TÌNH NHÂN LÀ EM TRAI TÔI - Chương 33
Phương Lâm nhìn tô cháo bí đỏ sánh mịn mà Vương Minh vừa bưng ra. Tâm hồn của cậu như bị dòng khói nghi ngút từ tô cháo câu đi mất. Cậu không chút chần chừ múc một muỗng cháo thổi thổi mấy cái rồi cho vào miệng.
“A! A! A! Nóng! Ngon! Nóng quá!”
“Từ từ thôi, tôi không giành ăn với em đâu.”
Vương Minh vừa thương vừa buồn cười rót cho cậu một ly nước. Kéo tô cháo kia bề phía mình rồi cẩn thận thổi từng muỗng một đút cho cậu.
Vì dư âm còn lại hồi nãy nên khi muỗng cháo của Vương Minh đưa tới Phương Lâm phải phòng má lên thổi một xíu rồi mới dám ăn. Bí đỏ hầm mềm rồi đem đi nấu cháo cùng với thịt gà, cháo được nấu với lửa vừa phải giữ nguyên vẹn độ ngon ngọt của nguyên liệu, bí đỏ được đánh nhuyễn vào chung với cháo tạo thành kết cấu sánh mịn, không quá đặc cũng không quá lỏng. Phương Lâm nguyên một tuần nay ngày nào cũng phải ăn cháo đến phát ngán nhưng nếu ăn cháo mà Vương Minh nấu, cậu thể ăn cả tháng cũng được. Nếu như lần nào Vương Minh cũng đút cho ăn giống như vậy, thì Phương Lâm thề cậu có thể ăn cháo nguyên một năm luôn!
Vương Minh rất thích nhìn Phương Lâm ăn, chẳng hiểu vì sao cứ nhìn thấy Phương Lâm ăn ngon miệng là hắn lại cảm thấy hạnh phúc.
“Ngon không?” Vương Minh dịu dàng hỏi.
“Ngon!” Phương Lâm bắt đầu thổi phồng bạn trai: “Đầu bếp 5 sao michelin cũng không nấu ăn ngon bằng anh! Anh là đỉnh nhất! Ai mà nghĩ được Vương thiếu gia lại biết nấu ăn chứ đúng không? Anh tuyệt vời! Anh số một! Anh là nhất!”
Vương Minh đã quá quen với sự khen thưởng nhiệt tình của bạn trai nhỏ, nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn cười.
“Anh nói anh nấu ăn ngon như vậy là học từ ba anh sao?” Phương Lâm hỏi.
“Phải. Hồi tôi còn nhỏ dù ba tôi rất bận nhưng cứ tới cuối tuần ông sẽ dành thời gian nấu cho tôi một bữa rồi ăn cơm chung với tôi. Đến sinh nhật tôi ông ấy thậm chí còn làm cả bánh kem, chỉ là cái bánh trông không được đẹp lắm.” Vương Minh kể. “Có lần tôi bị thương phải nhập viện, ngày nào ông ấy cũng tự nấu cháo mang đến cho tôi. Mỗi lần mang tới đều là một loại cháo khác nhau.”
Mỗi khi kể về ba mình, ánh mắt của Vương Minh sẽ bất giác trở nên vui vẻ. Dù lúc trước trong nhà chỉ có hai người nhưng ba hắn thật sự đã cho hắn hiểu cảm giác ấm áp của một gia đình là như thế nào.
Phương Lâm ngạc nhiên, cậu không ngờ Vương Khải còn có một mặt như thế.
“Vậy còn bây giờ thì sao?” Phương Lâm tò mò hỏi.
“Bây giờ hả? Sinh nhật mười tám tuổi năm ngoái của tôi ba tôi nói đợi tôi hoàn thành lễ tốt nghiệp xong ổng sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với tôi.”
Phương Lâm phì cười sau đó cậu lại cảm thấy ba của Vương Minh là một người rất tuyệt vời. Đây không phải là lần đầu tiên Phương Lâm nghe Vương Minh kể về ba mình, hắn kể rất nhiều, mỗi lần đều là một câu chuyện vô cùng thú vị. Có thể Vương Khải rất nghiêm khắc với Vương Minh nhưng ông cũng cho hắn thấy ông quan tâm và yêu thương hắn như thế nào. Sau khi Vương Minh mười tám tuổi, ông đuổi hắn ra khỏi nhà nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn thật chất là để cho hắn tự làm chủ cuộc đời mình chứ không cố tình ràng buộc Vương Minh với khối tài sản khổng lồ mà hắn phải thừa kế.
