TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH - Chương 48: Chương 48
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 48: Được mỹ nữ ưu ái
Dịch: Huymakao[LH]
Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Sử Hạo bất đắc dĩ cười cười, đợi Sử Thanh đi rồi, hắn ngồi xuống, thấy trong phòng học chỉ còn lại rất ít “nhân chứng”, hắn do dự một lúc, rốt cục cũng vươn tay ôm lấy bả vai Trần Thơ Lôi, nửa bên mặt áp sát xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm vào con bé, Trần Thơ Lôi hôm nay mặc một chiếc áo vest màu phấn hồng, nét vô tư đáng yêu của nó làm cho người ta có chút cảm giác ngây ngô bụ bẫm, đây là loại con gái mà người ta luôn luôn muốn che chở, loại cảm giác yếu đuối này khiến Sử Hạo muốn ôm nó vào lòng. Sử Hạo nhìn hồi lâu vào đôi môi đỏ mọng mê hoặc của nó, nhẹ giọng hỏi:
– Thơ Lôi, tìm anh có chuyện gì?
Trần Thơ Lôi không nghĩ tới Sử Hạo lại bạo gan đến như vậy, ở ngay trong lớp, cũng dám ôm mình, nó vừa thẹn vừa hoảng, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng và ngọt ngào, nó không tránh không né khỏi vòng tay Sử Hạo, nỉ non nói:
– Hạo ca, trời lạnh rồi, cái này… cái này tặng cho anh.
Con bé cẩn thận lấy từ trong túi sách ra một hộp quà được gói gém rất xinh xắn, cắn đôi môi đỏ, ngượng ngùng đưa cho Sử Hạo.
Sử Hạo nhận hộp quà từ tay nó, vừa mở ra nhìn, liền phát hiện thấy một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu trắng tinh, sợi len mềm mại mịn màng. Một luồng tình cảm ấm áp từ sâu tận đáy lòng hắn, ngắm bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê góc áo, ánh mắt ngại ngùng, rối loạn không ngừng quan sát vào vẻ mặt mình của Trần Thơ Lôi, hắn bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Sống hơn chục năm rồi, ngoại trừ Phương thúc và bà nội, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn, cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến hắn, xem hắn đang nóng hay lạnh, không nghĩ tới Hạo ca ta cũng có được hôm nay, hết thảy chuyện xưa đều đã là dĩ vãng, dĩ vãng chỉ có thể hồi ức, còn hiện tại mới đáng giá để chúng ta quý trọng.
Sử Hạo đưa tay cầm lấy khăn quàng cổ, đột nhiên dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Thơ Lôi, hơi lạnh lẽo, nhưng trơn láng dị thường. Thân thể mềm mại của Trần Thơ Lôi không khỏi giật nảy mình, tựa như kinh ngạc, tựa như vui mừng, quay đầu nhìn về phía Sử Hạo. Kể từ lúc Sử Hạo vì chuyện của nó mà nổi giận không thể kiềm chế, trong lòng Trần Thơ Lôi đã khắc sâu một khuôn mặt với nụ cười tà ác, không nghĩ tới hôm nay, chủ nhân của khuôn mặt đó lại đang chủ động cầm lấy bàn tay mình. Tay của hắn hơi thô ráp, nhất định là đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Sử Hạo kéo Trần Thơ Lôi lại gần, khe khẽ thì thầm vào tai con bé:
– Thơ Lôi, cảm ơn em.
Sử Hạo vẫn cho rằng bản thân rất biết cách ăn nói, thế nhưng, chính vào thời khắc này, ngoại trừ câu cảm ơn chân thành ra, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
– Hạo ca…
Hai tay Sử Hạo ôm lấy bờ vai Trần Thơ Lôi, nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp, hỏi:
– Làm sao vậy?
– Không, không có gì.
Trần Thơ Lôi cúi đầu nũng nịu nói, thanh âm nhỏ bé gần như không thể nghe thấy, vẻ nhàn nhạt ửng hồng từ gương mặt lan ra đến tận cổ.
Sử Hạo ngẩn ngơ, nhìn bộ dáng con bé cũng có thể đoán được nó muốn nói gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, hắn đối với địch nhân thì tàn nhẫn, nhưng cũng vẫn chỉ là gã học sinh trung học chưa có một chút kinh nghiệm về yêu đương.
