TIỂU THƯ NHÀ TA TRỌNG SINH - Chương 44
Chương 44: Mang nữ nhân kia đi!
Lúc này, Đường Văn Triết đang chuẩn bị an bài mấy thành viên nòng cốt lưu lại trong coi căn cứ, sau đó mang theo hai nhóm người bên tổ chiến đấu, bây giờ căn cứ đã ngày càng quy mô hóa, vật tư cũng nhiều, không thể tùy ý giống như trước đây được nữa.
Đáy mắt Trịnh Tuyết Như chợt lóe, một tay vỗ xuống đầu Tố Nhã, một bên chuyển ánh mắt qua cho Đường Văn Triết.
Từ khi nàng thành công thăng lên cấp 4 liền có thể cảm nhận được sức mạnh đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, cũng tinh tế hơn, nàng đã sớm cảm nhận được một cổ khí thế cường đại ở gần quán bar, xét theo một mức độ nào đó đây cũng là một loại khiêu khích của đối phương đối dành cho nàng.
Tuy rằng nàng đã thành công thăng lên cấp 4, nhưng là căn cơ còn chưa đủ vững chắc.
Trước khi có thể nắm chắc trăm phần trăm, nàng tuyệt không muốn để Tiểu Nhã rơi vào nguy hiểm thêm lần thứ hai, mà đặc biệt là sau khi đã phát sinh sự kiện kia rồi.
Thống khổ sinh ly tử biệt, Trịnh Tuyết Như khẳng định tuyệt đối bản thân mình không thể nào chịu đựng thêm một lần nữa, bằng không, có thể khống chế lý trí được hay không đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa rồi.
Đường Văn Triết vốn đang khai hỏa toàn bộ rađa nên đương nhiên sẽ lập tức bắt được sóng điện não của Trịnh Tuyết Như, Tố Nhã phát giác ra được chút gì đó, ngẩng đầu một cái bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt của Trịnh Tuyết Như, cặp con ngươi màu đen kia lóe ra sự cố chấp và quật cường cô rất quen thuộc.
Chỉ là trong nháy mắt, Trịnh Tuyết Như lại do dự.
Từ khi Đường Văn Triết đi theo Tuyết tỷ liền hiểu được hình thức ở chung của hai chị em, dưới điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không có nguy hiểm, hầu như Trịnh Tuyết Như đều dung túng Tố Nhã, trước đây không biết thân phận còn chưa tính, hiện tại đã nhận ra rồi còn có thể ứng phó cho qua chuyện mới là chuyện lạ đó.
Đừng thấy Trịnh Tuyết Như bình thường sát phạt quyết đoán, nói một không hai, chỉ cần là chuyện có dính tới Tố Nhã, cái gì cũng phải có chiết khấu, cân nhắc một chút.
Cho nên mới nói, bất kể là người lợi hại đến cỡ nào đều sẽ có một thiên địch khắc chế gắt gao a có được hay không
Thấy thế, Đường Văn Triết không nói hai lời, quẳng sóng điện não của Trịnh Tuyết Như ra sau đầu, trên thực tế cũng đúng như anh nghĩ, Trịnh Tuyết Như liền hoàn toàn quên mất ám chỉ mới nãy, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục lắng nghe, Tố Nhã cũng hài lòng híp mắt lại.
Vì vậy cuối cùng, Đường Văn Triết an bài Trần Đán trấn thủ ở căn cứ, sau khi bọn Trần Nguyên và Đàm Hải xuất phát một khoảng thời gian thì bọn họ mới xuất phát, để phòng ngừa sau khi bọn họ giành được vật tư lại bị người của những căn cứ khác ngán chân sau.
Vào lúc gần như đã an bài xong hết rồi, bỗng nhiên cặp mắt Tố Nhã sáng lên, đề nghị: “Chúng ta có nên mang Trương Tuyết Yến theo luôn không?”
“Hửm? Mang theo cô ta làm gì?” Trịnh Hạo Lâm vẻ mặt chán ghét nói, ở trong mắt cậu nữ nhân kia chỉ là một trở ngại, bộ dáng thoạt nhìn đứng đắn, sau lưng lại sử dụng thủ đoạn câu dẫn người đáng ghê tởm.
Nhớ tới buổi tối bị say rượu kia, nếu như không phải nhờ tiềm thức được huấn luyện của Trịnh gia, phỏng chừng nữ nhân này đã thuận lợi trèo lên giường của cậu luôn rồi.
Tố Nhã gãi đầu một cái, nhân cơ hội tránh thoát khỏi Trịnh Tuyết Như lại vươn móng vuốt tới, mỉm cười nói: “Em chỉ đang nghĩ, lúc này đã không còn giống với trước đây, chúng ta ở trong địa bàn của người khác, lúc đậu xe có thể tìm một người để trông cũng là chuyện không tồi.”
Tào Văn Hoan gật đầu đồng ý: “Tiểu Diệp nói đúng đó, mặc dù không có xe thì có thể đi tìm, thế nhưng vào lúc đó sẽ khá tốn thời gian.”
Trần Đán giơ hai tay tán thành đến mức càng khoa trương hơn: “Đúng đúng, coi như em cầu các anh, mang cô ta theo đi, động một chút là gặp cô ta, làm hại em cũng không dám đi ra khỏi cửa nữa rồi.”
Đáy mắt Đường Văn Triết chợt lóe tinh quang, kỳ thực anh đã sớm nghĩ tới vấn đề này, dù sao đến lúc đó bọn họ sẽ dẫn theo vài tiểu đội ra ngoài, khi ấy để ai lại trông xe đều giống nhau mà thôi, chỉ là hiện tại Tạ Tử Diệp lại đơn độc nói ra, đồng thời còn điểm danh muốn Trương Tuyết Yến đi, thật sự là khiến anh phải suy nghĩ nhiều a.
Lúc này Trịnh Tuyết Như bởi vì vừa nãy muốn ăn đậu hũ mà lại bị Tiểu Nhã tránh né cho nên tâm tình rất khó chịu, nàng cường thế kéo Tố Nhã qua, túm lấy cô sau đó liền xách ra ngoài.
“Cứ như vậy đi!” Nàng dùng ánh mắt đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng lại một giây trên người Đường Văn Triết, mở cửa, đi ra.
Toàn bộ người trong phòng yên lặng chừng ba giây, sau đó làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, nên hỏi thời gian thì hỏi thời gian, nên phân tích chi tiết thì phân tích chi tiết, nên thảo luận an bài thì thảo luận an bài.
Nói chung, dưới sự an bài cẩn thận của Đường Văn Triết mỗi người đều cực kỳ bận rộn, tất cả bình thản mà tốt đẹp!
Bình thản tốt đẹp em gái cưng á (╯‵□′)╯︵┻━┻)
Khi mắt bọn họ bị mù hay sao? Khi bọn họ là người bệnh mất trí nhớ rồi sao? Khi thần kinh bát quái của bọn họ đều ngừng phát triển hết rồi hả?
Loại tiến triển như thần này rốt cuộc là cái quái gì vậy a!!!
Rốt cuộc giữa Trịnh Tuyết Như và Tạ Tử Diệp đã xảy ra chuyện gì chính là bí mật không thể nói a!
Tào Văn Hoan sờ sờ mũi, gương mặt tròn tròn hiện lên một mạt nghi ngờ, cậu luôn cảm thấy… Hình như mình đã loáng thoáng phát hiện ra một chân tướng hãi hùng rồi đó nha.
_______
Mọe, dặn lòng là ngủ trước 11h để không mọc mụn, thế mà lại gõ đến 11h12 .-. , sợ mọc mụn ghê