Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1755: Tiền truyện (23): Tương lai của Gia Thế
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Toàn Chức Cao Thủ
- Chương 1755: Tiền truyện (23): Tương lai của Gia Thế
art by
Dịch bởi Lá Mùa Thu
“Năm ngoái có Phồn Hoa Huyết Cảnh, năm nay thì Ma Thuật Sư, dân số tăng vọt!” Nhìn danh sách top 8 cường đội thẳng tiến vòng chung kết mùa giải thứ ba, Diệp Thu thổn thức.
“Có điều đứng nhất vẫn là Gia Thế tụi tui.” Hắn nói tiếp. Là đội trưởng Gia Thế, câu này nói ra từ miệng hắn lại chẳng có mùi vênh váo mà chỉ như nêu lên một sự thật.
“Bá Đồ hạng tư.” Đứng bên cạnh cùng xem bảng tổng sắp chung cuộc, Hàn Văn Thanh lạnh lùng.
“Hạng đó có gì để vểnh?” Diệp Thu thuận miệng tiếp lời, lập tức cảm nhận được ánh mắt giết người bắn về phía mình.
“À à, hiểu rồi.” Nhìn lại bảng tổng sắp, hắn nói, “Tụi tui hạng nhất, mấy anh hạng tư…” Điều này có nghĩa Gia Thế và Bá Đồ sẽ được phân vào cùng một bảng, chỉ một đội có khả năng bước vào chung kết.
Diệp Thu gật gù nhìn Hàn Văn Thanh: “Năm nay mấy anh khỏi đánh chung kết luôn.”
“Để coi đã.” Hàn Văn Thanh trả lời.
“Càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, tinh thần đáng khen.” Diệp Thu cười.
“Cậu đừng sợ là được.” Hàn Văn Thanh nói.
“Ông anh cứ đùa.” Diệp Thu vẫn cười.
“Vào trận gặp.”
“Vào trận gặp.”
Hai người bắt tay rồi chào nhau, Diệp Thu ra khỏi cửa lớn trụ sở Liên minh, rẽ cua, một mình đi trên vệ đường.
Chưa bao giờ nhận phỏng vấn, hắn luôn giấu kín nhân dạng từ đầu đến cuối. Vì vậy không ai nhận ra người thanh niên vừa xuất hiện nơi cửa lớn Liên minh chính là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, nhà đương kim vô địch hai mùa Vinh Quang liên tiếp, đang thống trị cả Liên minh này.
Đi được một đoạn, hắn rẽ vào con hẻm nhỏ, thả chậm bước chân, thong dong đốt một điếu thuốc.
“Khụ!”
“Khụ khụ!”
Chưa rít mấy hơi, sau lưng đã có tiếng ho sù sụ như sợ không ai nghe thấy, ho hết tiếng này đến tiếng nọ.
Diệp Thu quay đầu, thấy Ngô Tuyết Phong bước ra từ một cánh cửa nhỏ, đi về phía mình.
“Gì vậy ba? Ở đây có ai khác đâu?” Diệp Thu cười.
“Cậu không ngại thì tôi ngại cái gì?” Ngô Tuyết Phong cũng cười.
Chỉ mới tổ chức đến năm thứ ba, Liên minh Vinh Quang đã phát triển như vũ bão. Tuần san Thể Thao Điện Tử quyền lực nhất giới eSports trong nước phát hành mỗi tuần dành đến 80% nội dung để đưa tin về giải đấu này. Năm nay, họ còn đổi ngày phát hành cho khớp với lộ trình thi đấu của Liên minh, có thể thấy vị thế to lớn của Liên minh trong giới thể thao điện tử hiện tại.
Nước lên thuyền lên, các tuyển thủ Vinh Quang cũng trở thành những ngôi sao được săn đón. Tuyển thủ của đội đương kim vô địch như Ngô Tuyết Phong rất dễ bị nhận ra nếu xuất hiện trên đường lớn, nên hắn mới bỏ không đi cửa chính mà dùng cửa hông.
