TÌNH NHÂN LÀ EM TRAI TÔI - Chương 28
“Mày không nên sống…. Mày chỉ là con của một con chó hoang… Mày phải chết! Mày nhất định phải chết!”
Phương Lâm nghe thấy những lời đầy cay nghiệt của một người. Giọng nói của gã khàn đục giống như giọng của một kẻ nghiện thuốc lá lâu năm. Cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt gã, thế nhưng những giọt máu chảy xuống mắt cậu đã che mờ đi gương mặt độc ác của gã.
Phương Lâm lấy tay lau đi máu dính trên mắt cậu. Cậu biết đây không phải máu của cậu, bởi cậu không cảm nhận được đau đớn. Có một người đàn ông đang ôm cậu vào lòng. Trên đầu người đó chảy rất nhiều máu, máu chảy xuống mắt cậu là của người đó.
Một tiếng súng bỗng nhiên vang lên. Viên đạn bạc xé toạc không khí lao thẳng về phía cậu.
Lúc Phương Lâm đinh ninh rằng nó sẽ bắn trúng cậu thì cậu cảm nhận được vòng tay đang bao lấy cậu bỗng nhiên siết chặt hơn, kéo cậu lệch khỏi đường quỹ đạo của viên đạn.
Một tay đang ôm cậu của người đàn ông bỗng buông lỏng, Phương Lâm hoang mang ngẩng đầu lên thì thấy vai trái của người đó bị trúng đạn.
“Hahahaha!” Tên độc ác kia cười đến vô cùng thoả mãn. Gã di chuyển về phía hai người, tiếng giày da của gã chạm vào mặt đất làm Phương Lâm căng thẳng. Cậu bất giác run lên, tay nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông đang ôm cậu.
“Đừng sợ.” Một giọng nói ấm áp khẽ vang lên bên tai cậu. Giống như tiếng đàn piano độc tấu đến âm giai G trầm lắng.
Phương Lâm run rẩy ngẩng đầu lên nhìn gương mặt dính đầy máu tươi của người đó, tuy không thấy rõ mặt nhưng cậu chắc chắn đôi mắt của người đó là đôi mắt đẹp nhất mà cậu từng thấy! Nó giống như một viên kim cương đen tuy không rực rỡ nhưng lại ẩn chứa thứ ánh sáng huyền bí không thể lý giải được. Đôi mắt đó nhìn cậu vô cùng dịu dàng, nó chất chứa một loại tình cảm thiêng liêng không thể lý giải nổi.
Sau đó Phương Lâm nhìn thấy nòng súng lạnh tanh chĩa thẳng vào thái dương của người đàn ông. Cậu hoảng sợ la lên cảnh báo cho người đó. Nhưng người đó chỉ bình tĩnh mỉm cười chấn an cậu. Phương Lâm nghe thấy tiếng súng lên nòng, cậu vô thức nắm lấy cổ tay trái của người đó thì lại cảm thấy có một thứ gì lành lạnh ở trong lòng bàn tay. Cậu giật mình nhìn xuống thì nhận ra trên cổ tay trái của người đó đang đeo một cái đồng hồ, mặt đồng hồ khắc hình một đoá bách hợp trắng nở rộ.
Âm thanh êm tai của người đàn ông cùng với tiếng bóp cò súng hoà làm một. Nước mắt của Phương Lâm tự nhiên rơi xuống, dù người đó nói rất nhỏ giống hệt như thì thầm nhưng Phương Lâm vẫn có thể nghe rõ từng chữ một, người đó nói:
“Đừng sợ Phương Lâm, ba nhất định sẽ bảo vệ con!”
. . .
“Ba!” Phương Lâm mở mắt, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu hô hấp nặng nề, trên trán thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh.
Trước mặt là trần nhà màu trắng xa lạ cùng với mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm Phương Lâm hoang mang.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói thanh lãnh của ai đó bên cạnh cậu vang.
