TÌNH ĐẮNG - Chương 344: Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 344: Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (1)
“An Noãn, anh thấy Cố Thụ đã đủ tàn nhẫn rồi, không ngờ em còn tàn nhẫn hơn, cái mạng của Huy sắp bị chôn luôn vì em rồi.” An Noãn gầm nhẹ: “Anh nói bậy bạ cái gì đó!”
“Em đừng kích động, anh chỉ nói sự thật thôi, cậu ta uống nhiều quá, nôn ra cả dịch mật, hiện giờ đang ở trong bệnh viện kia kìa. Trong mắt người khác, Mạc Trọng Huy là người lạnh lùng, vô tình, nhưng chính một người như thế lại bị em đâm từng2nhát từng nhát dao vào tim cho vỡ nát. Lúc Cố Thu rời khỏi anh, anh vẫn có thể chấp nhận, vì bối cảnh gia đình của bọn anh không cho phép bọn anh đến với nhau. Nhưng em thì sao, vì một đứa bé mà em hoàn toàn phủ định tình yêu của hai người.”
An Noãn cúi đầu, răng nghiến chặt. “Huy nói thế này: Thần Bằng, anh biết không? Vốn cho rằng sắp có được thứ mình muốn, nhưng đột nhiên lại được cho biết rằng đó chỉ là một giấc mộng8đẹp mà thôi, tỉnh mộng, cô ấy không còn thuộc về anh nữa, tỉnh mộng, anh sẽ mất đi cô ấy, tỉnh mộng là không còn gì cả. Chưa từng có được sẽ không biết được cô ấy tuyệt vời như thế nào, nhưng mà có được rồi lại mất đi thì còn đau hơn cả bị dao khoét vào tim.” “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em về xem Tảo Tảo.” An Noãn gần như chạy trối chết.
Ra khỏi phòng của Thẩm Thần Bằng, đóng cửa lại, cô dựa vào vách tường, nước mắt6im lặng chảy xuống. Cơ thể cô từ từ trượt xuống dọc theo vách tường, cô ngồi xổm ở trong góc, dùng hai tay ôm thật chặt lấy mình, lạnh, lạnh quá, có ôm chặt thể nào cũng đều không thể che nổi trái tim lạnh buốt kia. Chuyện Mạc Trọng Huy đang ở trong bệnh viện truyền dịch không biết tại sao lại truyền đến nhà họ Mạc. Mạc Bình Sơn và Đường Tĩnh Vi chạy tới bệnh viện vào lúc nửa đêm. Nhìn thấy con trai gầy đi trông thấy ở trên3giường bệnh, Đường Tĩnh Vi đau lòng muốn chết. “Đây là cái gì nên tội, tại sao con phải tra tấn thân thể của mình thành như thế này?” Mạc Trọng Huy nằm trên giường bệnh, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trắng muốt.
Mạc Bình Sơn đi đến trước giường bệnh, quát khẽ: “Thật là cái đồ vô dụng, vì một đứa con gái mà muốn sống muốn chết, uống cho anh vẫn mang họ Mạc nhà tôi, sao Mạc Bình Sơn tôi lại sinh ra thứ không có tiền đồ như5anh thế này?”
Đường Tĩnh Vi gầm lên. “Con trai đã như thế này rồi mà ông còn nói những lời như vậy, ông vẫn còn là ba nó không đấy?”
“Tôi chỉ vì muốn tốt cho nó thôi, nhà họ Thẩm không vừa mắt nó, cháu gái ngoại của người ta cũng chướng mắt nó, đến cả nó cũng tự mình đa tình. Giờ thì hay rồi, có uống đến chết cái nhà họ Thẩm đó cũng không có ai đến thăm đâu.”
Hắn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt vô hồn.
“Mạc Bình Sơn, ông đừng quá đáng, nếu ông không phải vì lo cho con nên mới đến thì ông đi đi, một mình tôi ở lại là được rồi.”
Mạc Bình Sơn liếc xéo Đường Tĩnh Vi một cái, ông ta nói: “Cái tính cách yếu hèn này của nó đều là học từ bà đấy, thế nên mới bị nhà họ Thẩm bắt nạt thành cái dạng này.”
Nói xong ông ta lại quay sang Mạc Trọng Huy, “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, dù có thể nào thì anh và An Noãn cũng không thể thành. Thẩm Diệc Minh sẽ không đồng ý cho hai đứa đến với nhau đâu, tôi cũng không đồng ý. Nhân dịp này anh sớm dẹp bỏ ý nghĩ đó đi.”
“Đủ rồi, ông đã nói đủ chưa?” Đường Tĩnh Vi đã hoàn toàn bị chọc giận.
Mạc Bình Sơn điều hòa lại nhịp thở, nói: “Nếu như anh thật sự là con của tôi thì suy nghĩ thật kỹ về Hân Như, con bé mới là người thích hợp với anh nhất, là người xứng đáng làm con dâu nhà họ Mạc chúng ta nhất.”
Mạc Bình Sơn nói xong thì rời khỏi phòng bệnh, tự mình gọi điện thoại cho Lý Hân Như. Trong phòng bệnh, Đường Tĩnh Vi đau lòng ngồi xuống bên cạnh giường, bà đưa tay sờ mặt của Mạc Trọng Huy, gương mặt hắn lạnh buốt, bà lại nắm chặt tay của hắn, vẫn lạnh như vậy. “Con trai, trong mắt của mẹ, con từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ kiên cường dũng cảm, mẹ hi vọng con có thể tỉnh táo lại.”