“Sớm biết như vầy, tôi đã bắt chước cậu rồi.” Ngô Tuyết Phong đến gần Diệp Thu, than vãn về cuộc sống lén lút như ăn trộm.
“Anh sắp được giải thoát rồi đấy thôi?” Diệp Thu nói.
Lời của Diệp Thu như khơi gợi lên một điều gì đó khiến Ngô Tuyết Phong im lặng hẳn. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm con hẻm nhỏ, hai người song song mà đi.
“Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.” Một lúc lâu sau, Ngô Tuyết Phong mới lên tiếng.
“Cái hồi Trời Xanh nghỉ game, cũng nói y chang.” Diệp Thu tiếp lời.
“Người anh em, tôi đây gọi là giải nghệ ok? Làm ơn chuyên nghiệp chút coi.” Ngô Tuyết Phong sầm mặt.
“Khác gì đâu.” Diệp Thu ngậm điếu thuốc, buông một câu.
Ba năm game onl, ba năm đánh chuyên, Ngô Tuyết Phong vẫn luôn là người bạn đáng tin nhất của Diệp Thu. Khuất mình dưới vầng sáng Đấu Thần, khí công sư Khí Xung Vân Thủy không có danh vọng cao trong mắt ngoại giới, nhưng bản thân Diệp Thu biết rõ người bạn này, người đồng đội này quan trọng đến mức nào với mình, với cả Gia Thế.
Mà bây giờ, cũng như Ngô Tuyết Phong mới nói, không có bữa tiệc nào là không tàn. Đường Vinh Quang của Ngô Tuyết Phong sắp chấm dứt theo ý nguyện của chính hắn. Vòng chung kết hạ màn cũng sẽ là lúc hắn tuyên bố giải nghệ, từ đây cáo biệt thế giới nơi hắn đã sống và cháy hết mình suốt sáu năm qua.
“Có tính toán gì không?” Diệp Thu hỏi.
“Chắc sẽ ra nước ngoài.” Ngô Tuyết Phong nói.
“À.” Diệp Thu gật đầu. Hỏi thôi, chứ hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào để chia sẻ với bạn mình về dự định tương lai.
“Lần cuối rồi, hốt thêm cái cúp tặng tôi đi.” Ngô Tuyết Phong nói.
“Dĩ nhiên.” Diệp Thu cười.
“Tôi có coi bảng tổng sắp, Bách Hoa hạng nhì, Vi Thảo hạng ba, Bá Đồ hạng tư.” Ngô Tuyết Phong nói.
“Ừ, tui cũng có coi.” Diệp Thu nói, “Mới xong nè, còn gặp Hàn Văn Thanh ở đó nữa.”
“Thế à? Ổng nói sao?” Ngô Tuyết Phong hỏi.
“Ổng có gì khác để nói? Vào trận gặp.” Diệp Thu nhại theo giọng điệu Hàn Văn Thanh, mỗi tội không giống lắm.
“Quả nhiên, một chữ cũng không đổi.” Ngô Tuyết Phong cười khùng khục.
“Thì đó, năm nào cũng vô vòng chung kết, năm nào cũng đánh với ổng, năm nào cũng “vào trận gặp”.” Diệp Thu than trời.
“Cơ mà nếu cứ vậy suốt mười năm luôn, cũng vui.” Hắn nói tiếp.
Ngô Tuyết Phong cười cười, không nói thêm. Mười năm ư? Nếu thật có thể đánh mãi mười năm, đúng là sẽ rất vui. Tiếc thay, mười năm đó sẽ chẳng bao giờ có phần mình nữa.
Chờ đợi mình, chỉ còn sót lại ba lượt đấu.
“Trước Bá Đồ, phải đánh bại đội hạng tám.” Ngô Tuyết Phong bắt đầu bàn về lộ trình vòng chung kết.
“Ba Lẻ Một Độ.” Diệp Thu nói. Trong mắt hắn không chỉ chứa cao thủ và cường đội, mà mỗi một đội có thể trở thành đối thủ, hắn đều tôn trọng, và hơn hết thảy, là quý trọng.
