TIẾNG KHÓC ÂM HỒN - Chương 49: Trực giác của công an
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TIẾNG KHÓC ÂM HỒN
- Chương 49: Trực giác của công an
– – Khoan đã, cô khẳng định chứ….?
Cô Quỳnh gật đầu:
– – Ban đầu tôi đã có cảm giác màu áo đó rất quen thuộc, nhưng trong lúc hoảng loạn tạm thời chưa kịp nhớ ra. Chỉ đến khi đội bảo vệ tới, nhìn quần áo họ đang mặc trên người thì tôi dám chắc hung thủ cũng mặc bộ đồ y như vậy. Ngày nào tôi cũng gặp bảo vệ nên tôi khẳng định, quần áo tên hung thủ ấy mặc chính là quần áo của đội bảo vệ.
Lúc này thượng tá Khanh mới hỏi chú Hải:
– – Anh Hải đây là tổ trưởng tổ bảo vệ số 1 phải không…?
Chú Hải đáp:
– – Dạ đúng, thưa cán bộ.
Ông Khanh tiếp:
– – Ở khu phố này có bao nhiêu tổ bảo vệ…?
Chú Hải trả lời:
– – Có tất cả 3 tổ, mỗi tổ 6 người. Trong đó có 1 tổ chuyên về kỹ thuật, điện nước. Còn lại 2 tổ phân bố 2 tại 2 bốt gác. Chia làm 3 ca, sáng, chiều, đêm, mỗi ca 2 người. Bên cạnh đó còn có 3 tổ trưởng phụ trách công việc của từng tổ. Tính tổng cộng có 21 người.
Thượng tá Khanh tặc lưỡi:
– – Chậc chậc, tôi cũng có nghe qua về khu phố này, nhưng bảo an cho 1 khu phố mà cần đến những 21 người làm nhiệm vụ bảo vệ, không tồi…..Chẳng trách những năm qua, an ninh ở đây đều được xếp vào loại tốt nhất. Nhận công tác ở địa bàn này cũng đã 3 năm nay, nhưng chưa khi nào tôi thấy đơn thư, hay người dân than phiền về mất trật tự an ninh khu phố. Những tưởng ý thức của người giàu sống trong khu này cao hơn mặt bằng chung, nhưng xem ra, một phần không nhỏ là nhờ vào lực lượng bảo vệ đông đúc như thế này. Anh Hải, sáng nay có bao nhiêu người đi làm…?
Chú Hải ngập ngừng đáp:
– – Nếu như bình thường thì mỗi tổ 2 người, cộng thêm tổ trưởng thì tổng cộng có 9 người…..Nhưng…nhưng mà…..?
Thượng tá Khanh hỏi:
– – Nhưng sao…? Có vấn đề gì khó nói sao…?
Chú Hải tiếp:
– – Bởi vụ việc xảy ra vào lúc giao ca……Thế cho nên tôi cũng không dám chắc lúc đó có bao nhiêu người thuộc tổ bảo vệ có mặt ở đây. Liệu…liệu có cần tôi báo với các tổ bảo vệ thắt chặt an ninh khu vực ngay bây giờ không thưa cán bộ….?
Ông Khanh lắc đầu:
– – Không cần đâu, trước mắt phiền anh cho gọi tất cả những bảo vệ đang có mặt trong khu phố tập trung tới đây là được. Đích thân tôi sẽ nói chuyện riêng với tất cả bọn họ.
Chú Hải hỏi:
– – Cán bộ thực sự nghi ngờ người làm việc này là người trong tổ bảo vệ sao…?
Ông Khanh khẽ cười:
– – Đối với tôi, mọi đối tượng thuộc diện tình nghi đều có khả năng cao là hung thủ. Nhưng xem ra, những người đang trực trong ca sáng nay có lẽ không phải là thủ phạm. Bởi nếu như 7h mới giao ca, việc hung thủ bỏ vị trí trực tới dây gây án sẽ vướng phải một vài rắc rối, thời gian không đủ để hắn hành hung chủ nhà xong quay lại bốt, tiếp đó nếu có người vắng mặt, người kia chắc chắn sẽ biết. Tuy nhiên, cứ gặp mặt tất cả bọn họ cái đã.
Chú Hải ấp úng hỏi tiếp:
– – Nếu…nếu vẫn chưa tìm được hung thủ thì sao…?
Ông Khanh im lặng độ 2 giây, nhưng ngay lập tức ông ta nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý, ánh mắt ông ta nhìn chú Hải như đang thăm dò, ông ta đáp:
– – Thì đến lúc đó, lại tiếp tục phiền anh Hải cho gọi tất cả những bảo vệ trực ca đêm ngày hôm qua tới đây gặp tôi. Còn cô Quỳnh, khi đội bảo vệ tới, cô sẽ là người cùng tôi gặp mặt họ. Được chứ…?
