TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN - Chương 30: 30 Không Có Bộ Dạng Đẹp Mắt Như Ngươi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN
- Chương 30: 30 Không Có Bộ Dạng Đẹp Mắt Như Ngươi
Dương thị kêu phu quân mình tiếp khách, còn bà thì xuống bếp, Đỗ Tam Nương cũng vội vàng đi theo.
Nhìn cái khối thịt lớn kia, sợ là nặng đến 20, 30 cân, bà nói: “Ngụy huynh đệ này cũng thực là, tới thì tới đi, còn cầm khối thịt lớn như vậy!”
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cười nói: “Nương, đây là tấm lòng thành của Ngụy thúc, chúng ta nhận là được rồi.”
Đỗ Hoa Thịnh không có thân hình cao lớn, cũng không biết đi săn, trong nhà đều là làm ruộng, rồi bên cạnh cũng không biết kiếm tiền bằng cách khác, thời gian trôi qua rất là khó khăn, cũng chỉ vào ngày lễ tết mới dám cắt chút thịt để ăn thôi.
Dương thị cầm một miếng thịt lớn, kêu: “Tam Nương, cầm muối đến đây, ăn không hết chúng ta đem đi ướp muối.”
Dương thị cùng Đỗ Tam Nương ở phòng bếp bận rộn, đầu bên kia Đỗ Hoa Thịnh và Ngụy Đại Trụ ở trên nhà chính nói chuyện phiếm, kể lại tình hình những năm gần đây của mình, Ngụy Đại Trụ cảm thán nói: “Vẫn là lão Đỗ có phúc, có nữ nhi tài giỏi như vậy mà.”
Nữ nhi mình được người khác khen, đương nhiên Đỗ Hoa Thịnh rất là vui: “Tam Nương đúng là thật sự tài giỏi.”
Ngụy Đại Trụ xoa xoa đôi bàn tay, lại hỏi: “Con bé đã hứa hôn với người nào chưa?”
Đỗ Hoa Thịnh nói: “Lúc trước nhạc mẫu của ta giới thiệu một người, bây giờ chỉ chờ lời nhắn của bên kia.”
Ngụy Đại Trụ nghe ông nói lời này, cũng không suy nghĩ gì về chuyện này nữa: “Quay về mà quyết định xong, thì phải báo cho ta biết một tiếng, để ta đến uống chén rượu mừng.”
Đỗ Hoa Thịnh gật đầu: “Nhất định sẽ không để sót đâu.”
Đợi đến giữa trưa, Dương thị dọn một bàn đồ ăn thật lớn, trên bàn chỉ có Đỗ Hoa Thịnh và Ngụy Đại Trụ, Dương thị dẫn mấy đứa nhỏ xuống phòng bếp ăn.
Ăn xong cơm trưa, Ngụy Đại Trụ liền cáo từ về nhà, Đỗ Hoa Thịnh tiễn ông ấy đến cửa thôn mới quay về.
Dương thị thấy ông đã trở về, nói: “Hoa Thịnh, hôm nay Ngụy huynh đệ đã cõng một miếng thịt thật lớn cho chúng ta, nặng đến 20, 30 cân đó.”
“Lão Ngụy nói nếu không có Tam Nương nhà ta, thì hôm qua hắn chưa chắc đã bán được đồ!” Đỗ Hoa Thịnh nói xong trong lòng cũng có mấy phần đắc ý, ông lại nói: “Ngày khác bà trở về nhà mẹ đẻ, hỏi mẹ vợ một chút, hỏi xem cái chuyện kia có được không! Nếu là không thành, chúng ta cũng phải nghĩ cách khác, Tam Nương cũng sắp 14 rồi, không thể trì hoãn tuổi con gái như vậy.”
Dương thị nhíu mày lại: “Vậy được rồi, ngày khác ta về nhà mẹ hỏi một chút.
Chuyện này vẫn luôn đè nặng ở trong lòng ta, tiến thóa lưỡng nan, làm cho ta suốt ngày ăn ngủ không yên!”
Đỗ Hoa Thịnh gật đầu: “Bà dẫn mấy đứa nhỏ về ngoại ở hai ngày.
Hiện tại trong ruộng cũng không còn bận rộn nữa, bà cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái rồi.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị thu dọn đồ đạc, bà cắt một miếng thịt của lão Ngụy đưa đến, rồi ra vườn tìm ít rau, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ về ngoại.
Đỗ Tam Nương nghĩ phụ thân chỉ ở nhà có một mình, buổi tối ở nhà bà ngoài còn phải chen chúc trên một giường với mấy vị biểu tỷ, nàng có chút không muốn đi.