Mạc Trọng Huy nhắm mắt lại. “Mẹ biết con rất thích An Noãn, không thể sống thiếu con bé, vậy vì sao con không quyết đoán theo đuổi con bé. Con của mẹ cho tới bây giờ đều không phải là người dễ dàng nhận thua như vậy.” Hắn vẫn nhắm mắt.
“Huy, con mở mắt ra nói chuyện cùng mẹ đi có được không? Sau này, cho dù con làm cái gì, mẹ cũng sẽ đứng về phía con. Huy, hiện tại mẹ không có gì cả, chỉ có mình con. Ba con đã bị quyền lợi làm mờ mắt, mấy năm qua ông ấy thay đổi rất nhiều, trở thành một người mà chính mẹ cũng không nhận ra nổi. Mẹ hi vọng ông ấy không đứng ở chức vị cao như thế, mẹ tình nguyện nhà chúng ta có một cuộc sống bình thường, không dính dáng gì đến những thứ vinh hoa phú quý, tranh quyền đoạt lợi.”
Cái nhà này đã thay đổi, người trong nhà cũng thay đổi. Từ năm Hà Tư Nghiên ra khỏi nhà, con trai cũng bỏ nhà trốn đi, bà đã không còn cảm nhận được sự ấm áp của cái nhà đó nữa rồi. Hiện giờ trong mắt Mạc Bình Sơn chỉ còn quyền lợi và địa vị của ông ta, cả ngày ông ta chỉ nghĩ làm thế nào để trèo lên cao.
Đường Tĩnh Vi càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, bà đưa tay gạt nước mắt. Trợ lý Trường đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng thấy xúc động, cậu ta đi tới hạ thấp giọng nói với bà: “Bà chủ, để tôi đưa bà về, chắc cậu chủ đã ngủ rồi ạ.” “Tôi không về, hôm nay tôi ở đây chăm sóc Huy. Trợ lý Trương, cảm ơn cậu, cảm ơn vì cậu vẫn luôn ở bên cạnh Huy, một người mẹ như tôi còn không đối xử với nó tốt như cậu, tôi rất hổ thẹn.” Hiếm khi thấy trợ lý Trương nói đùa. “Đây là công việc của tôi mà, tôi ăn lương nhờ nó đấy ạ.”
Sáng sớm hôm sau, An Noãn giúp Tảo Tảo rửa mặt xong thì đưa thằng bé xuống nhà ăn sáng, cô phát hiện Thẩm Diệc Minh đang nổi giận đùng đùng ở trong phòng khách.
“Ngoài việc uống rượu mỗi ngày, anh có làm được việc gì ra hồn không? Anh không sợ ngày nào đó say rượu rồi tự lái xe đâm chết mình à?” Giọng nói của Thẩm Diệc Minh cực kì phẫn nộ. Thẩm Thần Bằng lười biếng dựa vào sofa, mắt nhìn lơ đãng, anh ta nói bằng giọng mỉa mai. “Khi nào con bị đâm chết chắc ba vui mừng lắm nhỉ, vì cuối cùng ba cũng cũng không cần dọn dẹp rắc rối cho con nữa.” “Anh!” Thẩm Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi.
Tiết Ngọc Lan bước nhanh đến, vội khuyên: “Được rồi được rồi, anh tức giận với con làm gì, chẳng phải không có việc gì sao.” Tiết Ngọc Lan nói rồi quay sang Thẩm Thần Bằng, bà chuyển giọng nghiêm khắc, “Còn con nữa, sau này không cho phép làm như vậy nữa, say rượu lái xe, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết làm sao?”
Đậu Nhã Quyên đỡ ông cụ Thẩm đi từ phòng ăn ra phòng khách, ông cụ cất chất giọng hùng hậu, hiền từ nói những lời răn dạy. “Thần Bằng, ba mẹ cháu nói thể cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, nhỡ đụng phải người qua đường thì sao. Hoặc nhỡ đâu lần sau cháu làm mình bị thương thì nói cháu xem phải làm sao bây giờ? Mặc dù ông nội cũng thích uống rượu, nhưng ông uống có chừng mực, không thể để đến mức say bí tỉ được.”
Thẩm Thần Bằng thoáng nhìn qua An Noãn đang đứng ở đầu bậc thang, anh ta cố ý nói: “Hôm qua cháu đi uống với Huy, tâm trạng cậu ta không tốt nên gọi cháu tới uống cùng. Thật ra cháu cũng không uống nhiều, Huy mới là người uống rất nhiều, cuối cùng bị trợ lý của cậu ta đưa đi bệnh viện.”
Lồng ngực An Noãn lại giật thót. Ông cụ Thẩm thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thằng bé đó không có duyên phận với nhà họ Thẩm chúng ta, đã định trước không phải người của nhà họ Thẩm rồi. Một đứa trẻ tốt biết bao nhiêu, không biết là ai không có phúc thế.”
Đậu Nhã Quyên liếc mắt thoáng nhìn về phía An Noãn, bà kéo ống tay áo của ông cụ, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho ông.