TIỂU MIÊN HOA - Chương 24
Úc Linh cũng từng dựa vào chim trong núi để lén lút bay lên không trung, nhưng cảm giác đó không giống như đi trên máy bay của nhân loại.
Chim chóc không bay cao đến như vậy, khi bay lên, gió chung quanh thổi rất mạnh, nếu nàng không bám chắc sẽ bị thổi đi nơi khác.
Đau thì không đau, chỉ là sẽ phiêu bạt giữa không trung rất lâu.
Theo gió, giống như hồ điệp gãy cánh, thân bất do kỷ nhưng lại có một cảm giác tự do rất khác lạ.
Ít nhất là trước khi chạm xuống đất, không cần đối mặt với tất cả những gì mình không muốn.
Máy bay của nhân loại không giống vậy, bay vừa êm vừa cao, gió bên ngoài không thể thổi vào, bên trong còn có điều hòa ấm áp.
Úc Linh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài tràn đầy tầng tầng lớp lớp mây trắng, như thuyền trôi giữa biển mây, phóng tầm mắt ra nơi xa nhất, có thể thấy nơi mây giao điệp cùng bầu trời như được nạm viền vàng như ẩn như hiện.
Thế gian này thật đẹp, nhưng nàng càng ngày càng cảm thấy thiếu mất thứ gì.
Úc Linh đang ngây ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, ghế ngồi bỗng nhiên bị ai đạp một cái, phía sau vang lên tiếng cười của một đứa trẻ.
Suy nghĩ kỳ kỳ quái quái đột nhiên bị lôi trở lại hiện thực, Úc Linh có chút mờ mịt mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Suỵt, nói bé thôi, đừng duỗi chân, dì ngồi trước đang nghỉ ngơi, làm ồn ào ảnh hưởng đến người khác là không được.” Người phụ nữ ôm đứa bé nói đầy ôn nhu, con non* của nhân loại nhìn khoảng chừng bốn năm tuổi vội vàng hạ thấp thanh âm, hắng giọng đồng ý.
*Nguyên gốc là ấu tể, dùng để chỉ con của động vật, không dùng để chỉ trẻ con. Vì Úc Linh không phải người nên mới dùng từ như vậy.
Người phụ nữ hơi mỉm cười đầy xin lỗi với Úc Linh: “Xin lỗi a.”
“Không sao!” Úc Linh xua xua tay, ngồi thẳng thân mình nhìn thoáng qua Chung Sở Vân cùng Chung Sở Thiên bên cạnh.
Hai tỷ đệ đều đang ngủ, khác nhau chỉ ở chỗ một người nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, người kia nhìn qua lại như là đã chết rồi mà nằm liệt, dáng vẻ không chút nào đoan chính.
Bọn họ thật sự là tỷ đệ sao? Trừ vẻ ngoài ra, thật sự chẳng giống chỗ nào.
Đệ đệ cũng chưa học được chút xíu khí chất nào của tỷ tỷ.
Úc Linh nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn phía Chung Sở Vân dường như bị thứ gì dính chặt, thật lâu không thể dời đi.
Không bao lâu, tiếp viên hàng không mặc đồng phục đẩy xe cơm trưa tới.
Úc Linh thấy Chung Sở Vân mở mắt, vội vàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay không tự giác nắm chặt ống quần, đáy lòng có chút sợ hãi nói không nên lời.
Chung Sở Vân tát tỉnh Chung Sở Thiên, rồi sau đó lại giơ tay nhận hộp cơm thay cho Úc Linh, làm lơ tiếng Chung Sở Thiên lẩm bẩm oán giận mà nhẹ giọng hỏi Úc Linh ăn có đủ no không.
Úc Linh ôm hộp cơm gật gật đầu, nét mặt cong lên cười với Chung Sở Vân.
Kỳ thật hộp cơm nhỏ như vậy, nàng chắc chắn sẽ không đủ no, nhưng nếu nàng nói không đủ, Chung Sở Vân nhất định sẽ chia thêm một ít cho cho nàng.
Hồ ly cũng quá gầy, Úc Linh hy vọng nàng cũng có thể ăn nhiều một chút.
Máy bay tiếp đất rồi, Chung Sở Vân khởi động một chiếc xe vừa thuê được, lái về phía Tích Tuyền sơn.