“Ừ, ku tân binh của Ba Lẻ Một hơi bị mạnh.” Ngô Tuyết Phong nói.
“Dương Thông, thích khách Phong Cảnh Sát.” Diệp Thu nói.
“Đám tân binh mới mọc lên hai năm nay giỏi hơn cái thời đầu của tụi mình nhiều.” Ngô Tuyết Phong cảm thán, “Năm ngoái là hai đứa bên Bách Hoa, năm nay Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, chả biết sang năm còn xuất hiện thêm bao nhiêu thiên tài nữa.”
“Muốn ở lại xem thử không?” Diệp Thu nói.
“Thôi.” Ngô Tuyết Phong cười, “Tôi không muốn làm con boss cho đám nhỏ farm exp đâu, để tôi rời sân ở thời điểm đẹp nhất đi.”
“Anh sẽ được.” Diệp Thu khẳng định chắc nịch.
Hai người không nói gì thêm, im lặng cùng đi với nhau trong hẻm nhỏ.
Về tới khách sạn do Liên minh sắp xếp cho top 8 ở, họ vừa bước vào sảnh lớn thì thấy ông chủ Đào Hiên của Gia Thế đang ngồi trên sô pha, tươi cười trò chuyện với ai đó. Thấy Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong, hắn liền đứng dậy định gọi, nhưng Diệp Thu lại quay phắt đi sang góc sảnh khác. Ngô Tuyết Phong nhìn Đào Hiên, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đào Hiên đành nhoẻn miệng đáp lại, vẫy tay với Ngô Tuyết Phong. Người ngồi đối diện Đào Hiên đứng dậy ngoảnh đầu nhìn, thấy là Ngô Tuyết Phong thì lập tức cười rạng rỡ.
Ngô Tuyết Phong nhận ra người này, một trong những nhà tài trợ chính của chiến đội Gia Thế. Là vô địch hai năm liền, Gia Thế không thiếu nhà tài trợ. Tuy vậy, chiến đội có giá trị nhất Liên minh, thậm chí nhất luôn cả giới eSports này, lại chẳng bao giờ đàm phán được những điều kiện ngon nghẻ trong hợp đồng.
Nguyên nhân vì tuyển thủ át chủ bài kiêm đội trưởng của Gia Thế là Diệp Thu không chịu lộ diện trước truyền thông, càng không tham gia bất kỳ hoạt động quảng cáo nào. Mất đi gương mặt sáng giá nhất, lợi ích đầu tư sụt giảm hẳn trong mắt các công ty tài trợ.
Khi thông tin này lọt ra ngoài, các nhà đầu tư dần không còn hứng thú với Gia Thế nữa. Bách Hoa của năm ngoái và Vi Thảo của năm nay vụt sáng như những ngôi sao mới trong giới đầu tư eSports, còn đương kim vô địch Gia Thế trở thành đứa con ghẻ bị hắt hủi.
“Giám đốc Liêu đến rồi đấy à?” Ngô Tuyết Phong sải bước đến gần, chìa bàn tay với chủ đầu tư. Vì đội trưởng Diệp Thu không lộ diện, đội phó Ngô Tuyết Phong đành cáng đáng những công việc thế này.
“Hạng nhất vòng bảng, tiến thẳng vòng chung kết lần thứ ba, sao tôi có thể không đến chứ?” Giám đốc Liêu cười, bước tới bắt tay với Ngô Tuyết Phong.
“Nhờ phúc giám đốc Liêu cả.” Ngô Tuyết Phong đã quá quen với việc giao tiếp khách sáo.
“Làm gì có, là các cậu đánh hay quá thôi, nhất là Diệp Thu.” Giám đốc Liêu nói.
“Ha ha.” Nhắc đến Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong tỏ vẻ ngại ngùng. Giám đốc Liêu là một trong những nhà tài trợ chính của Gia Thế, vậy mà chưa từng gặp Diệp Thu ngoài đời, Ngô Tuyết Phong nghĩ chắc anh ta không vui vẻ gì cho cam.
