TÌNH ĐẮNG - Chương 330: Em có thể cho anh một cơ hội (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 330: Em có thể cho anh một cơ hội (2)
Ông cụ Thẩm đã lên tiếng, Thẩm Diệc Minh đành phải ngồi xuống. An Noãn gắp cho ông một ít rau cần, cô mỉm cười, “Bác, hạ hỏa nào.”
Thẩm Thần Bằng ngồi đối diện An Noãn, anh ta trừng mắt với cô. Con bé này hoàn toàn không làm theo kế hoạch gì cả, không phối hợp với anh ta. An Noãn giả vờ2như không thấy ánh mắt hung tợn của Thẩm Thần Bằng, cô chỉ vùi đầu vào ăn. Thẩm Thần Bằng quyết gây sự lần nữa, lần này anh ta tung đòn sát thủ, nghĩ thầm nhất định có thể chọc cho Thẩm Diệc Minh tức điên, anh ta ung dung lên tiếng: “Gần đây con có quen một cô bạn gái, định đưa về ra mắt mọi người.” Ông cụ Thẩm tỏ ra hứng thú, cưới hỏi: “Ồ, là cô bé như thế nào mà làm cháu đổi ý được vậy.”
Là một người mẫu8nhỏ, nhưng trông rất đẹp ạ.”
Ông cụ Thẩm sầm mặt.
Thẩm Diệc Minh cũng cau mặt, ông nói mà như nghiến răng nghiến lợi từng chữ: “Anh dám mang về thử xem.” “Làm sao ạ? Thủ trưởng Thẩm của chúng ta không phải luôn rất yêu dân sao? Ngài thế này là đang kì thi nghề người mẫu đấy à?” Thẩm Diệc Minh vỗ bàn đứng dậy, “Thẩm Thần Bằng, anh đang muốn tôi phải ném anh vào quân đội đúng không? Hay là muốn bị giam lại?” Thẩm Thần Bằng không sợ hãi chút6nào, còn khinh bỉ nói: “Thủ trưởng Thẩm của chúng ta đúng là kỳ thi nghề người mẫu thật này, con không hiểu, địa vị của ngài đã rất cao rồi, đâu cần dựa vào việc lợi dụng nhà thông gia để làm vững chắc hơn giang sơn của ngài nữa nhỉ? Nếu đã như vậy thì chẳng phải con có kết hôn với ai cũng như nhau sao, tại sao ngài lại phải phản đối kịch liệt như thế?” Thẩm Diệc Minh siết chặt đầm tay.
“Con vẫn nhắc lại câu cũ, chuyện tình3cảm và hôn nhân của con, con sẽ tự làm chủ, có lẽ đời con cũng sẽ không yêu lại người cũ nữa, với con mà nói kết hôn với ai cũng đều thể cả, nhưng con không cần đổi tượng do ba mẹ sắp xếp. Lúc còn nhỏ, ba mẹ đã đưa con ra nước ngoài, sắp xếp hết mọi thứ cho con thì sao, mỗi ngày tan học về đến nhà, trong nhà con không có người thân nào, chỉ có bảo mẫu và lái xe, con luôn luôn rất cô độc5và thường xuyên gọi điện về nói là con muốn về nhà. Hai người là ba là mẹ, lúc nghe được con của hai người khẩn cầu như thế, trong lòng hai người có từng cảm thấy do dự không? Bây giờ thấy ba đối xử với An Noãn tốt như vậy, con thật sự rất hâm mộ, mong lúc nào đó ba cũng có thể đối xử như thế với con một lần.”
Thẩm Thần Bằng nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó anh ta cúi người chào ông cụ Thẩm và nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, hôm nào con sẽ quay về thăm ông sau.”
Nhìn bóng lưng cô đơn của Thẩm Thần Bằng, An Noãn bỗng nhiên không phân biệt được tâm tình của anh là thật hay giả.
Ông cụ Thẩm thở dài thật sâu, ông khoát tay bảo Thẩm Diệc Minh ngồi xuống, “Thằng hai, ngồi xuống đi, trong lòng thằng bé cũng rất khổ, nó trách chúng ta lúc trước đưa nó ra nước ngoài đó.”
Bác gái cả an ủi: “Ba, ba đừng thở dài, mấy đứa nhỏ rồi cũng sẽ hiểu thôi, chúng ta làm như vậy hoàn toàn là vì muốn bảo vệ chúng.”
Thẩm Thần Bằng lái xe ra bên ngoài tòa nhà, nhưng đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy con bé An Noãn chết tiệt kia ló mặt ra. Lính cảnh vệ phát hiện ra sự quái dị của anh ta, bèn tiến lên cung kính hỏi: “Cậu hai, cậu đang chờ người ạ?” Thẩm Thần Bằng trừng mắt với người lính cảnh vệ kia, sau đó lái xe phóng vèo đi.
Anh ta gọi điện cho Mạc Trọng Huy, thông báo mình không xử lý được An Noãn. Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia lại khá bình tĩnh, hắn chỉ nói: “Không sao, dự án hợp tác cứ triển khai theo kế hoạch trước kia của chúng ta.”
