TÌNH ĐẮNG - Chương 333: Em có thể cho anh một cơ hội (5)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 333: Em có thể cho anh một cơ hội (5)
An Noãn lười để ý đến hắn, cô xuống giường mặc đồ vào rồi đi tắm, cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua để Thẩm Diệc Minh đỡ nghi. Ra khỏi nhà tắm, cô đã thấy Thẩm Thần Bằng ngồi trên sofa trong phòng khách không biết từ lúc nào, anh ta còn huýt sáo với cô. “Tối qua thế nào? Có phải2được nếm đủ loại kích thích, đủ loại ân ái không?” An Noãn sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Em sẽ mách bác hai về tội hôm qua anh bày trò, để bác hai xử lý anh.” Tất nhiên là Thẩm Thần Bằng biết là cô đang đùa, anh ta cười đáp: “Rõ ràng rất kích thích mà còn làm bộ với anh.”
Trước khi đi, An Noãn nghiêm túc nói với Mạc Trọng Huy, “Em không mong có chuyện này lần8thứ hai, em có thể cân nhắc việc cho anh thêm một cơ hội nữa nhưng tiền đề là người nhà anh và người nhà em đều phải đồng ý.” Ra khỏi Shine, Thẩm Thần Bằng lái xe, An Noãn ngồi ở ghế phụ lái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, thấy phía trước có một tiệm thuốc liền bảo anh ta phanh xe lại.
An Noãn mua thuốc xong rồi lên xe, Thẩm Thần Bằng khuyên: “Đừng uống thuốc,6cứ sinh đứa bé ra, nếu được như Tảo Tảo thì đáng yêu biết mấy.” “Em uống xong từ trong tiệm thuốc luôn rồi.” Thẩm Thần Bằng thở dài, tỏ ra rất bất đắc dĩ.
“Ở bên Huy không phải rất tốt sao, em còn do dự gì nữa? Anh rất ngưỡng mộ hai người, môn đăng hộ đối, ở bên nhau hoàn toàn không bị gia đình hai bên cản trở. Những người giống như chúng ta có thể gặp được3người mình thích, còn ở trong cùng một thế giới, xứng đôi vừa lứa với nhau không dễ dàng gì đâu. Có phải em vẫn chưa buông được Lâm Dịch Xuyên không? Đúng là cậu ta rất xuất sắc, nhưng suy cho cùng thì cậu ta vẫn là người Anh, em với cậu ta không có khả năng đâu, ở bến Huy sống một cuộc sống hạnh phúc đi, hai người cũng không còn nhỏ nữa rồi.” An Noãn cắn môi,5không nói gì. “Rốt cuộc em còn kiêng kị điều gì nữa? Không buông bỏ được Lâm Dịch Xuyên hay gì? Em trả lời anh đi, hỏi em hai lần rồi đấy.” “Em không bỏ được Tảo Tảo.” Giọng của An Noãn rất khẽ. Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, khuyên: “Kể cả em có quyến luyến thằng bé đến mấy thì cũng không thể vì nó mà chọn người em không yêu chứ? Em và Lâm Dịch Xuyên bên nhau bốn năm nay đều không có kết quả gì, rõ ràng hai người không có khả năng, ở bên nhau chỉ thiệt bản thân thôi. Anh có thể hiểu tình cảm của em dành cho đứa bé đó, chờ sau này em với Huy có con, tình cảm đó chắc chắn sẽ nhạt dần.”
“Vậy Tảo Tảo phải làm sao đây?”
“Rồi nó sẽ lớn lên, em đâu thể ở bên thằng bé cả đời được.”
Giọng điệu của Thẩm Thần Bằng cũng hăng hái hơn, “Hồi còn nhỏ anh cũng rất quyến luyến tình yêu của mẹ, năm anh bảy tuổi, họ đưa anh ra nước ngoài học, khi ấy anh cũng khó chịu buồn tủi ghê lắm, mới đầu thì nghĩ đủ mọi cách, chết cũng không chịu đi nhưng cuối cùng vẫn bó tay. Họ vẫn cương quyết đưa anh ra nước ngoài, hồi đầu anh không chịu nổi, sau cũng dần thích ứng được với hoàn cảnh mới. Thế nên em phải tin vào thằng bé, nó cũng có thể làm được.”
An Noãn chống tay lên trán, dáng vẻ mệt mỏi. “Ngoài Tảo Tảo ra, chuyện năm đó em đã hoàn toàn bỏ được hết chưa?” An Noãn khẽ lắc đầu, “Sao có thể dễ dàng quên đi như thể được? Em muốn ở bên anh ấy, nhưng chỉ cần ở bên anh ấy em sẽ lại nhớ tới ba em, nghĩ tới đứa con mà chúng em từng có với nhau, em có thể không tính toán ba năm phải ngồi tù, nhưng em không thể quên chuyện ba với con em được. Có lẽ nếu em với anh ấy không dây dưa gì với nhau nữa chắc sẽ là một sự giải thoát đối với hai chúng em, nhưng em khó chịu lắm, như trong tim thiểu mất điều gì đó, không sao lấp đầy được.”
