TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC - Chương 27
“Được, em biết rồi, anh đi ngủ sớm đi.” Thịnh Khanh thấy Tư Thiên vẫn còn ở đây thì nói.
“Được, em ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thịnh Khanh tắt đèn, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô nhớ tới nửa câu sau của Tư Thiên.
Tâm ý sao…
Thịnh Khanh bò dậy sờ soạng vài cái lên tủ đầu giường, sau đó mở phần mềm trắng xanh tìm gợi ý.
Cuối cùng gõ ra một phương án —— sô cô la.
Vì sô cô la, Thịnh Khanh mân mê ba đêm liền.
Cuối cùng vẫn không thể làm thành công.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nhấp vào phần mềm màu cam nào đó, vận dụng sức mạnh của đồng tiền.
Ngô Giang Hoài thích ăn sô cô la, hầu như bên trong mọi món ăn cậu mang đến cho cô đều có một chút sô cô la.
Bánh quy nhân sô cô la, kẹo mút bọc giấy cũng thế.
Thịnh Khanh đặt làm ở một cửa hàng thoạt nhìn không tệ.
Sau khi chốt đơn, Thịnh Khanh rời khỏi khung chat, vốn dĩ muốn mua vài thứ khác, nhưng hình ảnh trên cột giới thiệu hiện ra tự động đã thu hút cô.
Thịnh Khanh ngẫm nghĩ, lại đặt thêm một đơn hàng nữa.
Lần trước hình như Tư Thiên cảm thấy hứng thú với ba món trên chiếc giường màu hồng của cô.
Cô lại nghĩ về phong cách phòng ngủ và tuổi tác của anh.
Ừm, có thể lý giải.
Thịnh Khanh còn đang tự hỏi, tay đã quyết đoán đặt ba món màu hồng giống trên giường của mình.
Chủ nhật vốn dĩ là ngày Thịnh Khanh không được quên, cô phải về nhà họ Thịnh chọn váy trang điểm thật đẹp rồi đến nhà Ngô Giang Hoài.
Không nghĩ tới lại ngủ quên, chưa hết, lịch trình ban đầu vốn dĩ dư dả thời gian bây giờ lại bị dồn nén, cô đành vội vội vàng vàng lấy đồ rồi chuẩn bị về nhà họ Thịnh.
“Thịnh Khanh, đồ chuyển phát nhanh của em tới rồi.” Tư Thiên lấy đồ rất nhanh, đặt ba hộp chuyển phát nhanh có kích thước khác nhau lên bàn, sau đó xỏ dép lê.
Thịnh Khanh nhìn nội dung trên đó, tìm thấy sô cô la cho Ngô Giang Hoài và vài món mình mua thêm, chỉ để lại ba món màu hồng nhạt.
“Hộp này là em mua cho anh, anh bỏ vào máy giặt một lát sau đó phơi lên ban công, ngày mai là dùng được rồi.” Thịnh Khanh ôm hộp chuyển phát nhanh vội vàng đeo giày chạy ra bên ngoài.
Tư Thiên nhìn thoáng qua hộp chuyển phát nhanh, trong lòng không khỏi có chút mềm mại.
Đêm qua anh chỉ thuận miệng nhắc tới mà cô cũng mua thật…
Loại cảm giác này…
Thật khiến người ta vui vẻ.
111 và 001 ngồi xổm trong góc liếc nhìn nhau một cái, âm thầm thở dài một hơi.
Quả nhiên là người đàn ông si tình, chỉ có chút xíu lợi ích như vậy mà đã ngọt ngào đến choáng váng đầu óc.
Thịnh Khanh mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng rồi mang quà ngồi lên xe đến nhà Ngô Giang Hoài.
Nghe cậu nói lúc này vẫn chưa có ai đến, bố mẹ cậu vẫn còn ở công ty, muốn Thịnh Khanh đến sớm một chút chơi game với mình.
Đến nơi, Thịnh Khanh còn chưa kịp tìm thấy nhà Ngô Giang Hoài thì cậu đã chạy xuống mở cổng đứng vẫy tay với cô.
Cổng lớn mở ra, Ngô Giang Hoài còn làm động tác thân sĩ mời Thịnh Khanh.
“Cậu làm cái trò gì đấy?” Thịnh Khanh mỉm cười bước vào cửa.
“Quà của tớ đâu?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng Ngô Giang Hoài đã sớm để mắt đến hộp quà trong tay Thịnh Khanh, căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, bên trong chắc chắn là đồ ăn.
Long trọng như vậy, chẳng lẽ là Thịnh Khanh tự tay làm sao?
Thịnh Khanh thấy cậu trông mong thì đưa hộp quà sang: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Ừm ừm, sinh nhật vui vẻ.” Ngô Giang Hoài ngây ngô đáp.