Dương thị nói hết lời, Đỗ Tam Nương mới đi theo Dương thị.
Sử thị nhìn thấy con mình và cháu ngoại đến, đương nhiên là cười đến mức không ngậm lại được.
Chu thị nhìn thấy tiểu cô còn mang thịt đến, trên mặt nở nụ cười và còn nói chuyện rất là thân thiết.
Dương thị để bọn nhỏ chơi ở bên ngoài, còn mình đến nói nhỏ với Sử thị.
Sử thị nói: “Chuyện này đừng nói là con gấp gáp, đến chính ta cũng có chút gấp đây, trước đó ta kêu ca của con đặc biệt vào thành hỏi thăm, nhưng mà người bên kia lại không có tin tức gì.”
Dương thị thở dài: “Nương, có lẽ đối phương không thích Tam Nương vì tuổi còn nhỏ, con thấy chuyện này coi như xong đi.
Quay về con sẽ nhờ người đi xem sao.”
Nói xong Dương thị lại chuyển đề tài: “Nương, hôm nay con đến đây, còn có một chuyện muốn phiền người.
Sang năm Tam Nương cũng đã 14 tuổi rồi, nhìn những đứa cùng tuổi khác, con gấp đến luống cuống.”
Sử thị nói: “Con gấp cái gì, Tam Nương vẫn còn nhỏ mà.”
Dương thị nhíu mày nói: “Cũng đã sắp 14 rồi, lại gầy như một cây trúc, cơ thể không có chút thay đổi nào, người nói xem đến lúc gặp nhà chồng, người ta thấy bộ dạng nàng như vậy, chắc chắn sẽ bắt bẻ.”
Trước kia Dương thị cảm thấy không có gì không ổn, nhưng bây giờ là càng thấy càng lo lắng, nữ nhi lớn từng ngày, vào cái tuổi này, cũng nên lộ ra chút đường cong của phụ nữ, nhưng bộ dáng của Tam Nương vẫn như trước kia.
Sử thị lại hỏi: “Tam Nương có kinh nguyệt chưa?”
Dương thị lắc đầu: “Còn chưa có, cho nên con mới lo lắng.”
“Nương, con nhớ trong thôn chúng ta có một đại phu, y thuật không tệ, nếu không con mang Tam Nương đi khám rồi chữa trị?”
Sử thị trấn an nói: “Cô nương gia cũng chính là mấy năm mới có, nếu đến lúc thì sẽ tự nhiên nảy nở.
Chuyện này chúng ta nói nhỏ với nhau, đến lúc đó ta sẽ đi bốc thuốc cho con bé.”
Nói xong Sử thị lại nói: “Chuyện kia con có nói với Tam Nương không?”
Dương thị lắc đầu: “Con không nói, bên kia không có lời chắc chắn, nên con cũng không tiện nói với Tam Nương.”
Sử thị gật đầu: “Con cũng đừng lo lắng, với bộ dáng kia củaTam Nương, cho dù thất bại cái này, cũng không cần lo không gả được, quay về ta sẽ nhờ người nhìn cho.”
Dương thị ở nhà mẹ đẻ hai ngày, ngày thứ ba ăn sáng xong liền dẫn bọn nhỏ trở về.
Đỗ Tam Nương rất là mệt, ban đêm năm người chen trên một cái giường, nghiến răng, ngáy ngủ, ồn ào đến mức làm nàng hai ngày không ngủ được.
Lúc này trở về nhà, nàng rất buồn ngủ, chào hỏi với Dương thị xong, thì trở về phòng ngủ.
Qua mấy ngày sau, đã đến thời gian họp chợ, Đỗ Tam Nương còn nhớ rõ lần trước đã nói, đến Ngưu gia nói muốn cùng Trâu Đại Nương vào thành bán đồ.
Ngưu Đại Nương là trưởng nữ trong nhà, ban đầu nương của nàng ấy không muốn nàng đi, nhưng nghe Đỗ Tam Nương nói lần trước bán được mười mấy văn tiền, lúc này mới cho đi.
Đến hôm đó, trời chưa sáng Ngưu Đại Nha đã chạy đến tìm Đỗ Tam Nương, bên trong sọt nàng ấy có không ít đồ lâm sản, thậm chí còn đào được một gốc nhân sâm núi.
Hôm nay Đỗ Tam Nương chỉ mang ít đồ, vết thương của hồ ly trắng đã tốt hơn, mấy ngày nay ở trong nhà rất hoạt bát và còn vui vẻ nữa.
