TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - Chương 44: Chương 44
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG
- Chương 44: Chương 44
Edit : Michellevn
Theo cách này, cho dù cuối cùng vẫn không thể xứng với cô, không thể đứng bên cạnh cô, vậy thì thế nào ?
Chẳng thế nào cả !
Như vậy cũng rất tốt !
Alex ngồi trên xe taxi, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của Đế Đô.
Trong lòng cũng là một mớ hỗn độn.
Trên thực tế là cậu đã chạy trối chết.
Lúc cậu đưa cặp lồng giữ ấm cho chị Quách, ánh mắt của chị Quách …..!Cậu không biết thế nào, liền bỏ chạy…..
Mãi cho đến khi chạy đến bên lề đường, lên xe taxi rồi mà trái tim vẫn đập điên cuồng.
Bỗng dưng cậu thông suốt.
Đúng vậy, cậu sẽ cố gắng, cậu cũng sẽ ra sức thực hiện.
Cho dù cuối cùng vẫn không thể xứng với cô, cậu cũng không sợ.
Cô đối với cậu tốt, đã sớm vượt qua phạm vi cậu ngủ với cô để cô cho cậu công việc.
Cô đối tốt với cậu, là xuất phát từ tấm lòng, là sự tốt đẹp đơn giản nhất, của một người dành cho một người.
Chỉ như vậy thôi.
Cho dù cuối cùng cậu không thể đứng bên cạnh cô, thì sao chứ.
Vốn dĩ cậu đã không xứng với cô rồi.
Chỉ cần khi cậu còn ở bên cạnh cô, có thể để cậu được đền đáp phần nào, cậu đã thỏa mãn rồi ! Thật đó !
Tựa như vừa rồi, cậu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ lo cô đau dạ dày, cho nên đã hầm cháo, rồi nửa đêm mang đến cho cô.
Cậu không nghĩ phải đền đáp thế nào.
Nhưng ánh mắt cô nhìn cậu, thì đã vượt qua sự đền đáp mong đợi rồi.
Vui mừng ngạc nhiên đến độ cậu không chịu nổi, chỉ có thể chạy trối chết.
Cậu thực là ……!vô dụng quá đi mất…..
Hôm nay quả nhiên Quách Trí rất muộn mới trở về.
Lúc cô về đến nhà, cậu trai đã ngủ rồi.
Cô rón rén vọt vào tắm, rồi khẽ khàng nằm xuống giường, cố gắng không gây ảnh hưởng đến cậu.
Cậu trai cũng không quay lại và ôm cô giống như trước.
Cậu đang giả bộ ngủ…..!Quách Trí nghĩ .
Thật kỳ lạ, thời gian sống chung ngắn ngủi vậy mà cô đã hiểu cậu như thế.
Cậu nằm yên lặng như vậy, không xoay người, không tỉnh giấc.
Cũng bởi vì quá yên lặng, ngược lại khiến cô biết cậu đang giả bộ ngủ.
Nhưng cô không muốn suy nghĩ vì sao cậu giả bộ ngủ, cô cũng không muốn suy nghĩ tới sự khác thường hôm nay của cậu.
Cô lại càng không muốn suy nghĩ vì sao mà mình từ chối nghĩ đến như vậy.
Cô quá mệt rồi.
Đúng, cô mệt rồi.
Trong đầu cô hiện giờ vẫn toàn là chuyện công việc.
Ngày mai còn phải tiếp tục chỉnh sửa ảnh, phải biên tập cắt nối, phải làm bao nhiêu là chuyện nữa !
Cô lấy đâu ra nhiều thời gian mà suy nghĩ chuyện khác chứ, nghĩ về những cảm xúc tinh tế của một cậu trai mười chín tuổi ngây ngô mà đã định trước là không có kết quả ư?
Cô không có thời gian, không có sức lực, không có nghĩa vụ và cũng chẳng có trách nhiệm.
Ngủ thôi, ngủ thôi.
Quách Trí nhắm hai mắt lại…..
Ăn sáng xong, sắp ra cửa, thấy cậu không có ý định ra ngoài, bèn hỏi :” Hôm nay không có việc sao ?”
” Không ạ.” Alex trả lời, rồi vội vàng nói thêm,” Ngày mai thì có.