Trên đường đi ngang qua khu du lịch nơi chôn thi thể của đoàn khách du lịch kia, Úc Linh còn lôi kéo ống tay áo Chung Sở Vân, dừng xe tại đây trong chốc lát.
Cổng đã khóa lại, phòng bán vé bên ngoài cũng đã đóng cửa thật lâu, cửa sổ đã lưu lại một tầng bụi dày.
Úc Linh chỉ đứng ngoài đã ẩn ẩn cảm ứng được thứ quái dị ẩn sâu trong khu du lịch.
Giống như yêu khí, rồi lại không hoàn toàn giống yêu khí.
“Là oán khí, Cục Quản lý Yêu tinh và bắt yêu sư sẽ xử lý, chúng ta không làm gì được.” Chung Sở Vân nói, xoay người đi ra xe.
“Đi thôi miên hoa, có camera, ngươi còn muốn lén đi vào à?” Chung Sở Thiên nói, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, cũng đi ra xe.
Úc Linh mím môi, xoay người đuổi theo sau hắn.
Úc Linh: “Oán khí kia là do đằng yêu trên báo đã nói sao? Sao trên người nó lại có oán khí a?”
Chung Sở Thiên: “Đằng sinh* không thuận lợi đấy.”
*Đằng sinh: Người có nhân sinh thì ở đây Chung Sở Thiên bịa ra đằng sinh – cuộc đời của dây leo. Editor cũng bất lực không chuyển ngữ được giọng điệu lúc nào cũng cà lơ phất phơ của bạn ý trong nguyên tác.
Úc Linh: “Yêu tinh trong thành sẽ không có oán khí, cuộc đời của họ cũng không thể luôn luôn trôi chảy đi.”
Chung Sở Thiên: “Ảo giác. Sếp không chịu tăng lương, mỗi ngày oán khí của ta đều siêu nặng nề.”
Úc Linh có thể nhận ra tên này lại nói chuyện qua loa với nàng.
Nàng cắn cắn môi không tiếp tục truy vấn, chỉ ngồi trên ghế phụ, bỏ một viên xí muội vào trong miệng, nhắm mắt ngủ.
Đường núi khó đi, xe rung lắc nhiều, Úc Linh hơi say xe, ngủ cũng không an ổn, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, xe càng rời xa cao tốc, càng đi trên đường nhỏ dân cư thưa thớt, lại càng có thể cảm nhận được oán khí ẩn ẩn len lỏi từ phương xa tới.
“Sắp tới rồi sao?” Úc Linh có chút mệt mỏi mở mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Sắp.” Chung Sở Vân hơi hơi cau mày, ngữ khí hình như có vài phần trầm trọng.
Úc Linh xoa xoa đôi mắt, ghé vào bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Núi rừng tháng 4, cây cối đều đã ra nhánh mới, trong mắt nhân loại, hết thảy đều tràn đầy sức sống.
Nhưng trong mắt yêu tinh lại là thiên địa linh khí đã mất đi quá nhiều, chỉ còn cảm giác ảm đạm khó lòng giải thích.
Tích Tuyền sơn không phải như thế……
Ít nhất trước khi nàng rời đi là vậy.
Chẳng lẽ trong núi xảy ra chuyện gì sao?
“Không phải đâu, ta còn tưởng rằng nơi sinh trưởng của thần thụ trong truyền thuyết là thế ngoại tiên cảnh đâu, đi lâu như vậy lại đến nơi quỷ quái như thế này? Vậy mà cũng đáng để đám đầu gỗ thủ giữ che chở đời đời kiếp kiếp?” Chung Sở Thiên ngồi ghế sau không chút để ý mà trêu ghẹo, “Khó trách miên hoa không lớn được.”
“Trước kia không phải như thế!” Úc Linh nhíu nhíu mày, quay đầu xoay người trừng mắt nhìn Chung Sở Thiên.
“Không thể nào, ngươi vừa rời đi đã có chuyện xảy ra, ngươi là thần bảo hộ Mộc tộc sao?” Chung Sở Thiên tuy nói chuyện không dễ nghe, nhưng ít nhất trên mặt cũng xem như thu hồi dáng vẻ thờ ơ kia, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ thêm vài phần suy xét.