Mong muốn dục vọng đã bao ngày qua của Sử Hạo đến lúc mấu chốt vậy mà lại thành “hành quân một cách lặng lẽ”, lần đầu tiên hắn không làm ra chuyện gì đó được cho là đặc biệt. Mỗi người khi đối mặt với cô bé ngây thơ, e lệ như thế đều khiến cho người ta có chút động tâm, dưới tình huống như vậy có thể sẽ không muốn làm ra những việc xấu xa, trái với luân thường.
Hai người đi tới phòng ăn dùng cơm, xong xuôi, lúc đi ra trên mặt Trần Thơ Lôi không thể che dấu nổi vẻ e thẹn và vui sướng.
Sử Hạo nói:
– Thơ Lôi, còn lâu mới tới giờ học, em định đi đâu?
– Hmm…. Em định rủ Tiểu Thanh đi chơi, Hạo ca, gặp lại sau nha.
Trần Thơ Lôi cười đùa rồi rời đi.
Sử Hạo cười cười, đi về phía cổng trường học, mới vừa đi tới cổng, Sử Hạo thầm nghĩ “hỏng rồi, phiền toái lại tới rồi”.
Một chiếc xe van màu trắng dừng trước cổng trường học, hai gã to con mặc âu phục màu đen, đeo kính mắt màu đen theo cửa sau chui ra, khá lắm, tư thế so với xã hội đen giống y chang. Các học sinh đứng gần đó còn tưởng rằng kế tiếp chính là màn rút đao rút kiếm đâm chém tơi bời, rối rít chỉ sợ không tránh kịp, chạy mất dép, chọn lựa phương pháp “ngắm nhìn” từ xa, song lại chỉ thấy có một cô bé kiều diễm bước ra từ trong xe.
Yến Tịnh vừa ra khỏi xe, đã thấy Sử Hạo rón ra rón rén quay lưng rút lui, tiểu lưu manh, còn muốn chạy sao. Yến Tịnh tiến lên nắm lấy áo Sử Hạo kéo ra ngoài cổng trường:
– Ngươi định trốn đi đâu, đi theo ta.
– Buông ra, buông ra, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, kéo qua kéo lại như này còn ra thể thống gì nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, cô làm như vậy bảo ta sau này làm người thế nào đây.
Sử Hạo nghiêng người lui lại sang một bên ,lẩm bẩm nói, thấy ả này không có chiều hướng muốn buông tay, Sử Hạo cũng không đùa nữa, lạnh giọng la lên:
– Buông ra, kéo co cò cưa, sao cứ thích đùa cợt thế nhỉ.
Có đôi khi, người đàn ông phải xuất ra một chút khí khái của nam tử, quả nhiên, thấy Sử Hạo tỏ vẻ tức giận, Yến Tịnh đành phải buông tay, chân tay luống cuống nhìn Sử Hạo.
– Đại tiểu thư, lại tìm ta có việc gì.
Sử Hạo sửa sang lại áo quần, tiện thể nho nhã quàng lên cổ chiếc khăn len trắng sáng mà Trần Thơ Lôi tặng hắn, tiêu sái hất đầu một cái, lãnh khốc nói:
– Một tay sát thủ, không lạnh lùng
– Sát thủ người ta đều cao trên một mét tám, còn ngươi thì…
Yến Tịnh vênh mặt, cợt nhả nhìn Sử Hạo, ý tứ trong ngữ khí không cần nói cũng biết.
– Ta với cô không hợp nhau.
Sử Hạo quay đầu bước đi.
– Này, chỉ đùa chút xíu thôi mà, ngươi làm đàn ông kiểu gì mà chẳng có chút rộng rãi nào vậy?
Yến Tịnh đuổi theo, bĩu môi nói.
Sử Hạo dừng lại, hài hước nói:
– Tiểu thư à, cô không nên quá chung tình với ta a.
– Chung cái đầu quỷ nhà ngươi, ngươi thì đẹp.
Yến Tịnh oán giận liếc hắn một cái, nói
– Thật ra, ta chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút, người ta thực sự rất buồn chán, chẳng có lấy đến một người bạn có thể nói chuyện phiếm trong trường.