Cậu gấp gáp không chờ nổi mở hộp quà ra.
Bên trong là những viên sô cô la được sắp xếp ngay ngắn, hai mắt Ngô Giang Hoài đẫm lệ mông lung: “Thịnh Khanh! Không ngờ cậu thật sự nhớ rõ…”
“Này? Cậu không cần cảm động thế chứ?” Thịnh Khanh hoàn toàn không đoán trước được Ngô Giang Hoài sẽ phản ứng kịch liệt.
“Ôi, tớ vui chết đi được.” Ngô Giang Hoài cẩn thận cất sô cô la đi, “Thịnh Khanh, cậu không hiểu được đâu. Trước tiên tớ dẫn cậu đi xem vườn hoa nhà tớ nhé, dạo này chẳng hiểu kiểu gì mà mẹ tớ tự nhiên trồng một đống hoa cỏ trong vườn.”
Ngô Giang Hoài cẩn thận mang sô cô la ra chỗ khác, sau đó dẫn Thịnh Khanh đi giới thiệu các loại cây trong vườn giống như hiến vật quý.
“Đây là hoa hướng dương vàng, không biết khi hoa héo thì hạt bên trong có ăn được không…”
Ngô Giang Hoài vừa nói vừa sờ vào bên trong hoa hướng dương.
“Đây là hoa hồng, thứ vô dụng nhất trong vườn, mẹ tớ cũng thật là, rõ ràng có đầy loài hoa ăn được lại đi chọn thứ đẹp nhưng không xài được này…”
“Nếu trồng hoa ăn được thì năm nay tớ đã có bánh hoa thật sự để ăn rồi, ai ngờ lại là loại rác rưởi như vậy.”
Ngô Giang Hoài không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên khuôn mặt, vừa nói vừa giơ tay vỗ lên đóa hoa hồng.
Những giọt nước đọng trên cánh hoa nhung đỏ rung lên, làm cho bông hoa càng thêm mỏng manh.
Còn thẳng nam Ngô Giang Hoài đáng chết đang nghiêm trang ghét bỏ nó không phải loài hoa ăn được, không thể dùng làm bánh hoa thật sự.
Nhìn người này đi, phiền chết mất.
“Còn cái này, hình như gọi là hoa đỗ quyên thì phải, cánh hoa có thể ăn đấy.” Ngô Giang Hoài đi tới bên cạnh, không chút lưu tình bứt một cánh hoa trên đóa hoa tinh xảo, nhét vào miệng nhai.
Sau đó đưa ra đánh giá rất đúng trọng tâm: “Không ngọt không mặn, buồn buồn ăn cũng ngon, ăn vào cũng như ăn cơm ấy mà.”
Thịnh Khanh chỉ cảm thấy Ngô Giang Hoài là một kẻ dở hơi.
Làm gì có ai ăn cánh hoa như ăn cơm bao giờ.
“Cậu không thử sao?” Ngô Giang Hoài bứt một mảnh cánh hoa đưa cho Thịnh Khanh.
“Ai nha, cậu yên tâm đi, kể từ lần mẹ nhìn thấy tớ ăn cánh hoa, người làm vườn đã không rải nước thải và phân bón lên trên nữa rồi, cứ yên tâm mà ăn, chỗ hoa này tớ ăn được một hai tháng rồi, sạch sẽ lắm đó.”
Thịnh Khanh miễn cưỡng tiếp nhận cánh hoa trong tay Ngô Giang Hoài.
Bỏ vào miệng nhai nhai.
Hình như cũng không tệ lắm.
Thịnh Khanh chưa từng rời khỏi thành thị, chứ đừng nói là đến nông thôn hay lên núi ăn hoa cỏ gì đó.
Đây là lần đầu tiên cô thể nghiệm.
“Cũng không tệ lắm, lần đầu tiên ăn tớ đã nghĩ như vậy.” Ngô Giang Hoài bắt đầu bứt cánh hoa nhét vào trong tay Thịnh Khanh.
“Ai da, đủ rồi đủ rồi, cậu sắp bứt hết rồi đấy…”
“Gì? Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì, không có gì…”
Thịnh Khanh thấy Ngô Giang Hoài hành động nhanh nhảu, không thể tin được tốc độ bứt hoa của cậu còn nhanh hơn hai câu nói của cô.
Cô còn chưa nói xong, Ngô Giang Hoài đã bứt hết toàn bộ cánh hoa.
Thịnh Khanh đành thu lại lời nói.
Cô phục sát đất rồi.
“Ăn đủ rồi, chúng ta đi chơi game nhé?” Ngô Giang Hoài ngồi trên bãi cỏ nói.
“Được, đi thôi.” Thịnh Khanh đứng lên, vỗ mấy cọng cỏ vô tình dính lên người.
