THƯỢNG NAM LẠC BẮC - Chương 27: ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ Nhập vai (26)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THƯỢNG NAM LẠC BẮC
- Chương 27: ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ Nhập vai (26)
Đây là lần đầu tiên ở trường hợp công khai, Bắc Cố gọi Thời Nam là “anh Nam”, trước kia đều gọi Thời Nam là “thầy Thời”, Thời Nam vẫn luôn bảo cậu gọi thẳng tên họ, nhưng Bắc Cố ngại. Lần đó sau khi A Văn nói có thể “yên tâm đu idol” thì Bắc Cố đã thả lỏng hơn rất nhiều, lén gọi Thời Nam là “anh Nam”. Thời Nam hình như rất thích kiểu xưng hô này, mỗi lần Bắc Cố gọi như vậy thì đôi mắt của anh đều cong cong lên.
Lần này cũng vậy, Bắc Cố vừa gọi “anh Nam” một tiếng, anh lập tức cong cong mắt cười, gật đầu: “Tôi không có ý kiến, fans của em đồng ý là được”.
“Ây da…. nhóm Bắc Tị của tôi dễ tính như vậy….. Đúng không…..” Bắc Cố cười lộ ra cái má lúm đồng tiền.
— “Baby à, mẹ không đồng ý!!! 400 vạn fan ít nhất muốn lại Live-stream hơn 4 lần!”
— “Ha ha ha ha, quá lười biếng rồi. Phúc lợi vậy mà là cùng đại thần Thời Nam Live-stream hả”.
— “Gian xảo! Gian xảo!”
— “Oa oa oa, mau hát đi, kích động quá! Tôi bỏ một phiếu cho bài ⟪Mười dặm gió xuân⟫ của nhóm Lộc Tiên Sâm “.
— “Tôi cảm động phát khóc luôn, thế mà lại là ⟪Mười dặm gió xuân⟫!”
— “Tôi còn chưa từng được nghe đại thần Thời Nam hát đó nha! Oa oa oa!”
Nhân viên kỹ thuật Tiểu Tề vừa theo dõi phòng phát sóng trực tiếp, vừa dùng dàn âm thanh đã được cải tiến trên xe phát nhạc nền phối theo phong cách nhẹ nhàng nhất của bài ⟪Mười dặm gió xuân⟫, Tiểu Mạc từ phía sau lấy ra một cái đàn Guitar.
Bắc Cố tối qua ở trong phòng của Thời Nam “luyện tập” với nam thần mới biết được Thời Nam còn đàn được guitar. Lúc đó Thời Nam mặc áo thun trắng, quần thun ngắn ngồi ở mép giường, mái tóc lộn xộn trước trán, từ một bên nhìn qua như một cậu trai ngồi ở sân thể dục đánh đàn guitar. Bắc Cố lúc đầu ngồi đối diện với anh nhìn lời bài hát, hát một lát thì cậu từ ghế dựa đối diện chuyển thành ngồi trên thảm trải sàn, tựa đầu vào chân giường, vừa ngước lên là có thể thấy thầy Thời đang cúi đầu xem nhạc phổ. Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí không tồi, chậm rãi thoát khỏi ca từ trong tay, Bắc Cố lần đầu tiên phát hiện ra hai người đàn ông hát cùng nhau cũng có thể hát ra ngọn lửa tình cảm sâu sắc triền miên như vậy.
Ngồi trong xe, hai người rất gần nhau, nhưng không phải là vị trí một trên một dưới. Thời Nam mặc áo sơ mi, ôm đàn guitar, hình ảnh này làm bình luận của fans bùng nổ, xe thể theo, máy bay, hàng không mẫu hạm thiếu chút nữa che lấp luôn màn hình.
Bắc Cố nhìn người đàn ông trước mắt, Thời Nam cũng vừa lúc ngẩng đầu, hai người ăn ý cười với nhau, Thời Nam dạo một đoạn nhạc.
“Anh ở đường vành đai số 2 nghĩ đến em, em ở ngọn núi phương xa mười dặm gió xuân…..”