Hai người đến trong thành, Ngưu Đại Nha còn có chút khẩn trương, nàng đã lớn như vậy mà số lần vào thành rất là ít, nếu không phải là nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Tam Nương, thì nàng đã mất bình tĩnh từ lâu rồi.
Đỗ Tam Nương nhìn vào cửa thành, cũng không nhìn thấy Lục Trạm! Không biết tên kia có đến không, nàng vẫn còn nhớ cái tiền mai mối của mình, nếu cái cọc hôn nhân này thành công, thì có nghĩa là nàng có tiềm năng làm bà mai, sau này làm bà mai cũng là một lựa chọn tốt.
Đỗ Tam Nương quen việc dễ làm đến Nhan phủ, Ngưu Đại Nha nhìn bức tường cao lớn, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nàng ấy giật giật ống tay áo của Đỗ Tam Nương: “Tam Nương, chẳng lẽ ngươi đi sai đường rồi? Đây đâu phải hướng của chợ phía Tây đâu.”
Đỗ Tam Nương vỗ tay Ngưu Đại Nha, cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, đi theo ta, sẽ không sao đâu.”
Gõ cửa một cái, Hình lão đầu vươn đầu ra, nhìn thấy là nàng đến, ngay lập tức không cần nàng nói, liền quay vào trong bẩm báo.
Con hồ ly này có bộ lông trắng như tuyết, vết thương trên đùi đã khỏi, lại thêm cặp mắt màu lam kia, thực sự làm cho người khác phải ưa thích.
Ngưu Đại Nha lần đầu tiên vào nhà giàu, bị dọa đến mức tay cũng không biết nên để chỗ nào, người ta hỏi nàng ấy, nhưng bây giờ đầu óc của nàng ấy trống rỗng, căn bản không đáp lại được, cũng may có Đỗ Tam Nương ở bên cạnh cười nói, mới coi như có thể qua được.
Hai người đều lấy được tiền, mãi khi ra khỏi cánh cửa Nhan phủ, Ngưu Đại Nha vẫn cho đây là nằm mơ.
Nhưng số tiền trên tay là thật, đây là lần đầu tiên Ngưu Đại Nha thấy số tiền lớn như vậy, hình nước trong đôi mắt nàng ấy muốn chảy ra, nhìn Đỗ Tam Nương nói: “Tam Nương, cám ơn ngươi nha.”
Đỗ Tam Nương nói: “Địa Nha, tiền này là do ngươi kiếm được, chẳng qua ta giúp ngươi đi một đoạn thôi.
Có điều chuyện hôm nay, ngươi phải giữ bí mật, đến nương ngươi cũng không thể nói, nếu nương ngươi có hỏi, thì nói là đến chợ phía Tây bán, hiểu chưa? Nếu không lần sau ta sẽ không dẫn ngươi theo nữa đâu.”
Ngưu Đại Nha vội vàng gật đầu nói: “Được, ngươi nói cái gì chính là cái đó.”
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, lại nói: “Đại Nha, ngươi cũng đã 14 tuổi rồi, trong nhà còn có hai huynh đệ, tiền này người cũng giữ một ít đi, đừng có giao hết.”
Trong nhà Ngưu gia rất là nghèo túng, Ngưu Đại Nha là nữ nhi, lại là trưởng tỷ, nếu không phải bình thường có sức lực lớn, lại làm việc rất giỏi, không biết nương đánh, mắng nàng ấy như thế nào, cho dù mỗi ngày cần cù chăm chỉ làm việc, thì thời gian nàng ấy cũng trôi qua không tốt.
Đại Thẩm ngưu gia để tang chồng nhiều năm, cả người có chút u ám, mỗi lần thấy Ngưu Đại Nha ngứa mắt thì là một trận đánh chửi.
Ngưu Đại Nha cắn môi, nói: “Ta không dám, nếu ta lén giấu tiền, nương ta sẽ đánh chết ta đó.”
Mặc dù dáng dấp nàng ấy cao lớn, nhưng bởi vì làm việc quanh năm, làn da bị phơi đến đen, trên tay có rất nhiều vết chai và những vết thương đã được đóng vảy, Đỗ Tam Nương rất là đồng cảm với nàng ấy, không nhịn được mà nói: “Đại Nha, ngươi lớn hơn ta nửa tuổi, thế nương ngươi đd9a4tim2 người cho ngươi chưa?”
Ngưu Đại Nha cúi đầu không nói lời nào, hốc mắt có chút đỏ, Đỗ Tam Nương thở dài: “Nương ngươi đối ngươi như thế nào, ta cũng không phải không biết.
