TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH - Chương 17: Chương 17
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 17: Chớ đánh lộn, kẻo bị thương
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Huyện Đông Sơn cuối tháng mười, trời đã bắt đầu vào thu, luồng ánh sáng ôn hòa lan tỏa, huyện Đông Sơn giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng manh, mông lung nhẹ nhàng, từ xa nhìn lại, có lẽ thật sẽ cho rằng đây là một huyện thành hài hòa ấm áp.
Tiếng chuông vào học của Đông Sơn Nhị Trung còn chưa vang lên. Tại Sơ nhị Ban 5, bởi vì Sử Hạo đột nhiên xuất hiện tấn công gây ra bạo lực tạo nên một quang cảnh hỗn loạn. Sau phút hỗn loạn ngắn ngủi, chính là vẻ tức giận với cùng kẻ thù chung của tất cả các nam sinh không chừa một ai, chúng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vác theo cái ghế, mà ngay cả cái lũ vốn bình thường nhát chết cũng giả vờ giả vịt ôm theo cây chổi lập lờ đánh lận con đen trà trộn vào cuối đám người. Cảnh tượng bốn mươi đấu một quả thật hùng vĩ, học sinh Ban 5 nhiệt huyết sôi trào, rõ ràng đây là thời cơ tốt nhất để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông thời nay trước mặt đám nữ sinh.
Sử Hạo trong lòng hơi run nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, duy trì như cũ một nét mặt băng lãnh, thân thủ mới vừa rồi kia, cũng tạo cho được vài phần uy thế. Sử Thanh, Trần Thơ Lôi đứng ở cửa phòng, tay chân luống cuống nhìn Sử Hạo bị hơn chục thằng nam sinh vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến tái nhợt, Trần Thơ Lôi ngồi xổm xuống đất, khóc lóc nức nở, không dám nhìn tiếp.
– Muốn quần ẩu sao?
Sử Hạo quét mắt liếc nhìn bọn chúng, lạnh giọng châm chọc nói.
– Chú mày đột nhiên chạy tới lớp ông, giơ tay giơ chân oánh bị thương người, trong mắt chẳng coi có đ** ai, thế định coi Ban 5 bọn ông chết hết rồi chắc?
Một gã thiếu niên dẫn đầu trong đám học sinh dường như có vẻ khá uy vọng, đứng mũi chịu sào, ra mặt lên tiếng.
Sử Hạo vung tay lên mất hết cả kiên nhẫn, ngạo nghễ nói:
– Mẹ mày, lảm nhảm ít thôi, lão tử làm hay không làm kệ mẹ lão, tới phiên chúng mày quơ tay múa chân á.
Lúc nói chuyện, một cỗ ngạo khí tự nhiên lộ ra khiến cho học sinh chung quanh vội vàng sửng sốt, nhất thời á khẩu chẳng thể phản bác. Đám nữ sinh kia lại càng tò mò ngó nhìn Sử Hạo, nam sinh này rốt cục là người như nào?
– Fuck, phải cho thằng này một ít màu sắc về mở xưởng nhuộm mới được.
Giữa lúc bọn người đang bị miệt thị như thế, thiếu niên dẫn đầu thẹn quá hóa giận, chiếc ghế trong tay xoay đi nửa vòng, rồi vù vù xé gió hướng phía Sử Hạo tận lực nện tới.
Ánh mắt Sử Hạo đột ngột chuyển lạnh, trong lòng càng thêm độc ác, toàn lực sút mạnh vào chiếc ghế đang tới. Trải qua mười mấy năm khổ luyện, cả lực lượng lẫn tốc độ của đôi chân Sử Hạo đã đạt tới loại trình độ khiến người người kinh sợ. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện bóng chân, sau đó một giây, chỉ nghe một tiếng vang lớn. Chiếc ghế thực sự bị hắn một cước sút tung, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, chân phải Sử Hạo mạnh mẽ sút vào bộ ngực gã nọ, với cước lực vô cùng khổng lồ đem gã bắn tung ra ngoài, đập cả vào ba bốn đứa học sinh không kịp đề phòng.
– Tao nói lại lần nữa, bỏ ngay cái ý định quần ẩu đê, không thì dễ nằm viện lắm. Tao hôm nay là tìm thằng Hà Phi, đừng có tự làm khó bản thân.
Sử Hạo giả bộ thẳng thắn, nét mặt lạnh lẽo như băng, lời nói hàn khí thấu xướng, khiến cho người ta không thể nhìn ra mức độ nông sâu của hắn.
Tay thiếu niên cầm đầu vừa rồi, khó khăn lắm mới từ dưới đất bò dậy, trên mặt tràn đầy thống khổ, gã nổi giận quát:
– Mẹ kiếp, nó một mình, sợ nó cái chim (1) à, lên tất cho tao, thằng nào sợ chết là thằng bại não, lão tử không tin mình nó oánh gục được tất cả.
