TÌNH ĐẮNG - Chương 328: Quà cầu hôn có giá trên trời (5)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TÌNH ĐẮNG
- Chương 328: Quà cầu hôn có giá trên trời (5)
“Mạc Trọng Huy, đứa bé kia không thể không có em, em nên làm thế nào bây giờ?” Đầu kia có tiếng thở dốc vì kinh ngạc, Mạc Trọng Huy lập tức nói: “An Noãn, thời điểm cần buông bỏ phải buông bỏ,2nên nhẫn tâm phải nhẫn tâm. Em không thể nào ở cùng thằng bé đó cả đời được, nó cũng phải lớn lên chứ.”
“Mạc Trọng Huy, em không bỏ được nó. Vừa nghe tin thằng bé ngã bệnh là trái tim em như bị bóp nghẹt. Anh có thể hiểu được cảm giác này không?8Thằng bé thật sự như con do chính em sinh ra vậy, loại tình cảm đó không có cách nào lấy hay bỏ được.”
“An Noãn…”
“Mạc Trọng Huy, em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi. Hai ngày tới có khả năng em đều phải đến bệnh viện với Tảo Tảo, thằng bé bệnh khá nặng. Em6không có thời gian đi gặp anh, anh đừng trách em nhé.”
Nghe câu cuối cùng, Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp, hắn nói: “Ngày mai anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện.”
“Không được, Tảo Tảo mà nhìn thấy anh sẽ bị kích thích.”
Sáng sớm hôm sau, An3Noãn dậy sớm chuẩn bị đi đến bệnh viện, vừa xuống lầu đã đụng phải Thẩm Diệc Minh.
Cô hơi lúng túng chào ông. Thẩm Diệc Minh nói với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, “Sớm thể đã định tới bệnh viện rồi à? Sao bác đột nhiên lại cảm thấy hơi hâm mộ thằng bé5kia nhỉ, bác đang nghĩ nếu đến một ngày bác cũng bị bệnh thì cháu có thể cũng canh ở bên giường bệnh của bác như vậy không?”
An Noãn cười, “Sức khỏe của bác tốt như vậy mà, cháu chưa bao giờ thấy bác bị bệnh.”
Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, nói đùa: “Nếu bị bệnh mà có được đãi ngộ và phúc lợi như vậy, thì bác tình nguyện bị bệnh một lần, để cháu ngày nào cũng phải chăm sóc bác.” “Bác đừng nói linh tinh, sức khỏe của bác sẽ luôn luôn tốt.”
Thẩm Diệc Minh chỉ biết cười lắc đầu.
“Ăn sáng xong bác sẽ đưa cháu đi bệnh viện luôn, bác phải ra ngoài dự một cuộc họp, nên tiện đường.” “Không cần đâu ạ, cháu cũng không dám làm chậm trễ công việc quan trọng của bác.” “Thể cháu không phải là việc quan trọng của bác à? Cháu đấy nhé, có lúc xử lý chuyện của cháu còn phiền não hơn cả chuyện quốc gia đại sự, chẳng lúc nào chịu nghe lời cả.”
Cuối cùng Thẩm Diệc Minh vẫn bảo lái xe đưa cô đến bệnh viện. Xe dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện, cô bất ngờ thấy được chiếc xe Bentley của Mạc Trọng Huy. An Noãn đứng hình, cô xuống xe, Mạc Trọng Huy cũng bước từ trên xe xuống và đi về phía cô. Cô hỏi với giọng không vui: “Anh tới đây làm gì vậy?” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng ôm lấy cô, hắn nói bằng giọng rất tình cảm, “Anh nhớ em.” “Mạc Trọng Huy, anh đừng có như vậy được không? Em chỉ muốn chăm sóc thằng bé thôi.” Trong mắt Mạc Trọng Huy thoáng qua một chút ưu thương, hắn nói: “Anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi, nhìn đủ rồi anh sẽ đi, được không?” “Vậy bây giờ anh đã nhận đủ chưa?”
Mạc Trọng Huy thở dài, “Em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao?” “Thật xin lỗi, hiện giờ em thật sự không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, xin anh tha thứ.”
An Noãn rời khỏi bãi đỗ xe.
Khi cô đến phòng bệnh, từ xa đã nghe được tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ. Tim cô thót lại, vội vàng chạy vào trong. Thằng bé vừa khóc vừa gào, “Con muốn mẹ cơ, mẹ đã hứa với con là không đi đâu rồi, con muốn mẹ của con cơ!”
Nhìn thấy An Noãn đi vào, hai hàng lông mày đang nhíu lại của Lâm Dịch Xuyên hơi giãn ra.
“Tảo Tảo.”