Thẩm Thần Bằng vò tóc cô, cảm khái nói: “Được rồi, anh không hỏi gì nữa, em đừng tự gây áp lực cho mình nữa, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi, để Huy tính cho tương lai hai đứa.” Lúc sắp về đến nhà, An Noãn tiện miệng hỏi một câu, “Anh với Cổ Thu thế nào rồi?”
“Tối qua mượn cớ say tới tìm cô ấy, kết quả mới sáng ngày ra đã ăn ngay cái lệnh cấm cửa, người ta ghét anh được đến đâu là ghét hết mức luôn, anh vừa rời khỏi cái sofa, cô ấy đã vội vã đi tháo vỏ sofa, cứ như thể trên người anh có bệnh không bằng.” “Ai bảo anh chơi bời cơ!” Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô, hừ lạnh, “Con mắt nào của em trông thấy anh chơi bời. Cố Thu là tình đầu của anh, bao năm nay trừ cô ấy, anh chưa từng yêu người con gái nào khác cả.” An Noãn kinh ngạc, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi. “Trước đây lúc ở nước ngoài đúng là anh rất chơi bời, có rất nhiều cô gái từng qua tay anh. Sau khi về nước, anh nhanh chóng quen được Cố Thu, ở với cô ấy rồi thì trong mắt không lọt nổi cô gái nào khác nữa. Tiếc là cô ấy thay đổi được anh lại không chịu trách nhiệm với anh. Anh biết người nhà mình đã tìm cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nói gì với anh cả, sau khi mẹ anh tìm cô ấy, hôm sau cô ấy liền chia tay với anh, anh có cầu xin cô ấy thế nào cô ấy cũng không chịu, Thấm Thần Bằng anh có lúc nào phải cầu xin người khác chứ? Anh chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống cầu xin cô ấy đừng chia tay anh. Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới những chuyện này nữa, cứ nhắc tới anh lại đau lòng.”
Về tới nhà họ Thẩm, họ cùng đi về nhà, Thẩm Thần Bằng vẫn liên tục nhắc nhở cô, “Ông già nhà anh mà có chửi mắng thì em cũng phải bao che cho anh đây nhé.”
“Em lo cho em còn khó đây, còn bao che cho anh?”
Vào đến nhà, quả nhiên thấy sắc mặt sầm sơ của Thẩm Diệc Minh, ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, cau chặt hai hàng lông mày. Thấy họ vào, ông dặn cảnh vệ bên cạnh, “Lão Từ, vào thư phòng lấy roi ra đây cho tôi.” Lão Từ vừa nghe thấy vậy liền úp úp mở mở, “Thủ trưởng, ngài muốn lấy roi để…” “Tôi phải dùng roi quất chết cái thằng ngỗ nghịch này!”
An Noãn vội chạy tới, ôm lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh dỗ: “Bác, tối qua tâm trạng của anh không tốt nên uống nhiều, giờ không còn chuyện gì nữa rồi, sau này anh ấy sẽ không như vậy nữa đâu ạ, bác đừng giận có được không? Ông ngoại đâu ạ, mình tới mộ đi.”
Thẩm Diệc Minh ngẩng lên liếc An Noãn một cái, vừa nhìn liền thấy dấu hồn ẩn hiện trên cổ cổ.
Thẩm Diệc Minh đùng đùng nổi giận, ông đứng phắt dậy, tay siết chặt cố gắng đè giọng xuống nói, “Tối qua cháu ở với ai? Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?! Nói!”
An Noãn bị sợ toát hết mồ hôi.
Thẩm Diệc Minh quát về phía cảnh vệ, “Lão Từ, tôi bảo anh đi lấy roi cơ mà! Hôm nay tôi phải đánh cả hai đứa này!”
Lão Từ vội chạy lên nhà lấy roi. Vừa cầm roi xuống, Thẩm Diệc Minh đã không lưu tình quất thẳng roi lên lưng Thẩm Thần Bằng, “Nói, rốt cuộc mày đưa An Noãn đi gặp Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?” Thẩm Thần Bằng đau đến mức đứng thẳng người dậy. May mà lúc này Đậu Nhã Quyên đang dìu tay ông cụ đi tập thể dục buổi sáng về, trông thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, ông cụ hít sâu một hơi, “Lại có chuyện gì thế này?” Thẩm Thần Bằng chạy tới chỗ ông khóc lóc kể lể, “Ông nội, ông ấy muốn đánh cháu và An Noãn.”