Sáng chiều đều có ạ.
Sáng thứ bảy còn một việc nữa.”
Kế tiếp của thay đổi theo mùa hè thu về cơ bản đã kết thúc.
Bất kể thế nào, cho dù chỉ là theo đuôi thì Alex cũng đã kiếm được một số tiền.
Quách Trí liền cảm thấy khá yên lòng.
Vừa nhấc giày ra vừa hỏi :” Hôm nay làm gì ?”
” Chút nữa đi đánh bóng.
Mấy người bạn chơi bóng với em hôm nay không lên lớp, em đã hẹn với họ rồi.”
Quách Trí ” Ò” một tiếng thờ ơ.
Cô biết Alex thích chơi bóng rổ .
Buổi sáng cậu hay dậy rất sớm, thường là sau cuộc yêu buổi sáng, thì tinh thần hăng hái ra khỏi giường.
Đầu tiên là chạy bộ, nghe nói quanh khu này có cả một khu vực chạy bộ.
Vậy tính ra, quãng đường chạy cũng không ít .
Sau đó đi đến công viên nhỏ gần đó, làm một số bài tập khác.
Gập mình, hít đất chống đẩy, đu xà các kiểu.
Dùng dụng cụ tập thể dục trong công viên là có thể làm hết.
Căn bản là không cần đi phòng tập gym làm thẻ gym đắt đỏ gì cả, chi phí thấp vẫn rất hiệu quả, điều duy nhất cần có là sự kiên trì và nghị lực, rất phù hợp với người trẻ tuổi như cậu.
Cậu cũng thường hay chơi bóng rổ trong sân ở khu chung cư, nghe đâu cũng làm quen được mấy người bạn chơi cùng, chênh lệch tuổi tác từ ông chú trung niên đến cậu học sinh trung học.
Rất nhiều cậu đều có thể gọi thẳng tên ra, hoặc chí ít có thể kêu họ, vì dụ như kiểu ” Chú Trần”, “Anh Lý”.
Còn mấy bà dì trong khu thì quả thực là quen thuộc hết mức.
Sau khi chạy bộ và tập thể dục xong, thì các bà dì buổi sáng cũng lũ lượt kéo nhau ra cửa, cậu còn tập hợp thành đội với họ cùng nhau đi chợ sớm, mua những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất.
Về nhà lại làm bữa sáng cho cô, lúc xong bữa sáng là vừa lúc cô ngủ đủ giấc thức dậy.
Kể từ khi cậu vào ở, trong tủ lạnh nhà cô chưa bao giờ thiếu trứng muối và dưa chua, chưa kể đến các loại hộp lọ thức ăn.
Cậu còn có thể liệt kê tỉ mỉ từng cái một cho cô biết loại nào của bà dì nào ở tầng nào cho nữa.
Chủ nhà thực sự là Quách Trí đã sống ở đây cả mấy năm rồi, căn bản là chẳng hề biết những người này.
Quách Trí cũng thật muốn quỳ lạy cậu luôn.
” Ok.
Lúc không có việc thì đi xem phòng thử coi sao, nhớ là tốt nhất tìm phòng ở hướng nam.
Đừng tìm phòng tầng hầm nữa đó ….” Quách Trí xỏ giày và nói.
Khi cô nói chuyện, không hề ngước mắt lên.
Alex trầm lặng một hồi, mới “Vâng” một tiếng, rồi bảo :” Em biết rồi…”
Cậu nói :” Chị Quách, chạy xe cẩn thận, về sớm chút ạ.”
Quách Trí đứng thẳng lên, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn.
Chàng trai cao to vạm vỡ đứng ở huyền quan, đầu hơi cúi thấp nhìn cô.
Vì không vội đi ra ngoài nên cậu vẫn chưa thay quần áo, còn đang mặc quần áo ở nhà vừa người mà cô mua cho cậu, trông có vẻ đặc biệt tề gia nội trợ.
Cặp mắt cậu đen thẫm và ướt át, thường tạo cho Quách Trí cảm giác ngây ngô khờ dại.
Dáng vẻ già đời, mà trong đôi mắt lại mang theo tính trẻ con.
Ngoài ra còn có loại yếu đuối tinh tế khiến người ta đau lòng.
