TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!! - Chương 5: 5 Ngủ Quên Ở Phòng Làm Việc Của Doãn Đình Nghiêm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!
- Chương 5: 5 Ngủ Quên Ở Phòng Làm Việc Của Doãn Đình Nghiêm
Bước vào tập đoàn Doãn thị, Du Nhiên được sự hướng dẫn của nhân viên lên văn phòng của Doãn Đình Nghiêm.
— Cô Lục, cậu chủ Doãn đang đợi cô ở trong phòng đó.
— Vâng.
Cám ơn cô!
Trong văn phòng, Doãn Đình Nghiêm quay lưng về phía Du Nhiên.
Khi anh quay người lại, vẻ mặt ở ngoài lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ trong lòng cô: “Tên Doãn Đình Nghiêm biến thái này nữa.
Thật sự muốn trốn cũng không trốn kịp! Thật tức chết mà”.
— Sao giờ cô mới tới?
— Haha..
hôm nay tôi… hơi bận…
Không cần quan tâm cô có lí do gì.
Bất chợt, Đình Nghiêm kéo mạnh tay Du Nhiên khiến mất đà dúi người về lồng ngực vững chắc của Doãn Đình Nghiêm.
Du Nhiên cố gắng đẩy người của Đình Nghiêm ra khỏi cơ thể của mình nhiều nhất có thể.
Nhưng Doãn Đình Nghiêm thì ngược lại, không hề xi nhê dù chỉ một chút mà ngược lại anh còn dùng lực ép sát Du Nhiên vào lồng ngực không cho cô có cơ hội thoát.
— Anh… anh định làm gì?
— Đây là trừng phạt cho việc cô đến trễ.
Tốt nhất là cô đừng cử động nếu không tôi không ngại mà hôn cô đâu.
— Chẳng phải anh bảo là ăn cơm sao? – Du Nhiên cố tình lảng tránh chuyển chủ đề nói chuyện khác.
.
truyện tiên hiệp hay
— Rất tốt, có thể lên món rồi – nhìn biểu cảm ngượng ngùng của cô, anh lại càng thêm hứng thú, khuôn mặt vô cùng nham nhở.
Sau khi cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến “lãng mạn”, Du Nhiên viện một lí do nào đó để cố thoát khỏi tình cảnh ngại ngùng này.
— Giám đốc Doãn, ăn cơm xong rồi, chiều nay tôi còn có rất nhiều việc phải làm, tôi xin phép về trước nha.
Mà Doãn Đình Nghiêm đâu có ngu ngốc để cô trốn nhanh như vậy, lúc này, Du Nhiên dường như cảm nhận có một hòn đá đè nặng lên đầu cô, khiến cô trở nên bối rối.
Cuối cùng Du Nhiên vẫn nên hỏi thẳng vấn đề với Doãn Đình Nghiêm thì hơn.
— Vậy giám đốc Doãn còn có có việc gì sao?
— Đương nhiên – Doãn Đình Nghiêm làm sao mà bỏ qua cơ hội này, khó khăn lắm mới dụ được yêu tinh nhỏ này đến đây, đâu dễ dàng để cô đi như vậy chứ.
Không một động tác thừa, Đình Nghiêm bắt chuẩn xác cổ tay nhỏ nhắn của Du Nhiên mà kéo đi về công ty viện cớ giao phó việc cho cô.
Kéo tay cô đi ra ngoài nhà hàng, hai người hoàn toàn không để ý đến có một ánh mắt sắc bén của một người phụ nữ đang nhìn họ, cô gái kia căm phẫn nhìn về phía Du Nhiên như ăn tươi nuốt sống mà đổ lỗi cho Du Nhiên quyến rũ Doãn Đình Nghiêm của cô ta.
*Tập đoàn Doãn thị, phòng tổng giám đốc.
Du Nhiên đương nhiên không thể hiểu nổi hành động của Đình Nghiêm rốt cuộc là gì, một mạch kéo cô về tập đoàn của anh để làm gì chứ, cô giở giọng khó chịu.
— Giám đốc Doãn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Công ty tôi còn rất nhiều việc, tôi còn phải về làm nữa.
Đâu rảnh ở đây ăn không ngồi rồi như vậy chứ.
— Yên tâm, tôi đã bảo Ella thông báo với giám đốc của cô rồi.
Cô sẽ vẫn là người tiếp tục phỏng vấn độc quyền tôi, bây giờ cô có thể tiếp tục công việc của mình rồi – Doãn Đình Nghiêm ngồi nghiêm chỉnh ở bàn làm việc nhìn Du Nhiên mà cười thầm.
— … bản thảo phỏng vấn trước đó đã viết xong rồi, nếu giám đốc Doãn không hài lòng chỗ nào, tôi sẽ sửa lại.
— Tôi không hài lòng toàn bộ nội dung của bản thảo, lần này cô phải tự viết lại một bản khác.
Hôm nay cô ngồi lại đây, ngồi cạnh tôi rồi tự tìm câu trả lời đi, cho đến khi cô viết được bài.
— Vâng… giám đốc Doãn – Du Nhiên cảm thấy bất lực trước Doãn Đình Nghiêm, anh ta đúng là một con sói già đội lốt người mà.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Du Nhiên làm việc viết bản thảo của mình, Doãn Đình Nghiêm làm công việc của mình, không ngờ đã đến giờ tan làm, khi anh phát giác ra thì người ngồi trên ghế salong giữa phòng kia đã ngủ say từ lúc nào, không để ý rằng mình đang ở đâu.