Vẫn là nên nhắc nhở ngươi một câu, ngươi còn có hai người đệ đệ, mọi chuyện cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình.”
Đỗ Tam Nương nói xong rồi dẫn Ngưu Đại Nha đi dạo trong thành, sau đó đi đường vòng cửa thành, nhưng vẫn không nhìn thấy Lục Trạm, nhịn không được mắng hắn ở trong lòng, chẳng lẽ người này cho nàng leo cây sao?
Đỗ Tam Nương vì chuyện này ở trong lòng, giả vờ nhìn đông nhìn tây, cũng không có mua cái gì, Ngưu Đại Nha không quen thuộc đường trong thành, chỉ đi theo phía sau lưng Đỗ Tam Nương, hai người đi tới lui vài vòng, Ngưu Đại Nha nhịn không được hỏi: “Tam Nương, ngươi đang tìm đồ gì sao?”
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, ừ một tiếng.
Sau một lúc lâu hai người lại đến cửa thành, lúc này cuối cùng Đỗ Tam Nương cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lục Trạm cũng nhìn thấy nàng, Đỗ Tam Nương nháy mắt với hắn, nàng mím môi nhỉn Ngưu Đại Nha rồi nói: “Đại Nha, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một lúc rồi về.”
Ngưu Đại Nha không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Tam Nương, ngươi bận thì cứ đi đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Đỗ Tam Nương ừm một tiếng, đi về phía Lục Trạm, nàng nhìn Lục Trạm ở đối diện, nháy mắt ra hiệu với hắn một cái, trong nháy máy đi vào thành.
Lục Trạm nhíu mày, hắn thoáng nhìn qua cô nương ở cửa thành, làn da còn đen hơn của hắn.
Đỗ Tam Nương đi về phía ngõ cụt, Lục Trạm cũng đi theo vào.
Đi vào bên trong, xung quanh đều là những viện có bức tường cao vậy, thấy không có ai khác, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Lục Trạm, huynh cũng đã nhìn thấy người rồi, cảm thấy thế nào?”
“Bình thường.” Lục Trạm nhíu mày, nhìn chằm chằm Đỗ Tam Nương tồi trả lời.
Đỗ Tam Nương a một tiếng: “Cái gì? Dáng dấp nàng ấy rất cường tráng, lại có thể làm..”
Lục Trạm gãi gãi đầu, nhìn đôi mắt lấp lánh của Đỗ Tam Nương: “Nàng ấy không có bộ dạng đẹp mắt như ngươi.”
Đỗ Tam Nương còn chưa nói xong cứ như vậy mà bị người ta bóp nát, hai mắt của nàng trừng lớn: “Huynh đang nói cái gì vậy, rõ ràng là chính huynh nói, chỉ cần là nữ nhân là được rồi, hiện tại sao huynh lại đưa ra yêu câu chứ?”
Nói xong Đỗ Tam Nương khinh thường nhìn hắn một cái: “Không nghĩ đến huynh là người nói chẳng giữ lời, lại còn là một người nông cạn như thế!”
Lục Trạm: “Đó là Nhị Thẩm của ta nói.”
Đỗ Tam Nương liếc mắt, vung tay áo: “Được rồi được rồi, coi như ta làm chuyện không ra gì, huynh không thích thì cứ không thích đi, tạm biệt!”
Nói xong nàng bước chân bỏ đi, Lục Trạm nhìn bộ dạng tức giận của nàng, không hiểu đã chọc giận nàng chỗ nào.
Hắn đi theo sau lưng nàng ra ngoài, hai người một trước một sau, cách xa nhau chỉ có 3 thước.
“Đại tẩu Lục gia, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đây không phải là Trạm ca nhi nhà ngươi sao..”
Hôm nay họp chợ, đương nhiên Bạch thị cũng đến.
Bên người bà là con dâu trẻ Lư thị của lão Trương gia nhà hàng xóm, lúc này nghe vậy, bà vội vàng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Lục Trạm.
Lục Trạm đi theo sau lưng một cô nương, nhìn bộ dạng hai người nhìn như mới cãi nhau.
Trong mắt Lư thị quay vòng tròn, trêu chọc nói: “Đại tẩu Lục gia, lúc trước nghe nói trong nhà Lục Trạm có một cô nương, vậy mà ngươi còn sắp xếp tìm thê tử cho hắn, ta thấy ngươi vẫn nên đi hỏi Lục Trạm nhà ngươi một chút, nếu cô nương này là một người không tệ, thì cưới vào cửa.