Úc Linh không trả lời, Chung Sở Vân tăng tốc xe, ước chừng một tiếng rưỡi sau, xe liền dừng ở cuối “đường”.
Kỳ thật từ một giờ trước đã không còn “đường”.
Ít nhất trong mắt nhân loại, đường vào núi sớm đã biến mất, giờ phút này xe các nàng đi qua một vùng núi hoang chưa từng được khai hóa.
Tích Tuyền sơn vốn không có đường, nếu không phải vì Mộc tộc mời Hồ tộc vào núi hỗ trợ, cũng sẽ không cố ý tạo nên con đường có thể cho xe đi vào.
Con đường này giấu kín trong kết giới của Tích Tuyền sơn, nếu trên người không có linh phù của tộc trưởng Mộc tộc mượn lực của thần mộc ngưng tụ thành, đừng nói là thường nhân, kể cả yêu tinh có thể rời núi bằng tu vi của bản thân lại muốn tìm đường trở về cũng tiêu tốn không ít công sức.
Úc gia lúc ấy đã dâng cho Chung gia một số linh phù của Mộc tộc, Úc Linh cũng được một chiếc.
Các nàng đã vào địa giới của Tích Tuyền sơn.
Kết giới bảo hộ trong núi vẫn chưa chịu công kích cũng không xuất hiện tổn hại lớn, nhưng con đường đã từng thông suốt đã bị đá lở và cây gãy hoàn toàn vùi lấp.
Không còn đường, mơ hồ có thể cảm thấy oán khí cũng càng thêm nùng liệt.
“Lúc này không phải thời điểm Mộc tộc đã ước định sao?” Chung Sở Thiên mở cửa xuống xe, nhìn núi rừng trước mắt, “Thật sự đã xảy ra chuyện a.”
Úc Linh có chút mờ mịt mà đi theo Chung Sở Vân cùng xuống xe.
Nàng giương mắt nhìn bốn phía, không cảm nhận được một chút linh tức của Yêu tộc trong núi.
Đừng nói Yêu tộc, một tiếng trùng kêu chim hót cũng không có.
Ngọn núi này dường như đã chết rồi, ngoài tiếng ào ào gió thổi cỏ lay ra, chỉ còn lại yên tĩnh không tiếng động.
Kết giới ở chân núi chưa bị phá, cây cối trong núi cũng chưa từng bị chặt, nhưng oán khí đã lan tràn khắp núi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……
Tích Tuyền sơn có thần thụ bảo hộ, sao có thể sinh ra oán khí?
Chung Sở Thiên dựa lưng vào cửa xe, nhìn đỉnh núi hỏi: “Sao giờ, còn đi lên sao?”
“Đi.” Chung Sở Vân nói, hơi khom người về phía trước.
Giây tiếp theo, màu trắng linh quang hiện lên quanh thân nàng.
Bạch quang tan đi, hóa thành một con cửu vĩ bạch hồ đang đứng thẳng, cao chừng hai mét.
Cảm giác quen thuộc trong một thoáng làm Úc Linh ngây người.
Bạch hồ cúi đầu nhìn Úc Linh liếc mắt một cái: “Đi lên.”
Úc Linh phục hồi tinh thần lại, vội hóa thành yêu thân, nhảy lên theo gió, dùng lá con túm lấy lớp lông cổ trắng tinh của hồ ly.
Cửu vĩ bạch hồ chạy giữa núi sâu hoang tàn vắng vẻ, đi tới đâu cỏ cây lay động tới đấy, cuốn lên từng đợt gió bụi, tốc độ cực nhanh không thua kém xe trên cao tốc.
Miên hoa nho nhỏ ôm chặt lấy lông cổ của hồ ly, hồ ly chạy vừa nhanh vừa xóc nảy, một đường lướt trên gió, mạnh đến mức rất nhiều lần thiếu chút nữa thổi bay nàng đi mất.
Nhưng cảm giác như vậy lại giống như đúc những năm tháng lang thang không biết đi đâu trong trí nhớ nàng.
Từ khi nào, cũng có một con hồ ly như vậy, mang theo mình vượt qua núi xuyên qua sông, chỉ để cùng lao tới một nơi xa lạ.
Ngây ngẩn, Úc Linh tựa nghe được tiếng cười của hồ ly kia.
