TÌNH ĐẮNG - Chương 334: Chúng tôi có thể muốn một đứa bé (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 334: Chúng tôi có thể muốn một đứa bé (1)
Thẩm Diệc Minh hừ lạnh, “Ba tự hỏi nó đi! Hỏi xem tối qua nó đã làm gì? Ông cụ đi về phía An Noãn, nắm chặt lấy tay cô, hiền lành hỏi, “Cháu gái, xảy ra chuyện gì thế, nói cho ông ngoại biết, ông ngoại làm2chủ cho cháu.”
“Tối qua lén chuồn ra khỏi nhà, ba hỏi con bé xem là nó ở bên Mạc Trọng Huy hay ở bên Lâm Dịch Xuyên?” Ông cụ lại càng cau mày chặt hơn, dịu dàng hỏi An Noãn, “Có phải cháu ra ngoài thăm đứa bé kia không?” An Noãn khẽ lắc đầu. “Thế là ở cùng Huy à?” An Noãn cúi8đầu.
Tất cả mọi người hiểu ra, ông cụ khẽ vỗ tay cô, cười bảo, “Chuyện này thì dễ xử thôi, dù sao Huy nó cũng tới đây cầu hôn rồi, để ông gọi nhà họ Mạc tới một chuyển, hai nhà cùng bàn về chuyện kết hôn của hai đứa.”
An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn ông cụ bằng vẻ không dám tim. Thẩm Diệc6Minh tức giận quát, “Con không đồng ý, con không đồng ý để con bé ở bên Mạc Trọng Huy!” Ông cụ liếc ông một cái, hầm hừ, “Ở bên ngoài địa vị của con có cao đến mấy thì về cái nhà này ba vẫn là người làm chủ. Noãn Noãn là cháu ngoại của ba, con bé muốn lấy ai ba đều3tôn trọng nó hết.”
Ông cụ có thể nói những lời này chẳng qua chỉ vì đối phương là Mạc Trọng Huy, là người ứng cử mà ông đắc ý nhất.
“Ba, có rất nhiều chuyện ba không rõ đâu, An Noãn không thể về nhà học Mạc được.”
“Ba biết rõ, có rất nhiều chuyện ba đều biết rõ ràng, tuy ba đã lớn tuổi nhưng5đầu óc ba vẫn rất minh mẫn. An Noãn kết hôn với Huy, chuyện con lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Chỉ khi để hai đứa ở bên nhau, rất nhiều chuyện nhỏ mới có thể giải quyết dễ dàng.”
An Noãn không hiểu họ đang nói gì, cả Thẩm Thần Bằng cũng tỏ ra nghi hoặc. “Nói tóm lại, hôn sự này con không đồng ý, nếu ba cương quyết làm như thế, con sẽ không tới tham dự hôn lễ của chúng nó.” Thẩm Diệc Minh tức giận nói rồi bỏ ra ngoài.
Ông cụ quát lên theo bóng lưng ông, “Không cho con bé lấy thằng Huy, chẳng lẽ muốn nó lấy cái thằng người Anh kia à? Cứ nhất định muốn Noãn Noãn ra nước ngoài lấy chồng thì con mới cam tâm sao?”
Thẩm Diệc Minh dừng bước nhưng không quay lại, giọng nói trầm thấp của ông cất lên, “Không lấy Huy cũng không lấy tên người Anh kia, con sẽ tìm cho con bé một người phù hợp.” Ông cụ nhìn bóng lưng cương quyết của Thẩm Diệc Minh mà không khỏi thở dài.
Sau đó mọi người không đi thăm mộ nữa, ông cụ nói hơi mệt, muốn về phòng nằm nghỉ, bảo An Noãn ở bên ông. Ông cụ nằm lên giường rồi vẫn nắm chặt tay cô, “Cháu à, cháu đừng trách bác hai cháu, cũng chỉ tại bác cháu thương cháu quá thôi.” An Noãn lắc đầu, “Cháu không trách bác đâu ạ.”
“Cháu yên tâm, nếu cháu thật sự thích Huy, ông ngoại nhất định sẽ làm chủ cho cháu, ông ngoại cũng rất thích thằng bé đó. Nó không giống ba nó chút nào, con người nó chính trực, lại có năng lực, dù một ngày nào đó mà ông không còn nữa, ông tin nó cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu.”. “Ông ngoại, cháu cũng không nhất định cứ phải ở bên anh ấy đâu ạ.”