Hai người trẻ tuổi này, nếu mà làm sai chuyện gì, đến lúc đó..”
Bạch thị nghiêm mặt nói: “Lư tẩu tử, cơm thì có thể ăn bậy, chứ nói là không được nói bậy đâu! Trạm ca nhà ta mới không phải là loại người đó! Đương nhiên ta sẽ tìm Trạm ca để hỏi rõ chuyện này, ta còn có chuyện, đi trước đây.”
Nói xong bà xoay người đuổi theo Lục Trạm, nhưng trong lòng lại là loạn tung tùng phèo, lần trước còn có thể nói với mình là bọn họ lầm rồi, nhưng hôm nay là bà ấy tận mắt nhìn thấy, cháu trai nhà mình đi theo sau lưng một cô nương, nhìn vẻ mặt ảo não của hắn, không giống như hai người mới quen!
Bên kia Đỗ Tam Nương bước nhanh đi lên phía trước, đi một lúc thì phát hiện Lục Trạm vẫn đi theo mình, nàng tức giận quay đầu nhìn hắn, nói: “Sao huynh lại đi theo ta!”
Lục Trạm thấp giọng nói: “Ta..
Thật xin lỗi!”
Đỗ Tam Nương xụ mặt xuống, nói: “Đừng có đi theo ta, tất cả đều là do ta, huynh không thích người ta thì coi như xong đi.
Chuyện này cứ cho qua như vậy, coi như ta chưa từng làm, hiện tại ta muốn về nhà, hẹn gặp lại!”
Vừa nói xong, Đỗ Tam Nương nhấc chân chạy về phía trước.
Lục Trạm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng, hơi nhíu màu lại.
Bạch thị vẫn luôn lén đi theo hắn, muốn nhìn hai người làm cái gì.
Chỉ là bà ấy không sợ đến gần, sợ Trạm ca phát hiện, bà ấy không nghe rõ cô nương kia nói cái gì, chỉ là nhìn giống như đang aci4 nhau.
Chờ cô nương kia đi, Lục Trạm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Bà ấy thở dài bước tới, nói: “Trạm ca, sao ngươi không ở bên cửa hàng, lại chạy đến đây làm gì?”
Lục Trạm không còn cha mẹ nữa, đối với đứa cháu này, Bạch thị vẫn luôn yêu thương như con ruột, vì hôn sự của cháu trai, bà ấy đã tốn hết tâm tư, nhưng ai ngờ tên nhóc này lại ở sau lưng bọn họ lén lút qua lại với một cô nương!
Lục Trạm nhìn thấy Bạch thị, trong lòng có chút chột dạ, không bừa rồi bà ấy có nhìn thấy không.
Cho dù trong lòng rất lo lắng, trên mặt Lục Trạm vẫn không lộ ra ngoài, hắn nói: “Con vào thành xem, hôm nay họp chợ, ta đến xem có đồ gì để mua không!”
Vậy mà hắn lại nói dối với bà ấy! Bạch thị nhìn hắn một cái, vẻ mặt thâm trầm nói: “Vậy mà ngươi còn nói dối ta, đi, cùng ta trở về, ta để Nhị thúc ngươi dạy dỗ lại cho ngươi thật tốt.”
Lục Trạm bị Bạch thị dẫn một đường về, lúc này Bạch thị sợ nhất là cháu trai mình bị lừa, một mặt lại cảm thấy có lỗi với hắn, nếu như lúc trước làm mai tốt, cũng sẽ không thành như bây giờ.
Lục Chí Phúc chặt vài cọng cây trúc về nhà, chuẩn bị đan ít đồ, ai ngờ đúng lúc nhìn thấy thê tử của mình tức giận dẫn Lục Trạm về theo, ông ấy nhìn hai người nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch thị nói: “Ông à, ông có biết hôm nay ta đã nhìn thấy cái gì không!”
Lục Nhị thúc nhìn cháu trai mình, lại nhìn thê tử của mình đang tức giận, hỏi: “Sao ngươi chọc giận Thẩm Nhi của ngươi vậy?”
Lục Trạm lắc đầu, nói: “Con cũng không biết!”
Hắn thật sự không hiểu chuyện gì, chỉ là hắn trước sau như một kính trọng vị Nhị Thẩm này, trên đường Nhị Thẩm không nói chuyện với hắn.
Lục Chí Phúc mím môi một cái, không làm việc nữa, dẫn cháu trai vào nhà chính.
Bạch thị ngồi trên ghế, nhìn phu quân nói: “Ông à, hôm nay ta đi chợ, nhìn thấy Trạm ca và một cô nương thân thiết với nhau.