An Noãn khẽ gọi. Thằng bé lập tức nín khóc, nó dụi mắt nhìn sang An Noãn, sau đó muốn nhảy xuống giường. Lâm Dịch Xuyên ôm chặt lấy thằng bé, An Noãn cũng vội vàng chạy tới. Hai cánh tay gầy nhỏ của thằng bé bám lấy vai An Noãn, ôm chặt cô. “Mẹ, mẹ đã nói là không đi cơ mà, mẹ đi đâu vậy?” “Chẳng phải mẹ đã trở về rồi sao? Tảo Tảo ngoan, con trai không thể khóc nhiều như thể được.” “Chỉ cần có mẹ ở bên, Tảo Tảo sẽ không khóc” An Noãn đau lòng kéo thằng bé ôm vào trong ngực, tim cổ đắng ngắt. Được sự đồng ý của Thẩm Diệc Minh, An Noãn ở bệnh viện chăm sóc cho Tảo Tảo một tuần. Mỗi ngày có An Noãn làm bạn, Tảo Tảo vô cùng vui vẻ, sức khỏe cũng hồi phục rất tốt.
Sau một tuần, Tảo Tảo ra viện, nhưng vẫn phải nằm nghỉ ngơi nhiều ở trên giường.
Lâm Dịch Xuyên cũng đã ở Bắc Kinh được một khoảng thời gian rồi, trong thời gian ở bệnh viện, An Noãn mấy lần nhìn thấy anh mở cuộc họp qua video vào đêm khuya. Đưa Tảo Tảo ra viện xong, An Noãn cũng đã đồng ý tối nay sẽ về nhà để ăn cơm cùng Thẩm Diệc Minh.
Tất nhiên Tảo Tảo không thích tí nào, nó ngồi ở trên ghế sofa xem phim hoạt hình mà cái miệng nhỏ cứ bĩu ra.
Thấy thằng bé ngày càng không thể rời mình, trong lòng An Noãn có cảm giác không nói nên lời. Lái xe gọi điện thoại tới nói là đã chờ ở bên ngoài khách sạn, An Noãn không có thời gian dỗ thằng bé nữa, chỉ đành cười và nói tạm biệt với nó. Thằng bé rất không nể mặt quay mặt sang một bên, không thèm nhìn An Noãn.
Lâm Dịch Xuyên vỗ nhẹ lên đầu thằng bé, bắt nó phải nói tạm biệt.
Lúc này thằng bé mới hờn dỗi nói: “Mẹ, tạm biệt.”
An Noãn yêu thương vuốt tóc thằng bé, cô phát hiện tính tình của đứa nhỏ này càng lúc càng giống mình. “Để anh đưa em ra ngoài.”
Lâm Dịch Xuyên nói một câu rồi đi lên phía trước.
An Noãn căn dặn Tảo Tảo, “Con ngoan nhé, hôm nào mẹ lại tới thăm con.”
“Hôm nào là lúc nào ạ? Chẳng lẽ ngày mai mẹ không đến thăm con sao?”
“Ngày mai mẹ có việc.” “Hừ!” Thằng bé lại giận dỗi quay đầu sang một bên. Lâm Dịch Xuyên không nhìn nổi nữa, bèn đi qua nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, động tác của anh khá cẩn thận, anh nói: “Đi thôi, đừng để ý đến nó.” An Noãn đi cùng anh ra ngoài. Hai người đã từng quen thuộc và thân mật như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy nhiều xa lạ, sóng vai đi bên nhau chỉ còn lại ngượng ngùng cùng im lặng. Thang máy xuống đến tầng một, An Noãn dừng bước, cô nói: “Tảo Tảo đang ở một mình trên phòng, anh không cần tiễn em nữa, lái xe ở ngay bên ngoài rồi.”
“Anh muốn nhìn em lên xe.”
Anh nhẹ nhàng nói như vậy rồi lại đi lên trước. An Noãn chạy chậm hai bước, đuổi kịp anh. “Lâm Dịch Xuyên, anh cứ ở Bắc Kinh như thế này, bên trụ sở bên kia không có việc gì cần phải xử lý sao?” Anh trả lời lạnh nhạt: “Anh ở đây cũng có thể xử lý công việc.”
An Noãn do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói ra. “Lâm Dịch Xuyên, anh nên mau chóng tìm mẹ cho Tảo Tảo đi, thằng bé quá thiếu thốn tình thương của mẹ.”
Lâm Dịch Xuyên phút chốc dừng bước lại, đôi mắt ưu thương của anh nhìn chăm chú vào cô, như thể không tin nổi lời này được nói ra từ miệng cô. Giữa bọn họ tuy không có thề non hẹn biển, nhưng đã từng rất ấm áp hạnh phúc. “Lâm Dịch Xuyên, em biết em nói những lời này sẽ làm anh thương tâm, nhưng em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh biết là em không thể nào từ bỏ người nhà của mình ở bên này để theo anh đến Luân Đôn được.”
Hai hàng lông mày của Lâm Dịch Xuyên cau chặt lại, anh dùng ngón tay nắm chặt lấy cằm của cô và cất giọng lạnh bằng, “Em không thể từ bỏ người nhà của em, hay là không nỡ từ bỏ hắn? An Noãn, em không sợ anh sẽ vì em mà | từ bỏ mọi thứ anh có ở Luân Đôn à? Đến một ngày nào đó anh từ bỏ thật, thì chỉ sợ em sẽ rất sợ đấy nhỉ?”