Quách Trí muốn kìm nén, mà vẫn không kìm được.
Vẫn đưa tay ra xoa xoa vành tai cậu, mỉm cười bảo:” Biết rồi.”
Khóe môi Alex liền hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Cúi xuống hôn Quách Trí.
Không sâu, chỉ là khẽ cọ cọ bờ môi cô, nhưng cảm thấy Quách Trí hé miệng, đầu lưỡi của cậu liền tiến sâu vào khẽ liếm một vòng, cuối cùng cũng không dám hôn sâu, nhấm nháp chút chút rồi nhanh chóng lui ra.
” Không đi nữa là kẹt xe đấy .” Cậu nhắc cô.
Quách Trí nhón chân lên, cắn nhẹ lên môi cậu một cái, mới nhéo nhéo mặt cậu, ” Chậc” một tiếng rồi xách túi ra cửa.
Cửa đóng lại, ngăn cách không gian trong và ngoài.
Alex đứng ở huyền quan một lát, rủ mắt xuống.
Qua hồi lâu, mới quay người.
Để tránh luồng giao thông trong giờ cao điểm, trước giờ Quách Trí đều đi rất sớm, thang máy cũng chẳng có ai, trống trơn.
Cô tựa vào thang máy, ánh mắt nặng nề.
Thật lâu, mới ngước mắt lên, nhìn mình trong gương.
Thời gian trôi nhanh, thanh xuân, giống như hôm qua vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt, hôm nay cô đã hai mươi tám tuổi rồi.
Phải, cô hai mươi tám rồi …..
Vẫn là một ngày bận rộn, thời gian như này, dường như không có kết thúc.
Thời gian trôi đi trong sự lặp đi lặp lại dường như vô tận này.
Sinh mệnh của rất nhiều người cũng qua đi theo cách này, tiêu hao trong sự lặp lại mỗi ngày .
Nhưng Quách Trí không phải như vậy.
Cô không thể dừng được thời gian lại, nhưng cô từ chối sự lặp lại này.
Cách sống đúng đắn, phải là biến hôm nay thành bậc thang cho ngày mai, ngày mai phải cao hơn hôm nay một bậc.
Vì cô tán thành cách sống này, trong lòng Quách Trí tập chung chuyên chú, không bao giờ chây lười.
Thứ năm, cô và Cố Thanh Hạ hẹn nhau ăn tối vào thứ sáu.
Mỗi lần cô báo Alex là không về ăn cơm tối, cậu trai sẽ vô cùng mất mát.
Cô thấy dáng vẻ cậu cố gắng muốn che giấu sự mất mát này, nhưng không làm sao che giấu được kiểu rầu rĩ đó, là cô lại cảm thấy buồn cười.
” Đi đi, đừng chết dí ở nhà mãi thế, Ngày mai cũng là thứ sáu rồi, ra ngoài chơi đi.” Cô nói.
Mấy lần liền cô nghe cậu nhận điện thoại người khác gọi cậu buổi tối ra ngoài chơi, lúc đó cũng là tám chín giờ tối, đa số thì đã tắm rửa đi ngủ, mà nhóm bạn trẻ thì vừa mới ra ngoài bắt đầu vui chơi.
Nhưng cả mấy lần cô đều nghe thấy Alex từ chối.
Giống như cậu mong muốn ở nhà với cô hơn, cùng với cô làm loại vận động hai người vân vân các kiểu.
Là người hưởng thụ lợi ích trực tiếp từ chuyện này, Quách Trí không chỉ có thân thể sung sướng, mà cảm giác hư vinh nào đó trong lòng cũng được thỏa mãn rất nhiều.
Dù bình tĩnh và trưởng thành đến đâu, thì Quách Trí vẫn là một người phàm tục.
Huống chi cô còn là một người phụ nữ.
Sinh vật như phụ nữ này, luôn được miêu tả là cảm xúc giàu hơn lý trí.
Cậu trai anh tuấn từ chối lời mời của người khác qua điện thoại, quay đầu lại liền đè cô ra ghế sofa làm đủ chuyện không thể diễn tả …..
Trái tim của Quách Trí, giống như bị đánh thuốc mê.