Ngô Giang Hoài và Thịnh Khanh chơi game hơn một giờ, thẳng đến khi bụng đánh trống mới thôi.
“Thịnh Khanh, Thịnh Khanh.” Nhân vật trong game của Ngô Giang Hoài đã chết, cậu vẫn đang theo dõi trận chiến, nhưng Thịnh Khanh thì khác, hôm nay cô giống như ăn phải mìn, tóm được kẻ địch là đánh, ba giây đầu tiên đã kết liễu được một người, bây giờ đã đến vòng cuối cùng, ai chưa tiến vào thì đang bị nhiễm độc ở bên ngoài.
“Làm sao?” Thịnh Khanh không muốn nói thêm lời nào, đến cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho, tiếp tục chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ngô Giang Hoài thấy cô đang chơi mê mẩn thì không dám quấy rầy, đành phải lủi thủi đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn vặt ăn lót dạ.
Một lát sau, Thịnh Khanh mới buông di động xuống, lúc này cô mới cảm nhận được cơn đói.
“Thịnh Khanh, cậu chơi xong chưa?” Ngô Giang Hoài buông cánh gà ngâm ớt đã gặm nửa ngày xuống.
Thịnh Khanh nhìn đồng hồ: “Xong rồi, cậu đói không?”
“Đói đói đói!” Ngô Giang Hoài gật đầu lia lịa.
“Chúng ta ra ngoài ăn hay gọi cơm hộp?” Thịnh Khanh hỏi.
Ngô Giang Hoài: “Gọi cơm hộp đi, nhà tớ cách xa nhà hàng lắm. Mà nói cậu nghe, nhà hàng gần đây không đáng ăn đâu, về sau chỉ cần đặt cơm hộp thôi, không cần suy nghĩ nhiều.”
Thịnh Khanh gật đầu, trước kia đúng là cô đã từng ăn gần nhà Ngô Giang Hoài, quả là giống như cậu nói.
“Tớ sẽ gọi pizza, còn cả tôm hùm đất nữa, gà rán cũng lâu lắm không ăn rồi…” Ngô Giang Hoài cầm di động, chọn rất nhiều món.
Thịnh Khanh thấy càng ngày càng nhiều đồ ăn, vội vàng ngăn cản hành vi gọi món của Ngô Giang Hoài lại: “Đủ rồi đủ rồi, hai người chúng ta ăn vậy là đủ, đừng gọi nữa.”
“Đủ rồi sao?” Cậu cau mày nhìn cô.
“Đủ rồi.” Thịnh Khanh vô cùng khẳng định.
“Vậy được rồi.” Ngô Giang Hoài lưu luyến không rời buông di động xuống: “Dù sao thì buổi tối mới là màn chính, đến lúc đó tớ nói xong vài câu khách sáo sẽ dẫn cậu ra sau bếp ăn.”
“Được được được.” Đột nhiên Thịnh Khanh không muốn Ngô Giang Hoài đi nước ngoài nữa, dù sao thì thuộc tính tham ăn của cậu…
Có lẽ nên gọi là thuộc tính thùng cơm mới có hiệu quả giống cô.
Tri kỷ khó gặp.
Giá như biết sớm Ngô Giang Hoài lành nghề trong chuyện ăn uống như vậy thì tốt rồi.
“Cậu có muốn uống trà sữa không?” Thịnh Khanh ưu sầu thở dài một hơi, cuối cùng quyết định biến đau khổ và tức giận thành thèm ăn.
“Muốn! Cho tớ thêm hai phần trân châu nha.” Ngô Giang Hoài gật đầu chắc nịch.
“Được.” Thịnh Khanh chốt đơn xong, cả người nhẹ nhàng.
Vốn dĩ cô không cảm thấy có bao nhiêu món.
Thẳng đến khi từng tiếng chuông cửa vang lên, từng shipper giao đồ ăn xuất hiện ở cửa.
Thịnh Khanh mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Hình như chúng ta gọi quá nhiều rồi.” Thịnh Khanh cầm đũa, nhìn các món ngon khác nhau trên bàn, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Không đâu, yên tâm.”
Bốn chữ khiến Thịnh Khanh nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Chỉ là vì tư thế chuẩn bị ăn của Ngô Giang Hoài quá mức chuyên nghiệp.
Mặc dù khiếp sợ nhưng cô vẫn không quên cầm di động lên chụp một bức ảnh kỷ niệm bữa ăn phong phú này.
Đăng lên vòng bạn bè xong, Thịnh Khanh buông di động xuống, kẹp một cái bánh bao nhỏ trước mặt bỏ vào miệng.
Dạ dày đột nhiên bị kích thích bởi mùi thơm của thức ăn thì càng trở nên đói hơn.