Thẩm Thần Bằng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Thật ra những lời vừa rồi anh ta nói trong nhà họ Thẩm đều là những lời xuất phát từ nội tâm và còn có một số việc anh ta không nói ra, liên quan tới người con gái mà anh ta yêu sau khi về nước.
Cô có một gương mặt rất xinh đẹp, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên mà anh ta nhắm vào cô. Vốn chỉ định chơi đùa thôi, nghĩ muốn tìm một người giúp mình bớt cô đơn trong cái thành phố sớm đã trở nên xa lạ này, nhưng ở chung với nhau nhiều, anh ta phát hiện có rất khác với những người ở bên cạnh mình. Gương mặt cô rất xinh đẹp, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản nhất nhưng cũng vẫn nổi bật. Cô là người đầu tiên tự tay làm bánh gato cho anh ta trong ngày sinh nhật. Về sau, trong đoạn thời gian họ ở bên nhau, cô rất thích làm việc nhà, luôn quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ. Cô thích nấu ăn, chỉ nấu mấy món đơn giản thường ngày thôi nhưng cũng có hương vị rất đặc biệt. Có lẽ là vì anh ta đã lang thang ở ngoài thời gian khá dài nên khát vọng có được cảm giác gia đình. Khoảng thời gian đó anh ta rất ít khi ra ngoài uống rượu cùng bạn bè, làm việc xong luôn thích chạy về nhà, nhìn cô để tóc tết đứng bận rộn ở trong phòng bếp.
Ý thức được mình suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Thần Bằng tăng ga, lái về hướng quán bar.
An Noãn ăn cơm xong, ngồi chơi cờ với ông cụ Thẩm, cô bị thua một bàn rất thảm, Thẩm Diệc Minh ở bên cạnh xem còn cười cô quá ngốc. “Kỳ nghệ của cháu thế này mà còn dám đấu với ông ngoại hả, cháu không nhớ ông ngoại đã chơi cờ cả một đời rồi sao?”
Ông cụ Thẩm vỗ vai an ủi An Noãn: “Không sao, ông ngoại tin tưởng cháu có thiên phú về môn này, luyện nhiều hơn là được. Trước kia, kỳ nghệ của mẹ cháu cũng là do ông tự mình dạy đấy, thiên phú của con bé rất cao, cái gì cũng chỉ cần dạy một lần là biết ngay, có ít người có thể làm đối thủ của con bé lắm.”
Nói đến mẹ của An Noãn, ông cụ Thẩm lại bắt đầu thương cảm. “Cháu gái, ngày mai cháu đi cùng ông ra nghĩa trang thăm mẹ cháu nhé? Ông ngoại nhớ con bé.”
An Noãn khẽ gật đầu. “Thôi dìu ông trở về phòng nghỉ ngơi đi, ông mệt rồi.” An Noãn cùng Thẩm Diệc Minh đỡ ông cụ Thẩm về phòng. Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Diệc Minh, ông nói bằng giọng nghiêm túc. “Thằng bé Thần Bằng giận chúng ta quá nhiều, năm đó chia rẽ nó và con bé kia đúng là chúng ta đã làm hơi quá đáng, nhưng thân là người của nhà họ Thẩm, có rất nhiều chuyện không thể nào làm theo ý mình được, sau này con nên nói chuyện lại với nó, đừng để tình cảm cha con của hai đứa trở nên xấu đi. Mà có mỗi một đứa con trai, sao con không yêu thương dỗ dành nó nhỉ?”.
Thẩm Diệc Minh cũng trả lời nghiêm túc, “Ba, con biết rồi.”
“Ba biết con rất nóng tính, có đôi khi rất dữ dội, bốc hỏa lên là tung hê hết, cho dù là ở trong giới chính trị, hay trong gia đình, con đều phải không chỉ tốt tính cách của mình, đừng làm tổn thương đến người khác, rồi lại tổn thương đến chính mình.” An Noãn ngẫm lại, ở nhà họ Thẩm này có người nào mà không nóng tính đầu, ông cụ Thẩm nói người khác thì rất nhẹ nhàng, nhưng chính ông cụ cũng là một người rất nóng tính đấy. An Noãn trêu ghẹo, “Ông ngoại, tính tình của ông cũng không được tốt lắm đâu ạ, sau này ông cũng đừng nổi cáu với cháu nữa.” Ông cụ Thẩm cười to: “Con bé này đang trách ông đấy hả? Được, ông thừa nhận, con cháu nhà họ Thẩm ta, hễ đứa nào nóng tính là đều được di truyền từ ông hết, bao gồm cả cháu nữa.” Dỗ ông cụ Thẩm đi ngủ, Thẩm Diệc Minh nắm tay cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. “Bác, chẳng mấy khi bác không có việc phải làm đến tận đêm, bác mau đi nghỉ sớm đi, cháu thấy mấy ngày nay bác mệt mỏi quá.” Thẩm Diệc Minh cười lắc đầu, nói nhỏ: “Không sao, bác quen rồi. Chẳng mấy khi hôm nay được thảnh thơi, cháu ngồi nói chuyện với bác một lát đi.” An Noãn và Thẩm Diệc Minh cùng ra ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, người làm rót cho mỗi người một chén trà.