TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU - Chương 4: Ý Tưởng Lớn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU
- Chương 4: Ý Tưởng Lớn
Lúc dì Hoa viết xong đề cuối cùng tiểu Miêu Miêu đã cúi mặt xuống bàn, cô vươn tay lót trên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Miêu Miêu lập tức dán vào lòng bàn tay cô.
Nuôi lâu như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn xem như cũng có chút thịt, mềm mềm, non nớt.
Trái tim dì Hoa cũng mềm mềm, đây là con gái nhỏ của cô đó.
Dì Hoa nghiêng người, cẩn thận từng li từng tí bế con gái nhỏ lên.
Tiểu Miêu Miêu bỗng nhiên bị đánh thức, cảm giác bản thân đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hoảng sợ, bị dọa đến mức giãy giụa.
“Là dì, đừng sợ đừng sợ, là dì, dì đang ôm con.” Dì Hoa thấy ánh mắt vô cùng hoảng sợ của tiểu Miêu Miêu, lập tức hiểu rõ bé khẳng định đang nhớ tới trước kia, cô tranh thủ thời gian trấn an nói.
Tiểu Miêu Miêu lúc này mới thấy rõ là dì, khủng hoảng trong mắt chậm rãi tan đi, sau đó bé cẩn thận từng li từng tí dán lên người dì Hoa.
Trong ngực dì Hoa nhiều thêm một cái đầu nhỏ, cảm nhận được sự tín nhiệm đến từ bé con, tay cô run rẩy, suýt nữa rơi nước mắt, tranh thủ thời gian sờ lên tóc tiểu Miêu Miêu, giọng nói có chút run rẩy, “Dì ở chỗ này.”
Dì Hoa cứ như vậy ôm tiểu Miêu Miêu trở về phòng ngủ, bé ngoan ngoãn ngồi trên giường, thay quần áo ra mặc đồ ngủ vào.
Dì Hoa lấy cao tẩy sẹo từ trong tủ bên cạnh ra, sau đó chậm rãi bôi trên tay, trên chân cho tiểu Miêu Miêu.
Sau khi thoa xong mới nhét tiểu Miêu Miêu vào chăn, cô quyết định hôm nay sẽ nằm ngủ cùng bé.
Lúc chú Hoa trở về đã là rạng sáng, anh phát hiện vợ mình thế mà còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Chú Hoa cởϊ áσ khoác ra, đi tới, “Tại sao còn chưa ngủ?”
Dì Hoa bỏ kim khâu trên tay xuống, “Em đang sửa đồng phục một chút.”
Sau khi đặt đồng phục xanh trắng xuống, cô đứng lên ôm lấy chú Hoa, “Hôm nay con gái nhỏ chủ động ôm em.”
Chú Hoa xoa đầu cô, “Đứa trẻ đó là một bé ngoan, về sau sẽ càng ngày càng tốt.”
“Em biết, em không nóng nảy, chỉ là lúc đứa nhỏ ôm lấy em có chút kích động đến muốn khóc.” Mặc dù không phải do cô sinh nhưng cô là người đã chăm sóc tốt tổn thương trên người bé, nhìn bé từng chút từng chút từ nhìn thấy người sẽ sợ hãi đến mức trốn đi đến bây giờ có đã có thể ăn cơm chung với hai người, có thể đi học, sẽ còn gọi cô là dì, tâm huyết trong này so với người mẹ khác có thể nói là nhiều chứ không ít.
“Anh ăn chút cơm trước đi, em để dành lại cho anh đấy.” Dì Hoa lại ngồi xuống, cầm đồng phục hôm nay lên. “Em lập tức làm xong chỗ này ngay.”
Dì Hoa là chuyên gia thiết kế thời trang, không chỉ vẽ bản thiết kế mà tự mình làm quần áo cũng không vấn đề gì, huống chi chỉ là thay đổi một cái thiết kế nhỏ.
Chú Hoa lúc nay mới nhìn thấy ống tay áo của đồng phục nhỏ trước kia đã bị vợ mình sửa lại, nhưng cũng không phải thiết kế loại viền lá sen giống mấy bộ quần áo khác trong nhà mà là biến ống tay áo thành dài ra, không chú ý thì sẽ không nhìn ra.
Sau khi dì Hoa sửa xong đồng phục, trong nhà trở nên yên lặng, cô cẩn thận từng li từng tí mở của phòng của con gái nhỏ ra, sau đó đặt đồng phục bên cạnh.
Bé uốn éo dặt dẹo trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, dì Hoa nhịn không được cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con gái nhỏ, con gái nhỏ của cô.