Giọng Bắc Cố nhẹ nhàng hát lên câu đầu tiên, vậy mà so với bất kể lần Live-stream ca hát nào của cậu cũng đều vô cùng dễ nghe.
Fan của cậu lúc trước còn hăng hái spam, bây giờ đều dần dần yên tĩnh lại.
Giọng vang lên tiếp theo: “Đêm nay anh trong tòa Tháp Trống… Hát tặng cho em những nhành hoa. “
— “Hay… Hay quá trời ơi….”
— “Hai người kia vì sao không ra đĩa nhạc hả!!!! Tôi nhất định chơi lớn luôn… oa oa !”
— “Tôi nghe tới khóc luôn….”
— “Đúng là thanh âm thần tiên!!! Ai chọn bài vậy, tinh mắt quá đi!!!”
— “Sinh thời mà!!!”
Thời Nam lúc không đóng phim thì nói chuyện không lớn tiếng, giọng nói thường ngày nghe dịu dàng trầm thấp, nhưng lúc hát vậy mà lại cho người khác một loại cảm giác thiếu niên trẻ tuổi đơn thuần. Giọng của Bắc Cố vẫn luôn không tệ, nhưng ít khi cậu hát đàng hoàng, không phải hi hi ha ha cố ý hát sai lời thì cũng là sai giọng, lần này nghiêm túc hát với Thời Nam ngược lại làm cho người khác cảm giác thâm tình đến không chịu nổi.
“…… Tình yêu không thể diễn tả, tôi có thể hỏi không, Ai sẽ mang nó đi mất? “. Bắc Cố vô ý xích lại gần Thời Nam, đây là thói quen nhỏ “không cẩn thận” có được khi bọn họ “tập luyện” đêm qua, hát hát liền kề lại sát bên nhau, cùng nhau lắc lư nhẹ theo tiết tấu.
“… Biến mọi lời nói vô thận thành bí mật, đóng cánh cửa lại…….”. Thời Nam hơi hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của Bắc Cố qua góc nhìn thật vi diệu, theo lời bài hát, ánh sáng trong xe không sáng như bên ngoài, hình ảnh trong video lúc này lại có một loại ảo giác mông lung lưu luyến.
Dân mạng chọn bài hát kỳ diệu như vậy, Thời Nam vốn cũng không để ý, nhưng nghe bản gốc và xem lời bài hát, anh đột nhiên quyết định muốn đêm guitar cho Live-stream của bọn họ. Đặc biệt dặn dò Tiểu Mạc trở về lấy guitar của mình.
Lúc trước học guitar thời phổ thông, Thời Nam ngầm hy vọng có thể hát cho bạn nhỏ kia một bài hát thật hay, để cậu ấy dựa vào bên cạnh mình, nghe mình hát một bài tự sáng tác bày tỏ nỗi lòng. Nhưng bây giờ anh sửa lại chủ ý, hình ảnh đẹp nhất không phải anh đàn hát cho đối phương nghe, mà là hai người có thể hát cùng nhau.
Câu hát cuối cùng, trong tiếng đệm nhạc của Thời Nam, hai người cùng cất tiếng hát: “Tất cả các loại rượu đều không say bằng em …”
Nếu nói hôm qua “tập luyện” chỉ là ấp ủ cảm xúc, vậy cảm xúc trong lần ca hát trực tiếp này lại hoàn toàn là dâng trào. Bắc Cố nhắm mắt lại, không có một chút bộ dáng bùng nổ tràn đầy sức sống của ngày xưa, có chút đắm chìm trong cảm xúc.
Cảm thấy mình có chút nhập vai…. Hát xong bài hát này, nghĩ lại mấy tháng đóng phim, cậu vậy mà có chút không phân biệt được người ngồi bên cạnh mình rốt cuộc là Phó Thành hay là Thời Nam. Mà chính cậu lại điên cuồng muốn tới gần bên người kia, rốt cuộc là bởi vì cậu là Trương Thức vẫn luôn yêu sâu sắc Phó Thành…. hay là….. điều gì khác.
