TÌNH ĐẮNG - Chương 337: Chúng tôi có thể muốn một đứa bé (4)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 337: Chúng tôi có thể muốn một đứa bé (4)
Ánh mắt của Lâm Dịch Xuyên lại hướng về Tô Nhiên, anh lạnh lùng cảnh cáo, “Tô Nhiên, nếu còn có lần sau, tôi sẽ2không dễ tính thế này nữa đâu.”
Tô Nhiên khóc ầm ĩ, “Tại sao lại đối xử với tôi như thế, rốt cuộc tôi đã làm gì sai cơ chứ?”
“Cô câm miệng lại đi, cô đừng có nói bất cứ lời lẽ thừa thãi nào trước mặt Tảo Tảo!” Tô Nhiên nhìn đứa nhỏ đáng yêu bên cạnh, những lời đến đầu môi rồi lại phải nuốt xuống. Lâm Dịch Xuyên một tay bế Tảo Tảo lên, một tay nắm chặt cổ tay An Noãn, kéo cô đi về phía8bãi đỗ xe.
An Noãn không theo kịp bước chân của anh, loạng choạng suýt ngã mấy lần, Lâm Dịch Xuyên mới chịu đi chậm lại.
Đến bãi đỗ xe, anh mở cửa bế Tảo Tảo vào xe trước.
“Lão Lâm, anh nghe em giải thích.” Lâm Dịch Xuyên cổ làm dịu cơn giận dữ của mình xuống, ngày cuối cùng trước khi rời đi, anh chỉ muốn ăn bữa cơm vui vẻ với cô. Anh đã sắp xếp kế hoạch đầu vào đấy cả rồi, buổi trưa sẽ ăn món lẩu6mà Tảo Tảo thích, tối sẽ đi ăn món Giang Thành mà cô thích, bữa ăn khuya sẽ là bánh kem mà cô thích nhất. Nhưng vào giây phút này, trừ tức giận ra anh lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Lão Lâm, Tô Nhiên rất đáng thương, năm ấy tính kế hại anh cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi.” Trong con mắt giận dữ của Lâm Dịch Xuyên còn xen lẫn cả vẻ bị thương, anh khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói, “Anh đã quyết định3rời đi để tác hợp cho hạnh phúc của em, vé máy bay ngày mai cũng đã đặt xong rồi. An Noãn, em hoàn toàn không cần phải làm như vậy, không cần phải cảm thấy áy náy, cũng không cần thiết phải khẩn trương tìm người phụ nữ khác cho anh. Một mình anh, anh vẫn còn người nhà có thể chăm sóc tốt được cho Tảo Tảo.”
“Lão Lâm, chuyện không như anh nghĩ đâu.”
“Đừng vì cảm thấy hổ thẹn mà tùy tiện tìm phụ nữ cho anh,5hiểu không? Tim anh đã đủ đau đớn lắm rồi, em còn muốn vết thương trong tim anh sâu thêm nữa sao?”
“Em xin lỗi.” An Noãn không biết nên trấn an tâm trạng lúc này của anh thế nào, “Lão Lâm, em thật sự không hề có ý tùy tiện tìm cho anh một người phụ nữ khác, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, điều này em rất rõ, nhưng cô ấy rất đáng thương, dù sao cô ấy cũng là… Thật ra cô ấy có quyền được gặp Tảo Tảo, lần này cũng chỉ là mua cho Tảo Tảo vài bộ quần áo thôi mà, em cũng từng suýt được làm mẹ, em có thể cảm nhận được nỗi đau của một người mẹ. Lão Lâm, anh đừng đối xử với cô ấy như vậy được không, hãy để cô ấy thỉnh thoảng được gặp Tảo Tảo đi mà.”
“An Noãn, cô cút đi, tôi không muốn trông thấy cô nữa!”
Lâm Dịch Xuyên nói xong lên xe, khởi động xe, An Noãn nghe thấy tiếng gào khóc gọi mẹ của Tảo Tảo bên trong xe, từng tiếng từng tiếng như muốn gào khản cả cổ họng. Xe của Lâm Dịch Xuyên cán qua hộp quần áo trẻ em, phóng vút đi. An Noãn khuyu xuống, lấy quần áo trong hộp ra.
Có lẽ cô không nên tự làm chủ chuyện này, nhưng cô cảm thấy Tô Nhiên rất đáng thương, một người mẹ, rõ ràng ở chung một thành phố với con trai mình nhưng lại không gặp được, không ôm được, không hôn được, nỗi đau đó An Noãn có thể hiểu được, cô từng mất con, điều đó khiến cô không còn chút sức lực nào để vực dậy nữa.
An Noãn cầm quần áo ra khỏi bãi đỗ xe lại thấy xe của Lâm Dịch Xuyên đang dừng lại ở bên ngoài.