Hồ ly kia vẫn luôn cười, dù chạy giữa núi rừng, chơi đùa bên sông, dù nước mưa thấm ướt toàn thân, cuộn tròn cùng nàng dưới tầng đá vụn chất chồng hay trong huyệt động trong núi.
Dường như, trên đời này chỉ cần còn một việc đáng để vui cười, hồ ly vĩnh viễn sẽ không ủ rũ.
Cho dù chỉ là nhổ được cây củ cải.
Cho dù chỉ là bắt được con cá nhỏ không đủ cho hai người.
Cho dù chỉ là nổi lên ngọn lửa nho nhỏ giữa đêm đen rét lạnh.
Nàng thật thích ngắm người đó mỉm cười a.
Nét mặt cong cong của hồ ly khi cười đặc biệt rạng rỡ.
Nhưng vì sao, trong đầu nàng bỗng nhiên dần hiện ra rất nhiều chuyện chính nàng cũng hoàn toàn không có ấn tượng.
Tại một khắc này, trong gió, oán khí bốn phía dần dần vọt tới chỗ nàng.
Nàng tựa như thấy sấm sét ầm ầm, thấy chính mình nằm trong vũng máu.
Thấy hồ ly rưng rưng ôm nàng toàn thân đẫm máu tươi vào trong lòng ngực, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ điểm lên giữa mày nàng, tựa như muốn cùng nàng kết khế ước nào đó mà nàng không hiểu rõ.
“Tiểu miên hoa, về sau chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, ai cũng đừng buông bỏ ai.”
Lời thề bên tai, ràng buộc đến từ mệnh hồn chặt chẽ gắn kết các nàng.
Đây vốn nên là lời hẹn thề vĩnh sinh vĩnh thế.
Đã nói rồi, lấy hồn ngươi buộc với mệnh ta.
Quãng đời còn lại, chúng ta sống hay chết đều phải ràng buộc cùng nhau.
Nhưng vì sao, vì sao lại phân ly đâu……
Ngươi có gạt ta không?
Ngươi có……
gạt ta lần nữa không?
“Tiểu miên hoa, thực xin lỗi……”
……
Chợt có một làn ánh sáng nhu hòa hiện lên, quanh thân bạch hồ xuất hiện một tầng linh lực hộ thể, ngăn cách oán khí ngoài linh quang.
Suy nghĩ hỗn loạn bị kéo lại chỉ trong chớp mắt.
Úc Linh hít ngược một hơi khí lạnh, đáy lòng dường như khuyết thiếu một phần, càng muốn bắt lấy lại càng không thể chạm tới.
Nàng ngơ ngác nhìn bốn phía.
Núi vẫn là núi kia, rừng vẫn là rừng ấy.
Người mang theo mình chạy không ngừng chính là Chung Sở Vân, phía sau đuổi theo là một hồ ly khác rất thích trêu chọc nàng.
Miên hoa nho nhỏ cố gắng bình tĩnh lại, đến bên tai hồ ly nhỏ giọng gọi: “Chung Sở Vân……”
Chung Sở Vân: “Ta ở đây.”
Úc Linh dùng lá con ôm chặt lông hồ ly: “Ta có một cảm giác rất kỳ quái ……”
Chung Sở Vân: “Đừng để oán khí ảnh hưởng.”
“Ân.”
Úc Linh nhẹ giọng đáp lời.
Thần thụ của Mộc tộc sinh trưởng ở thung lũng rộng lớn trong núi, mọi yêu linh trong núi đều sinh trưởng ở thung lũng bốn phía đều có nước.
Nhà cũ của Úc gia ở cách đó không xa.
Cũng không biết vì sao, hiện giờ trong núi tràn đầy oán khí, càng tới gần thung lũng, dấu hiệu cho thấy bốn phía đã chịu oán khí quấy nhiễu càng rõ ràng.
Trong Tích Tuyền sơn còn có sinh linh.
Những sinh linh hết sức bình thường đang không ngừng giãy giụa trong thống khổ.
Mặt đất màu đỏ tươi.
Cỏ cây đều tựa như “sống” vậy, dù khai trí thành yêu tinh hay không cũng đều “cử động”.
Chim bay cũng vậy, thú chạy cũng thế, chúng đều bị dây leo quấn quanh, bị hoa cỏ cắn xé.