Nhắm mắt lại, Thời Nam đã ở bên cạnh mình, có lẽ đang nhìn mình.
Có rất nhiều lúc, Bắc Cố không cần đôi mắt để xác nhận Thời Nam có ở bên cạnh hay không, chỉ cần dựa vào một loại hơi thở chỉ có trên người Thời Nam đã có thể làm cậu vô cùng an tâm. Không biết bắt đầu từ bao giờ, không biết cảm giác như vậy có thể bao trùm trong không gian bao lớn, nhưng trong đoàn phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ này, lòng trung thành và cảm giác an toàn của cậu đều vô thức ký thác trên người đàn ông ưu tú này, vượt qua cả cảm quan của thị giác, thính giác và khứu giác.
Cảm giác này thực đáng sợ, Bắc Cố nhớ tới kết cục của kịch bản, lại nghĩ tới ngày đóng máy thoạt nhìn còn xa nhưng thật ra cũng chỉ là mấy tháng, tâm tình của cậu trở nên khủng hoảng. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều rời đi, bao gồm cả Thời Nam…. Cậu lại chỉ còn một mình.
Chút thương cảm của Bắc Cố không kéo dài lâu lắm, thì buổi Live-stream đã kết thúc. A Văn nói rằng hiệu quả vô cùng tốt. Buổi tối cậu và Thời Nam cùng nhau gọi cơm hộp, trong xe bảo mẫu ăn rồi tiếp tục đóng phim, tất cả dường như khôi phục trở lại quỹ đạo như bình thường.
……
⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ phát sóng ba tuần, fan của Bắc Cố càng ngày càng nhiều, bộ phim này cũng được chú ý. Lúc sự nghiệm đang bay lên như vậy, Bắc Cố nhận được hai phát ngôn lớn. Trong đó một cái đã xác định rồi. Một cái khác là một nhãn hiệu thời trang cao cấp, vẫn còn đang xem xét, chỉ là vươn một cành oliu, hiển nhiên là đối phương nhìn trúng độ hot của cậu nhưng vẫn cảm thấy độ chín mùi không quá đủ.
Cái phát ngôn đã xác định kia khiến chính Bắc Cố cũng phải dở khóc dở cười, đó là đồ dùng cho mèo cưng….
Hơn nữa là nhãn hiệu máy sấy lông mèo cao cấp mà Bắc Cố sử dụng lần trước. Đối phương chắc là thấy Live-stream của cậu, nên trực tiếp đưa tới một cái Minibus cao cấp cho mèo, từ ổ mèo ổn định nhiệt độ đến đài phun nước cảm ứng thông minh, A Văn chụp ảnh gửi đến Wechat cho cậu, tđh ngồi trên một cái hộp, bễ nghễ giữa một đống đồ vây quanh, giống như đế vương chân chính nhìn thần dân dâng cống phẩm cho mình.
Công ty đồ dùng cho mèo ra một cái giá rất tốt, phát ngôn ký một năm, còn bao thức ăn, cát mèo cho tđh, cũng là do công ty thức ăn cho mèo của bọn họ bao trọn gói. Đều là thứ tốt, ngoại trừ quá sang chảnh thì không còn điểm xấu nào khác. Trong lòng Bắc Cố cười trộm, tđh rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, đã đến tuổi có thể tự nuôi sống mình.
Ngoại trừ phát ngôn đồ dùng cho thú cưng, A Văn rất để ý phát ngôn khác. Nếu có thể ký kết hợp tác, cho dù một cái này thì đối với các phát ngôn tiếp theo của Bắc Cố đều rất có lợi, là một cơ hội tốt. Gần đây anh ta vẫn luôn chuẩn bị cho Bắc Cố rất nhiều quần áo và vật phẩm trang sức của nhãn hiệu này, thường ngày nếu Live-stream hoặc chụp ảnh đăng Weibo, đều cố ý dùng những sản phẩm mới của bọn họ, rõ ràng muốn tranh thủ lần hợp tác này.