Cô vui mừng chạy tới, chưa nhận được sự đồng ý của anh đã mở cửa ngồi vào xe. Lâm Dịch Xuyên giận tím mặt, anh quát, “Vứt quần áo ra ngoài, không thì em cũng xuống xe luôn đi.” “Cũng không thể vứt đồ lung tung được mà, ít nhất cũng phải vứt trong thùng rác chứ.” Lâm Dịch Xuyên hừ lạnh, “Có vứt không?” An Noãn bĩu môi, bất đắc dĩ ném quần áo qua cửa sổ.
Lúc này Tảo Tảo đã khóc lịm người, gần như khóc không thành tiếng nữa, hai bả vai cứ run rẩy không thôi. An Noãn đau lòng bế thằng bé ngồi lên đùi mình, “Tảo Tảo ngoan, mẹ vẫn ở đây.” Tảo Tảo vùi vào lòng cô, oán trách, “Lão Lâm xấu lắm, lão Lâm là kẻ xấu.”
Buổi trưa bọn họ đi ăn lẩu với nhau, Tảo Tảo thích vô cùng.
An Noãn ăn được rất ít, cô cứ chăm cho Tảo Tảo ăn suốt. Giờ tâm trạng của Lâm Dịch Xuyên dường như cũng đã tốt lên một chút, thấy An Noãn vẫn một mực chăm cho Tảo Tảo, anh cũng có lòng tốt làm đồ ăn cho cô. Ba người ăn cơm với nhau rất vui vẻ, không hề nhắc tới chuyện không vui vừa rồi, cứ như chuyện đó chưa hề xảy ra vậy. Lúc gần ăn xong, điện thoại trong túi xách của An Noãn vang lên, túi lại ở bên chỗ Lâm Dịch Xuyên, anh liền lấy điện thoại ra chỗ cô.
Là một dãy số, đến tận bây giờ An Noãn vẫn chưa lưu số của Mạc Trọng Huy. “Em ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Cô áy náy nó với Lâm Dịch Xuyên rồi ra khỏi phòng VIP. Thật ra bên ngoài còn ồn hơn, chỉ là cô không muốn nghe điện thoại của Mạc Trọng Huy trước mặt Lâm Dịch Xuyên thôi. “Có chuyện gì không?” Điện thoại vừa kết nối, An Noãn đã bực dọc hỏi. “Đang ở đâu mà ôn thể?”
“Em đang đi ăn ở ngoài.”
Bên kia chỉ “Ừm” một tiếng, lại hỏi, “Ăn với ai?” “Liên quan gì tới anh?”
Mạc Trọng Huy ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ cau mày, hắn thỏa hiệp, “Được rồi, anh không hỏi, nếu có nhiều thời gian thì có thể gặp anh một chút được không?”
“Không rảnh, hôm nay em rất bận.”
Mạc Trọng Huy thật sự không đoán ra được là cô bận việc gì, điều hắn có thể nghĩ tới cũng chỉ có đứa bé kia, nhất định là cô đang ở bên thằng nhóc đó. “Mạc Trọng Huy, em cúp điện thoại đây, phải vào ăn rồi.” “Ừ, ăn nhiều…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu đầu bên kia đã quyết đoán dập điện thoại.
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn lẩu xong nghỉ một lát họ lại đưa Tảo Tảo tới vườn bách thủ, dù đây không phải là lần đầu tiên họ tới vườn bách thú nhưng Tảo Tảo vẫn rất vui, nhóc không ngừng nói chuyện với các con vật nhỏ, đó là thiên tính của trẻ con, đứa nào cũng lương thiện dễ thương như thế. An Noãn thấy thằng bé vui như vậy thầm khắc ghi cảnh tượng này vào tận sâu trong tâm trí. “Lão Lâm, có chuyện này em biết nói ra sẽ rất quá đáng nhưng em vẫn không nhịn được muốn nói.” Lâm Dịch Xuyên liếc nhìn cô, lại nhìn Tảo Tảo đang hăng say nói chuyện với gấu trúc. “Em muốn nói là… trước khi anh tìm được mẹ mới cho Tảo Tảo, có thể để Tảo Tảo ở lại Bắc Kinh để em chăm sóc thằng bé được không?”
Lâm Dịch Xuyên nheo mắt lại, cười lạnh nói, “An Noãn, em đang kể chuyện cười với anh đấy à?”
“Em nói nghiêm túc đẩy, anh bận đi làm, ông bà nội của Tảo Tảo cũng có cuộc sống riêng của mình, anh để em chăm sóc thằng bé đi.” Lâm Dịch Xuyên day lên hai hàng lông mày đau nhức, hừ nhẹ, “Con mẹ nó, anh thật muốn đánh em, Tảo Tảo là gì của em? Hả? Em rời xa anh thì Tảo Tảo đã không còn chút quan hệ nào với em nữa rồi.” “Lão Lâm, anh đừng nói như thể được không? Dù cho chúng ta không ở bên nhau, trong lòng em, Tảo Tảo vẫn là con trai của em.” Lâm Dịch Xuyên cười lạnh thành tiếng, giọng điệu lạnh nhạt hẳn đi, “Anh đưa Tảo Tảo cho em, chờ hai người có con riêng của mình rồi thì em sẽ đưa Tảo Tảo trả lại cho anh có đúng không?”