TÔI BIẾT CON ĐƯỜNG DÀI KHÔNG CÓ KẾT QUẢ - Chương 2
Mãi tới khi tốt nghiệp.
Khi đó Trần Chúc hỏi Khương Đồng muốn thi vào trường nào, Khương Đồng một lòng muốn trốn tránh, lập tức nói mình sẽ chọn một trường học khá xa nhà.
Sau đó, kết quả thành tích được công bố, Khương Đồng phát huy không tệ, cô cũng thật sự đăng ký vào trường học ở Vũ Hán, mà Trần Chúc ở lại tỉnh.
Cô gái kia thì không ở lại trong nước, cô ấy ra nước ngoài, hai người cũng không có ở cùng một chỗ.
Điều này khiến Khương Đồng bất ngờ, nhưng cô không nói gì, đi đến trường đại học một mình
Cũng không biết từ bao giờ, Khương Đồng và Trần Chúc đã cắt đứt liên lạc với nhau.
Có lần hôm nọ, hai người đã nói chuyện với nhau vài câu nhưng sau một ngày cũng không bắt chuyện tiếp nữa.
Khương Đồng cũng không đi tìm anh, trong lòng chỉ nghĩ ngừng liên lạc với nhau là xong rồi.
Từ đó về sau, cô không chú ý đến bất kỳ thông tin nào của Trần Chúc, cho dù trong lòng có người này, nhưng cũng không bao giờ nhắc tới.
Mãi đến khi năm thứ ba đại học.
Khương Đồng có một giấc mơ.
Giấc mơ đó rất kỳ lạ, cô mơ thấy Trần Chúc.
Từ sau khi hai người không nói chuyện với nhau nữa, thì Khương Đồng cũng không còn mơ về anh bao giờ.
Sau ba năm, giấc mơ này lại xuất hiện.
Trong giấc mơ, cô và Trần Chúc gặp nhau ở thư viện, bên cạnh anh có một cô gái ngồi kế bên.
Khương Đồng đoán là bạn gái hiện tại của anh, cô cũng không muốn chào hỏi gì nhiều, lúc vừa chuẩn bị lướt qua bọn họ trực tiếp rời đi, thì Trần Chúc đột nhiên nắm lấy ngón tay cô, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười quen thuộc: “Tại sao em không chào nhau khi nhìn thấy anh? Em không muốn gặp anh đến vậy sao?”
Trong mơ, Trần Chúc rất không thực tế, anh chưa bao giờ nói ra những lời như này.
Cũng không biết Khương Đồng trong mơ có cảm giác như thế nào, cô trực tiếp khóc lên, một mạch nói: “Là anh không đến tìm em có được hay không? Đột nhiên anh cắt đứt liên lạc với em cơ mà.”
Rồi Trần Chúc lại đứng dậy ôm cô vào lòng.
Cô không nhớ rõ cảnh này lắm, nhưng cô chỉ nhớ là hai người cùng nhau lên đi sân thượng, nơi này diễn ra một vụ thảm sát.
Trần Chúc cần thận bảo vệ tất cả mọi người trên sân thượng, Khương Đồng nghe theo chỉ thị của anh chạy vào trong lầu trốn đi. Sau đó là một màn bom pháo nổ ra mù mịt cả lên.
Khương Đồng chỉ nhớ rõ trong một mảnh sương khói cô bị bắt đi, một người đã nói với cô, đề ra hai lựa chọn, một là lựa chọn quên đi tất cả mọi người và chuyện đã xảy ra hôm nay, cô sẽ có được một cuộc sống mới. Hai là cô có thể chọn để nhớ ngày hôm nay, nhưng cô sẽ trải qua một cuộc hành hạ đau đớn, sau đó sẽ được thả.
Khi đó chi tiết thì không nhớ rõ quá nhiều, Khương Đồng chỉ nhớ cô nhìn về phía tầng lầu xa xa, nơi có Trần Chúc đang đứng.
Cô chợt mỉm cười, mãi không thể quên được anh.
Cô nhớ mình đã quyết định chọn cái sau.
Cũng không biết bản thân đã trải qua loại cực khổ gì, đến cuối giấc mơ là cô hồi tưởng về tất cả hồi ức đã xảy ra trong ngày, cô nói: “Đã lâu lắm rồi tôi mới liên lạc với Trần Chúc, lần này dù thế nào cũng không muốn quên đi.”
Tỉnh giấc, Khương Đồng ngồi trên giường dụi dụi mắt, hàng mi đã ướt dính lại với thành một mảnh.
Đó là lần đầu tiên cô khóc trong mơ, trên gối cũng đều là nước mắt.
Cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười, tự mình mơ một giấc mơ với motip tình yêu vào ngày tận thế.
Nhưng tâm trạng của cô vẫn không đúng lắm, mãi cho đến tối khi ký túc xá không còn có người, cô mở ô khung chat của Trần Chúc, mò lật xem lịch sử trò chuyện lúc xưa của cô với anh.
Cũng không biết là câu nào đã chạm vào mạch cảm xúc mình, cô đột nhiên đỏ hốc mắt, ôm đầu gối đè nén tiếng khóc nhỏ giọng khóc nức nở của mình trong màn đêm.
Ngày hôm sau cô mua vé máy bay đến chỗ Trần Chúc, trốn một ngày học bay đến thành phố anh đang sống.
Khi nhân ra, cô đã đứng trong khuôn viên trường rộng lớn, mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô không biết Trần Chúc đang học ở đâu, cũng không biết ký túc xá của anh ở tầng nào.
Cuối cùng cô cắn răng gọi điện thoại cho Trần Chúc, thông báo cho anh hiện tại mình đang ở cổng trường.
Trần Chúc rất nhanh đã chạy tới, anh nhìn Khương Đồng kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Nhìn anh cao hơn một chút so với thời trung học, tóc của Trần Chúc dài hơn một chút và bị cháy nắng hơn nhiều.
Khương Đồng làm sao có thể nói với anh rằng mình cố ý tới tìm anh, cô chỉ cười nói: “Tới gần đây có chút việc, nghĩ đến cậu ở đây nên tới tìm.”
Trần Chúc gật đầu.
Trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nói gì nữa.
Cuối cùng vẫn là Khương Đồng mở miệng trước: “Cùng tôi đi dạo một chút nhé.”
Hai người đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, Khương Đồng hỏi rất nhiều chuyện gần đây của Trần Chúc, hiểu được một chút tình hình của anh, bầu không khí giữa hai người không còn lúng túng như lúc đầu, dần dần trở về như thời trung học.
Mặt trời đã muốn lặn, thời tiết cuối thu vẫn có chút se lạnh, dấu hiệu của một mùa đông lạnh giá sắp đến.
Gió thu thổi cuốn mấy chiếc lá cuối cùng trên cây bay xuống, lá khô lảo đảo múa vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi bên chân Khương Đồng.
Cô liếc nhìn chiếc lá rụng dưới chân mình, đột nhiên gọi: “Trần Chúc.”
Trần Chúc lên tiếng.
Khương Đồng cong môi cười: “Chúng ta làm bạn cả đời đi.”
Bạn bè là tốt.
Miễn là bạn thì có thể mãi mãi liên lạc với anh.
Miễn là bên cạnh anh, em vẫn có một danh phận.
Ngay cả khi anh không bao giờ biết em thích anh,
Em cũng muốn có ràng buộc với anh bằng cách khác, nhưng mà thôi vậy, làm bạn bè cả đời cũng có thể.