Có con bị đâm thủng da lông, còn chút sức lực giãy giụa.
Có con đã bỏ mạng, vết máu khô cạn nhiễm đen cỏ cây đang từng tấc nhấm nuốt chúng như tằm ăn lên.
Còn có một số sớm đã hóa thành thi cốt khiến người sợ hãi.
Huyết nhục đều đã bị ăn mòn hầu như không còn gì, chỉ để lại một bộ tàn cốt, lẳng lặng nằm tại chốn huyết tinh này.
Mà số còn tồn tại có đôi mắt đỏ như máu.
Giống như u linh, tựa lạc mất hồn phách, du đãng nơi luyện ngục này.
Chúng nhìn “khách nhân” trước mắt, lộ ra ánh mắt của kẻ đi săn.
Mà khi phát hiện sức mạnh của mình hoàn toàn không đủ để đánh lại, lại như không nhìn thấy mà đi tìm kiếm con mồi khác.
Đáy mắt không có nửa phần cảm xúc dư thừa.
“Tại sao lại như vậy?”
“Bọn kia không còn hồn, đã không phải yêu tinh…… Thay vì nói khắp núi đều là oán khí, không bằng nói nơi này đã là một mảnh ma thổ.” Chung Sở Thiên nói, dường như vô tâm vô phế* cười cười, hỏi, “Tỷ, quen thuộc không?”
*Vô tâm vô phế: không tim không phổi, thờ ơ.
“Tất cả đều là con rối.” Chung Sở Vân nói, chạy nhanh hết mức có thể về hướng thần thụ.
Càng tới gần sơn cốc, càng có thể dễ dàng thấy được cỏ cây dây leo bị màu máu nhiễm đến đỏ sậm kia đã không còn một tia sinh khí, lại tựa như trùng như rắn chiếm cứ mảnh tịnh thổ đã từng thuộc về Mộc tộc.
Cửu vĩ linh hồ màu trắng là thứ sạch sẽ duy nhất giữa mảnh núi rừng đẫm màu máu.
Nàng chạy một đường, một đường chứng kiến khung cảnh luyện ngục ở khắp nơi.
Mùi máu tươi tràn vào khoang mũi làm Úc Linh cảm giác gần như không thở nổi.
Thế gian không nên có cảnh tượng như vậy, Úc Linh chưa bao giờ gặp qua khung cảnh quỷ quyệt như vậy.
Nhưng rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, nàng lại cảm thấy từng màn trước mắt đều rất quen thuộc.
Quen thuộc như đã từng tự mình trải qua.
Từng màn trước mắt giống như đã từng ánh vào trong mắt nàng.
Khác biệt duy nhất tựa hồ chỉ có hồ ly giờ phút này đang làm bạn ở bên.
Trong một thoáng ngây ngẩn, những hình ảnh vụn vặt chợt lóe qua đáy lòng nàng hoàn toàn không có thân ảnh của Chung Sở Vân và Chung Sở Thiên.
Bỗng nhiên, hết thảy trước mắt đều trọng điệp cùng mảnh vụn ký ức trong đầu.
“Thần thụ không còn nữa.” Thanh âm Chung Sở Vân nhè nhẹ run, lời nói tràn ngập áp lực khó có thể miêu tả, còn có chút hoang mang cùng đau đớn mà Úc Linh chưa từng nghe qua.
Như thể thật vất vả tìm được vật gì vô cùng quan trọng, rồi lại mất đi chỉ trong một đêm.
Úc Linh nhảy lên đỉnh đầu hồ ly, thấy phương xa kia là thần thụ đã bảo hộ Mộc tộc ngàn năm.
Rõ ràng là ngày xuân vạn vật sống lại, tán cây đã từng che trời khổng lồ kia giờ lại chỉ còn cành úa trong gió, lá khô rơi rụng khắp nơi.
Yêu linh Mộc tộc đã từng hứa nguyện biết bao nguyện vọng tốt đẹp, gửi gắm theo linh thiêm rách nát đẫm máu treo trên cành khô, lay động trong làn gió mang theo huyết khí.
Oán khí đáng sợ —— không, phải nói là ma khí, theo mỗi cành khô, theo rễ cây ngoằn ngoèo chằng chịt đã chết héo mà thấm xuống nền đất, thấm tới mỗi một mảnh núi rừng mà rễ cây có thể vươn tới.
