TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC - Chương 26
Không cần thiết phải ở lại một nơi có thể bị nhân thiết điều khiển bất cứ lúc nào, vì hoàn thành nhiệm vụ mà khiến bản thân đôi lúc trở nên thất thố.
111 im lặng hồi lâu: “Cho tới bây giờ, không có.”
“Được rồi.”
Thịnh Khanh có suy nghĩ của chính mình, phải làm sao mới có thể không khiến thế giới sụp đổ lại vừa có thể giúp cô ở lại nơi này một thời gian.
Tuy rằng tất cả những chuyện cô từng trải qua không thực tế chút nào, nhưng cô lại không có tiền đồ thừa nhận.
Mình nghiện mất rồi.
…
Thứ hai, Thịnh Khanh trở lại trường học, sắp xếp đồ đạc trên bàn rồi cầm bản ghi chú Tư Thiên đã sửa sang cho cô.
Cô tán thưởng nét chữ mạnh mẽ của anh: “Không hổ là trùm phản diện, đến ghi chú cũng viết rất dứt khoát lưu loát.”
Thịnh Khanh nhìn thoáng qua thời gian đếm ngược thi đại học, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Đây không chỉ là kỳ thi quyết định mà còn là thời khắc cao trào trong cốt truyện.
Thịnh Khanh thi đại học xong, nhà họ Thịnh bắt đầu xuống dốc, đủ loại chèn ép ập đến, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Thịnh Khanh trong nguyên tắc càng ngày càng không biết kiềm chế, không chỉ bỏ mặc Tư Thiên cả ngày mà còn quang minh chính đại dẫn đàn ông về nhà.
Một nam một nữ kéo tay ôm eo bị chính Tư Thiên bắt gặp ở Nguyệt Lượng Loan.
Thịnh Khanh còn không biết sống chết thân mật với người đàn ông kia, thậm chí còn chỉ vào mũi Tư Thiên bảo anh cút ra khỏi Nguyệt Lượng Loan.
Lúc trước, trong khu bình luận, bởi vì Thịnh Khanh thấy đây là lần trùm phản diện Tư Thiên bị nhục nhã nhất toàn văn, cho nên quyết đoán nhảy vọt tới chương này.
Sau này, Tư Thiên trói Thịnh Khanh lại rồi nuôi nhốt trong nhà.
Quý Thanh Thanh là nữ chính, việc tránh khỏi sự điều khiển của cốt truyện là điều bình thường, thế còn nữ phụ ác độc nhỏ nhoi như cô thì sao?
Thịnh Khanh cảm thấy dường như mình đã bị cốt truyện từ bỏ, từ đầu tới cuối, ngoại trừ những tình tiết tất yếu trong cốt truyện thì những tình tiết nhỏ ngốc nghếch căn bản đều không được nhắc đến.
“Thịnh Khanh, cậu ăn cơm chưa?” Ngô Giang Hoài bưng một đĩa cơm nắm tới trước mặt Thịnh Khanh.
“Ăn rồi.” Tư Thiên làm.
“Thế thì ăn thêm chút cơm nữa đi.” Ngô Giang Hoài tiếp tục xúi giục Thịnh Khanh ăn cơm.
“Ngô Giang Hoài, sao cậu cứ luôn cho tớ ăn thế?” Thịnh Khanh ghé vào bàn nhìn cậu.
“Ờ… Không biết nữa, nhưng tớ lại thấy cậu rất thích ăn.” Ngô Giang Hoài ngẫm nghĩ rồi nói.
“Sở thích của cậu cũng lạ nhỉ.” Ngoài miệng nói không ăn, nhưng Thịnh Khanh vẫn cầm lấy miếng cơm nắm thoạt nhìn nhỏ nhất.
Há miệng cắn một ngụm.
Ừm, cũng không tệ lắm.
“Thịnh Khanh, bố mẹ tớ định đưa tớ ra nước ngoài học đại học.” Ngô Giang Hoài chống đầu, mặt xám như tro tàn.