“Tôi có việc, đi trước nhé. Chúc các cậu đạt thành tích cao, nhất định phải giành thêm một chiếc cúp nữa đấy.” Giám đốc Liêu nói.
“Nhất định.” Ngô Tuyết Phong cười, chào tạm biệt giám đốc Liêu. Quay đầu nhìn, hắn thấy nụ cười đã tắt trên mặt Đào Hiên.
Đào Hiên mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, trầm tư nhìn tờ hợp đồng trên bàn trà.
“Giám đốc Liêu đến bàn chuyện gia hạn hợp đồng?” Ngô Tuyết Phong ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.
“Ừ.” Đào Hiên gật đầu.
Khi Gia Thế giơ cao chiếc cúp vô địch mùa giải đầu tiên, giám đốc Liêu đã ký với họ một hợp đồng tài trợ hai năm. Mùa giải này, đánh xong vòng chung kết là hợp đồng hết hạn. Về việc có tiếp tục tài trợ hay không, đôi bên đã sớm thương thảo nhưng đến tận nay vẫn chưa đạt được đồng thuận. Nhìn sắc mặt Đào Hiên, Ngô Tuyết Phong đoán cuộc đàm phán không được suôn sẻ cho lắm.
“Giám đốc Liêu muốn thế nào?” Ngô Tuyết Phong hỏi. Tuy hết mùa giải sẽ nghỉ đánh, hắn vẫn rất quan tâm tương lai của Gia Thế, vì Gia Thế vẫn còn những người anh em thân thiết nhất với hắn. Không chỉ Diệp Thu mà ông chủ Đào Hiên cũng vậy, cả bọn đã kết phường kết hội từ hồi trong game, rồi kề vai sóng bước vào giới chuyên nghiệp chinh chiến bấy lâu.
“Anh ta yêu cầu hai thứ.” Đào Hiên nói.
“Hai thứ gì?” Ngô Tuyết Phong hỏi.
“Đầu tiên là, nếu muốn ký tiếp hợp đồng, mùa này Gia Thế phải vô địch.” Đào Hiên nói.
“Hả… Sao đòi gì kỳ vậy, vô địch hay không ai đảm bảo 100% được?” Ngô Tuyết Phong ngạc nhiên.
“Chưa hết.” Đào Hiên uể oải, “Cứ cho là mình vô địch luôn, cũng chỉ ký tiếp một năm nữa thôi. Mà việc vô địch sẽ là một trong những yếu tố quyết định giá trị tài trợ cả năm. À không, là yếu tố duy nhất.”
“Bao nhiêu?” Ngô Tuyết Phong hỏi.
“Cậu tự xem đi.” Đào Hiên đưa mắt về phía tờ hợp đồng trên bàn.
Ngô Tuyết Phong cầm hợp đồng lên, lật đến trang viết giá trị tài trợ, xem xong thì trợn mắt.
“Vãi…” Hắn cạn lời.
Hợp đồng ghi rõ: Giá trị tài trợ nếu hụt cúp vô địch chỉ bằng 1/10 khi đoạt cúp. Mà dù đoạt cúp, cũng chỉ tăng thêm ít tiền so với năm nay.
Thế nên, hụt cúp thì có tài trợ cũng như không có.
“Nếu không vô địch, tụi mình sẽ đi ăn xin hết đúng không?” Đào Hiên nói.
“Thật quá đáng.” Ngô Tuyết Phong nói.
“Ừ, vô cùng quá đáng.” Đào Hiên thở dài, “Năm nay nếu đoạt cúp, tụi mình sẽ vô địch liên tiếp ba năm! Trong giới thể thao, ba cúp vô địch liên tiếp tức là thống trị tuyệt đối, xây dựng nên cả đế chế. Một đế chế như thế, trong mắt người ta lại chẳng đáng giá xu nào. Chẳng lẽ ngoài cái cúp, mình đách có nghĩa lý gì?”