Doãn Đình Nghiêm khoanh tay đứng nhìn cô ngủ một lúc mà mặt đã nổi 3 vạch đen xì, anh thở dài liền cúi xuống bế cô lên, còn Du Nhiên thì vẫn nằm trong vòng tay của Đình Nhiêm ngủ say chẳng biết trời trăng mấy gió gì.
Khi Du Nhiên tỉnh dậy thì đã là trời tối, cô phát hiện ra mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, cô tỉnh táo hơn hẳn bởi giọng nói của Doãn Đình Nghiêm.
— Tỉnh rồi?
— Tôi đang ở đâu?
— Đây là nhà tôi.
— Sao tôi lại ở nhà anh.
Tôi nhớ rõ là mình đang ở phòng làm việc mà – Du Nhiên cảm thấy lo lắng chẳng nhẽ anh ta đã biết thân phận của cô rồi sao? Phải làm sao đây?
— Sao vậy? Ngủ đến ngốc luôn rồi à? – Đình Nghiêm bất giác đưa tay lên xoa đầu của Du Nhiên dịu dàng hỏi cô.
— Cô ngủ quên ở phòng làm việc của tôi sau đó tôi đưa cô về đây – anh giải thích.
Đáp lại sự ân cần đó của anh Du Nhiên lại né tránh, tìm cơ hội để đi khỏi đây nhanh nhất có thể.
— Xin lỗi cậu chủ Doãn, vừa nãy tôi buồn ngủ quá… bây giờ tôi sẽ dọn đồ về ngay đây – Du Nhiên phát hiện bản thân mình chưa bị lộ thân phận nên mới nghĩ rằng chắc chắn đây là căn hộ riêng của Doãn Đình Nghiêm ở trung tâm thành phố, xem ra anh ấy vẫn chưa biết gì.
Trái lại sự thờ ơ, né tránh của cô, Doan Đình Nghiêm lại một mực tiến sát lại gần Du Nhiên khiến cô đỏ mặt không thôi.
— Căng thẳng vậy làm gì? Hay là, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?
— Anh đừng có làm bậy! Nếu không tôi hét lên đó.
— Cô đừng quên đây là nhà tôi, nếu cô có hét thì cũng chỉ người trong nhà tôi nghe thấy thôi.
— Anh… – Du Nhiên cứng họng..
Và trong không gian tĩnh lặng ấy, bỗng nhiên bụng cô réo liên hồi, Doãn Đình Nghiêm cũng bị dáng vẻ ngượng đỏ chín mặt của cô làm cho phì cười.
— Đứng lên đi, xuống lầu ăn cơm.
Ăn xong tôi bảo chú Quyền đưa về nhà.
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, trên đường chú Quyền đưa cô về nhà, Du Nhiên đã nói chú ấy dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ rồi xuống xe không quên cảm ơn chú.
— Chú Quyền, dừng xe ở đây đi ạ.
Làm phiền chú đã đưa cháu về.
— Cô Lục, khách sáo quá rồi.
Cậu chủ, cô Lục đã đến nhà, địa chỉ là…
Du Nhiên vì muốn giấu thân phận thật sự của mình mà đã bảo chú Quyền dừng trước nhà của bạn thân cô để không bị phát hiện.
Bạn thân cô – tiểu Văn, cô ấy vì quá vui mừng khi nhìn thấy cô đã liền bổ nhào vào ôm chầm lấy Du Nhiên cứng ngắc.
Du Nhiên bất đắc dĩ nói:
— Nói ra thì dài dòng, không biết hôm nay cậu có thể thu nhận tớ một đêm không?
— Đương nhiên là được rồi.
Đừng nói một đêm, một đời cũng không thành vấn đề.
Hai người ngồi xuống ghế, tiểu Văn chỉ biết giãi bày, nói hết những việc đang xôn xao ở công ty cho Du Nhiên biết thôi.
— Du Nhiên, cậu biết không? Bây giờ trong công ty đều đồn ầm lên, bảo cậu dụ dỗ cậu chủ Doãn, cho nên mới có cơ hội phỏng vấn độc quyền anh ta.
— Vậy cậu có tin không?
— Đương nhiên không tin rồi! Tuy cậu là hoa khôi trong ngành của học viện, nhưng để dụ dỗ cậu chủ Doãn thì cậu lại chẳng đủ rư cách đâu! – tiểu Văn nhấn mạnh, một mực phủ định điều đó không bao giờ xảy ra được.
— Nhưng tớ lại hy vọng điều họ nói là thật, như vậy tớ sẽ trở thành bạn thân của mợ chủ Doãn rồi! Một người làm quan cả họ được nhờ! – câu trước một mực phủ định mối quan hệ của Du Nhiên và cậu chủ Doãn nhưng câu sau lại cư nhiên vả đôm đốp vào mặt tiểu Văn vậy.
— Được rôi, ngày mai công ty còn có một bữa tiêc từ thiện phải qua để chuẩn bị sớm nên chúng ta phải ngủ sớm thôi – Du Nhiên thở dài nhìn cô bạn thân của mình.
— Tuân lệnh!!.