Thịnh Khanh: “Không cần thi đại học mà trực tiếp ra nước ngoài còn không thích hả?”
“Không thích, lời những người đó nói một chữ tớ cũng không hiểu, huống chi còn phải sống ở đó lâu như vậy, nghĩ lại thật buồn quá đi.”
Ngô Giang Hoài thở dài một hơi, mặt đầy u sầu tiếp tục nói: “Hơn nữa, tớ nghe nói đồ ăn nước ngoài toàn là bò bít tết hoặc thức ăn nhanh, ăn như vậy thì làm sao dạ dày tớ chịu nổi.”
“Cậu có thể tự nấu ở nhà mà.” Thịnh Khanh chớp chớp đôi mắt.
“Thịnh Khanh, thế thì cậu thật sự không hiểu gì về tớ rồi.” Ngô Giang Hoài nhìn thoáng qua cô, “Từ trước đến nay tớ chỉ biết ăn không biết làm, nói cho cậu nghe, khi còn nhỏ vì bài tập về nhà tớ mới vào phòng bếp một lần, lúc đấy suýt nữa thì làm nổ tung phòng bếp, từ đó về sau bố mẹ tớ cấm không cho tớ bước vào phòng bếp lần nào nữa.”
“Ai, nhắc lại là muốn rớt nước mắt.”
Thịnh Khanh nghe Ngô Giang Hoài trải lòng, đặc biệt khi nghe thấy câu “suýt nữa thì làm nổ tung phòng bếp”, cô lập tức cảm thấy có chút quen tai.
Dào ôi, hóa ra là anh em cùng chung cảnh ngộ.
“Đúng rồi, tớ sắp tổ chức sinh nhật, nhưng ngày đó lại bận công chuyện, bố mẹ tớ định làm trước vào chủ nhật, đến lúc đó cậu nhớ phải tới đấy.”
“Không thành vấn đề.” Thịnh Khanh ra dấu “ok” với cậu.
“Tớ không mời nhiều con gái đâu, nhưng đám con trai tớ mời đến có lẽ sẽ dẫn cả bạn gái tới nữa, dù sao đến lúc đó cậu cứ đi theo bên cạnh tớ là được.” Ngô Giang Hoài dặn dò.
“Còn nữa, nếu cậu có chuẩn bị quà thì phải đưa riêng cho tớ đấy biết chưa? Tớ không muốn quà của cậu bị lẫn vào với bọn họ, nói cho cậu biết, năm ngoái tớ chỉ chọn vài món trong đống quà rồi tùy tiện ném cho người làm trong nhà đấy.”
“Được rồi.”
Thịnh Khanh biết gia cảnh nhà Ngô Giang Hoài, cũng xem như giàu có, hơn nữa sinh nhật lần này còn là lễ thành niên, không thể so với những dịp bình thường được.
Thật ra trong phòng để quần áo nhà họ Thịnh có không ít lễ phục, Thịnh Khanh không cần lo lắng về chuyện quần áo, chỉ có quà tặng…
Lại nói, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc chuẩn bị quà tặng như vậy.
Trước đây vì hoàn cảnh gia đình mà Thịnh Khanh không dám tiếp xúc với quá nhiều người, sợ có người phát hiện ra quan hệ khác thường của gia đình cô, ngay cả họp phụ huynh Thịnh Khanh cũng phải thuê người tới.
Cho đến bây giờ, loại cảm giác mặc cảm tự ti này vẫn luôn vây quanh cô.
Thịnh Khanh không có kinh nghiệm gì, về đến nhà đành phải hỏi 111.
Nhưng hệ thống lạnh băng như 111 thì nào biết cái gì, Thịnh Khanh rơi vào đường cùng, đành phải lên Baidu tìm sự giúp đỡ.
Lướt mãi mà vẫn chưa tìm thấy thứ gì hài lòng, cô dứt khoát ném chuột xuống.