Ngô Tuyết Phong im lặng. Hắn hiểu hàm ý trong lời than thở của Đào Hiên.
Rằng, nếu Diệp Thu chấp nhận tham gia các hoạt động thương mại thì Gia Thế làm sao đến nông nỗi này? Đào Hiên đã từng cố gắng thuyết phục Diệp Thu nhiều lần, nhưng đều bị Diệp Thu từ chối thẳng thừng. Đào Hiên khá phật ý, có lần uống say lỡ miệng nói: Diệp Thu không chịu hợp tác, Gia Thế có bao nhiêu cúp vô địch chăng nữa cũng vô giá trị.
Cúp vô địch vô giá trị, vậy giá trị mà anh muốn là thứ gì?
Ngô Tuyết Phong rất muốn hỏi Đào Hiên câu đó, nhưng hắn không hỏi, vì đã biết trước câu trả lời. Trong game, tất cả đều là bạn bè kề vai chiến đấu, nhưng bây giờ hắn và Diệp Thu đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, còn Đào Hiên trở thành người làm ăn, điều hành một chiến đội. Từ thời trong game, công hội Gia Vương Triều của bọn họ đã do một tay Đào Hiên quản lý, không thể không nói Đào Hiên rất có tài trong lĩnh vực này. Đến lúc lập chiến đội, Đào Hiên vẽ ra cả một chân trời phát triển, ngờ đâu Diệp Thu lại không hợp tác khiến hắn muốn làm gì cũng không được.
Giá trị hiện hữu của Gia Thế có phần lớn đến từ Diệp Thu, cũng giới hạn bởi Diệp Thu.
Hiển nhiên, Đào Hiên phải bất mãn.
Cuộc đàm phán thất bại lần này đã tác động nghiêm trọng đến tinh thần Đào Hiên. Hắn ủ rũ nhìn Ngô Tuyết Phong, suy sụp: “Tin tức cậu sắp giải nghệ còn chưa công bố, tới lúc công bố rồi, tôi nghi chắc tờ hợp đồng ăn xin này mình cũng mất luôn.”
“Anh đừng đùa, tôi đâu có quan trọng đến thế.” Ngô Tuyết Phong muốn xoa dịu Đào Hiên.
“Không đùa đâu.” Đào Hiên lắc đầu, mặt vẫn tối tăm như cũ.
“Đến lúc đó sẽ có người mới thay vào. Vinh Quang bây giờ càng ngày càng có người trẻ tài năng, mùa giải trước Phồn Hoa Huyết Cảnh, mùa này Ma Thuật Sư, mùa sau chắc chắn sẽ có nhân tài mà, đừng lo, nhé?” Ngô Tuyết Phong nói.
Nhưng Đào Hiên vẫn chẳng nghe lọt lỗ tai. Ngô Tuyết Phong bó tay, cố vớt vát thêm mấy lời, bỗng phát hiện đôi mắt Đào Hiên sáng bừng lên, nhìn ra sau lưng mình như phát hiện điều gì đó.
“Sao vậy?” Ngô Tuyết Phong quay đầu. Có chuyện gì xảy ra sau lưng ư?
Không có chuyện gì xảy ra cả. Góc bên kia sảnh lớn, chỉ có một cô gái xinh xắn đứng đón Diệp Thu, miệng tủm tỉm cười.
“Tiểu Mộc Tranh?” Ngô Tuyết Phong nhận ra cô bé này. Tiếng gọi thân thiết là do hắn đã quen cô từ hồi cô còn bé xíu, mới mười hai tuổi. Sau khi Gia Thế thành lập, cô vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Diệp Thu mà không ai hỏi han nhiều, vì đám bạn cũ từ game lên chuyên đều biết tận gốc mối quan hệ giữa họ.
Nhìn cô, Ngô Tuyết Phong không khỏi nghĩ đến một người.