Lời nói của gã đanh thép vang lên, sục sôi căm phẫn, làm nhiệt huyết trong người đám học sinh lúc này từ từ dâng lên, trước mặt nữ sinh cả lớp, bọn chúng cũng không muốn bị mất mặt, bèn đùn đẩy lẫn nhau tính xông lên.
– Ai dám động thủ!
Một tiếng quát lạnh truyền đến từ cửa phòng đang lúc Sử Hạo định rút Tùng Lâm Vương giấu ở bên hông ra để chuẩn bị xử mấy con thú này. Sử Hạo không nhịn được hạ cánh tay xuống, quay đầu hướng về phía cửa nhìn lại, thì ra là Vương Hoa, Nhiêu Hải Yến cùng một gã thiếu niên lạc hoắc đang sóng vai đi đến.
Đám học sinh Sơ nhị Ban 5 cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, tầm mắt lưỡng lự dán trên người Vương Hoa cùng gã thiếu niên nọ, quả thật không dám động thủ, lại thêm cả Nhiêu Hải Yến xinh đẹp động lòng người đứng bên. Điều này không khỏi khiến cho Sử Hạo bắt đầu thấy tò mò, tay Vương Hoa cùng gã thiếu niên nọ, lai lịch rốt cuộc ra sao?
– Vương Hoa, Trương Thiên Cường, các ông muốn gì?
Cho tới lúc này, Hà Phi kẻ vừa rồi bị Sử Hạo nện ột trận, khó khăn lắm mới đứng nổi, nhe nanh nhếch mõm gào lên, thần sắc tỏ ra đầy vẻ thống khổ, đủ thấy đợt công kích vừa rồi của Sử Hạo khiến cho gã thương tổn biết nhường nào.
Đối mặt với hơn chục kẻ đang nhìn chăm chú, Vương Hoa coi vẻ vẫn một nét mặt ung dung bình thản, hơi có chút phong phạm của một bậc tiền bối cao nhân, gã cười nhàn nhạt nói:
– Không có gì, ta chỉ nghĩ, chuyện hôm nay nên bỏ qua đi…..
– Rắm chó!
Sử Hạo cùng Hà Phi trăm miệng một lời đồng thanh kêu lên, như vậy là khiến cho Vương Hoa có chút khó xử rồi. Sử Hạo cười lạnh một tiếng, nói:
– Bỏ qua? Hôm nay lão tử phải chọc cho nhà nó xuyên qua ba tầng thịt mới bỏ qua được.
Hà Phi trước mặt bạn học mất hết thể diện, đã sớm tức sùi bọt mép, ác độc nói
– Được cái lông mẹ mày, hôm nay không phải mày tử thì tao vong, Vương Hoa, Trương Thiên Cường, ở đây không có chuyện của các ông, tốt nhất các ông xéo đi.
– Nếu ta không đi?
Vương Hoa sắc mặt không chút thay đổi nói:
– Sử Hạo là bằng hữu của ta, nhất định hôm nay ta phải bảo vệ hắn.
– Chúng mày thật đ** biết điều, tao chẳng biết nói gì hơn, có thể chúng mày ở trường là gấu, nhưng đừng tưởng rằng lão tử sợ. Chỗ này là Ban 5, có gan thì chiến thử xem.
Hà Phi nghiêm mặt lại, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Trương Thiên Cường đứng bên cạnh Vương Hoa nặng nề đập bàn một cái, kinh thường hét lên:
– Fuck, cái con ** nhà thằng này, đ** muốn được gọi là Phi ca, lại muốn kêu là phế vật a, một lũ chút cha chút chít lảm nhảm, có phải đàn ông không?
Gã thân thể cao lớn, mi thô mắt to, thanh âm hùng hậu, áo phanh cả ra để lộ từng thớ cơ ngực cuồn cuộn lực lưỡng như búa như đao, cộng thêm vài phần hung mãnh bá đạo.
– Được, bố mày là “phế vật” đấy, hôm nay bố xem chúng mày làm thế nào ngăn cản nổi cái đống “phế vật” này.
Hà Phi đáp lại một cách mỉa mai.
– Này “Phế vật”, không biết thêm cả bọn này thì định thế nào?
Đột nhiên, cửa phòng học thêm lần nữa lại truyền đến một đạo âm thanh hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Biến cố bất ngờ, các siêu sao bắt đầu lộ diện, học sinh Ban 5 nhanh chóng trở thành khán giả phim trường.
(1) Nguyên văn: 怕他个屌啊 – dịch như trên xem ra hãy còn lịch sự chán :037:
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546