TÍCH TÍCH - Chương 28
Giữa bạn bè với nhau, sẽ bởi vì người kia có người theo đuổi mà có chút phiền muộn không?
Có lẽ so với “có chút” kia nghiêm trọng thêm một chút.
Gần đây Chu Phàm vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này, tạm thời vẫn chưa có được câu trả lời.
Việc này đã khiến cho hắn một ngày thất thần ba lần, mãi cho đến khi bác sĩ kêu tên hắn, hắn mới phản ứng lại gật đầu, cầm phần thuốc bác sĩ đưa cho bước ra khỏi phòng khám.
Sảnh bệnh viện người đến người đi, đại đa số hoặc là lo lắng hoặc là buồn tẻ ngồi chờ đợi, Chu Phàm bước qua dòng người đi về hướng cửa lớn, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy một âm thanh gọi tên hắn, Chu Phàm lập tức dừng lại quay đầu quét mắt tìm kiếm, không bất ngờ mà đối diện với đôi mắt của Tống Dao.
Tống Dao đứng dậy khỏi vị trí y vốn đang ngồi, bước đến bên cạnh hắn, y vốn chỉ là vô tình nhìn thấy bóng lưng này khá giống Chu Phàm, vì vậy mà mở miệng gọi thử một tiếng, không nghĩ đến thật sự là hắn.
Tống Dao bước đến gần, Chu Phàm hơi nhăn mày lại nhìn y, “Sao lại đến bệnh viện thế? Là do lần trước vẫn chưa hết bệnh sao?”
“Đã hết rồi, tôi không sao cả, chỉ là đến lấy thuốc giùm ba thôi. Ngược lại là anh đó, có chỗ nào không khỏe sao?” Tống Dao chú ý đến hộp thuốc trên tay Chu Phàm, căng thẳng hỏi.
Chu Phàm: “Bệnh cũ do ảnh hưởng của công việc thôi ấy mà, khiêng quan tài nhiều năm như vậy vùng vai có chút vấn đề, phải đến lấy thuốc theo lịch.”
Tống Dao vẫn lo lắng như cũ, “Nghiêm trọng không?”
Chu Phàm: “Không nghiêm trọng, đã quen rồi.”
Tống Dao không ý thức được mà vươn tay ra nhẹ nhàng xoa nắn bả vai cho Chu Phàm, cảm nhận được phần cơ bắp cứng ngắc dưới bàn tay, “Tôi biết một thầy massage xoa bóp tay nghề rất tốt, lần sau đi khám với anh ha?”
Chu Phàm nhìn chằm chằm y, đang muốn trả lời lại một lần nữa bị người nào đó gọi tên.
Một người phụ nữ lớn tuổi mặc váy hoa trắng tuyết, chân đạp trên đôi giày cao gót đi về phía họ, liên tục gọi tên Chu Phàm mấy lần, như sợ hắn không nghe thấy vậy, người đến là mẹ của Phương Lăng Nhã, mẹ vợ cũ của Chu Phàm.
Chu Phàm gật đầu với bà, “Dì Phương.”
Tống Dao đứng ở một bên, không lên tiếng.
Mẹ Phương treo nụ cười trên môi cùng Chu Phàm hàn huyên, “Lúc nãy đứng từ xa thấy con cũng không dám kêu, người già rồi thị lực cũng ngày càng không tốt, gọi sai người là bị người ta cười cho.”
Chu Phàm không đáp lời, khách sáo nói: “Dì tìm con có việc gì sao ạ?”
Mẹ Phương: “Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là lâu rồi không thấy con đến nhà ăn cơm rồi, dì cũng biết là con với Lăng Nhã đã chia tay rồi, nhưng dù sao thì tụi con vẫn là ba mẹ của Hinh Hinh mà, dì vẫn còn là bà ngoại của Hinh Hinh nha, có rảnh thì đến thăm nhà một chút đi, chú con cũng luôn nhắc đến con đấy.”
Chu Phàm: “Gần đây công việc có chút bận, hơn nữa cô Phương bây giờ đã không còn là độc thân nữa, thường xuyên lên nhà thăm hỏi cũng không thích hợp lắm.”
Mẹ Phương nặng nề thở dài một hơi, nói: “Việc này quả thật là Lăng Nhã nó làm sai, con trách nó thì cũng đúng thôi, dì và chú con không biết dạy con gái, nhưng đứa nhỏ là vô tội mà con. Dì nhìn thấy quan hệ mẹ con của Lăng Nhã và Hinh Hinh đã không còn thân thiết như trước nữa, Hinh Hinh trước đây thích nhất là dính với mẹ nó mà, bây giờ đến nhà cũng không muốn ở lâu nữa, dì và chú con cũng buồn lắm chứ.”