Cùng lúc ấy, lúc ba Chu đi WC về liền thấy bên trong khe cửa thư phòng lộ ra chút ánh sáng.
Trong lòng ông nhảy lên thầm nghĩ không tốt, nhìn bên trái bên phải chút, không tìm được vũ khí tiện tay, thế là ông cởi một chiếc dép lê ra, giơ dép lê rón rén đi đến thư phòng.
Ba Chu rón rén đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy con trai đang ngồi trước máy tính.
Vẻ mặt Chu Viên có chút một lời khó nói hết, “Ba cầm dép lê chuẩn bị đập gián sao?”
Ba Chu như không có việc gì thả dép lê lại xuống đất, “Vừa thấy được một con chuột.”
Ông chuyển qua chuyện khác, “Đã trễ thế này sao con lại ở chỗ này? Còn chưa đi ngủ thì ngày mai lại không dậy nổi!”
Ông một bên nói một bên đi đến ôm Chu Viên lên, mặc dù cậu cao hơn mấy bạn đồng trang lứa khác nhưng trước mặt người lớn Chu Viên vẫn là tên lùn không có chút lực trở tay, trực tiếp bị ném vào phòng ngủ.
“Đừng nghĩ đến chuyện chuyển trường, nhanh đi ngủ!” Ba Chu nói.
Bởi vì trước kia Chu Viên có lịch sử đen nên ba Chu tất nhiên cho rằng cậu hơn nửa đêm không ngủ được là do lại đi viết đơn xin mấy trường đại học.
Chu Viên cũng không phản bác, tâm tình của cậu còn đang ở trên mấy thứ mình tra được.
Chu Viên hiện tại tốt hơn nhiều so với một năm trước, hiện tại cậu đã có thể hiểu được trên thế giới này không phải người nào cũng có được trí thông minh này giống cậu, cũng không phải người nào cũng có thể gặp qua là không quên được, tất nhiên cũng có thể hiểu được không phải ai cũng có cuộc sống giống như cậu.
Nhưng cậu cũng không nghĩ rằng sẽ có trẻ con trải qua cuộc sống không tốt như vậy.
Cậu đã trải qua một phần mười đời người, phiền toái lớn nhất chính là nói gì ba mẹ cũng không cho cậu nhảy lớp, cậu nhất định phải giao lưu cùng một đám trẻ con có tư tưởng hoàn toàn không cùng một thế giới.
Ngày thứ hai Chu Viên tới trường liền thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn mặc đồng phục giống các bạn học khác, đã ngồi tại vị trí.
Chu Viên đi tới, “Miêu Miêu, buổi sáng tốt lành.” Cậu xem như biết người ta tên là Miêu Miêu chữ không phải là meo meo.
Trong tay tiểu Miêu Miêu cầm túi thịt khô, bé đang chờ Chu Viên đến, rốt cuộc cậu đã đến.
Trong lòng bé đều đang nghĩ đến làm sao đưa cái này cho đối phương, nghe thấy cậu nói chuyện, cái đầu nhỏ có chút không kịp phản ứng.
Mà lúc này Chu Viên ngồi ở vị trí của mình, thấy tiểu Miêu Miêu không trả lời, tiếp tục nhẫn naị nói chuyện cùng bé, “Vừa rồi lúc đi vào, mình nhìn thấy cơm trưa hôm nay của chúng ta, trái cây hôm nay là quả lựu, cậu có thích ăn không?”
Mỗi sáng sớm trường học sẽ công bố cơm trưa của bọn nhỏ dán lên bảng ở bên ngoài, thuận tiện cho người lớn giám sát.
Tiểu Miêu Miêu nghe nói thế, cũng không lo đến thịt khô nữa, bé quay đầu nhỏ giọng hỏi, “Mười sáu?” Mười sáu có thể ăn sao?
Dì đã dạy tiểu Miêu Miêu đếm số, tiểu Miêu Miêu có thể đếm tới năm mươi mấy, hôm qua lúc dì tan học có nói dì được cho mười sáu để ăn, bé không hiểu vì sao có thể ăn mười sáu, nhưng không có nghe nói có thể ăn mười lăm, mười bốn, mười nảy….
“Đúng, quả lựu.” Chu Viên dỗ bạn nhỏ, “Miêu Miêu thích ăn quả lựu không?”
Tiểu Miêu Miêu ừ một tiếng, không tiếp tục trả lời, trong cái đầu nhỏ của bé đang suy nghĩ đến một chuyện.