Mảnh tịnh thổ đã từng dư thừa linh khí giờ chỉ vì rễ cây trải rộng khắp thung lũng của gốc cổ thụ che trời kia, không biết vì sao mà bị oán khí biến thành một mảnh oán thổ màu máu.
Úc gia không còn.
Thân nhân và tộc nhân nàng đã từng sợ hãi hoặc oán hận đều đã hóa thành yêu thân, chết héo trong lao tù là chính gian nhà cũ.
Còn lại, chỉ là thể xác đã bị ma khí ô nhiễm, cùng những con rối không có linh hồn dọc theo đường đi đã gặp, là còn “sống”.
Tường ngói của gian nhà cũ đã bị tàn phá, cho biết khi mệnh hồn còn tồn tại, mỗi gốc cỏ cây khô héo kia đã từng ra sức giãy giụa.
Nhưng dị biến thình lình xảy ra rốt cuộc vẫn không cho bọn họ cơ hội bảo vệ nơi này.
Hai chân Úc Linh chạm xuống mặt đất, ngơ ngẩn nhìn hết thảy trước mắt, hốc mắt dần dần trào lên nước mắt đỏ tươi.
Đau, đầu đau đến phảng phất như sắp vỡ toác.
Ký ức tựa ở một khắc này vỡ thành ngàn ngàn vạn vạn mảnh nhỏ.
“Miên hoa, ngươi không sao chứ?”
“Úc Linh?” Chung Sở Vân huyễn ra hình người, đỡ lấy Úc Linh.
“Ta……” Úc Linh há miệng thở dốc, lại phát hiện yết hầu như bị người bóp nghẹn, nói không nên lời.
Nàng vẫn nhớ, Tích Tuyền sơn không có ai đối tốt với nàng.
Nàng vẫn nhớ, mình đã sống quá khổ sở, lúc này mới trộm phá huỷ yêu đan, kết thúc cả cuộc đời không ánh sáng kia.
Nàng vẫn nhớ, đời trước, Tích Tuyền sơn vẫn luôn là mảnh tịnh thổ nơi Mộc tộc và tất cả yêu linh trong núi sinh sống.
Nhưng tại sao, hết thảy trước mắt cũng đều ở trong ký ức nàng.
Hoảng hốt, nàng phảng phất nghe thấy đêm đó Úc gia bị ma khí ăn mòn, bên tai là tiếng kêu rên chói tai cùng từng tiếng cầu cứu tuyệt vọng.
Nàng chạy giữa khung cảnh tuyệt vọng, tộc nhân đều đã bị ma khí ăn mòn, máu và hồn phách từng tấc bị rút ra khỏi thân thể.
Dưới chân núi liệt hỏa thiêu lên.
Đó là “Kế hoạch thanh trừ” mà Yêu tộc bên ngoài cùng nhân loại cuối cùng cũng định ra.
Sinh linh trong núi đã hoàn toàn ma hóa, không cần cứu, không thể cứu.
Không có bất kỳ kẻ nào có thể giúp nàng, nàng cũng không giúp được bất kỳ kẻ nào.
Nếu chỉ có thể giống như những tộc nhân khác mà chết đi, kéo dài sinh mệnh như xác không hồn, nàng tình nguyện dấn thân vào biển lửa, mai một theo gió.
Lần cuối cùng, nàng đưa lưng về phía ngọn lửa thiêu đốt hừng hực dưới chân núi, xoay người nhìn cổ mộc cao lớn kia.
“Ngươi không phải muốn bảo hộ chúng ta sao?”
Cành khô mang theo nhiều tâm nguyện của yêu linh như vậy, trăm ngàn năm tới, chỉ cần gió nhẹ thổi liền sẽ rung động khởi vũ như muôn vàn cánh bướm.
Nó rõ ràng đã bảo hộ nơi này nhiều năm như vậy, nhưng vì sao lại chỉ trong một đêm, mọi người đều đã bị vứt bỏ đâu?
—— vấn đề này, không phải nên hỏi ngươi sao?
Thanh âm không biết từ nơi nào đến, tựa quỷ mị xâm nhập thức hải nàng.
“Hỏi ta……”
Nhưng nàng không biết gì cả.
