TOÀN CHỨC THÀNH CHỦ - Chương 37: 37 Mộc Yên
“quốc sư yên lòng”
Thấy vua Ludy gọi mình là quốc sư ,vị lão nhân cũng mỉn cười gật đầu:
“tốt vậy bắt đầu thôi.”
Nói xong, lão nhân đôi bàn tay khô gầy lại bắt đầu bắt pháp quyết.
Đôi bàn tay gầy gò như những que củi vậy mà khi bắt đầu bấm pháp quyết những ngón ấy nhẹ nhàng linh hoạt tựa như không xương vậy.
Hai tay bấm pháp quyết mà vua Ludy nhìn hoa hết cả mắt.
Trong quá trình vị lão nhân kia bấm pháp quyết thì trong trận pháp các loại vật phẩm cũng dần tan biến thành cát bụi đồng thời từng trận văn cũng sáng dần lên.
Quang mang rực rỡ, chiếu sáng cả hang động.
Rất nhanh đầy một căn động toàn bộ sáng lên.
Đồng thời hoa văn trên lưng đứa bé cũng sáng lên rực rỡ.
Khi cả căn động đều sáng lên thì các ánh hào quang từ trận pháp tỏa ra bao phủ lấy “đám mây” thiên oán kia.
Dần dần quang mang đại thịnh, chèn ép thiên oán ,cũng lúc này vị lão giả cũng hô lớn:
“giúp ta mau”
Nghe được lời của vị lão nhân, vua Ludy cũng không ngần ngại, hồn lực vận chuyển đưa tay ra áp vào lưng vị lão nhân, nhanh chóng đưa linh khí vào cơ thể cảo lão nhân.
Lão nhân nhận được sự trợ giúp của vua Ludy thì trong tay nhanh chóng mắm pháp quyết.
Đồng thời lúc này quang mang đại thịnh, trèn ép thiên oán thành một đoàn.
“xuất”
Lão nhân hô lớn, lấy quang mang làm dẫn ,rất nhanh một lượng nhỏ thiên oán theo quang mang được lấy ra.
Tuy chỉ nhỏ như cây kim hắc khí nhưng cũng khiến cho lão nhân có hết sức dáng vẻ.
Lượng nhỏ hắc khí theo quang mang được kéo ra vua Ludy dường như nghe được trong đó hàng ngàn tiếng kêu khóc oán thán trong đó vậy.
Tia hắc khí kia theo quang mang dẫn đường hướng về phía đứa trê.
“khắc”
Lại một tiếng quát nữa của vị lão nhân vang lên.
Đồng thời tay lão vẫn không ngừng thi chiển đủ loại pháp quyết.
Quang mang lúc này lấy quang làm kim khắc, hắc khí vì mực bắt đầu “săm” lên lưng đứa bé một loại đồ án nào đó trên lưng đứa bé.
Vị lão nhân nắn nót điều khiển cây kim để săm cho đứa bé.
Lúc này, với lão nhân mỗi giây tựa như kéo dài cả năm vậy.
5 phút khắc dấu lên lưng đứa bé mà lão cảm giác như cả nửa đời người trôi qua vậy.
Chuyện gì xong thì nó cũng xong.
Sau khi khắc xong ,lão nhân ngồi phịch xuống thở như một con chó chết đồng thời tất cả quang mang tiêu tán, hắc khí lúc này lại mạnh mẽ xông ra tràn ngập xung quanh.
Vua Ludy cũng thu tay lại thu hồi hồn lực của mình.
“xong rồi, hừ …hừ, bây giờ ngươi mang đứa bé đem đi nơi khác, nhớ làm sao thì làm nó phải sống tới lúc thiên phạt giáng xuống đồng thời nó không ở gần đây hừ… hừ.”
Thấy lão nhân đang trong giai đoạn suy yếu, một tia sát tâm bỗng hiện lên trong tâm chí vua Ludy nhưng nó chỉ hơi lóe lên rồi bị giấu đi bởi vua Ludy .
Biết lão nhân này chưa hết giá trị lợi dụng, mà ai biết được thiên oán sau khi dọn dẹp thì bao lâu lại nồng nặc lên lần nữa vì vậy trừ khi hắn nắm được phương pháp hay thực lực tự mình giải quyết nếu không thì lão gả kia vẫn còn phải sống đấy.
