chí làm cậu ghen tỵ thì cậu vẫn chỉ có thể cố gắng mà không hại người ta. Cậu khinh nếu như biến thành một kẻ như Nghiêm Cẩm, bằng không cậu có tư cách gì cảm thấy hắn ghê tởm chứ.
Lúc này vẫn chú ý đến động tác hai người, một cậu trai ngồi sau Quý Trạch An nhận nước rồi cười hì hì nói: “Vừa hay, tôi đang khát, cho tôi uống nhé!”
Trầm Hạo Vũ cười hiền lành với người ta, toàn thân không có ý ngăn cản hành động đó. Nhưng thật ra Quý Trạch An nhìn thấy trê bình kia, nhíu mày với người nọ tỏ vẻ vô cùng không tán thành.
╭(╯^╰)╮ Đừng uống tui, tui không còn trong trắng nữa. Tên đểu cáng Trầm Hạo Vũ dám đem thuốc xổ đổ vào trong, phá hủy hương vị của tui rồi~~~
Quý Trạch An thấy người nọ mở nắp chuẩn bị uống nước, sau đó cậu làm bộ không cẩn thận làm đổ nước ra hơn phân nửa.
Vậy mà người nọ nghe Quý Trạch An giải thích thì lại nói một câu ‘không sao đâu’ sau đó uống hết nửa bình còn lại. Quý Trạch An há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì. Tay cậu không kiềm chế được nắm thành đấm, trong lòng khinh bỉ bản thân. Cậu cũng không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ dám khi không tổn thương bản thân rồi mới giúp đỡ người khác, cậu chẳng qua cũng là một thứ ích kỷ mà thôi…
Hạ mắt, Quý Trạch An vào phòng phỏng vấn mà không hề ngẩng đầu lần nào nữa.
___Hết chương 13___