Thường ngày mọi người nói Trạm ca có qua lại với một cô nương, ta còn vẫn luôn không tin.
Lần trước Trạm ca mượn xe la, có người chạy đến nói với ta là trong nhà Trạm ca có một vị cô nương, ta chạy tới nhìn, không thấy người.
Chỉ nhìn thấy trong phòng bếp đã nấu cơm xong.
Chuyện này ta đè xuống không nói, sau đó cũng không thấy trong nhà Trạm ca có người khác, thế là ta không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng lúc nãy ta đã tận mắt nhìn thấy, không thể không tin!”
Lục Nhị thúc nhìn cháu trai của mình: “Lời của Nhị thẩm ngươi là thật sao?”
Lục Trạm nhíu lông mày: “Nhị thẩm, không phải như người nghĩ đây!”
Thấy hắn phản bác, Bạch thị có chút tức giận: “Không phải ta nghĩ như vậy, con mắt ta còn không có mù đâu! Trạm ca, nếu ngươi thích người ta, mặc kệ nàng là nhà nào, Nhị thẩm sẽ đi nói giùm ngươi, ngươi nói xem, ngươi là nam tử chưa lập gia đình, nàng lại là một cô nương chưa thành thân, bị người khác nhìn thấy, đối với thanh danh của các ngươi đều không tốt!”
Lục Trạm bực bội nắm tóc: “Nhị thẩm, con và cô nương kia không có như người nghĩ đâu.
Thật ra chuyện là như vậy, lúc trước nữ nhân kia không phải đã bỏ chạy sao, thế là con đến nhà nàng ta tìm..
Sau khi xuống núi ta thấy một đám tiểu tử bắt nạt một cô nương, thế là tiện tay cứu nàng ấy..
Lần đó bị nàng nhận ra, trùng hợp bà lại không ở đây, con liền kêu nàng đến nhà nấu cơm, thật sự là không có xảy ra chuyện gì khác!”
Lục Trạm cũng là bất đắc dĩ, nếu bọn họ không tin, thì thật sự hắn không biết nên nói như thế nào.
“Thật sự là như thế sao?” Bạch thị hỏi.
Lục Trạm rất là bất đắc dĩ: “Nhị thẩm, con chắc chắn sẽ không lừa người.
Con là hạng người gì, người và Nhị thúc nhìn ta lớn lên, chẳng lẽ không tin sao?”
Đối nhân phẩm của cháu trai đương nhiên Bạch thị tin tưởng, ngay lập tức cũng tin tưởng lời giải thích của hắn.
Bạch thị lại nói: “Vậy sao hôm nay các người lại ở cùng nhau? Ta thấy cô nương kia giống như không có vui?”
Lục Trạm khó chịu nhìn thím một chút, trái lại chuyện này làm cho hắn có hơi xấu hổ mở miệng nói.
Lục Chí Phúc nói: “Bà cũng thật là, đứa trẻ cũng đã nói rõ rồi, còn ép hỏi hắn chuyện này để làm gì.”
Bạch thị trừng phu quân mình, lại nhìn Lục Trạm nói: “Trạm ca, lúc trước ta nhờ người đi xem một nhà giùm ngươi, chỉ là cô nương kia tuổi còn nhỏ, mới mười ba tuổi, ta vẫn luôn chưa quyết định có muốn cửa hôn sự này không.
Hôm nay thím hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Lúc này trong lòng Lục Trạm có chút bực bội: “Nhị thẩm, Nhị thúc, các người quyết định là được rồi, con về tiệm trước đây.”
Nói xong Lục Trạm bước chân ra khỏi phòng.
Bạch thị sợ hắn đổi ý, vội nói: “Nếu ngươi đã không phản đối, cứ quyết định như vậy đi.
Bây giờ Thẩm sẽ báo tin cho bên kia biết.”
Lục Trạm đi ra từ trong nhà Nhị thúc, tâm trạng không hề dễ chịu, hắn đá mấy cục đá ở trên đường, lông mày liền không hề giãn ra chút nào.
Hôm nay cũng không biết vì cái gì, vậy mà hắn lại từ chối thẳng, còn chọc tức nàng!
“Trạm ca, sao huynh lại ở đây?” Hướng Tam đi tới, không nhìn thấy Lục Trạm ở trong cửa tiệm, có chút ngạc nhiên.
Lục Trạm nhìn hắn ta một cái, không thèm để ý đến hắn ta.