Tia sát tâm kia chỉ thoáng hiện xong bị vua Ludy thu lại nhưng lão nhân cũng cảm nhận thấy rõ rệt bởi lúc này lão vô cùng yểu đây là tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nên trực giác của lão rất nhạy bén chỉ một tia sát khí nhỏ nhoi thôi nhưng trực giác của lão cũng reo lên cảnh báo nguy hiểm.
Bỏ qua ý định giết người diệt khẩu, vua Ludy nhanh chân bước đến bồng đứa bé lên.
Lúc trước cả người đứa bé nóng rực thì bây giờ cả người đứa bé lạnh ngắt.
Đứa bé lúc này lại có vẻ gì đó xanh sao ,vàng vọt yếu ớt, hơi thở phù phiếm.
Thấy vua Ludy đã mang đứa bé lên, lão nhân cũng nhanh chóng đuổi sói đi:
“ngươi bây giờ nhanh chóng mang đứa bé đi thật xa nơi này, tối ngày mai ta sẽ kích thích thiên oán chuyển thành thiên phạt nên động tác phải nhanh lên.
Và tuyệt đối là khi thiên phạt khi bị kích phát thì ngươi ít nhất cũng phải cách nó chín chín 810km nên ngươi cứ liệu mà làm chậm nhất là tối mai là chúng ta phải kích thiên phạt rồi nếu không để thiên phạt tự nhiên rơi xuống thì không còn trong tầm kiểm soát nữa rồi.
Đồng thời chậm nhát trưa ngay mai những thứ trong danh sách này phải có đủ.
Giờ đi đi thời gian quý báu.”
Ôm đứa bé trong lòng vua Ludy đi đến truyền tống trận, pháp quyết bấm trong tay ,truyền tống trận môt lần nữa sáng lên.
Sau khi xuất hiện tại điện thờ tổ, vua Ludy cũng nhanh chóng thay một bộ ngoại trang che kín bản thân cùng khuôn mặt dồng thời nhét vào mồm đứa bé một viên đan dược sau đó dùng hồn lực của bản thân khống chế viên đang dược cho nó tác dụng một cách cực kỳ chậm nhưng vẫn đủ để duy trì sức sống cho đứa bé.
Với tu vi địa tiên việc này với hắn cũng chỉ là một bữa ăn sáng không có gì khó khăn cả.
Sau đó vua Ludy lăng không hư độ ,bằng tốc độ kinh người bay ra khỏi kinh thành.
Chẳng mất bao lâu thì vua Ludy đã xuất hiện trước cửa trung tâm một công hội lớn nhất đất nước công hội phaione.
Ôm đứa bé tiến vào quầy giao dịch.
Ngay lúc này một vị nữ tiếp viên ngay lập tức ra tiếp đón vua Ludy:
“chào ngài, không biết ngài đến đăng ký hội viên hay ban bố nhiệm vụ ạ”
Thấy tiếp viên đến, vua Ludy cũng không nhiều lời dùng hồn lực cải biến giọng nói của mình sau đó nói ra:
“ta muốn ban bố nhiệm vụ, trong ba ngày mang đứa bé này đến trung vực giao cho một người bất kỳ nhận nuôi.
Thưởng 50.000.000 đồng vàng ,10.000 linh thạch.
Ẩn danh ban bố nhiệm vụ ,còn đây là đứa bé cùng phần thưởng ngươi có thể kiểm tra.
Đặc biệt ta giám sát người thực hiện rời khỏi vương quốc thì thôi.”
Nghe thấy vua Ludy nói vậy, tiếp viên thoáng sững sờ.
Sợ cô bị dọa sợ.
Từ trước đến nay, từ cái ngày cô làm giao dịch viên tại đây cô chưa từng tiếp ,thậm chí còn chưa từng nghe một nhiệm vụ nào mà có nhiều phần thưởng đến vậy.
Chỉ thoàng ngây người rất nhanh cô tỉnh táo lại:
“thưa ngài mời ngài lại đây uống chén trà, tôi xin phép đi gọi công hội trưởng ạ.
Nhiệm vụ của ngoài nằm ngoài quyền hạn của tôi, mong ngài thông cảm chờ trong giây lát ạ.”
Nói rồi cô nhanh nhảu rót nước mời khách rồi nhanh chóng trở lại trong quầy dùng một ốc sên truyền tin liên lạc với hội trưởng của mình.
Hội trưởng của công hội là một vị cao thủ có tu vi cao thứ hai tại vương quốc có tên là Placento.
