TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH - Chương 40: Chương 40
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 40: Đừng gọi Hạo ca là thằng lùn
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Nhóm học sinh Sơ tam Ban 5 quả nhiên đã có chuẩn bị cho cuộc tranh tài chạy đua 200m. Hoàng Tiểu Suất của Ban 5 và hai gã bạn học với ưu thế áp đảo đã dễ dàng chiến thắng trước các “tay đua” về hạng bét bên phía Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào, mặc dù không cam lòng, nhưng thực lực đôi bên quá chênh lệch cùng với việc cá độ cũng đã được xếp đâu vào đấy , bọn chúng không thể nào không thừa nhận.
– Rồi rồi, chúng mày có thể hát quốc ca chưa? Liệu cần tao bắt nhịp cho phát không nhẩy?
Nhìn lũ người Tiền Nhâm Hào ủ rũ, Hoàng Tiểu Suất dùng giọng điệu eo éo ái nam ái nữ cười cợt nói.
Tiền Nhâm Hào hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Suất phía đối diện. Ở đây có rất nhiều người, lời nói đã phun khỏi miệng khác nào bát nước đã đổ ra, làm sao rút lại được, nếu ăn quỵt sẽ bị người ta phỉ nhổ vào, mất hết cả uy tín trong giới đầu gấu, nhưng mà nếu để cho người ta tin rồi ra trước cổng mà réo quốc ca thì có khác gì dọa người, sau này ở Nhị Trung sao còn có thể ngẩng cao đầu mà bước nữa.
Tiền Nhâm Hào vỗ vỗ hai tay, cười rất quyến rũ:
– Cái này…. Đấu thì cũng đã đấu….. Hết giờ rồi kìa, mọi người trở về phòng học thôi, còn một học kỳ nữa là bắt đầu kỳ thi rồi, cũng nên trở về xem qua bài vở tý.
– Ha ha, ha ha, phải, phải rồi, tôi đang bị suyễn, phải vào nhà vệ sinh một chút.
“Tay đua” Mã Ngạn Thâm (1), kẻ mới vừa rồi cùng hội cùng thuyền thi đấu với Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào, mồm miệng ba hoa, cười gượng nói.
– Định giở trò đấy hả? Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa, chúng mày ở Nhị Trung cũng là cái loại có số có má cả rồi, hẳn là không phải để tao dạy lại cho chứ?
Sắc mặt Hoàng Tiểu Suất nhất thời tối sầm lại.
Vương Hoa vận động đã mệt lại thêm áp lực trong lòng, cái trán của gã mồ hôi đầm đìa. Bọn chúng bây giờ đã rơi vào thế “cưỡi hổ khó xuống”, “tiến thoái lưỡng nan”, nếu như không có biện pháp giải quyết ổn thỏa, sợ rằng một chuyện lặt vặt kiểu như thi đấu thế này rất có thể sẽ dẫn đến sự đối kháng của vài thế lực lớn trong trường, suy cho cùng sau lưng bọn kia dù sao cũng có chút thế lực, rút dây là động rừng ngay.
– Thôi thì chúng mày tốt xấu gì đều đã quen biết tao vài ba năm, tao cũng đ** muốn làm căng lên, chỉ cần chúng mày chịu gọi một tiếng “Suất…ờ…Gia”, vụ cá cược này coi như xong.
Hoàng Tiểu Suất nhìn bọn chúng, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, vốn là định bảo bọn này kêu một tiếng “Suất ca” (2), bất quá cái từ đó nó nhạy cảm quá, gọi ra thì thật là xấu hổ, có trách thì trách ông bô, bà bô đã đặt ình cái tên biến thái đến như vậy.
Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào liếc mắt nhìn nhau, thực sự thật khó mở miệng. Mã Ngạn Thâm mặt mày đần thối đứng ở một bên, bắt gặp dáng vẻ khó nói của hai lão đại, cũng không biết được làm sao cho phải, nhưng thực ra gã biết gọi có một câu “Suất gia” thì chết đ** bố con thằng nào, bất quá hai vị lão đại đã không nói gì, tốt hơn hết là cứ theo bọn họ mà làm.
– Suất ca như vậy là đã để cho chúng mày có được mặt mũi, chúng mày chớ có mà được đằng chân lân đằng đầu.
Mấy thằng học sinh bố láo đi theo hộ tống Hoàng Tiểu Suất bắt đầu ồn ào nhốn nháo to tiếng, thậm chí có đứa đã lôi mobile có chức năng camera ra, chuẩn bị ghi lại toàn bộ quá trình đầy kỳ tích này.
– Gọi, gọi cái đm chúng mày, điếc hết cả đít, bố mày đang ngủ, chúng mày có đạo đức không, trời thì nóng bức mà cứ quấy nhiễu người khác đang an giấc, có biết ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục của kẻ vị thành niên không? Đm.
Sử Hạo hùng hùng hổ hổ, từ gốc cây bò dậy, lảo đà lảo đảo như oánh túy quyền vật vờ đi tới, mới vừa rồi còn đang trong mộng cùng người đẹp say sưa, đang lúc sắp sửa tạm biệt tấm thân xử nam thì lại bị lũ khốn kia đánh thức, riêng cái khoản này thì bảo làm sao Sử Hạo không lộn ruột cho được, mẹ kiếp, chỉ còn chút xíu nữa thôi, thiếu chút nữa là đút vào rồi, sắp sửa đến gần mép rồi, lũ khốn nạn kia.