Thời gian thấm thoát trôi, gnv cuối cùng xác định buổi họp mặt fan của ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ là tại một trung tâm triển lãm ở Kim Thành. Lúc ấy btc chuẩn bị số lượng người tham gia là 600 người. Nhưng đến khi Bắc Cố và Thời Nam đến hội trường mới phát hiện số người ở hiện trường còn hơn gấp đôi số lượng đấy.
Vé vào cửa fanmeeting là đăng ký miễn phí, có lẽ lúc đầu mọi người đều nghĩ 600 vé là dư dả nên cũng không quá xem trọng nó. Không ngờ bọn đầu cơ cướp được vé rồi bán, xào tới nhiệt độ cao không thể tưởng tượng, dù vậy cũng có rất nhiều fan chưa đăng ký muốn mua, bọn họ tự phát giơ vé bên đường cạnh cửa trung tâm triển lãm.
Bắc Cố ngồi trong xe, nhìn các cô gái bên ngoài mặc áo lông vũ, đội mũ len, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng mà không đành lòng, quay đầu nhìn anh Nam bên cạnh. Thời Nam vốn đang xem di động, cảm nhận được ánh mắt của Bắc Cố cũng theo cậu nhìn ra bên ngoài.
Thời Nam nghĩ đến nhiệt độ bên ngoài, cũng nhăn mày theo.
Bắc Cố muốn nói lại thôi, hỏi: “Nam ca, chúng ta có nên mở cửa sổ vẫy tay với các cô gái đó không?”
Thời Nam lắc lắc đầu: “Bây giờ lộ diễn chỉ dẫn đến một ít vấn đề an toàn không cần thiết phát sinh”.
Bắc Cố hiểu rõ Thời Nam nói đúng, nhưng cậu vẫn có chút không đành lòng, đặc biệt trong đội ngũ thật dài, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy hai ba nhóm fan cầm bảng đèn tên cậu. Đây là điều mà trong 4 năm theo nghề cậu rất ít khi trải qua, cậu vẫn luôn không phải là diễn viên thần tượng, fan của cậu trước kia đa số là fan thành niên có lý trí, có công việc hoặc đang đi học riêng, dù cho vô tình xuất hiện cũng giống như bạn bè trêu chọc nhau, làm gói meme. Sẽ không giống như các cô gái theo đuổi idol đứng đón xe, đứng giữa gió lạnh tháng 2 cũng chỉ vì muốn thấy mặt idol, gặp thoáng qua idol.
Thời Nam thấy được sự rối rắm của Bắc Cố, nhưng không lên tiếng, chỉ tiếp tục xem di động trong tay.
Hiện trường fan meeting sẽ vô cùng náo nhiệt, lần này Bắc Cố mặc một bộ tây trang nhẹ nhàng của nhãn hiệu thời trang kia mà A Văn đặc biệt chọn cho cậu, áo khoác xám đen thời thượng và áo sơ mi tối màu bằng tơ tằm bên trong, thêm bộ ria mép tinh tế của cậu phối cùng đôi chân dài vô cùng bắt mắt. Thời Nam cũng mặc bộ tây trang cùng màu với sơ mi của cậu, bên trọng là sơ mi cổ nhỏ, không cố ý nhưng tạo hình của hai người lại có vẻ cô cùng đẹp mắt, khiến fan ở hiện trường kêu gào khản cả giọng.
MC đầu tiên giới thiệu một chút về bộ phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ này, nói một chút về hiểu biết của mỗi người đối với nhân vật.
Sau đó MC đưa ra mấy trò chơi nhỏ. Toàn bộ các diễn viên chủ yếu của đoàn phim đều lên sân khấu. Trò chơi thứ nhất chính là trò “đánh trống truyền hoa” rất đơn giản. MC sáng tạo đưa ra luật phạt tội liên đới. Bắc Cố không phụ sự mong đợi của mọi người mà được chia vào cùng một đội với Thời Nam.