Hướng Tam nhìn thấy vẻ mặt của hắn không đúng lắm, vây quanh hắn vài vòng: “Trạm ca, huynh có chuyện buồn phiền gì sao?”
Lục Trạm nghiêm mặt nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Hướng Tam cùng Lục Trạm lớn lên cùng nhau, có điều hai người kém nhau hai tuổi, Hướng Tam dựa vào bờ vai hắn nói: “Trạm ca, ta thấy tâm trạng của huynh không được tốt lắm, đi, ta mời huynh đi uống rượu, uống rượu vào thì sẽ không sao nữa.”
Lục Trạm nhìn hắn ta: “Tên nhóc ngươi lấy tiền đâu ra?”
Hướng Tam vỗ ngực nói: “Là do chính ta đi làm công kiếm được, đi thôi đi thôi, tiền uống rượu, ta vẫn có thể trả được.”
Đúng là tâm trạng Lục Trạm không được tốt lắm, nhưng chính hắn cũng không biết sao trong lòng lại buồn bực như vậy, hắn nói: “Để ta mời ngươi đi, ngươi giữ tiền lại của mình đi.”
Hướng Tam vui vẻ một trận, nói: “Trạm ca, huynh chính là huynh đệ ruột của ta.
Đi uống một chút, có phiền não gì, đều cho ta biết, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp huynh.”
Bình thường lục Trạm cũng không thích uống rượu, thỉnh thoảng đến nhà Nhị thúc uống một chút.
Chỉ là hôm nay tâm trạng hắn thật sự không tốt, liền mua một cân rượu, đến một chỗ vắng vẻ do Hướng Tam tìm uống rượu giải sầu.
Hướng Tam nhìn Lục Trạm uống ừng ực ùng ực hai chén lớn, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, hắn ta nói: “Mặc kệ là chuyện gì, sẽ luôn trôi qua được.”
Lục Trạm quát lớn uống một ngụm rượu, sau đó đưa bầu rượu cho Hướng Tam: “Ngươi uống đi!”
Hướng Tam ngửa đầu rót hai ngụm, vỗ vỗ miệng, nói: “Trạm ca, nếu có ai chọc giận huynh, huynh cứ nói với ta, trái lại ông đây xem ai lại muốn chọc giận huynh chứ!”
Lục Trạm từ nhỏ đã là vương của mấy đứa trẻ, cho dù bây giờ trưởng thành, từ nhỏ mấy đám tiểu tử cùng nhau lớn lên đều nghe lời hắn.
Lục Trạm gõ đầu hắn ta: “Trong thành này ai dám chọc ta chứ?”
Hướng Tam ôm đầu, nghĩ lại thì cũng đúng, lại nói: “Vậy chuyện gì đã chọc giận huynh.”
Lục Trạm mím môi một cái, nhìn hắn ta nói: “Nương ngươi đã hứa hôn cho ngươi chưa?”
Hướng Tam gật đầu, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Nương ta đã nói, sang năm sẽ cưới vào cửa.”
Lục Trạm nhìn Hướng Tam, hắn lại hỏi: “Vậy ngươi đã gặp qua cô nương kia chưa?”
Hướng Tam lắc đầu: “Chưa gặp qua, có điều nương ta nói, cô nương kia rất tài giỏi, rất xứng với ta.”
Lục Trạm mím môi một cái, nói: “Vậy ta hỏi ngươi, nếu có người làm mai cho ngươi vơi một cô nương có làn da đen, dáng dấp lại không đẹp, ngươi có bằng lòng không?”
Bỗng nhiên Hướng Tam nói: “Không có khả năng, nương ta kể, cô nương kia có làn da trắng, mới không phải là cô nương đen thui đâu.”
Lục Trạm thầm nghĩ, Hướng Tam nói mình không thích cô nương có làn da đen, vậy lúc nãy hắn nói không thích cô nương kia cũng là chuyện bình thường! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại cảm thấy rất là tức giận, vậy hắn đang buồn bực vì cái gì chứ?
Hướng Tam cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Trạm ca, chẳng lẽ Nhị thẩm lại giới thiệu huynh một cô nương đen xấu thôi? Còn xấu hơn lần trước sao?”
Nhìn vẻ mặt vừa rồi của hắn, Hường Tam cảm thấy nhất định là Nhị thẩm Lục gia giới thiệu cô nương xấu hơn lần trước, mới chọc cho Trạm Ca có tâm trạng không tốt.
Hướng Tam đồng cảm nhìn hắn, nói: “Trạm ca, ta nói này, Nhị thẩm của huynh đúng thật là.
