TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI - Chương 10
“An…..An An?” Nghiêm Cẩm có vài phần không xác định.
Hắn hít hai ngụm khí, bàn tính trong lòng tính lại một lượt, rồi mới lẽ thẳng khí hùng nói*: “Tôi quan tâm cậu. Là bạn bè, thấy cậu và người không rõ lai lịch này quen nhau sẽ làm hại đến cậu. Thành tích của cậu rất xuất sắc, còn có cả tương lai phía trước, việc gì phải trụy lạc!”
(*trong QT nó ghi là lý trực khí tráng, đồng nghĩa với câu cây ngay không sợ chết đứng của mình.)
“Nghiêm Cẩm, trễ thế này rồi vẫn tìm đến cửa nhà người khác gây sự! Tôi cũng không yêu cầu cậu có lòng tốt quan tâm tôi. Hơn nữa cậu thấy thế nào thì làm thế đó, bạn của tôi bị cậu nói rằng không có lai lịch rõ ràng, thành tích và tương lai của tôi là tôi tự nắm lấy. Cậu nói tôi bị kéo xuống thì tôi sẽ hư hỏng sao?” Quý Trạch An nhíu mày, tức giận bộc phát “Nếu cậu còn ở chỗ này quấy rầy tôi và bạn tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Quý Trạch An biết Nghiêm Cẩm là người sĩ diện, hắn chắc chắn sẽ không để mình làm lớn chuyện này. Nếu hắn phải vào đồn cảnh sát, những người nhà cũng sĩ diện của hắn sẽ đánh hắn một trận tơi bời.
“Cậu! Tôi nhìn lầm cậu rồi! Không thấy được lòng tốt!” Nghiêm Cẩm nhìn Quý Trạch An hét lớn rồi quay đầu bỏ chạy.
Là ai nhìn nhầm người? Cậu đời này đã thực sự nhìn rõ……..
Nếu cậu biết sẽ thế này Quý Trạch An thật muốn chửi đồ thần kinh!
“Đi thôi.” Quý Trạch An lạnh lùng nhìn bóng lưng Nghiêm Cẩm chìm vào bóng đêm, rồi quay đầu lại nhìn Du Dịch đứng im lặng một bên, dẫn anh lên lầu “Nhà tôi ở lầu bốn.”
Du Dịch gật một cái, đuổi theo, không nói lời nào.
Đi tới lầu hai Quý Trạch An mới dừng lại, quay đầu nói với anh một câu “Xin lỗi, làm anh thêm phiền.”
“Không liên quan đến cậu, cậu không cần áy náy.” Du Dịch nghe thấy nhóc con nói, ngực thấy đau lòng, cùng dừng lại theo sau đó xoa đầu cậu.
Lúc đi đến lầu bốn, nhà hàng xóm mở cửa, một bác gái đứng đó nhìn Quý Trạch An hô “Tiểu An, vừa xảy ra chuyện gì, dì nghe thấy ở cầu thang có người gọi cháu và cái gì đó?”
“Vừa rồi là bạn học hơi khó hiểu* của cháu, làm dì Trần lo lắng rồi.” Quý Trạch An cười cười với dì Trần – hàng xóm của cậu, sau đó không mở cửa mà đứng lại nói chuyện với dì.
(*ở đây là mạc danh kỳ diệu)
Trần Mạn nghe xong gật đầu, đem mấy quả táo trong tay nhét vào lòng Quý Trạch An “Hiện giờ học sinh rất khó hiểu, Tiểu An học giỏi như vật không nên bị làm hư. Dì mua táo mua thêm chút cho cháu, ăn trái cây đi, đừng hà khắc với mình……”
“Vị này là?” Trần Mạn nói xong mới đem đường nhìn dời sang người đàn ông ăn mặc kỳ dị đứng cạnh Quý Trạch An. Sau đó không khỏi nghi ngờ, thực ra vừa rồi bên ngoài nói chuyện dì cũng nghe được vài vâu.
“Anh ấy là Du Dịch, anh họ xa của cháu. Lần này tới Giang thành công tác, đoàn làm phim lại xếp nhầm chỗ nên ở nhà cháu tạm một đêm.” Quý Trạch An cười bịa đại một lời nói dối, cậu biết nói vậy sẽ không khiến người khác nghĩ nhiều. Dì Trần hàng xóm trước khi cậu chuyển vẫn rất tốt với cậu, nhất là khi mẹ cậu qua đời.