Ngay từ đầu tự động chia đội, vai phụ “Tiểu Khải Tử” Diệp Vân Phong còn muốn cùng đại thần một đội, vị trí đứng là Thời Nam và Bắc Cố ở giữa, lmm đứng bên cạnh Bắc Cố, Diệp Vân Phong đứng bên cạnh Thời Nam, nên khả năng cậu ta có được rất lớn. Hơn nữa còn có người nói để hai nhân vật chính mỗi người dẫn một đội. Khi sắp phân đội, Thời Nam lại chủ động kéo diễn viên hơi lớn tuổi đóng vai lão Trương đến cạnh mình, không dấu vết tách Diệp Vân Phong ra với một diễn viên nhỏ khác, việc phân nhóm trở thành ngẫu nhiên theo đề xuất.
Trước lần này, Bắc Cố chưa bao giờ biết được trên người đại thần Thời Nam chỗ nào cũng ưu tú lại có một BUG không thể tưởng tượng được, giống như là một lỗ đen trong trò chơi. Trong bộ phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫, Phó Thành có nuôi một con Yorkshire, bọn họ truyền đi chính là món đồ chơi tạo hình lông mao của con cún kia. Bất luận mọi người ở hiện trường dùng một đoạn nhạc hay là fan được mời lên kêu dừng thì con cún kia vẫn luôn dừng trong tay Thời Nam mang vẻ mặt vô tội.
Bắc Cố trơ mắt nhìn khối cầu lông cún con bị lmm ném vào tay Thời Nam mà mày bất an nhảy dựng, tiếng ca đột nhiên im bặt, tất cả mọi người cười đến gập cả bụng.
Trong tay Thời Nam đang cầm khối cầu lông cún, mắt to rối rắm nhìn mặt xù lông của tên nhóc trong tay, bốn mắt nhìn nhau, có biểu cảm rất “囧囧”. Đại thần lại ngẩng đầu chột dạ nhìn đồng đội của mình.
“……..” Bắc Cố hoàn toàn câm nín, đệt….
Hình phạt cũng xem như nhẹ nhàng, chắc là suy xét tới địa vị của Thời Nam trong giới, từ đầu chỉ là phạt kêu tiếng động vật, Bắc Cố dùng 6 loại tiếng kêu của mèo thành công có được rất nhiều fan hiện trường, để mọi người buông tha cho Thời Nam. Lần thứ hai, hình phạt là bảo bọn họ đổi vai với đối phương diễn mấy đoạn ngắn đã được chiếu. Bắc Cố trong lòng còn chắc chắn, ngoại trừ lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau xem phát sóng tập đầu, mấy tập sau Bắc Cố đều giành chút thời gian trong phim trường ôm di động mà xem, hơn nữa còn nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai. Những biểu diễn của Thời Nam cậu đều rất rõ ràng. Nhưng theo cậu quan sát, Nam ca hình như không xem bộ phim kia nhiều lắm, ít nhất lúc hai người ở chung Thời Nam rất ít khi nhắc tơi chuyện bộ phim phát sóng.
Nhưng ngoài ý muốn là đến khi biểu diễn, hai người giống như về tới phim trường bị đạo diễn Quý rít gào qua loa, phối hợp vô cùng ăn ý, không hề có cảm giác gượng gạo.
Cứ như vậy, một đợt fan meeting kết thúc viên mãn, “Khách chủ tẫn hoan”. Lúc Bắc Cố lướt di động trên đường ở về khách sạn ở thành phố điện ảnh mới nhìn thấy vậy mà có nhân viên công tác phát cho mỗi fan không vào được thức uống nóng và bookmark ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫. Trên ảnh wb Bắc Cố thấy được thân ảnh của Tiểu Tề và Tiểu Mạc.
Lúc này A Văn mới gửi Wechat đến, xe của A Văn ở ngay phía sau xe của bọn họ.
【A Văn】: Nhớ cảm ơn thầy Thời, độ hảo cảm của lần này đạt đến 6 điểm. Lần này là do anh suy xét sai, Tiểu Tề nói đồ uống và đồ tuyên truyền của bọn họ mua đều được phân phát dưới danh nghĩa hai diễn viên chính 【Ôm quyền】”.