Nếu người nọ vẫn còn, mọi vấn đề đau đầu sẽ được giải quyết dễ dàng, nhỉ? Muốn vô địch hay muốn quảng cáo, một cú phẩy tay là xong tất cả.
Tiếc thay…
Nghĩ tới đây Ngô Tuyết Phong khó tránh có chút đau buồn. Người nọ cũng là bạn thân trong game của hắn, chỉ tiếc chưa gặp nhau được bao nhiêu ngoài đời.
Hắn quay đầu về, thấy Đào Hiên đã đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đằng xa, hớt hải đi về phía họ, bỏ quên cả bản hợp đồng trên bàn.
Ngô Tuyết Phong cầm lấy hợp đồng đi theo Đào Hiên, trong lòng nghĩ ngợi về ánh mắt sáng bừng vừa thấy.
Đào Hiên đâu phải lần đầu mới gặp Tô Mộc Tranh? Hắn quen cô còn sớm hơn những người khác nữa là. Mấy năm nay trở thành ông chủ và sống cách biệt với ký túc xá dành cho tuyển thủ, nhưng cùng một chiến đội mà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Đào Hiên gặp Tô Mộc Tranh chỉ nhiều không ít, sao lại hào hứng thế nhỉ?
Ngẫm nghĩ một hồi nhớ đến chuyện khiến Đào Hiên sầu lo trước đó, Ngô Tuyết Phong sực nhận ra một khả năng. Hắn đưa mắt tìm đến Tô Mộc Tranh. Diệp Thu đang định đi vào thang máy, Tô Mộc Tranh lại nhìn thấy Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong nên kéo hắn lại, chỉ tay về phía này.
Diệp Thu không ngoảnh đầu, chỉ nói gì đó với Tô Mộc Tranh rồi cả hai cùng đi tiếp. Đào Hiên vội bước nhanh tới, thế là bốn người, có cả Ngô Tuyết Phong, đứng chung trong một chuyến thang.
“Anh Đào, anh Phong.” Tô Mộc Tranh cất tiếng gọi thân quen.
“Tiểu Mộc Tranh cũng tới hả, sao anh không biết?” Đào Hiên cười.
“Vòng chung kết mà, đi xem trực tiếp thích hơn.” Tô Mộc Tranh nói.
“Ý, vậy là em cũng biết chơi Vinh Quang?” Hai mắt Đào Hiên càng thêm sáng rỡ.
Tô Mộc Tranh ngước nhìn Diệp Thu như không biết trả lời thế nào về trình Vinh Quang của mình.
Diệp Thu nở nụ cười: “Đâu chỉ biết chơi, trình em ấy khá lắm rồi.”
Nghe câu trả lời từ chính miệng Diệp Thu, Đào Hiên vui mừng khôn xiết.
“Chơi nghề gì đấy?” Hắn hỏi Tô Mộc Tranh.
“Bậc thầy pháo súng ạ.” Tô Mộc Tranh nói.
Bậc thầy pháo súng?
Đào Hiên lẫn Ngô Tuyết Phong đều sững người.
Đây là một nghề rất đặc biệt nếu được chơi bởi cô bé Tô Mộc Tranh này.
Anh trai của Tô Mộc Tranh là Tô Mộc Thu, người mà lúc nãy Ngô Tuyết Phong thấy lòng chùng xuống khi nghĩ tới, trước khi qua đời có train một tài khoản mới, định cầm vào giới chuyên nghiệp với đám Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong. Tài khoản ấy là một bậc thầy pháo súng, và nếu Ngô Tuyết Phong nhớ không lầm, cô nàng bậc thầy pháo súng này có ID hàm chứa tên của Tô Mộc Tranh, em gái hắn.
“Chính là Mộc Vũ Tranh Phong đó.” Diệp Thu đoán được ý nghĩ của Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong.
Nghe vậy, Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong lặng cả người.
Họ biết nói gì đây, trước sự kế thừa đầy đau thương diễn ra trước mắt?