……
Không, rối loạn.
Không phải như thế, một đời trước không phải như thế!
Khi toàn bộ thế giới tựa như chìm vào một mảnh hắc ám, Úc Linh hoảng loạn duỗi tay muốn tìm kiếm một điểm dựa.
Có người túm lấy đầu ngón tay nàng, lại từng chút từng chút một, hướng về phía trước nắm chặt tay nàng.
Khoảnh khắc hắc ám tan đi, nàng nghe thấy được thanh âm trong trí nhớ.
“Ngươi…… l7à thần linh sao?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng điểm trên người nàng đang nỗ lực cuộn tròn lại.
Nàng ngẩng đầu lên, trong chớp mắt liền đỏ hai mắt.
Là Lâm Song, là hồ ly của nàng!
Nàng muốn nhào vào cái ôm trong trí nhớ kia, lại phát hiện toàn thân không có nửa phần khí lực.
……
Nàng thấy Lâm Song mang theo mình chạy từ nơi này đến nơi khác.
Nàng hỏi Lâm Song, vì sao luôn luôn phải chạy như vậy.
Nàng không thích……
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, không có chỗ nào có thể an ổn ở lại sao?
Lâm Song suy nghĩ hồi lâu, khóe miệng nhếch ra một ý cười gượng gạo.
Nàng nói: “Sẽ có, nhất định sẽ có.”
Đất trời mênh mông, luôn có nơi Thiên Ma không thể đuổi kịp.
“Thiên Ma…… Đó là cái gì?”
“Oán khí của nhân gian tụ hợp thành một sức mạnh vô hình vô tướng cực kì đáng sợ, khi nó có được ý thức của mình sẽ trở thành Thiên Ma gây họa đảo loạn nhân thế.”
Lâm Song nói, nếu không ai có thể ngăn cản, thế gian sẽ sinh linh đồ thán.
“Nhưng ai có thể ngăn cản đâu?”
“Ta không biết……”
Lâm Song chìm vào trầm mặc thật lâu.
Nàng không thể trả lời vấn đề này, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt trong veo của tiểu miên hoa trước mắt.
Hồi lâu, nàng cong lên mặt mày, nói: “Trước tiên lo sống sót đi.”
Nhưng sức mạnh đáng sợ kia như thể không chỗ nào là không có, bám riết theo sau các nàng.
Các nàng vẫn luôn trốn, dường như không có phương hướng, rồi mỗi một bước lại đều có thể gặp phải con rối của Thiên Ma.
Úc Linh không quen biết thế giới bên ngoài Tích Tuyền sơn, nàng từ một nơi xa lạ này tới một nơi xa lạ khác.
Tín nhiệm trong lòng làm nàng không có chút tạp niệm mà đi theo Lâm Song.
Mãi đến một ngày, nàng bước lên một chiến trường tàn lưu ma khí, khắp nơi chất đầy thi cốt nhân loại, nàng mới biết Lâm Song vẫn luôn theo sát bước chân Thiên Ma.
Hồ ly vốn không định chạy trốn.
“Ngươi gạt ta.” Thanh âm Úc Linh thấp thấp, không mang quá nhiều trách cứ, nàng chỉ tò mò, tò mò tại sao Lâm Song lại gạt mình.
“Nó đoạt thân thể của tỷ tỷ ta, gϊếŧ cha mẹ ta, phá hủy gia viên của ta, còn biến mấy trăm Hồ tộc thành con rối dùng để truy đuổi, gϊếŧ chóc nhân gian…… Ta có mất mạng cũng nhất định phải kéo nó chôn cùng!”
Nàng cắn chặt răng, đáy mắt tràn đầy điên cuồng.
Nàng đè nén hận ý nồng đậm, một đường tìm tới nơi đây, thề muốn cùng Thiên Ma ngọc nát đá tan.
Úc Linh hỏi nàng: “Nếu ngay cả ngọc nát đá tan cũng là hy vọng xa vời thì sao?”
Hai mắt Lâm Song đỏ như máu, lẳng lặng nhìn tiểu yêu trước mắt hồi lâu.
Cuối cùng, chỉ nói ra một câu: “Ngươi đi đi.”
Trong mắt nàng như một mảnh tro tàn, không còn chút khát vọng sống.