Thì ra hãy còn là một nữ sinh “cô đơn” a , ài, đám đàn bà chính vì chịu không nổi sự cô đơn nên mới xảy ra nhiều chuyện ngoài giá thú như vậy a, “hồng hạnh xuất tường” a (1), có con ngoài giá thú a, Yến Tịnh thấy hắn cười gian tà đứng đờ ra ở đó, biết hắn nhất định là lại đang suy nghĩ bậy bạ, đẩy hắn một cái nói:
– Ta dẫn ngươi tới trường Nhất Trung của ta vui chơi một chút, mỹ nữ có rất nhiều á.
– Ta không thể……… không đi được.
Sử Hạo đáng lẽ trực tiếp cự tuyệt, đột nhiên lại thay đổi 180 độ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Ài, ai bảo cô mời ta một bữa cơm, ta lại là kẻ rất hiểu đạo lý “đã tri ân tất báo đáp”, thôi thì cùng cô đi một chuyến vậy, nói rõ nhé, ta cũng không phải bởi vì mỹ nữ mới đi đâu đấy.
– Biết rồi, lên xe đi.
Trông thấy hai thằng to con một trái một phải đứng ở hai bên cửa xe, trong lòng Sử Hạo đột nhiên thấy lạnh, chẳng phải đây là hai thằng vệ sĩ bộ dáng như xã hội đen đã bị ta táng cho đợt trước đó sao, ả tiểu thư này không phải cố ý lừa tình nhốt vào trong xe sau đó bắt cóc ta mang đi đấy chứ. Ta ngoại trừ khuôn mặt có hơi đẹp trai ra, bề ngoài cũng chẳng có gì nổi bật cả.
– Ê, ta thế quái nào lại cảm giác mình giống như thằng “trai bao”, bồi ăn, bồi chơi, bồi tán chuyện, làm “trai bao” đều được tiền boa, thế ta còn chỗ nào cô chưa ưng?
– Ngậm miệng lại.
Cách không xa cổng trường, Hoàng Tiểu Suất và một gã thanh niên lén lút trốn ở sau một cây đại thụ, thanh niên kia rõ ràng là thằng đã bị Sử Hạo cho ăn đòn, tiểu đệ của Cẩu Vương – A Hoàng. Hoàng Tiểu Suất chỉ vào Sử Hạo – kẻ vừa lên xe rời khỏi trường học, nói:
– Đại ca, chính thằng lùn kia, đại ca giúp em tìm người dạy cho nó một trận.
Bộ mặt hèn mọn của A Hoàng lúc thấy rõ tướng mạo của Sử Hạo, hơi có chút kinh ngạc, chợt gã nhe răng cười:
– Thì ra lại là nó, chú yên tâm, riêng thằng ranh này, lão đại bọn anh sẽ không tha cho nó đâu, nó chết chắc rồi.
Hoàng Tiểu Suất trong lòng vô cùng kinh ngạc, Sử Hạo và Cẩu Vương từng có thù hằn với nhau sao? Hắn ta vẫn còn là học sinh Sơ trung a, thế đ** nào lại chọc tới tay Cẩu Vương đó được, vội vàng hỏi:
– Anh này, giữa Sử Hạo và Cẩu Vương có va chạm gì hả?
– Việc không nên hỏi tốt nhất là đừng hỏi.
A Hoàng lạnh lùng nói:
– Bất quá, mày yên tâm, chỉ hai ngày nữa thôi, những năm tháng tươi đẹp của thằng đó sẽ chấm dứt.
– Dạ.
Hoàng Tiểu Suất hình như rất sợ tay ca ca này, im lặng đứng ở phía sau.
(1) Sau khi tìm kiếm qua nhiều nguồn tư liệu , [VIP] mới rõ đây nguyên là ngụ ý tả cảnh xuân đầy sức sống. Xuất hiện trong hai câu thơ tả cảnh xuân của nhà thơ Diệp Thích (1150-1223) đời nhà Tống, chứ hoàn toàn không phải “ranh ngôn” hay “tục tĩu” ý nhầm “tục ngữ” gì cả, hehe. Xin trích một đoạn có đề cập đến câu nói trong truyện:
Xuân sắc mãn viên quan bất trú
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai
Dịch thơ:
(Xuân sắc đầy vườn giam chẳng nổi
Một nhành hồng hạnh vượt qua tường)
4 chương lái lơ lái lơ….. mời thưởng thức
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546