Phương Lâm vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi cạnh cậu chăm chú gọt vỏ táo. Quả táo đỏ nằm trên bàn tay tinh tế, sắc đỏ tươi tương phản với màu da trắng như tuyết tạo nên hiệu ứng thị giác vô cùng đặc biệt. Ngón tay anh ta thon dài cầm con dao nhỏ di chuyển trên quả táo, ánh mắt chăm chú không rời cứ như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.
Anh ta đẹp đến mức ngay cả ngồi yên gọt táo thôi cũng có thể gọt ra phong tình thế thái.
Phương Lâm ngốc lăng gọi một tiếng: “Cậu út…?”
“Ừ”
Phương Lâm ngờ nghệch….,ra là cậu út của cậu đang ở đây thật này! Hơ hơ hơ….
Trong giây lát sau khi nhận ra được điều đó cậu vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy sợ. Phương Vũ là một trong những người Phương Lâm yêu thương và kính trọng nhất đồng thời cũng là người mà cậu sợ nhất trên đời! Chính là sợ nhất, không có “một trong số” cũng không có ngoại lệ!
Khoan hãy bàn đến cái vế vì sao Phương Vũ là người Phương Lâm sợ nhất đi! Vì trừ mẹ cậu ra thì có ai trong cái nhà này không sợ Phương Vũ hả?! Ông nội cậu sống dậy cũng thấy ổng còn sợ chớ nói gì cậu!
Hơn cả người Phương Lâm sợ nhất, Phương Vũ chính là “người đặc biệt” xuất hiện trong cuộc đời cậu. Mỗi người trên đời này sẽ có một hoặc một vài “người đặc biệt”, họ đến để quét bỏ bụi bặm trong cuộc đời bạn, cho bạn hồ nước giữa xa mạc, có thể vào lúc bạn lún sâu trong bùn lầy vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sao trời. Đối với Phương Lâm mà nói Phương Vũ chính là “người đặc biệt” như vậy!
Năm Phương Lâm 10 tuổi cậu gặp tai nạn, sau khi tỉnh lại đầu cậu đau như búa bổ, có rất nhiều chuyện mơ hồ cậu không thể nhớ rõ được. Mẹ cậu nói là do cậu nghịch ngợm nên bị té từ trên cầu thang xuống, đầu bị tổn thương nặng nên hôn mê hơn ba tháng mới tỉnh, xém chút nữa là trở thành người thực vật.
Phương Lâm không nhớ rõ vì sao mình lại bị té cầu thang nhưng mà vụ tai nạn đó dường như làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cậu. Sau ba tháng tỉnh dậy tin đầu tiên mà Phương Lâm nghe được là ông ngoại cậu đã qua đời còn mẹ cậu thì trở thành chủ nhân của Phương gia. Phương Lâm còn chưa kịp thích ứng thì những điều tồi tệ lại liên tục ập đến, cậu nhận ra mình không thể chơi piano được nữa! Cậu ghét tiếng đàn, cậu sợ bóng tối, cậu sẽ cảm thấy rùng mình mỗi khi ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá….
Sau đó những cơn ác mộng kỳ lạ xuất hiện, nó như những con quái vật đáng sợ đợi cậu chìm vào bóng đêm rồi hiện lên ăn mòn tâm trí cậu. Mỗi khi Phương Lâm mở mắt bừng tỉnh cậu đều cảm thấy rất đau đớn, không phải là loại đau đớn da thịt mà nó là cảm giác quặn thắt tim gan đến mức không thể thở nổi.
Dần dần Phương Lâm bắt đầu “sợ phải đi ngủ”, mỗi buổi tối cậu đều cố gắng mở to mắt để thức, cậu đã nghĩ nếu mình không ngủ thì những con quái vật ấy sẽ không tới tìm cậu. Nhưng mà đến cuối cùng cậu vẫn vô thức chìm vào bóng đêm, khi cậu phát hiện ra thì tất cả đã quá muộn. Cho dù đôi mắt cậu có nhìn thấy ánh sáng thì linh hồn cũng bị giam giữ trong tuyệt vọng….