“Ừm, dì biết rồi. Muộn thế này rồi mau về nghỉ đi. Dì không làm phiền nữa!” Trần Mạn gật đầu rồi đóng cửa đi vào. Dì biết công ty điện ảnh và truyền hình Giang thành ở Giang thành này rất có danh. Người này thuộc tổ phim nên ăn mặc kỳ dị dì cũng hiểu được, chỉ cần không phải người xấu là tốt rồi.
Quý Trạch An chú ý thấy chữ trên cửa chuyển từ cửa lớn nhà dì Trần thành không phải người xấu là chúng ta yên tâm rồi!
Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu rõ quy luật của những chữ này, cậu mơ hồ hiểu được mình tiếp xúc càng nhiều người hoặc vật thì chữ của họ sẽ càng trở nên nhân tính hóa. Trước cửa nhà dì Trần vẫn ghi là cửa lớn nhà dì Trần ngày hôm nay gặp dì Trần rồi chữ sẽ chuyển thành cái khác. Cậu tiếp xúc nhiều nhất vẫn là những đồ vật kia, đã chung sống thật lâu rồi. Nên chúng nó ngay từ đầu đã rất có cá tính khiến cậu cũng không nghĩ đến những đồ vật bên ngoài nhìn thấy chữ rất cứng nhắc. Ngày hôm nay mới chú ý đến điểm này không khỏi bừng tỉnh.
“Làm sao vậy?” Du Dịch thấy nhóc con nhìn chằm chằm cửa nhà hàng xóm một lúc mới hỏi.
Quý Trạch An lắc đầu, đem đống táo đỏ sẫm nhét vào lòng Du Dịch nhờ cầm giúp rồi lấy từ túi quần chìa khóa mở cửa. Sau khi vào cửa đầu tiên cậu thay dép, rồi cầm một đôi đưa cho Du Dịch. Cậu vẫn còn mấy đôi dép trong nhà cỡ lớn nên không cần lo Du Dịch bị chật, không sẽ rất lúng túng. Quý Trạch An nhận lại đống táo, để vào rổ trên bàn rồi mới quay vào phòng bếp rót nước. Du Dịch tự giác đóng cửa lại, thay giày xong rồi đem giày của mình để chỉnh tề bên cạnh giày Quý Trạch An, ngực cảm thấy có chút vui vẻ.
Bước thêm một bước!
Du Dịch quét mắt nhìn một vòng nơi nhóc con ở. Tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng chỉnh tề, sạch sẽ, không giống với tưởng tượng của anh. Trong tưởng tượng của anh thì nơi một cậu con trai ở sẽ vừa bẩn vừa loạn, trước khi vào nhà anh đã tự cảnh cáo mình cho dù nhìn thấy cảnh gì cũng phải nhẫn, nơi này là nhà của nhóc con, anh không được ghét bỏ……Du Dịch biết khiết phích của mình có mức độ nhất định, anh không muốn ghét bỏ nhóc con mình thích, nhưng một bên lại lo lắng thân thể không nhịn được sẽ có phản ứng theo bản năng.
May mà tất cả chỉ là tưởng tượng…..
“Anh uống nước.” Quý Trạch An đưa ly thủy tinh cho Du Dịch, nhìn Du Dịch vẫn còn đứng ngốc ở phòng khách nói “Ngồi đi, đừng đứng.”
Bấy giờ Du Dịch mới bất giác ngồi ở sopha trong phòng khách. Sopha đã rất cũ, nếu là chỗ của anh khẳng định sẽ bị vứt đi, trong tình huống của nhóc con thì rất bình thường. Sopha được lau rất sạch sẽ không thì anh sẽ như là ngồi lên gai nhọn vậy. Ngày ấy cùng nhóc con ngồi ở đoàn phim ăn cơm, trở về anh lập tức đổi quần áo, quần áo cũng không cần nữa, tắm đến ba lần. Đôi khi anh cũng thấy khiết phích của mình rất phiền, nhưng anh không sửa được……
Bưng ly nước ngồi một lúc, Du Dịch nhìn chằm chằm cái ly hồi lâu mới chậm rãi uống. Nước chảy vào miệng anh cũng không nuốt ngay, cảm giác không buồn nôn rồi mới nuốt xuống. Sau đó nhếch miệng cười cười với Quý Trạch An, có thể uống được nước nhà nhóc con thật tốt.
Quý Trạch An nhìn nụ cười của Du Dịch có chút khó hiểu, chỉ là khiến cậu cảm thán nhiều hơn là lúc anh cười thật khiến người thích, ánh mắt anh rất thẳng.
___Hết chương 10___