Vừa mềm mại vừa váng vất, còn giống như gây nghiện.
Trước kia cô còn dùng tâm tình của máy bay bà già chỉ trỏ cậu, nào biết được cậu trai trẻ học thật nhanh, không biết có phải vì có thiên phú hay không .
Thậm chí thỉnh thoảng còn thực hiện một số thử nghiệm táo bạo mà đến cả cô cũng cảm thấy không bình thường, lại còn học được mấy câu nói khiến cô đỏ mặt tới mang tai cả người đều mềm nhũn.
Cái nghiện này cứ gieo xuống như vậy, cắm sâu từng chút từng chút một, rồi lớn lên.
Quách Trí cũng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng đôi khi, lại chắng muốn nghĩ nhiều…..
Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nghĩ nhiều để làm gì cơ chứ, vui vẻ được lúc nào thì cứ vui nhiều hơn nữa đi …..!Cô an ủi mình như vậy.
Thứ sáu, mới đến studio không được bao lâu, đã nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Hạ.
” Hả ? Lý tổng ?” Cô kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại,” Không sao ! Cuối tuần tớ không về nhà cũng được.”
Vị Lý tổng của Cố Thanh Hạ muốn mời cô dùng bữa.
Cô có hơi phấn khích:” Hây, tớ muốn gặp mặt Lý tổng của cậu lâu rồi đó.
Mà tớ cũng nghe nói rồi, siêu đẹp trai ! Ok, tối nay gặp mặt nói kỹ hơn nữa nha.
Tớ đang ở studio …..!Ừm ừm, có tớ mà, cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không chạy tiến độ !”
Uây, uây, đây chính là …Lần đầu tiên Thanh Hạ dẫn đàn ông đến cho cô gặp đó ! Nói như vậy, là nghiêm túc thật rồi sao ?
Quách Trí thực sự là vô cùng rối rắm, theo dõi tiến độ một cách chặt chẽ, không để họ trì hoãn chút nào, buổi tối đúng giờ tan ca.
Cô lái xe thẳng đến nơi đã hẹn trước với Cố Thanh Hạ.
” Hey, có chuyện gì vậy hả ? Lý tổng nhà cậu sao tự dưng lại muốn mời tớ ăn cơm thế nhỉ ?” Cô hào hứng hỏi tới.
Trên thực tế Cố Thanh Hạ còn cạn lời hơn cả cô :” Không biết phát điên gì đấy, nói tớ không cho anh ta danh phận chính thức, nhất định bắt tớ phải đưa anh ta đi giới thiệu với bạn bè của tớ.”
Quách Trí vui hết xiết :” Sao tớ nghe nói Lý tổng nhà cậu vô cùng phong lưu và phóng khoáng, một người đàn ông đặc biệt có phong phạm, sao mà vẫn buồn cười thế ?”
” Nghe nói ? Nghe ai nói ?”
” Lễ tân đó ! Nói rằng Lý tổng vừa nhìn đã thấy kiểu phong lưu lão luyện…..!Lại còn cao phú soái, ai cũng hâm mộ ….”
Cố Thanh Hạ lườm cho một cái :” Hâm mộ tặng cho cậu đấy, tớ phiền chết rồi đây này.
Còn lão luyện, ngày ngày dính lấy người ta.”
Quách Trí “chậc ” một tiếng:” Cậu đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, người ta là quan tâm cậu.
Không quan tâm cậu thì một tuần sẽ không gặp cậu cũng sẽ không nhớ tới cậu.
Mà cậu nhìn Lý tổng người ta coi, làm sao phải mời cơm tớ chứ ? Muốn danh phận đó !” Vừa nói vữa vỗ bàn, bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ đối với hành vi đòi danh phận của Lý tổng.
Không sai, đối với kiểu phụ nữ như Thanh Hạ, phải mặt dày đấu tranh đòi danh phận không biết xấu hổ như Lý tổng này mới được.
Nếu không với tính cách lạnh lùng của cô ấy, không biết đời nào mới hạ quyết tâm được.
Lúc này Quách Trí hoàn toàn quên mất mình đã bị mẹ già thúc giục kết hôn như thế nào.
Cô quay đầu một cái liền biến thành bà dì Quách thích bận tâm lo nghĩ rồi !.