Đã có nhiều lúc đứa trẻ mười tuổi tên Phương Lâm ấy tự hỏi: “Liệu mình có đang sống cuộc đời của mình không? Tại sao nó lại trở nên kỳ lạ như vậy?”
Sau khi tai nạn kia xảy ra, cứ cách ba bốn tuần là mẹ cậu lại đưa cậu đến gặp bác sĩ một lần, Phương Lâm vẫn còn nhớ vị bác sĩ kia có giọng nói rất dịu dàng, cô ấy không giống những bác sĩ khác sẽ “khám bệnh” cho cậu mà chỉ ngồi “trò chuyện” với cậu. Phương Lâm không thể nhớ rõ nội dung những cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng mà mỗi khi đi gặp bác sĩ về cậu đều cảm thấy rất thoải mái, cơn ác mộng ngày hôm đó cũng sẽ không đến nữa. Tuy trạng thái tốt đẹp đó chỉ có thể kéo dài trong một vài ngày ngắn ngủi nhưng Phương Lâm vẫn rất hạnh phúc. Bởi ít nhất thì cậu cũng được ngủ ngon! Mẹ của cậu thì khác, mỗi khi cô đưa cậu đến gặp bác sĩ lúc nào trở về cô cũng rất buồn bã. Tuy cô không biểu hiện ra bên ngoài nhưng mà Phương Lâm có thể phát hiện ra nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô….
Phương Lâm mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đó gần một năm thì mẹ cậu cho cậu sang Mĩ du học. Cùng lúc đó Phương Vũ cũng phải bay sang để tiếp nhận trụ sở của tập đoàn tại Mĩ. Cho nên Phương Lâm liền được mẹ cậu gửi gắm cho Phương Vũ chăm sóc.
Thời gian đầu Phương Lâm cảm thấy rất hoang mang và lạc lõng, cậu không hiểu vì sao mẹ cậu lại để cậu đi du học. Cậu chỉ mới là một đứa trẻ, cậu vừa phải xa mẹ đến một quốc gia khác, vừa phải sống chung với một ông cậu mà cậu thậm chí còn chưa nói chuyện với ổng được lần nào. Phương Vũ lúc đó đối với Phương Lâm chẳng khác gì người lạ hết, mà bệnh sợ giao tiếp với người lạ của cậu lúc đó đã vô cùng nghiêm trọng.
Hai tuần đầu tiên tại Mĩ, Phương Lâm và Phương Vũ dường như chẳng nói với nhau câu nào, ngoại trừ ngày đầu tiên Phương Vũ đưa Phương Lâm đến trường cấp hai của cậu. Anh nói cậu “xuống xe đi”, cậu gật đầu coi như đáp lại anh rồi tự mở cửa bước xuống. Những ngày tiếp theo Phương Vũ ngay cả một lời dư thừa cũng chẳng thèm nói với cậu, anh chỉ dừng lại trước cổng trường để cậu tự giác đi xuống.
Khi ở trường, Phương Lâm chẳng thể nghe hiểu được thầy cô và bạn bè của cậu đang nói cái gì, tiếng anh mà cậu được học rất khác với tiếng anh mà mọi người sử dụng. Họ nói rất nhanh Phương Lâm không thể nghe kịp, mà dù có nghe kịp được thì cậu cũng phải tốn rất nhiều thời gian để có thể hiểu được và trả lời họ. Có lần giáo viên gọi cậu lên trả lời câu hỏi, cậu ấp úng không biết phải nói như thế nào. Sau đó vì quá tốn thời gian, giáo viên không bao giờ gọi cậu phát biểu nữa, ở trong lớp học cậu giống như trở thành người vô hình. Cậu cũng chẳng thể kết bạn được với ai, lúc nào ở trường cậu cũng chỉ có một mình.
Cậu thật sự rất cần một người để có thể nói chuyện nhưng mà bên cạnh cậu cũng chỉ có mỗi Phương Vũ…., Phương Vũ thì rất bận rộn anh lúc nào cũng đi làm tới tối khuya mới về, buổi sáng thì anh thức dậy rất sớm. Hai người chẳng bao giờ có thể ngồi ăn cùng nhau được một bữa nào.