Trong lòng Bắc Cố mềm nhũn, giống như đang đông lạnh được ngâm mình trong suối nước nóng, cả người đều thoải mái theo dòng nước ấm trôi phiêu đãng. Cậu nhìn chằm chằm di động một lát, lại xoay đầu nhìn về phía Thời Nam ngồi bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay dối phương, lấy bình giữ nhiệt vẫn luôn chưa dùng qua đưa cho anh: “Nam ca uống miếng nước đi”.
Thời Nam mở to mắt nhận bình nước, nước ấm gãi đúng chỗ ngừa giảm bớt cảm giác yết hầu không khỏe do nói quá nhiều trong fan meeting vừa rồi.
“Cái kia…. Chuyện phát đồ uống…. Cảm ơn anh”. Bắc Cố nhẹ giọng nói.
Thời Nam sững người một lát, nở nụ cười như xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, trả lời: “Không có việc gì, đây cũng là tâm ý của em”.
Bắc Cố ngơ ngác nhìn nửa bên sườn mặt của Thời Nam qua ánh sáng xuyên qua lớp cửa sổ xe, đột nhiên nhớ tới trong nhóm fan Thời Gian nhỏ trước đây:
Con người của thầy Thời, đẹp trai chỉ là một ưu điểm dễ thấy nhất của anh ấy mà thôi.
……
Mỗi tuần bốn tập, bộ phim ⟪Tội lỗi cuối cùng⟫ đã phát sóng được hai tháng, mà Bắc Cố và Thời Nam đã ở đoàn phim hoàn thành ba phần tư cảnh diễn.
So với những cảnh trước kia cùng nhau tra án, cốt truyện rốt cuộc cũng được đẩy đến cao trào, Phó Thành dần dần bị Trương Thức hoài nghi, tình cảm của hai người cũng dần dần lộ ra đủ loại nguy cơ.
Bắc Cố phát hiện ra cảm xúc gần đây của mình trở nên có chút trầm thấp, tuy rằng mối quan hệ với Thời Nam càng ngày càng tốt hơn, không khí trong đoàn phim cũng náo nhiệt hòa thuận, như loại cảm xúc này ẩn ẩn làm người ta thấy có chút khổ sở giống như một gốc cây vắt ngang trong lòng, như có như không đau nhói lên một cái.
Nguyên nhân khó chịu trong lòng ngay chính cậu cũng thấy mơ hồ, thậm chí cậu nghi ngờ rằng Thời Nam cũng đã để ý. Cậu chắc là đã thật sự chưa thoát vai.
Mọi sự đau khổ giấu giếm trước tương lai tình cảm mờ mịt của Trương Thức dành cho Phó Thành đều trực tiếp phản xạ trên người Bắc Cố, 《Tội lỗi cuối cùng》nổi tiếng, A Văn thậm chí lớn mật đoán trước đến lúc đại kết cục phát sóng thì cậu sẽ nghênh đón một đỉnh cao mới trong sự nghiệp, nhưng tất cả đều là do đại kết cục của 《Tội lỗi cuối cùng》.
Diễn viên nào cũng đều trông đóng máy, có lẽ cũng sẽ có ngoại lệ, nhưng hoàn thành vai diễn luôn là mục tiêu của mọi người. Nhưng Bắc Cố cảm thấy mình đang rơi vào kết cục tiến thoái lưỡng nan, vừa muốn nhanh chóng thuận lợi hoàn thành vai diễn, sau đó đóng thêm càng nhiều nhân vật; vừa cảm thấy lần này không giống như vậy, sau này không biết đến khi nào mới có cơ hội hợp tác với đạo diễn Quý và Thời Nam cùng với đoàn phim ưu tú như vậy.
Nghĩ đến lúc quay xong, không còn ai đốc thúc mình ăn sáng, giảng giải vai diễn cho mình, an ủi khi mình lo lắng…. Bắc Cố nghĩ tới mà trong lòng rầu rĩ đau xót.