Cô Quỳnh gật đầu:
– – Tất…nhiên là được rồi.
Một viên công an thuộc cấp của ông Khanh đi vào, người này nhìn ông Khanh ra hiệu có chuyện muốn nói. Ông Khanh hiểu ý liền đứng dậy đi ra cửa hậu dẫn tới vườn sau.
Ông Khanh hỏi:
– – Có chuyện gì sao….?
Viên công an khẽ nói thầm vào tai ông Khanh điều gì đó.
Ông Khanh nheo mày, sau khi nghe xong, ông Khanh nói:
– – Thật vậy sao….? Được rồi, để tôi trực tiếp đi xem. Cậu ở đây làm việc với hai người này. Sau khi đội bảo vệ trực ca sáng nay tới, gọi tôi xuống. Nói anh em tiếp tục bám sát hiện trường, phát hiện được gì nghi vấn, lập tức báo cáo cho tôi ngay. Rõ chưa…?
Viên công an đứng nghiêm hô lớn:
– – Rõ, thưa thủ trưởng.
Quay lại chỗ chú Hải và cô Quỳnh đang ngồi, thượng tá Khanh khẽ nói:
– – Hai người ngồi đây, tôi có việc phải đi một chút. Tôi sẽ quay lại ngay.
Cô Quỳnh tỏ vẻ lo lắng hỏi:
– – Cán..bộ….Cán bộ…đi đâu vậy…?
Biết sau khi xác nhận hung thủ mặc quần áo của đội bảo vệ, cô Quỳnh có phần e dè khi ngồi cạnh với chú Hải. Để trấn an cô Quỳnh, thượng tá Khanh đáp:
– – Tôi chỉ lên bên trên tầng 2 ngôi nhà này thôi. Đừng lo, ở đây luôn có cấp dưới của tôi phụ trách.
Nói xong, thượng tá Khanh tức tốc rời đi. Lên đến tầng 2, lúc này cũng đang có 1 chiến sĩ công an đứng cảnh giới. Thấy ông Khanh, người này nói:
– – Thủ trưởng đây rồi, sau khi nhận nhiệm vụ rà soát toàn bộ ngôi nhà. Chúng tôi đã phát hiện ra một vài điểm nghi vấn…….Nhưng trước tiên, thủ trưởng phải xem cái này trước đã.
Dứt lời, chiến sĩ công an đi trước, ông Khanh đi theo sau. Tới phòng ngủ của Phú thì viên công an dừng lại. Đưa tay mở cánh cửa phòng, viên công an khẽ nuốt nước bọt nói với ông Khanh:
– – Thủ trưởng, thủ trưởng nhìn mà xem……..Trong này…..trong này có….vấn đề.
Thượng tá Khanh đẩy hẳn cánh cửa rồi bước vào trong. Chỉ sau vài bước chân đầu tiên, ông đã phải dừng lại bởi trước mắt ông là một cảnh tượng kinh hoàng, cùng với đó là một mùi thối, xen lẫn mùi tanh nồng của máu động vật.
Dưới sàn nhà, trên bốn bức tường phòng ngủ, trên cả những đồ đạc như tủ giường, bàn ghế…..Khắp nơi đều có máu, những vệt máu kéo dài bám dính lấy mọi thứ khiến cho căn phòng giống như một đống hổ lốn, một bức tranh kinh dị.
Nhưng đó vẫn chưa phải là thứ khiến cho ông Khanh phải nhăn mặt, cuộc đời ông đã chứng kiến nhiều vụ án, trong đó tất nhiên có những vụ án gϊếŧ người. Vậy nên, cảnh tượng này đối với ông Khanh mà nói chỉ mang tính chất kỳ dị mà thôi.
Đi vào giữa căn phòng, ông Khanh bịt mũi bởi mùi thối lúc này đã nặng hơn rất nhiều. Dưới chân, ngay mũi giày của ông Khanh có thứ gì đó bầy nhầy nằm trong vũng máu, thứ này có lông…….Do máu dính bê bết lên cơ thể nó nên phải nhìn kỹ ông Khanh mới nhận ra, đó là một con chó.
Ông Khanh dùng mũi giày hất hất nhẹ vào xác con chó rồi quay lại nói với viên công an cấp dưới:
– – Thứ quỷ quái gì đây…..? Sao con chó này lại bốc lên mùi thối khủng khiếp như vậy…..? Chậc, tự nhiên tôi có một cảm giác hơi kỳ lạ….
Viên công an hỏi:
– – Ý của thủ trưởng là sao ạ…?
Thượng tá Khanh vén tay áo lên, ông đáp:
– – Tôi đang nổi da gà…………