“Ông ngoại hi vọng hai đứa các cháu có thể ở bên nhau, ông biết có rất nhiều chuyện năm đó cháu không thể bỏ qua được, nhưng ông khuyên cháu, cái gì bỏ được thì nên bỏ, hãy nghe theo con tim mình. Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi thôi, cháu đừng để mình hối tiếc. Cuộc đời này của ông có hai điều tiếc nuối, một là khi bà nội cháu mất, ông bận công bận việc mà không thể ở bên bà ấy vào giây phút cuối cùng. Điều thứ hai chính là mẹ cháu, ông không nên để con bé rời khỏi ông, đáng ra ông cũng nên đưa cháu quay về đây sớm hơn. Nếu ông sớm tìm thấy cháu, có lẽ giữa cháu và Huy đã không có nhiều thù hận đến thế.” Thấy ông cụ đau lòng như vậy, An Noãn chỉ có thể an ủi, “Ông ngoại, ông yên tâm, chuyện gì nên quên cháu nhất định sẽ cố từ từ quên, cháu cũng sẽ nắm chắc hạnh phúc của mình.” Ông cụ nghe thấy cô nói vậy mới vui lòng gật đầu. “Cháu lên xem Thần Bằng nó thế nào đi, ông ngoại rất vui vì thấy quan hệ giữa anh em các cháu có thể tốt như vậy. Với tính cách của Thần Bằng, ông cứ nghĩ nó sẽ không thể chấp nhận được cháu cơ, không ngờ quan hệ giữa hai đứa còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của ông. Thần Bằng khác với Thần Phong, Thần Phong không bao giờ yêu đương tử tế cả, bên ngoài cũng có nhiều bạn bè, tới lúc đó tìm cho nó một cô gái môn đăng hộ đối, chỉ cần xinh đẹp một chút, vóc dáng ổn một chút, khí chất tốt một chút thì thằng bé đó chắc chắn sẽ đồng ý ngay. Nhưng trong chuyện tình cảm, Thần Bằng lại giống y như cháu vậy, chỉ chung tình với một người. Nhưng với tính cách của bác hại cháu, nó với cô gái kia là hoàn toàn không có khả năng, cho nên cháu nên khuyên bảo nó hộ ông.”
An Noãn gật đầu, tâm trạng cũng chùng xuống.
An Noãn vào phòng Thẩm Thần Bằng xem anh thế nào, lúc này anh đang để trần thân trên, Tiết Ngọc Lan đang thương xót bôi thuốc cho anh.
“Ba con ra tay nặng thật đấy, vụt một cái mà rách cả da, sau này con bớt chọc giận ông ấy đi, nếu không người thiệt chỉ có con thôi.” An Noãn đứng ở cửa, nhìn Thẩm Thần Bằng đang nằm bò trên giường, tấm lưng trắng ngần có một vết máu rất sâu, rõ ràng đến mức nhìn mà giật mình. Cô gõ nhẹ cửa, Tiết Ngọc Lan quay lại nhìn cô, cười nói, “Noãn Noãn, cháu đấy à, may mà ông cụ về kịp, không nếu mà đánh cháu thì không ổn chút nào, trên người con trai có chút sẹo thì không sao, con gái không thể để lại sẹo được, mặc váy sẽ xấu lắm.” Thẩm Thần Bằng hừ một tiếng, “Có mặc váy con bé cũng không để lộ lưng ra đâu, nếu không Huy sẽ lột da nó đấy.” Tiết Ngọc Lan phản bác, “Thể lúc dự tiệc phải mặc lễ phục thì sao, nói chung con gái không thể để trên người có sẹo được.” “Được được được, mẹ nói gì cũng được hết, mẹ ra ngoài trước đi, để An Noãn bôi thuốc cho con.” “Ừ, để mẹ xuống đun cho con ít thuốc bổ.”
Tiết Ngọc Lan đưa lọ thuốc cho An Noãn, bà cười nói: “Làm phiền cháu rồi, tình cảm của anh em các cháu tốt như thể bác cũng thấy mừng.”
Tiết Ngọc Lan đi rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại An Noãn và Thẩm Thần Bằng. Lúc An Noãn đang định bôi thuốc cho anh, Thẩm Thần Bằng bỗng ngồi bật dậy, “Không cần bôi thuốc đâu, tí vết thương này không là gì cả, Tiết Ngọc Lan làm quá chuyện lên thôi.”
An Noãn bĩu môi, hơi xấu hổ. Thẩm Thần Bằng quay người lại, đối diện với An Noãn, cô theo phản xạ quay đầu đi, nam nữ thụ thụ bất thân, tên này không chịu để ý gì cả.
Thấy An Noãn ngượng ngùng như vậy, Thẩm Thần Bằng cười gập người, cố tình xáp lại gần cô, hỏi: “Vóc dáng của anh so với Huy thì trông ai sexy hơn? Anh hay đi tập gym lắm, em xem, có cả tám múi này.”
“Thẩm Thần Bằng, anh mặc áo vào đi.” An Noãn không nhìn anh, cô quát lên. “Nhưng Tiết Ngọc Lan bảo bị thương thì không mặc áo được, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
“Thế anh nằm xuống đi, để em bôi thuốc cho.”
“Thôi, không trêu em nữa.”
Thẩm Thần Bằng mặc luôn áo vào.
“Không phải anh bảo mặc áo vào sẽ bị nhiễm trùng à?” Thẩm Thần Bằng gõ vào trán cô, cười đáp, “Ngốc ạ, trêu em thôi. Chút vết thương này có tính là gì, trước đây ông ấy đánh anh cũng có ít đâu, có một lần anh còn bị ông ấy cầm súng chĩa vào đầu nữa cơ.”