Bây giờ chỉ có hai huynh đệ chúng ta, ta cũng nói thật cho huynh biết, nàng dâu trước đây của huynh xấu như vậy, căn bản là không xứng với huynh đâu.”
“Ta nói cho huynh nghe, tìm một thê tử cũng phải tìm một người thuận mắt.
Ta muốn nói, cái vị cô nương trước kia, cái người bị huynh hù dọa đó, mặc dù gầy, nhưng bộ dáng kai bình thường cũng không kém.
Nếu thực sự không được, huynh đem cô nương kia lấy về không được sao!” Nói xong Hướng Tam càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ, vỗ bả vai Lục Trạm, nháy mắt ra hiệu nói: “Lời của ta là sự thật.”
Bỗng nhiên Lục Trạm đứng lên, bước chân đi về phía trước.
Hướng Tam ở phía sau kêu lên: “Trạm ca, huynh đi đâu vậy?”
“Ngươi ăn đi, ta còn có chuyện!” Nói xong Lục Trạm đi ra ngoài.
Hắn đi vài vòng ở trong thành, cũng không tìm thấy cô nương kia, nghĩ chắc có lẽ đã đi rồi.
Hắn thở dài, sau đó đi về cửa tiệm, hắn ngồi trong cửa tiệm đến trưa, lắc đầu, lầu bầm nói: “Lần sau gặp lại rồi nói!”
Bên kia Đỗ Tam Nương trở về nhà, trong lòng còn có chút tức giận.
Cái tên nhóc học Lục kia, lại dám đùa giỡn nàng, đáng đời hắn lớn tuổi như vậy mà còn chưa có thê tử!
Cũng may lúc trước mình không có để lộ tin tức gì với Đại Nha, nếu không bây giờ sẽ rất là xấu hổ.
Lại qua mấy ngày, Sử thị tới, Dương thị nhìn thấy nương đến, liền hiểu ra là có chuyện, để Tam Nương vào bếp dọn cơm, còn mình thì kéo lão nương vào trong phòng.
“Nương, có tin tức rồi sao?” Dương thị không kịp chờ Sử thị nói đã hỏi.
Sử thị nhẹ gật đầu, cười nói: “Ừm, bên kia đồng ý rồi.
Tối nay con nói với Tam Nương một chút, để con bé chuẩn bị, ngày khác chúng ta sẽ vào thành.”
Dương thị vỗ ngực, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống: “Được rồi, con sẽ nói với con bé.”
Ăn xong cơm tối, Dương thị nói: “Tam Nương, chờ một lúc vào phòng ta nói chuyện một tiếng.”
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, rửa sạch bát đũa, lại quét nhà, tồi nàng mới vào trong phòng Dương thị.
Dương thị nhìn xem nữ nhi, mở miệng nói: “Tam Nương, nương có chuyện muốn nói với con.”
Đỗ Tam Nương cười nói: “Nương, có cái gì thì người cứ nói, ta nghe đây.”
Dương thị giúp nữ nhi vén tóc ra sau tai, nói: “Lúc trước bà ngoại con đến, là đến làm mai cho con.
Chỉ là chuyện này bên nhà trai vẫn luôn chưa có tin tức gì, nên ta chưa nói cho con biết, lần này bà ngoại con đến, nói là đã có tin tức bên nhà trai, họ bằng lòng cửa hôn sự này.”
Cả người Đỗ Tam Nương choáng váng, mắt trợn tròn nhìn nương của mình, nàng sẽ không bao giờ nghĩ đến, bà ngoại đến là vì chuyện chung thân của nàng!
Dương thị lại nói: “Cái chàng thanh niên kia ta và bà ngoại con cũng đã nhìn qua, vóc người không kém.
Trong nhà có phòng ở, còn có một tay nghề.
Phụ mẫu không còn, chỉ có mình hắn là con trai độc nhất.”
Thấy nữ nhi còn chưa hồi phục tinh thần lại, Dương thị lại nói: “Nếu sau này con gả đi, thì con sẽ làm chủ cả nhà.”
Đỗ Tam Nương yên lặng nghe, qua một lúc lâu, nàng mới nói: “Nương, các người quyết định là được rồi.”
Dương thị nhìn nữ nhi, lại nói: “Mặc dù chúng ta cảm thấy không tệ, nhưng mà chính con đồng ý mới được.
Chàng trai kia là thợ rèn, còn có một tiệm rèn, lần trước ta và bà ngoại con đến đó làm cái kéo, ngày khác con đến đó lấy kéo, nếu là nhìn trúng, con cầm kéo về, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”.