Đào Hiên tạm gác lại kế hoạch trong lòng để lúc khác mới đề cập, thở dài định nói sang chuyện khác thì Diệp Thu đã quay sang Ngô Tuyết Phong.
“Vậy đó, nên anh cứ an tâm mà đi.” Diệp Thu nói.
Ngô Tuyết Phong sửng sốt, hiểu ngay ý hắn.
“Sao nghe cậu nói mà tôi chẳng vui gì hết!” Ngô Tuyết Phong giả vờ hậm hực.
“Không vui thì ở lại đi.” Đào Hiên cũng hiểu ý Diệp Thu, niềm hân hoan càng thêm đậm. Diệp Thu đã có ý này, hắn đỡ phải thuyết phục, thế là không ngại hùa theo trêu chọc Ngô Tuyết Phong.
“Thôi thôi, để tương lai cho đám trẻ mấy người lo thì hơn.” Ngô Tuyết Phong ra vẻ tiền bối.
Mọi người cười rộ, thang máy cũng đã đến nơi.
Chia nhau ra ngoài, họ đi về phòng mình.
“Tiểu Mộc Tranh.” Thấy Tô Mộc Tranh theo Diệp Thu về phòng, Ngô Tuyết Phong bỗng gọi với lại.
“Vâng, anh Phong?” Tô Mộc Tranh quay đầu.
“Phải cố gắng lên nhé.” Ngô Tuyết Phong nói.
“Em hiểu.” Tô Mộc Tranh gật đầu.
Đào Hiên đã bước một bước vào phòng, nghe hai người nói chuyện sau lưng mà siết chặt nắm đấm phấn khởi.
Đúng!
Điều mình luôn mong đợi, cuối cùng đã đến rồi.
Gương mặt xinh đẹp và dáng hình tươi trẻ của Tô Mộc Tranh hiện lên trong đầu hắn. Một cô gái như thế trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, giới Vinh Quang sẽ dậy sóng thế nào, cả Liên minh sẽ rúng động thế nào?
Nhất là khi cái trình của cô lại cao nữa.
Chính miệng Diệp Thu đã xác nhận, chắc chắn là sự thật.
Đào Hiên vốn nghĩ, dù Tô Mộc Tranh không biết chơi Vinh Quang, hắn cũng sẽ thử tìm cách bồi đắp cô. Nhưng có lời đánh giá từ Diệp Thu, hắn chẳng còn gì để lo lắng nữa.
Nói không chừng, cô có cái tài chơi game hàng đỉnh như người anh trai đã mất thì sao? Nó nằm trong máu ấy mà!
Nghĩ vậy, Đào Hiên phấn khích không thôi. Hắn lấy một chai rượu từ giá rượu trên tường xuống, mở nắp tự rót đầy ly, một hơi cạn sạch.
Rượu chẳng ngon, nhưng lòng Đào Hiên mát rượi.
Liếc thấy tờ hợp đồng trên bàn do Ngô Tuyết Phong đưa lại trước khi vào phòng, hắn chợt cười khẩy.
Hắn bước tới, đặt ly rượu xuống, cầm hợp đồng lên chẳng buồn nhìn, xé thành giấy vụn.
Hắn móc điện thoại ra, gọi cho giám đốc Liêu.
Đầu kia đang bận máy, nhưng Đào Hiên không muốn chờ hay gọi thêm cuốc nữa. Hắn chọn để lại tin nhắn thoại.
“Giám đốc Liêu, hợp đồng tài trợ tôi suy nghĩ kỹ rồi.” Hắn nói, “Câu trả lời của tôi là… không.”
Đào Hiên nói với giọng đầy tự tin và kiên định. Không giải thích thêm, hắn dừng cuộc gọi. Nghĩ nghĩ, hắn tắt luôn nguồn máy, chẳng hiểu vì sao thấy sướng cả người.
Rót ly rượu khác, hắn đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố sáng đèn bên dưới.
“Các người chờ mà xem, truyền kỳ về Gia Thế, từ hôm nay sẽ bắt đầu!” Hắn nâng chén, kính trời.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!