Có lẽ với nàng, nếu đã không có năng lực báo thù, chẳng thà nàng chết đi rồi.
“Ngươi mang ta đến nơi này chỉ để rời bỏ ta, sau đó bắt ta nhìn ngươi lấy trứng chọi đá?”
Lâm Song không khỏi chua xót cười.
Nàng nói: “Ta cũng từng cho rằng ngươi hữu dụng, nhưng cũng chỉ là cho rằng, không phải sao?”
Úc Linh hỏi nàng: “Có ý gì?”
Lâm Song giương mắt nhìn bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu, bỗng nhiên ngồi trên mảnh hoang thổ còn lây dính vết máu chưa tan, ôm gối, hai mắt thất thần mà nói về chuyện xưa.
Từ trước a, có một con hồ ly.
Nàng sinh ra thân phận cao quý, có cha mẹ yêu thương, tỷ tỷ ôn nhu, cùng với đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bỗng nhiên có một ngày, tính tình tỷ tỷ hoàn toàn biến đổi, cường đại như cha mẹ cũng hoàn toàn bó tay không có cách nào.
Thiên Ma giáng thế, kí thể chính là tỷ tỷ nàng.
Toàn thế giới của nàng đều sụp đổ hủy diệt chỉ trong một đêm.
Thiên Ma dị hoá toàn bộ Hồ tộc, cha mẹ yểm hộ nàng trốn khỏi Hồ tộc.
Nàng liều mạng mà trốn, liều mạng mà chạy.
Đến khi dừng lại, nghe được các tộc Yêu giới truyền lưu tin dữ từ Hồ tộc.
Hận ý cứ như vậy một tấc một tấc chiến thắng sự sợ hãi dưới đáy lòng nàng.
Nàng trốn đông trốn tây mà nhìn chiến tranh nổi lên khắp nhân gian.
Nàng dốc hết sức lực ngăn cản Yêu tộc càng ngày càng bị sức mạnh của Thiên Ma xâm nhiễm.
Nhưng nàng căn bản không ngăn cản được bước chân Thiên Ma ma hóa nhân gian.
Mãi đến một ngày, nàng ngẫu nhiên biết được một loại cấm thuật.
Bằng thuật pháp này, có thể hiến tế tâm hồn, thức tỉnh thần ma, cùng kết khế ước.
Chỉ là sức mạnh cường đại tất nhiên cũng sẽ mang đến phản phệ tương ứng, dù có huyết khế, muốn thao túng thần ma vẫn phải dâng lên hết thảy, thậm chí là hồn phi phách tán, vĩnh thế không nhập luân hồi.
Nàng chuẩn bị tất cả, chỉ cần có thể tru diệt Thiên Ma, chẳng sợ muốn nàng vĩnh đọa luyện ngục, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Đôi mắt Lâm Song đỏ ửng đẫm lệ, ngóng nhìn tiểu yêu bên cạnh: “Nhưng vì sao lại là ngươi chứ? Một đóa miên hoa nhỏ yếu như vậy.”
“Ta thật sự muốn nhìn xem, cấm thuật triệu hoán ngươi tới, rốt cuộc ngươi sẽ có gì đặc biệt……” Lâm Song nói, cong lên khóe môi, lắc lắc đầu, tươi cười tràn đầy chua xót, “Ta chờ mong cái gì đâu? Ngươi chỉ là một đóa tiểu miên hoa a.”
“Ta không giúp được ngươi, phải không?”
“Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn đi, ngươi nhỏ yếu như vậy, rõ ràng không có năng lực phản phệ ta, thương tổn ta…… Nhưng nếu lúc trước người xuất hiện không phải là ngươi, hết thảy đã sớm kết thúc……”
……
Nguyên lai, tất cả không chỉ là giấc mộng.
Nàng gặp một kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo, nhưng lại là kẻ duy nhất trên đời này từng đối tốt với nàng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn định nếm thử phương pháp sáng tác mới một chút, không quá thuận tay, có lẽ tạm thời không quá dễ hiểu, không hiểu cũng đừng sốt ruột, chậm rãi xem tiếp là được. Nếu thật sự quá mờ mịt có thể thử chờ một thời gian lại xem, dù sao áng văn này rất ngắn, kết thúc rồi xem liên tục hẳn là có thể rõ ràng hơn rất nhiều.