Ăn tối xong hai người quyết định đi xem phim, căn penhouse của Vương Minh có một rạp chiếu phim trong nhà đủ cho hai mươi người xem. Trước cửa còn có máy rót coca và bắp rang bơ giống hệt như rạp chiếu phim ở bên ngoài.
Vì Vương Minh không cho Phương Lâm uống coca nên Phương Lâm tức! Cậu cố tình chọn một bộ phim kinh dị cho hắn sợ chơi. Tí nữa cùng đừng có hòng mà nắm tay cậu! Nhưng mà Phương Lâm quên mất rạp chiếu phim này được thiết kế theo kiểu rạp chiếu phim giường nằm*. Vương Minh nằm bên cạnh vô sỉ ôm cậu, cậu cũng không có sức đạp hắn ra được.
“Đừng có sờ em!” Phương Lâm tức giận nhéo bàn tay vừa mới luồn vào áo cậu.
Vương Minh ôm Phương Lâm vào lòng xoa xoa bụng của cậu, chiếc bụng vừa mới ăn no xong trắng trắng mềm mềm sờ thích vô cùng:
“Em bé giận hả?”
Phương Lâm lườm hắn: “Ai là em bé của anh? Đồ trẻ con ấu trĩ!”
Vương Minh vặn lại: “Trẻ con ấu trĩ là người tức giận vì một ly coca.”
Phương Lâm kích động dịch sát người về phía hắn, mặt đối mặt.
“Thì sao nào? Em còn chưa đủ 18 tuổi, em trẻ con ấu trĩ thì làm sao?”
Ánh sáng từ màn hình lớn soi vào mặt Phương Lâm làm đôi mắt cậu sáng trong như ánh sao, hàng lông mi dài đổ bóng thỉnh thoảng khẽ động. Trong đêm tối mùi hoa bách hợp quẩn quanh như muốn lấy mạng người.
Vương Minh oán thầm trong đầu: Chẳng làm sao hết, em chưa đủ 18 tuổi, trẻ con ấu trĩ thì tôi đi tù thôi!”
Trên phim nam nữ chính đang hôn nhau, ở đây Vương Minh cũng đè Phương Lâm ra hôn. Phương Lâm đột nhiên bị hắn ghì chặt xuống hôn môi có hơi bất ngờ, cậu giơ tay đánh hắn nhưng rất nhanh Vương Minh đã giữ hai tay cậu lại, cố trụ trên đỉnh đầu. Hắn tiến công rất nhanh, đầu lưỡi mang theo vị ngọt xâm nhập vào khoang miệng ướt át của cậu. Đợi nam nữ chính hôn xong từ tám đời rồi Vương Minh mới chịu buông Phương Lâm đang thở hổn hển ra.
Hắn hài lòng đưa tay miết nhẹ đôi môi cậu, gương mặt vô cùng có tình người nói: “Cho em thử một chút vị ngọt của coca, đừng giận tôi nữa nhé!”
Bộ phim chiếu gần hai tiếng nhưng Phương Lâm chỉ xem được nội dung của 30 phút đầu, một tiếng rưỡi sau đó là thời gian để cậu “vật lộn” với đôi tay của Vương Minh. Phương Lâm chắc chắn lần trước hắn nói hắn sợ phim kinh dị là xạo cún, không có tên nào sợ phim kinh dị mà trước một cái màn hình lớn chiếu đầy cảnh máu me có thể ngang nhiên thả dê người yêu như hắn!
Phương Lâm gương mặt đỏ chót, quần áo xộc xệch, cả người tàn tạ bước ra khỏi rạp chiếu phim còn Vương Minh thì hưng phấn như vừa tiêm máu gà. Hắn vừa đi ra vừa lau tay.
“Bé yêu à, em bắn nhanh như vậy là không được đâu. Cần phải rèn luyện nhiều hơn thôi, tôi nghĩ rồi tối nay chúng ta l….Ê!” Vương Minh còn chưa kịp nói xong thì Phương Lâm đã tháo chiếc dép đi dưới chân ra quăng thẳng vào mặt hắn.
May mà Vương Minh đã kịp chụp được trước khi chiếc dép đáp một cách hoàn hảo xuống gương mặt được thần linh tạc ra của hắn.
“Chà, sắp tới sinh nhật rồi mà hung dữ ghê ta.”
