TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU - Chương 6: Bạn Bè
Dì Hoa càng nghĩ càng sợ hãi, lúc cô vẫn còn đi học, lớp học có một bạn động tác hơi chậm chạp lại không thích nói chuyện, sau đó bạn ấy bị người khác cô lập.
Dì Hoa nghĩ đến tình cảnh tiểu Miêu Miêu trong trường học, một đám trẻ con vui sướng chơi đùa cùng nhau, con gái nhỏ của cô lại đứng lẻ loi một bên nhìn mọi người chơi, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cô hỏi Miêu Miêu nhưng cũng không được gì, lúc ăn cơm tối dì Hoa liền gửi Wechat cho cô Lý.
[Lộ Lộ, Miêu Miêu ở trường học có phải không quen không? Hôm nay bé về nhà liền chạy vào phòng ngủ khóc nhè, hỏi bé xảy ra chuyện gì bé cũng không nói.]
Lúc cô Lý nhìn thấy Wechat cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu Miêu Miêu ở trường học cũng không xảy ra chuyện gì, mặc dù tình huống của bé xác thật có chút đặc biệt, không dễ hòa đồng, nhưng rõ ràng người kế bên bé càng đặc biệt hơn, càng thêm không thích ở chung với người khác.
Cô Lý nhắn lại cho dì Hoa, [Chị đừng vội, để em hỏi bạn ngồi cùng bàn của bé xem. Ngồi cùng bàn với bé là một thiên tài nhỏ, có giáo viên ghẹo học sinh nói cà lăm, cậu nhóc đó liền đứng lên nói ra một đống hành vi chuẩn mực của giáo viên, làm cho cô giáo đó tức đến khóc. Nhưng cậu nhóc đó rất hòa hợp với trẻ con.] Cô Lý không ngại nói thêm, đứa nhỏ này còn nói chăm sóc trẻ con là việc làm của mỗi người.
Dì Hoa còn nhớ rõ bé trai giống ông cụ non kia.
Bên này cô Lý đã gửi Wechat cho bạn học nhỏ Chu Viên, [Bạn Chu Viên, hôm nay Miêu Miêu ở trường học có chỗ nào đáng chú ý không? Sau khi bạn ấy về nhà hình như rất buồn.]
Cô Lý còn dùng nguyên văn lời nói của dì Hoa là khóc nhè.
Chu Viên vốn đang đọc sách, sau khi thấy tin nhắn thì lập tức nghĩ đến bạn nhỏ ngồi cùng bàn hay khóc nhè của mình….
Chu Viên nhớ lại một chút, [Không ạ, hôm nay bạn ấy vẫn giống như hôm trước.]
Sau đó cậu nhớ tới một chuyện khác, [Buổi trưa hôm nay bạn ấy không có ăn quả lựu mà dùng khăn gói lại, giấu trong cặp.]
Chẳng lẽ bởi vì chuyện này?
[Cảm ơn bạn Chu Viên.]
[Cô giáo không cần khách khí, đây là việc em nên làm.]
Cô Lý: “….” Nhiều lúc, cô cảm thấy bản thân đang đối diện với người đồng lứa, không không không, cảm giác như đang đối diện với vị phụ huynh học sinh còn lớn hơn mình.
Cô Lý nhanh chóng kể chuyện Chu Viên nói với mình cho dì Hoa.
Dì Hoa có chút kỳ quái, cẩn thận mở cửa phòng ngủ của Miêu Miêu ra, tiểu Miêu Miêu lúc này đã ngủ. Cô mở cặp của tiểu Miêu Miêu ra nhưng phát hiện bên trong lại không có gì cả.
Chú Hoa cẩn thận hơn, thấy được dưới giường lộ ra một đoạn khăn tay nhỏ, thế là anh lấy khăn tay ra.
Sau đó cả hai liền thấy mấy quả lựu đã hỏng được gói bên trong.
Tiểu Miêu Miêu buồn là bởi vì quả lựu đã hỏng sao?
Dì Hoa cầm mấy quả lựu hỏng trong tay chú Thúc sau đó đặt lại chỗ cũ.
Rạng sáng ngày thứ hai, tiểu Miêu Miêu vừa rời giường thì nghe thấy dì Hoa đang nói chuyện bên ngoài, “Chồng ơi, hôm nay là ngày tốt lành để trồng cây, anh nhớ về sớm chút rồi mua một ít hạt lựu, chờ Miêu Miêu đi học chúng ta trồng nó ở ban công, chờ nó nảy mầm rồi trưởng thành là có thể mọc ra nhiều quả lựu.”