Thịnh Khanh càng có thêm niềm tin giải quyết hết chỗ thức ăn này.
Trong Nguyệt Lượng Loan ——
Tư Thiên nhận được một lá thư mời, tùy tiện ném lên trên bàn, không có ý định tham gia.
Dù sao Thịnh Khanh cũng rất ít khi dành thời gian ở đây, không thể vì những kẻ râu ria mà làm chậm trễ.
Vỏ chăn và khăn trải giường màu hồng đã được Tư Thiên phơi trên ban công.
Dưới ánh mặt trời, nguyên một màu hồng phấn vô cùng đồ sộ.
Thậm chí, cứ cách một giờ anh còn đi kiểm tra xem đã khô hay chưa.
Người liên hệ trong WeChat của Tư Thiên rất ít, mà người trong vòng bạn bè lại càng ít hơn, cho nên mỗi lần vòng bạn bè xuất hiện chấm đỏ thì quá nửa là Thịnh Khanh đăng lên.
Tư Thiên click mở hình ảnh cô đăng lên.
Tỷ lệ hình sáu đến chín phù hợp với một bàn đồ ăn lớn.
Tư Thiên nhìn đồ ăn trên bàn, toàn là đồ ăn vặt.
Nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng chẳng sao.
Chẳng mấy chốc, Tư Thiên không còn vui vẻ nổi nữa.
Anh cẩn thận phóng to hình ảnh lên một chút, phát hiện cánh tay và giày của đàn ông.
Bằng chứng quan trọng và mạnh mẽ nhất chính là chiếc ly đặt trên bàn.
Bên trên phản chiếu hoàn mỹ cơ thể của một người đàn ông.
Mà bên cạnh người đàn ông này còn có nửa bờ vai.
Là Thịnh Khanh.
Tư Thiên lập tức giận dữ.
Anh không chút nghĩ ngợi muốn đi hỏi Thịnh Khanh cho ra lẽ.
Vì sao trong ngày kỷ niệm yêu nhau của bọn họ, cô lại vừa chuẩn bị quà vừa đi tìm người đàn ông khác ăn uống?
Vì sao đã gặp anh còn nhìn trúng người đàn ông khác?
Cũng may 111 kịp thời ngăn cản.
“Chủ nhân ơi chủ nhân, bình tĩnh lại đã, biết đâu là nam chính Thịnh Đình An thì sao?”
“Thịnh Đình An ở bệnh viện với cô vợ nhỏ của anh ta rồi, làm sao có thể là anh ta được?” Tư Thiên lạnh lùng liếc 111 một cái.
“Vậy vậy…” 111 cũng không thể tìm ra người bạn khác giới nào của Thịnh Khanh.
“Cậu còn thất thần cái gì, còn không mau liên hệ Thịnh Khanh, nhìn xem tên đó rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt Tư Thiên vô cùng khó coi.
“Ừ nhỉ.”
Vì thế, Thịnh Khanh đang ở nhà họ Ngô đột nhiên nghe thấy 111 tuyên bố nhiệm vụ.
“Leng keng! Tuyên bố nhiệm vụ mới [Tư Thiên tha thứ], nhiệm vụ khen thưởng 20 điểm chữa trị.”
Đã lâu Thịnh Khanh không nghe thấy âm thanh này, bởi vì gần đây nhân thiết đối xử với cô càng ngày càng dịu dàng, các loại kỹ năng kích thích giống như dùng vai quật ngã trên cơ bản không xuất hiện được mấy lần nữa.
Thậm chí vài tuần sau, điểm chữa trị của Thịnh Khanh vẫn duy trì ở con số không, không hề biến động.
Nhưng dạo này cô an phận thủ thường (*) lắm mà, cái “Tư Thiên tha thứ” chui ra từ đâu vậy?
Nghĩ vậy, Thịnh Khanh bèn dò hỏi 111.
“Cái này là hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, ai biết được.” Ha hả, rõ ràng chính là bản thân Tư Thiên tuyên bố.
“Càng ngày càng không hiểu cơ cấu bộ phận của các cậu, tôi còn tưởng rằng cậu là chủ hệ thống. Theo lý mà nói thì cậu hẳn là lớn nhất, nhưng không nghĩ tới cậu chỉ thay thế 001 vừa mới bị giáng chức thôi, còn… Haizz.” Ngu ngốc nữa.
“Lo lắng nhiều như vậy làm gì, cô mau làm đi.” 111 không nhịn được nhắc nhở.
Lửa giận của Tư Thiên sắp không áp chế được nữa rồi.
“Không thèm đâu.” Thịnh Khanh thoải mái nằm trên ghế sô pha, ôm gối vào lòng, “Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, tôi phải chơi chán thì thôi.”