Mọi người ngạc nhiên nhìn một thằng lùn áo quần xộc xệch, mắt nhắm mắt mở, trên đầu còn treo theo hai chiếc lá, khóe mắt còn dính lại một đống gỉ mắt, thằng cha này đ** phải đang mộng du thì là gì?
– Thằng ranh con, chú ý mồm miệng một chút, đừng có mà láo toét.
Thấy Sử Hạo đi tới, một đứa đứng bên Hoàng Tiểu Suất đứng mũi chịu sào ra mặt nghênh đón Sử Hạo, đây là một cơ hội tốt để lấy lòng lão đại.
– Đừng có nói chuyện với tao, mồm mày thối quá.
Đối mặt với thằng học sinh đi về phía mình, Sử Hạo ngoài mặt thì tỏ vẻ uể oải vô thần, nhưng trong đầu lại tính toán rất nhanh, hắn tung ra một quyền quẳng luôn thằng kia đi, tiến tới trước mặt Hoàng Tiểu Suất, Sử Hạo quét mắt rất nhanh, rồi dừng lại ở Hoàng Tiểu Suất, nhìn chằm chằm gã, trong lòng Hoàng Tiểu Suất có chút sợ hãi.
Hơn mười thằng học sinh không tự chủ được, hô hấp ngừng lại, quả tim như được nhấc lên tận họng, tất cả mọi người trố mắt nhìn vào Sử Hạo, trông chờ hắn lại trình diễn một màn chiến đấu không thua đợt táng giáo viên hồi trước, đang lúc mọi người cho rằng hắn sẽ nổi điên, đám Hoàng Tiểu Suất và đồng bọn đã thu xếp xong xuôi chuẩn bị phản kích thì lại thấy hắn quyến rũ cười nói:
– Ơ, vô cùng sorry, làm phiền rồi, các vị cứ tiếp tục (3)
Nói xong, liền kéo Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào rời đi, mẹ kiếp, lúc đầu làm gì phát hiện ra đông người như vậy, thế đ** nào mà từ mười mấy đứa lại biến thành mấy mươi đứa thế nhỉ, đm, té trước là thượng sách.
Nhóm người Hoàng Tiểu Suất đã không còn bị Sử Hạo dọa cho sợ hãi, đám người Ban 7 thì lại càng cười nắc cười nẻo, cười rụng cả răng, bọn chúng càng thêm tin tưởng gã Sử Hạo chắc chắn bị mộng du.
Hoàng Tiểu Suất sắc mặt âm trầm, giận dữ hét:
– Thằng lùn chó chết, quay lại đây.
– Chú gọi ai là “thằng lùn chó chết” đấy?
Sử Hạo xoay người trở lại, sắc mặt lạnh lẽo như tảng băng đá ngàn năm, trên đường đi, tay phải đã sờ lên thắt lưng.
– Hạo ca, đừng thái quá.
Thấy như vậy, Tiền Nhâm Hào và Vương Hoa sắc mặt hơi đổi, vội vàng ngăn cản cơn phát cuồng của Sử Hạo, thằng đàn anh này lại bốc đồng rồi.
– Nói mau…..
Hoàng Tiểu Suất bị ánh mắt lạnh như băng của Sử Hạo nhìn chằm chằm khiến trong lòng gã phát sốt, định thốt ra vài lời ương bướng nhưng kịp nuốt trở lại.
– Cho chúng mày một cơ hội, thi đấu thêm lần nữa, nội dung 100m, chấp chúng mày chạy trước 5m, nếu chúng mày có thể khôi phục được thể lực mà về đích trước, tao nhận thua, sẽ trần truồng lông nhông chạy quanh khắp ba con phố, cho chúng mày tùy ý quay chụp. Nhưng nếu chúng mày thua, việc đánh cuộc giữa nhóm Vương Hoa và bọn mày sẽ coi như phế thải, sau đó tất cả chúng mày đồng thanh hô to một tiếng “Hạo ca, anh thật đẹp trai”, chơi không?
Sử Hạo vẫn luôn cho rằng gã là một con người rất ý tứ và kín đáo, không muốn biểu lộ ra mị lực quá cường đại, nếu không nhất định sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, thu hút đám đàn bà con gái, rất là phiền toái, cái đó gọi là, bông hoa nở ở giữa rừng, cơn gió kéo đến thổi từng cánh hoa.
Thế nhưng mà cái đám này thực sự quả là khốn kiếp, lại còn dám gọi ông mày là “thằng lùn chó chết”, nếu không phải bên cạnh gã kia còn có mấy thằng đệ, ông hôm nay nhất định đập cho con m* nó cũng nhận không ra luôn.
– Đây là chú mày tự rước lấy nhục.
Hoàng Tiểu Suất lạnh lùng nói. Nét mặt Sử Hạo vẫn lạnh nhạt như cũ, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện, xem ra cũng thật là ghê tởm.
(1)Mã Ngạn Thâm: là phiên âm theo Lạc Việt từ điển hiện đại, phiên âm cách khác là Mã Ngạn Sâm.
(2)Suất ca: “Suất” nghĩa là bảnh trai, xinh trai, “Suất ca” còn có nghĩa là “chàng đẹp trai”, “anh xinh trai”
(3)Nguyên văn: “呃, 非常 sorry, 打扰了, 你们继续.”