Chu Phàm không lời để nói.
Tống Dao càng nghe càng nhăn mày, ý tứ của mẹ Phương cũng chẳng khác mấy so với lời lần trước Phương Lăng Nhã nói, mềm cứng đều dùng, bất quá cũng chỉ là chỉ trích Chu Phàm ly gián tình cảm của hai mẹ con họ.
Mẹ Phương lại nói: “Chu Phàm, dì biết con vốn là một người đại lượng, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh này, công việc của con bận như vậy, không có thời gian dạy dỗ con cái cũng là bình thường thôi, nhưng có nhiều thứ không thể để một đứa nhỏ không biết chuyện gì như Hinh Hinh hiểu sai được chứ, con có thời gian thì nói chuyện lại với con bé đi, còn nếu như con không rảnh thì dì và chú con cũng có thể giữ con bé giúp con nha.”
Chu Phàm vẫn một mực trầm mặc đối diện với mẹ Phương.
Thậm chí vào lúc cuộc sống của hắn và Phương Lăng Nhã khó khăn nhất, ba mẹ vợ của hắn cũng chưa từng nhắc đến một lời muốn giúp đỡ trông con, ba vợ nói mình tay chân thô kệch, không quen trông trẻ con, mẹ vợ lại lấy bệnh của mình ra để thoái thác, giúp nhà bọn họ nhiều nhất chỉ có mẹ ruột của Chu Phàm, bất luận là chăm sóc trong cuộc sống, hay là bù đắp vào kinh tế.
“Dì, cháu nghĩ dì có chút hiểu lầm rồi ạ.” Tống Dao lễ phép cười, đột nhiên bước lên phía trước chen lời, “Cháu là giáo viên chủ nhiệm của Ninh Hinh ạ, cháu gọi là Tống Dao.”
“Với tư cách một giáo viên, con có thể khách quan, chịu trách nhiệm mà nói rằng, Chu Phàm đã dạy Ninh Hinh hết mọi thứ anh ấy có thể rồi, không nói mọi mặt đều chu toàn đi, ít nhất công việc của anh ấy có bận cách mấy đều sẽ luôn ưu tiên quan tâm và chăm sóc cho Ninh Hinh, hơn nữa trong đoạn thời gian này, cháu rõ ràng cảm nhận được sự trưởng thành của Ninh Hinh, trên thành tích học tập thì các giáo viên khác đều công nhận em ấy đã tiến bộ rất nhiều.” Tống Dao nói, “Còn về vấn đề tình cảm gia đình mà dì nhắc đến, thực ra cháu và chị Phương cũng đã liên hệ riêng để bàn qua.”
“Chị ấy đã hỏi cháu vấn đề giáo dục Ninh Hinh của Chu Phàm, câu trả lời của cháu là, không thể vì đứa trẻ nhỏ tuổi mà làm lơ thị phi quan của các em ấy, thậm chí là việc trong thế giới của người lớn, bọn nhỏ cũng đã có bước đầu năng luận phán đoán đúng sai rồi, cho nên cưỡng ép chúng phải nhớ đâu là đúng đâu là sai không dễ lắm đâu.”
Tống Dao vẫn mỉm cười nhìn mẹ Phương, “Dì và chị Phương quả nhiên là mẹ con, cách xem xét vấn đề cũng giống y như nhau vậy.”
Mẹ Phương nghe ra sự chất vấn và cười nhạo trong lời Tống Dao, liếc Tống Dao nói: “Thầy Tống có phải không, không hổ là giáo viên ha, lời nói ra là câu này hết tới câu kia thế đấy. Lăng Nhã hỏi thăm tình huống với cậu chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm hiểu một chút thôi, nói đến cùng thì đây là chuyện của nhà chúng tôi, có như thế nào cũng không đến lượt một người ngoài……”
“Dì Phương,” Chu Phàm đánh gãy bà, “Tôi và Phương Lăng Nhã đã ly hôn rồi, cho dù có Ninh Hinh đi nữa, nhưng tôi và người nhà họ Phương đã sớm là người của hai nhà rồi, tôi có quyền nuôi dưỡng Ninh Hinh, vấn đề giáo dục của con bé cũng không cần dì phải phiền lòng đâu; hơn nữa trong mặt dạy dỗ Ninh Hinh, tôi càng nguyện ý tin tưởng thầy Tống hơn.”