Hai tuần trôi qua,Phương Vũ cũng giống như mẹ cậu, anh sẽ đưa cậu đến gặp bác sĩ. Phương Lâm khi đó đã có thể nhận ra bác sĩ mà cậu thường xuyên phải gặp là bác sĩ tâm lý. Cậu cũng không thấy bất ngờ về chuyện này, bởi chính cậu cũng nhận ra được tâm lý của bản thân có vấn đề. Nhưng mà bác sĩ tâm lý ở đây nói chuyện với cậu bằng tiếng anh….cậu không thể hiểu gì hết!
Phương Lâm từ phòng khám trở về tâm trạng cậu lại càng tồi tệ hơn. Sau ngày hôm đó có rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra. Đầu tiên là Phương Vũ chủ động bắt chuyện với cậu, nhưng mà là bằng tiếng anh! Ban đầu Phương Vũ chỉ nói những câu đơn giản mà Phương Lâm có thể nghe hiểu được giống như “về thôi”, “ăn sáng đi”, “đi học chưa?”, “hôm nay học cái gì?”, “khi nào thì tan học?”,…Có những câu Phương Vũ hỏi, Phương Lâm chỉ gật đầu, lắc đầu trả lời. Bởi vì phát âm của cậu không tốt, ở trên trường lúc nào cậu nói chuyện bằng tiếng anh mọi người cũng sẽ cười cậu vì phát âm khó hiểu của cậu. Điều đó làm Phương Lâm cảm thấy buồn sau đó hình thành tâm lý sợ phải nói chuyện bằng tiếng anh.
Nhưng mà khi Phương Vũ không nghe thấy câu trả lời của cậu, anh sẽ nhìn Phương Lâm chằm chằm, Phương Lâm không thể làm gì khác ngoài việc ngại ngùng mở miệng trả lời anh. Khi cậu trả lời không đúng hoặc phát âm sai, Phương Vũ không cười cậu mà anh sẽ sửa lại những lỗi đó cho cậu rồi bắt cậu nói lại cho đúng. Sau đó thì Phương Vũ bắt đầu nói những câu phức tạp và dài hơn, anh nói rất nhanh, khi Phương Lâm nghe không hiểu thì anh sẽ lặp lại câu đó một lần nữa đợi đến khi nào Phương Lâm hiểu và có thể trả lời được mới thôi! Không những vậy Phương Vũ còn bắt tất cả người giúp việc trong nhà đều phải giao tiếp bằng tiếng anh, khi Phương Lâm yêu cầu họ một chuyện gì đó mà không sử dụng tiếng anh họ sẽ làm như không nghe rõ và sẽ không thực hiện theo ý của cậu. Ban đầu Phương Lâm cực kỳ căm ghét chuyện đó, cậu ghét Phương Vũ, cậu ghét tất cả! Tại sao lại phải nói chuyện bằng tiếng anh? Ở trường cậu đã đủ mệt rồi tại sao về nhà còn muốn gây khó dễ cho cậu như vậy? Mọi cảm xúc tiêu cực của Phương Lâm giống như được nhân lên gấp đôi!
Nhưng mà sau đó Phương Lâm dần phát hiện ra cậu không còn phải khó khăn với việc giao tiếp bằng tiếng anh nữa. Cậu có thể nghe hiểu được mọi người trong trường đang nói gì ngay lặp tức, cậu cũng có thể theo kịp bài giảng của giáo viên mà không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ xem giáo viên đang nói cái gì. Phương Vũ cũng không nói chuyện với cậu bằng tiếng anh và bắt cậu đáp lại nữa. Điều đó làm Phương Lâm suy nghĩ, có lẽ Phương Vũ đang giúp cậu bằng cách của riêng anh….
Phương Lâm nhớ có một ngày Phương Vũ đón cậu từ trường trở về, trên đường đi anh đột nhiên hỏi cậu: “Ngày hôm nay như thế nào?”