Lúc tiểu Miêu Miêu nghe được lời này, bé còn hơi mơ màng một chút, sau đó tranh thủ thời gian nhảy xuống giường lấy quả mười sáu đặt dưới giường ra, quả mười sáu thật là lợi hại, không chỉ có thể ăn mà còn có thể mọc ra nhiều quả mười sáu hơn.
Tiểu Miêu Miêu cầm khăn tay có gói mấy quả mười sáu, len lén mở cửa, chỗ bé có quả mười sáu dì muốn, cũng không cần chú khổ cực ra ngoài mua như vậy.
Lúc tiểu Miêu Miêu đi ra còn đang mặc áo ngủ con thỏ màu hồng y hệt như thỏ con, “Dì….”
Dì Hoa ngồi xổm xuống, “Hôm nay Miêu Miêu dậy thật sớm.”
Tiểu Miêu Miêu cúi đầu, đưa thứ trong tay cho dì, “Quả mười sáu….”
Dì cầm lấy, ngạc nhiên kêu lên, “Miêu Miêu, đúng lúc dì đang tìm hạt của quả lựu!”
Tiểu Miêu Miêu cảm thấy có thể giúp được dì, trong lòng ngọt ngào, nhưng bé lại có chút thẹn thùng không biết nên nói gì.
Sau đó bé bị dì Hoa dắt đến ban công, lúc này tiểu Miêu Miêu mới nhìn thấy trên ban công có thêm một cái chậu sứ rất rất lớn, bên trong còn có rất nhiều bùn đất.
Chú Hoa hớn hở cầm một cái xẻng nhỏ trồng hạt quả lựu của tiểu Miêu Miêu xuống.
Tiểu Miêu Miêu nhìn quả mười sáu của chú và dì cũng rất vui vẻ, vì tuổi còn nhỏ nên chính bé cũng không biết vì sao mình lại vui vẻ, nhưng mà bé lại cảm thấy bản thân vô cùng vui vẻ.
Dì Hoa thấy bé vui vẻ, liếc nhìn chú Hoa một cái rồi cười.
Chờ thêm hai ngày nữan rồi đi mua thêm mất cây lựu đã nảy mầm về.
Sau khi dì Hoa chuẩn bị cặp sách cho tiểu Miêu Miêu xong thì phải đi, Miêu Miêu đi vào phòng, muốn lén lấy thịt khô đặt dưới chăn ra đem đến trường học.
Thịt khô là do dì Hoa làm, đều được đóng gói trong bịt kín.
Vừa vặn chú Hoa đến gõ cửa, “Vợ ơi xong chưa? Chúng ta phải đi rồi.”
Dì Hoa đeo cặp cho tiểu Miêu Miêu, sau đó nắm tay bé đi ra ngoài. Mà tiểu Miêu Miêu lúc này đã quên cầm thịt khô.
Tới trường học, bạn Chu Viên còn chưa tới. Tiểu Miêu Miêu ngồi ở chỗ của mình, nhìn chỗ trống bên cạnh, nếu mang thịt khô theo thì tốt rồi, bây giờ có thể đặt đặt vào trong ngăn bàn của cậu ấy….
Lúc Chu Viên tới thì thấy tiểu Miêu Miêu đang đọc sách, hôm nay bé không có mặc đồng phục mà là mặc một bộ sơ mi dài tay màu hồng.
Thật ra trường học chỉ yêu cầu mặc đồng phục vào thứ hai, những ngày khác có thể mặc đồ của mình.
Chu Viên bước nhanh tới, híp mắt cười nói, “Miêu Miêu, cậu nhìn xem đây là cái gì?”
Chu Viên cầm một quả lựu trong tay, là quả lựu còn chưa mở vỏ.
Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu thấy quả này còn lớn hơn cả quả táo, bé cảm thấy nó không phải táo.
Bé có chút nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi, “Đây là cái gì?”
Thanh âm nhỏ nhẹ, ngọt ngào.
“Đây là quả lựu.” Chu Viên nói.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cậu hỏi cô giáo vì sao Miêu Miêu lại khóc nhè, cô giáo nói bởi vì quả lựu của bạn ấy bị hỏng.
Thế là hôm nay, lúc đi ngang qua tiệm trái cây cậu liền kêu ba ngừng một chút, sau đó xuống xe mua một quả lựu.
Chu Viên nhét quả lựu vào tay bé, vừa cười vừa nói, “Cho cậu nè.”
Tiểu Miêu Miêu sửng sốt, ôm quả lựu rồi nhìn về phía Chu Viên đang cười rất đẹp mắt, cậu ấy có phải cũng muốn làm bạn tốt với mình nên mới cho mình đồ ăn….