Thịnh Khanh xoa xoa đôi mắt.
“Cộc cộc.” Tư Thiên gõ cửa phòng, “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
Tư Thiên nói xong thì đi đến bên cạnh Thịnh Khanh, nhân lúc cô chưa kịp đóng máy tính thì nhìn lên màn hình.
Xem ra 111 nói không sai.
Hóa ra bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy…
“Ồ, em ngủ ngay đây.” Thịnh Khanh khép máy tính lại.
“Hôm nay em đã đặt mua cho anh một cái giường mới rồi, người ta nói hôm nay sẽ giao đến nhà, anh cảm thấy thế nào?”
Mấy ngày nay chỉ vì con mèo 001 chết tiệt làm sập giường của Tư Thiên, mà hại Thịnh Khanh phải chạy về căn phòng để không của nhà họ Thịnh.
Tư Thiên tiếc hận nhìn thoáng qua chiếc giường nhỏ màu hồng của Thịnh Khanh: “Cũng không tệ lắm, nhưng không thoải mái bằng giường em.”
Thịnh Khanh chú ý tới ánh mắt anh, nhận ra anh không phải người sẽ bạc đãi bản thân, cô gật đầu nói: “Vậy thì ngày mai em sẽ tìm người đổi giường cho anh.”
Tư Thiên: “Không cần, giường nào mà chẳng ngủ được, không cần phải phiền phức như vậy, em đi ngủ đi, anh ra ngoài đây.”
“Ừm.” Thịnh Khanh vừa ngồi xuống giường đã nhớ ra có chuyện chưa hoàn thành, vội vàng gọi Tư Thiên lại, “Tư Thiên, anh chờ một chút.”
Tư Thiên đang định rời đi, quả nhiên nghe thấy Thịnh Khanh gọi mình, khóe môi cong lên mãi mới khép lại được, lúc này mới chịu xoay người.
“Sao thế?”
“À thì, con trai thường thích được tặng quà gì vậy?” Thịnh Khanh túm chăn, từ ngôn ngữ đến thần thái đều lộ vẻ khó xử.
Cô vừa mở miệng hỏi đã cảm thấy hối hận.
Tư Thiên lại hoàn toàn hiểu sai ý, còn tưởng rằng Thịnh Khanh đang buồn rầu, không biết nên chuẩn bị bất ngờ cho mình như thế nào, sợ tặng món quà không đủ tâm ý nên nhất thời tình thế cấp bách mới hỏi ra, sợ anh nhìn thấu sự bất ngờ mà mình chuẩn bị thành ra mới khó xử như vậy.
Tư Thiên mỉm cười: “Thường thì sẽ tặng đồng hồ, giày hoặc là cà vạt gì đó, thật ra chỉ cần có tấm lòng là đủ, quà tặng chỉ là hình thức thôi.”
Thịnh Khanh khẽ nhíu mày, rất hiển nhiên những thứ Tư Thiên nói đều không thích hợp với tên ngốc như Ngô Giang Hoài.
Đồng hồ á.
Đây là lựa chọn đầu tiên Thịnh Khanh loại trừ.
Ngày thường tên ngốc to con Ngô Giang Hoài này chỉ biết luôn mồm hỏi giờ cô.
Cà vạt, Thịnh Khanh cảm thấy lựa chọn này sẽ thích hợp với những người đàn ông trong độ tuổi như Tư Thiên hơn.
Nếu Ngô Giang Hoài đeo cà vạt.
Thịnh Khanh tự động bổ não vài hình ảnh.
Cô sợ tay Ngô Giang Hoài sẽ tự thắt cổ mình cho đến chết.
Bỏ bỏ bỏ.
Còn giày…
Thịnh Khanh thấy giày Ngô Giang Hoài mang mỗi ngày chưa trùng một đôi nào cả.
Nghĩ lại, cậu không thiếu nhất chính là cái này.
Bỏ bỏ bỏ.