Phương Lâm không trả lời anh, nhưng thú thật thì cậu cảm thấy rất tồi tệ. Cậu vẫn không thể kết bạn được, trước đó do cậu không nghe giảng nên cậu bị mất gốc vô cùng nghiêm trọng. Cho dù bây giờ Phương Lâm có nghe hiểu được tiếng anh đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thể hiểu được bài học. Đám con trai ở trường thường lấy chuyện bắt nạt những kẻ yếu hơn mình làm niềm vui, một người thấp bé và lúc nào cũng bị cô lập với mọi người như cậu đương nhiên sẽ trở thành nạn nhân của bọn chúng. Mỗi ngày đến trường Phương Lâm đều cảm thấy giống như bị tra tấn….
Phương Vũ hôm đó không nhận được câu trả lời thì có vẻ không vui, nhưng ngày hôm sau anh vẫn tới trường đón cậu tan học. Bình thường thì Phương Vũ tiện đường đi làm nên anh sẽ chỉ đưa cậu đến trường vào buổi sáng, còn khi Phương Lâm tan học sẽ có người khác đến đón cậu về. Phương Lâm không thể ngờ được là Phương Vũ lại đưa đón cậu đi đi về về hơn một tuần liền và lúc nào cậu lên xe anh cũng lặp lại duy nhất một câu hỏi: “Ngày hôm nay như thế nào?”
Phương Lâm thường sẽ im lặng hoặc là trả lời anh hai chữ “cũng ổn” sau đó thì cuộc nói chuyện của hai người kết thúc! Lặp đi lặp lại một tuần như vậy cho đến tuần học tiếp theo vẫn là Phương Vũ đến đón cậu tan học. Và anh vẫn hỏi lại câu hỏi đó.
Phương Lâm im lặng không trả lời, cậu cứ tưởng Phương Vũ cũng im lặng không nói gì như những lần trước. Nhưng mà sau đó cậu lại nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của anh.
Tối hôm đó Phương Lâm gặp ác mộng, cậu tỉnh dậy tỉnh lúc nửa đêm, rồi bật khóc….
Không phải khóc vì cơn ác mộng mà là khóc vì cho dù cậu có tỉnh dậy thì cậu cũng không thể thoát khỏi nó…., Ngày mai cậu vẫn phải đến trường, vẫn phải gặp những người bạn không thuộc về cậu, vẫn phải nghe những thứ cậu không thể hiểu, vẫn phải ăn trưa một mình, vẫn phải đối diện với những con mắt nhìn cậu như một kẻ lập dị bị cô lập, vẫn phải chịu đựng lời dè bỉu và sự bắt nạt của đám con trai trong trường,…., Phương Lâm rất mệt mỏi, cậu biết cơn ác mộng của cậu chưa bao giờ kết thúc cả! Cậu không thể thoát khỏi nó, cậu thật sự rất muốn…. Chết đi!
Phương Lâm xuống bếp và tìm một con dao nhỏ, lúc cậu đang tính cắt vào cổ tay mình thì Phương Vũ chạy tới ôm cậu từ phía sau. Phương Lâm hoảng sợ, cậu điên cuồng giằng co để thoát ra. Cậu chĩa lưỡi dao về phía mình muốn đâm xuống.
Phương Lâm nắm cán dao rất chặt, Phương Vũ sợ nếu anh giật lấy con dao thì lưỡi dao sẽ trúng vào người cậu. Nên thay vì giành lấy anh nắm chặt lưỡi dao để nó không thể làm tổn thương cậu. Tay anh bị cứa chảy đầy máu Phương Lâm thấy vậy thì vội vàng buông con dao trong tay ra.
Phương Vũ dường như không hề cảm thấy đau đớn, anh chậm rãi xoay người cậu lại dùng bàn tay đầy máu của mình ôm chặt Phương Lâm vào lòng rồi liên tục nói “xin lỗi” cậu.
Anh vỗ về cậu hỏi cậu mệt lắm có phải không? Hỏi cậu có chuyện gì, có thể kể cho anh nghe không?