Còn vài phút nữa là tới sinh nhật Phương Lâm, Vương Minh kéo cậu đến phòng khách. Đặt cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với cửa sổ sát đất. Đèn trong nhà bỗng nhiên tắt hết, Phương Lâm nhìn đằng trước. Mấy toà nhà cao tầng bỗng chốc sáng lên, đếm ngược từ số mười.
Phương Lâm hào hứng nhìn số đếm ngược, khi đếm tới số 0 trên màn hình của tất cả các toà nhà đều hiện thời gian 00:00 ngày 7 tháng 7. Phía dưới chạy một dòng chữ “chúc mừng sinh nhật Phương Lâm” rất lớn. Ngay lập tức “đùng”một tiếng, bầu trời loé sáng, pháo hoa được bắn lên.
Giọng nói trầm thấp của Vương Minh vang vọng bên tai cậu, lặp lại dòng chữ xuất hiện trên những toà cao tầng kia:
“Chúc mừng sinh nhật, Phương Lâm của tôi.”
Phương Lâm xoay đầu về phía Vương Minh, đôi mắt cậu còn rực rỡ hơn pháo hoa trên trời. Phương Lâm nhìn hắn, khiến Vương Minh cảm thấy như đang lạc vào một hành tinh xa xôi nào đó, nơi mà luật vạn vật hấp dẫn thuộc về đôi mắt cậu.
Vương Minh không biết lấy ở đâu ra một cái bánh kem, hắn đưa nó tới trước mặt Phương Lâm: “Ước ba điều ước, hai cái nói ra một cái giữ trong lòng.”
Phương Lâm nhìn chiếc bánh kem xiêu vẹo trước mặt cậu, buồn cười hỏi: “Bánh kem anh làm sao?”
“Ừ” Vương Minh cố tỏ ra thờ ơ trước vẻ ngoài xấu xí của cái bánh.
Hắn đã thử làm lại rất nhiều lần nhưng đây là cái bánh kem đẹp nhất mà hắn có thể làm rồi.
“Anh nấu ăn ngon giống ba anh, làm bánh kem xấu cũng giống ba anh luôn. Quào, gen di truyền nha anh đỉnh ghê!”
May mà mặt Vương Minh dày bị người yêu chọc đến mấy cũng không đỏ lên được.
“Em có ước không? Nến sắp chảy hết rồi kìa.”
Phương Lâm không biết Vương Minh học đâu ra cái trò ba điều ước này. Cậu chắp tay lại, nhắm mắt, vô cùng thành khẩn nói ra hai điều ước:
“Điều ước đầu tiên, trở thành một nghệ sĩ Piano nổi tiếng.”
“Điều ước thứ hai,” Phương Lâm dừng lại. Cậu hơi ngập ngừng sau đó nhỏ giọng nói: “gặp được ba…”
Vương Minh nghe thấy vậy trái tim đột nhiên trở nên chua xót, hắn đau lòng nhìn cậu.
Điều ước cuối cùng không được nói ra. Vương Minh không biết Phương Lâm đã ước gì chỉ biết khi cậu ước xong, cậu nhìn hắn mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Vương Minh nhìn nụ cười đó đến ngẩn ngơ. Đợi cho đến khi Phương Lâm thổi nến ngẩng đầu nói chuyện với hắn, hắn mới hoàn hồn trở lại.
“Nhưng mà bánh kem xấu quá, liệu thần sinh nhật có thực hiện điều ước của em không?” Cậu tinh nghịch hỏi.
Vương Minh xoa đầu cậu: “Không cần, tôi sẽ thay thần sinh nhật thực hiện điều ước của em. Vì vậy em có thể nói cho tôi biết điều ước cuối cùng không?”
Phương Lâm lắc đầu: “Điều ước đầu tiên em có thể tự mình thực hiện, điều ước thứ hai dựa vào thần linh còn điều cuối cùng” Phương Lâm sát bên tai hắn, khoé môi khẽ cong lên, cậu thì thầm: “Anh nhất định sẽ làm được thôi….!”
Điều ước cuối cùng, em ước từ nay về sau năm nào cũng có thể đón sinh nhật cùng với Vương Minh!
Chúng ta nhất định sẽ làm được thôi….
———
*Rạp chiếu phim giường nằm:
———
Góc hỏi thăm: Hôm nay có ai phải bật VPN mới vào được wattpad như tui không? 🤧🤧🤧