Hồi trẻ ông cũng là một thiên tài, hiện tại ông đang có tu vi là địa tiên cấp hai.
Ông đến đây thành lập công hội vào 30 năm trước và với thực lực của mình ông nhanh chóng biến Phaione thành công hội lớn nhất vương quốc.
Không đến 1 phút 30 giây vị hội trưởng của chúng ta đã xuất hiện ở đại sảnh của công hội.
Thấy hội trưởng tới, cô nhân viên nhanh chóng tiến tới, thì thầm báo cáo lại sự việc một lần nữa cho hội trưởng.
Nghe xong bá cáo của cô nhân viên ,hội trưởng nhanh chóng tiến tới chỗ vua Ludy.:
“chào ngài”.
Đáp lại thái độ nhã nhặn của vị hội trưởng vua Ludy lại lạnh lùng khiến cho vị hội trưởng sầm mặt lại:
“đứa bé đây ,còn đây là giới chỉ chứa 50.000.000 đồng vàng và 10.000 linh thạch.
Nếu làm thì đi luôn dùng tốc độ nhanh nhất đưa đứa bé đến trung vực ,tìm người nhận nuôi là đủ.
Nên nhớ ngươi chỉ có 3 ngày.
“
Tuy không mấy hài lòng về thái độ của người khách này nhưng vì giữ chữ tín của công hội Plancento vẫn nhịn xuống cục tức này tiếp lấy đứa bé cùng chiếc giới chỉ.
Tựa như chướng mắt vua Ludy, Placento vận thân pháp ôm theo đứa bé trong lòng, hóa thành từng đoạn tàn ảnh biến mất khỏi công hội đại sảnh.
Thấy thái độ của Plancento, vua Ludy cũng chỉ cười.
Hắn cười bởi hắn vừa tiến được 2 cái gai trong mắt đi.
Thật, đứa bé thì hẳn rồi, còn Plancento thì hắn muốn loại từ lâu rồi.
Một núi không thể có hai hổ mà Plancento là con hổ mà hắn không thể kiểm soát nên mượn thiên oán lần này diệt đi hắn cũng không tệ.
Đùa gì đừng nói địa tiên cấp 2 ,ngay cả thiên tiên cũng không muốn chọi lại thiên kiếp, đã thế lại còn là thiên kiếp của cả một vương quốc.
Nghĩ vậy hắn trở lại hoàng cung với tâm trạng lâng.
Bây giờ hắn chỉ cần chuẩn bị một ít đồ cho lão già kia nữa là xong việc.
Nghĩ đến lão già kia, vua Ludy đột nhiên cảm thấy khó chịu và hẳn là lão sẽ là cái gai mới trong mắt hắn.
Lia góc nhìn trở lại với Plancento ,lúc này, ôm dứa bé trong lòng hắn lại bắt đầu thấy nghi vấn khi phát hiện ra đứa bé lúc này cực kỳ yếu mà có thứ gì đó đang giữ hơi tàn thôi.
Mà thứ đó lại là một viên đan dược đang từ từ rỏa ra sinh mệnh lực.
Nếu thông thường nhét cho đứa bé một viên đan dược như vậy thì đúng là một hành động giết người tàn nhẫn bởi ngay lập tức đứa bé sẽ bạo thể mà chết rất thảm.
Mà đây dược hiệu của viên thuốc được một lớp hồn lực ban phủ lấy nó mà theo hồn lực dần tiêu tan đi thì dược tính của viên đan dược chính xác tảo ra, duy trì sinh mệnh mong manh của đứa bé.
Chứng kiến thủ đoạn kinh khủng này bỗng dưng Plancento khẽ dùng mình, nhớ về tên hỗn sược kia bởi hắn nhận ra bản thân không thể thăm dò được sâu cạn của tên đó.
Lúc đấy hắn đã quá vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ bởi với hắn đây là trên trời rơi xuống miếng bánh bởi với một tên địa tiên như hắn từ đây đến trung vực trong ba ngày tuy có gấp gáp nhưng đây là việc không khó .
Bởi từ nhân tiên thì tu luyện giả đã có thể lăng không hư độ cho nên vấn đề chỉ còn là khoảng cách mà thôi mà thời tết của dòng hải lưu Chức Nữ khá ôn hòa mà với một tên địa tiên như hắn thì đấy cũng không phải vấn đề lớn.