Phương Vũ rất kiên nhẫn, rất dịu dàng, vòng tay anh ấm áp đến nỗi Phương Lâm cảm thấy mông lung vô thực. Phương Lâm tựa như một đứa trẻ bật khóc ở trong lòng anh, chiếc van cảm xúc bị khóa chặt lâu ngày bỗng chốc tuôn trào, cậu kể với Phương Vũ mọi thứ. Cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói trông chẳng khác gì một đứa ngốc đang ăn vạ cả, nhưng mà cậu không quan tâm. Vì Phương Vũ nói anh không ngại nói chuyện với một đứa ngốc….
Từ khoảnh khắc mà Phương Vũ nắm chặt lưỡi dao kia, Phương Lâm biết cậu đã tìm được lối thoát rồi!
Sau đêm hôm đó Phương Lâm bắt đầu học được cách tôn trọng cảm xúc của chính mình. Cậu sẽ nói hết ra những gì mà cậu muốn.
Phương Lâm nói cậu muốn ăn sáng cùng với Phương Vũ cho nên sáng nào Phương Vũ thức dậy cũng đều qua phòng cậu gọi cậu đầu tiên, hai người cùng nhau ăn sáng rồi đi học, thỉnh thoảng Phương Vũ còn tự chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai người nữa. Ăn sáng xong, Phương Vũ sẽ đưa cậu đến trường khi đến nơi anh sẽ dịu dàng xoa đầu cậu và nói với cậu rằng: “Hãy có một ngày tốt lành nhé.”
Mỗi tối Phương Vũ không còn ở lại tổng công ty tới tận khuya mới về nữa mà anh sẽ ở nhà rồi cùng cậu ăn tối, sau đó dạy học cho cậu, dùng cách thức giảng bài dễ hiểu nhất bù hết vào lỗ hổng kiến thức của cậu. Đến cuối tuần Phương Vũ sẽ đưa cậu ra ngoài chơi thể thao, thật ra là chỉ có mỗi Phương Vũ là được chơi thôi còn cậu thì bị hành là chủ yếu! Nhưng mà vẫn rất vui!
Cuộc sống của Phương Lâm sau một năm ở Mĩ đã thay đổi rất nhiều. Cậu rất ít khi mơ thấy ác mộng, mà nếu có nằm mơ thì nó cũng không còn là ác mộng nữa! Vì trong mơ luôn có người bảo vệ cậu. Đồng thời khi học được cách tôn trọng và nâng niu cảm xúc của bản thân, cậu không còn cảm thấy trống rỗng và lạc lõng nữa, cậu tự tin hơn, lạc quan hơn, cậu biết rõ mình thích gì, cần gì, muốn gì và phải làm gì, dù đôi khi những chuyện cậu làm hơi ngu ngốc…., Cậu đã mở lòng mình hơn, nói chuyện với mọi người nhiều hơn và có thêm rất nhiều bạn mới. Đám con trai cao lớn trong lớp thường hay bắt nạt và trêu chọc cậu cũng đã xin lỗi cậu về hành động của chúng. Phương Lâm không biết là vì chúng thật sự thấy có lỗi hay là vì sợ bị ông cậu của cậu đấm gãy thêm mấy cái răng nữa. Nhưng mà Phương Lâm cũng không quan tâm lắm.
Phương Vũ không còn đưa cậu đến gặp bác đi tâm lý nữa, cậu hỏi anh vì sao thì Phương Vũ gõ nhẹ đầu cậu rồi nói như một điều hiển nhiên:
“Ai có bệnh mới phải gặp bác sĩ thôi, con không có bệnh thì gặp bác sĩ làm gì?!”
Không cần phải nói Phương Lâm khi đó đã vui biết bao nhiêu. Cậu giống như cô bé lọ lem tìm lại được chiếc giày thủy tinh của mình vậy, giống như cái kết trong truyện cổ tích vậy. Từ đó về sau của cậu toàn là những ngày hạnh phúc!
Vì vậy nên khi mẹ