Mẹ Phương: “Chu Phàm, lời này của cậu là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ,” Chu Phàm nói, “Nếu như không còn gì nữa, bọn tôi xin phép đi trước.”
Tống Dao cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà đó nữa, cùng Chu Phàm bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Hai người đi trên đường đến bãi gửi xe, Tống Dao nhìn nhìn Chu Phàm, nói: “Thật xin lỗi, nhất thời nhanh miệng, mâu thuẫn với trưởng bối của anh rồi.”
Chu Phàm lắc đầu, “Không cần xin lỗi, sự tôn trọng giữa người với người là phải đến từ hai phía, lớn tuổi hơn không phải là tấm bài miễn tử, là tôi phải nói xin lỗi mới đúng, lại vì chuyện của tôi khiến em không vui rồi.”
Tống Dao: “Bà ấy nói anh như vậy làm tôi tức muốn chết, không phân biệt trắng đen, chỉ dựa vào thân phận trưởng bối của mình tự cho là đúng, còn muốn chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi tức đến nhịn không được nữa rồi.”
Chu Phàm liếc nhìn một bên mặt của Tống Dao, hỏi: “Phương Lăng Nhã có đến tìm em sao?”
“Ừm. Vòng vo tam quốc để hỏi em có phải anh đã nói xấu cô ta trước mặt Ninh Hinh rồi hay không, tôi trả lời cô ấy một lần đã không còn đến hỏi nữa,” Tống Dao buông mắt, ánh mắt nhìn về nơi khác, “Cô ta căn bản là không hiểu anh, dựa vào đâu mà nói anh như vậy, chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi.”
Trông Tống Dao ôn hoà khoan dung lại dễ tính, nhưng đó chỉ là biểu hiện đối với người ngoài mà thôi, y cực kỳ bênh vực và bao che khuyết điểm với người trong nhà. Y chỉ cần nghĩ đến trong cuộc hôn nhân mười năm này Phương Lăng Nhã vẫn luôn đối xử với Chu Phàm như vậy, chẳng thể dùng tâm thái bình thường để đối đãi với Phương Lăng Nhã rồi, hôm nay còn được thấy thái độ của mẹ Phương, ấn tượng với cả nhà kia càng là rớt xuống tận đáy vực.
Biểu cảm và giọng nói mang theo tức giận của Tống Dao tiến vào trong mắt, trong tai của Chu Phàm vậy mà lại khiến tim hắn nảy sinh một cảm giác vui sướng tràn đầy kỳ lạ, không biết nguồn gốc lại như chuyện đương nhiên.
Chu Phàm im lặng mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Tống Dao, nói: “Có em tin tưởng tôi, giúp đỡ tôi đã đủ rồi, người khác nói gì cũng không cần phải bận tâm.”
Tống Dao mỉm cười đối mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Chu Phàm: “Tự lái xe đến sao? Bây giờ về nhà hay về trường thế?”
Tống Dao: “!!!!!!!!!!!!”
“…… Tôi quên mất kcv ở trong bệnh viện rồi, cậu ấy ở lầu trên khám răng.” Tống Dao không biết nên khóc hay nên cười nói.
Nghe đến cái tên này, Chu Phàm hơi nhướng mày, “Muốn đi tìm cậu ấy sao?”
Tống Dao suy ngẫm ba giây, nói: “Để gọi cho cậu ấy, đứng đợi ở bãi đậu xe là được rồi, anh đi trước đi.”
Chu Phàm lại nói: “Tôi vẫn đang trong giờ nghỉ trưa không có việc gì làm, đợi với em vậy.”
Tống Dao bất ngờ cùng nghi hoặc nhìn Chu Phàm, rất nhanh đã nghĩ đến một chuyện, “Có việc này muốn nhờ anh.”
Chu Phàm: “Được.”
Tống Dao nhất thời bật cười, “Còn chưa nói nữa mà. Trường sắp xếp sáng sớm ngày mai đến thành phố S tham gia huấn luyện sư phạm toàn quốc, đại khái sẽ đi khoảng một tuần, làm phiền anh chăm sóc cho đứa nhỏ nhà tôi nha, mỗi ngày đổi nước đút ăn là được, tối nay sẽ đưa anh chìa khoá nhà.”
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, nói: “Sáng mai mấy giờ? Tôi đến tiễn em.”
Tống Dao: “Bảy giờ. Không cần tiễn đâu mà, sáng mai anh còn phải đi làm nữa còn gì.”
“Lúc em về thì báo với tôi, tôi đến đón em.” Chu Phàm lại nói.
Tống Dao cười tươi, “Được đó.”