TIỂU THƯ HẬU ĐẬU CÓ MUỐN LẤY ANH KHÔNG - Chương 42: 42 Người Quen
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TIỂU THƯ HẬU ĐẬU CÓ MUỐN LẤY ANH KHÔNG
- Chương 42: 42 Người Quen
Cố Minh lại định sang Anh lần nữa, không chỉ vì việc của Nhã Hi, mà còn vì Cố Gia Kiệt.
Tính từ năm 12 tuổi, đến bây giờ là hơn 10 năm trời rồi Cố Minh chưa gặp lại Gia Kiệt.
Anh định đặt vé đi, nhưng Lâm Trạch biết, ngăn cản.
Lâm Trạch vốn cũng biết chuyện Cố Minh yêu đương, chỉ nghĩ đơn giản là Cố Minh sang đó vì Nhã Hi.” Cậu vừa sang 2 tuần trước rồi, giờ lại sang là sao? Cậu thử nghĩ mà xem, 2 người đã yêu nhau rồi, vậy tại sao cô ấy phải giấu cậu chuyện mình đi làm thêm.
Không phải là sợ cậu biết sẽ lo à? Tóm lại là, đợi bao giờ cô ấy nói thì tính.”” Tôi sang Anh không phải vì chuyện đó.”” Thế là chuyện gì? Cậu xem, dạo này công ty cũng rất nhiều việc, kể cả là việc gì đi nữa, cậu vừa sang lại sang tiếp, cậu không lo bản thân mình mệt chết, thì Nhã Hi cũng lo.”” Tôi chưa từng kể cho cậu nghe về chuyện trước năm tôi 12 tuổi đúng không?”” Cậu muốn sang….là vì chuyện đó?”.Cố Minh trầm tư một lúc, đang nghĩ ngợi rất lâu, có nên kể cho Lâm Trạch nghe chuyện ngày xưa không? Nhưng rồi cuối cùng cũng mở miệng.” Tôi có một người anh trai, tên là Cố Gia Kiệt, hơn tôi 4 tuổi.
Cậu biết tôi được bố mẹ Nhã Hi nhận nuôi năm 12 tuổi đúng không? Lúc đó vì bố mẹ tôi đã mất trong một tai nạn, vụ tai nạn năm đó tôi không rõ hết mọi việc, mọi thứ khi đó rất hỗn độn, bên cạnh tôi chỉ còn anh trai.
Sau khi tôi được nhận nuôi, thì anh trai tôi không biết đã đi đâu.
Bố mẹ Nhã Hi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không có tung tích.
Anh ấy lúc đó đã 16 tuổi, nên khi việc tìm kiếm thất bại, tôi bảo mọi người đừng phí công tìm kiếm nữa, tính cách anh ấy cũng rất nổi loạn, tùy hứng, có tìm được chưa chắc anh ấy đã chịu nghe theo sự sắp xếp của mọi người.
Từ đó đến giờ, tôi mới biết, anh ấy cũng đã trở thành người nổi tiếng rồi.”” Người nổi tiếng?”- Lâm Trạch hỏi lại.” Biết Leo không?”Lâm Trạch sửng sốt nhìn Cố Minh.” Đại thần bánh ngọt Leo?”Cố Minh nhẹ nhàng gật đầu.” Leo là tên tiếng anh của cung sư tử, không chỉ vì ngày sinh của anh ấy mà còn vì tính cách của anh ấy, rất mạnh mẽ, không chịu trói buộc, thích tự do.
Hồi nhỏ tôi tùy tiện đặt cho anh ấy.
Không nghĩ là anh ấy lại dùng làm nghệ danh.”” Nhỡ….nhầm người thì sao?”.” Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, khi nhìn thấy ảnh, tôi chắc chắn là không nhầm.
Anh ấy bây giờ so với ngày xưa chỉ là già dặn hơn, nét mặt thì cương nghị, sắc sảo hơn, nhưng mà chung quy vẫn là…không thay đổi.”” Vậy….cậu muốn sang Anh là vì anh ấy?”Cố Minh gật đầu rồi lấy trong ngăn kéo ra bức ảnh chụp Cố Gia Kiệt và Nhã Hi.” Sáng nay tôi nhận được một bưu thiếp, được gửi từ Anh.
Trong bưu thiếp này toàn là ảnh của Nhã Hi với mấy người đàn ông.
Khi nhìn mấy bức ảnh này, tôi biết người chụp ảnh cố ý nhằm vào cô ấy, muốn chia rẽ chúng tôi.
Tôi đang nghĩ xem ai có thể chụp và gửi đến cho tôi thì thấy tấm ảnh của anh Gia Kiệt.
Nhã Hi trước đây lúc mới sang Anh có hỏi tôi có biết Cố Gia Kiệt là ai không, tôi lại không dám chắc chắn nên nói không.
Nhưng tôi cũng đã tìm kiếm cái tên này thì được chút tin tức ít ỏi trên mạng.
Lần đó Nhã Hi hỏi, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là trùng tên với người tôi quen, nghĩ anh ấy là người Nhã Hi ngưỡng mộ thôi.
Không ngờ bọn họ quen nhau thật.
Nên tôi muốn sang để tìm lại anh.”2 người cùng im lặng một lúc lâu, sau đó Lâm Trạch mới nói.” Dù cậu muốn đi, thì cũng đợi lúc nào thư thả một chút thì đi.
Bây giờ công việc bù đầu bù cổ, đừng cố quá.”Cố Minh có vẻ cũng nghĩ lại, không mua vé nữa.Cuối tháng 10, trời đã bắt đầu se se lạnh, mà công việc của Cố Minh thì cũng đỡ đỡ hơn chút.
Anh quyết định đặt vé sang Anh, nếu không đợi cuối năm công ty lại nhiều hoạt động, không tiện đi.Lần này anh sang cũng không báo trước Nhã Hi, trực tiếp đến thẳng cửa hàng của cô đang làm.
Hai người yêu nhau, thường xuyên nhắn tin, video call cho nhau, nhưng Nhã Hi không nhắc gì đến việc đi làm thêm, Cố Minh cũng không hỏi.
Sở dĩ anh biết được địa chỉ cửa hàng vì ở trên mạng có, cửa hàng bánh ngọt “Rose”, vì quá nổi tiếng nên không khó để tìm.Lúc xuống máy bay là 10h sáng, Cố Minh ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lát, đầu giờ chiều đi đến cửa hàng.
Lúc này Nhã Hi không có ở đây, trong cửa hàng chỉ có 2 người, 1 người là Higo, 1 người là Cố Gia Kiệt.P/S:” Dậy sớm rất tốt cho thức khỏe, nên nếu không cần thiết thì không nên thức đêm.
Dậy sớm, ngắm nhìn bầu trời, lòng khoan khoái, sẽ càng thêm nhiều niềm vui.”.