Gần đây đề tài về Bắc Cố trên mạng nhiều hơn, khác với cảnh tượng phù dung sớm nở tối tàn trước khi 《Tội lỗi cuối cùng》được phát sóng, bây giờ fan của Bắc Cố ổn định ở mức 5 triệu người, gần như mỗi lần cậu đăng wb đều có hơn một triệu like và cmt. Mấy gói meme trước kia của cậu và các đoạn Live-stream cũng bị đào ra, chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trên người đều được nhóm fan Cực Bắc thuộc như lòng bàn tay, các fan mới tới cũng bắt đầu hưởng ứng mấy gói meme và video, cũng coi như là “làn gió mới” trong giới diễn viên.
Fan của Thời Nam lúc trước từng Diss cậu gần đây cũng trở nên rất thân thiện, thậm chí còn có người làm video “Thật thơm” , giới thiệu quá trình chuyển biến của một Tiểu Thời Quang từ “Diễn viên họ Bắc làm hại đại thần của tôi” đến “CP Nam Bắc là vương đạo”.
Không chỉ vậy, những lời nói hài hước trên mạng cũng ùn ùn kéo đến như:
__ “Nhớ hồi trước tui còn nghĩ không ai có thể diễn ra được Trương Thức trong lòng tui, nhưng bây giờ tui chỉ muốn meme mới nhất của Bắc Cố”.
__ “Tui vẫn luôn nghĩ đại thần Thời Nam đạp gió cưỡi mây, nhưng sau khi dạo vài vòng wb của Bắc Cố về tự nhiên lại thấy Bắc Cố làm meme cho Thời Nam rất hay 【Thời Nam mỉm cười cảnh cáo.JPG】….”
__ “Là fans only của Thời Nam, mấy hôm nay tui trên đường tìm chứng cứ quan hệ của bọn họ không tốt hay là Bắc Cố bám lên Thời Nam để lăng xê đã bị tọng một miệng cẩu lương. 【Bắc Cố vò đầu hoài nghi nhân sinh.GIF】”
__ “Bắc Cố là ai chứ! Phiền quá nha! Sao lại có người thích cậu ta chứ?!! ————– mẹ ơi, cho dù có chuyện gì con cũng muốn gả Bắc Cố cho Thời Nam!!!!!!! 【Thật thơm • mỉm cười】”
Trên phim trong lúc hai người tỉnh cảm ngọt ngào, mỗi ngày đều ngược cẩu, thì trào lưu ấn đầu cho bọn họ ở bên nhau cũng đạt tới đỉnh. Bắc Cố gần đây cũng không dám lướt wb xem náo nhiệt của mình và Thời Nam, tim hồng bay phấp phới khắp nơi khiến cho người ta hít thở cũng không xong. Ai mà biết 《Tội lỗi cuối cùng》bây giờ càng ngọt thì đến lúc sau dao cắm càng sâu.
Trong khi đó, gần một năm trôi qua, cũng vào mùa hè, bọn họ cuối cùng cũng quay cảnh cuối cùng của 《Tội lỗi cuối cùng》.
Không may là lúc chuẩn bị quay cảnh Trương Thức bị bệnh chất vấn Phó Thành vì sao lại trăm phương ngàn kế tính từng bước đến mức rơi vào hoàn cảnh này, thì Bắc Cố lại bị cảm. Bị tâm tình sắp đóng máy phải tách ra với nam thần và thân thể cảm mạo đến choáng đầu váng não dập 2 lần, làm Bắc Cố cảm thấy tâm tình chán nản xưa nay chưa từng có.
Tối nằm mơ, ngủ không an ổn, Bắc Cố trong mơ gặm móng tay trở về khu nhà trước kia. Trở về ngày ba mẹ xảy ra chuyện, cậu như nổi điên chạy từ trường về nhà, trên đường đụng ngã một anh trai nhỏ mang băng đỏ đang trong phiên trực, người phía sau vẫn luôn kêu cậu dừng lại, nhưng cậu cũng không chậm bước. Một đường chạy về nhà, đến chỉ thấy phòng khách lộn xộn, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ và giấy bị xé nát giống như một trận cuồng phong vừa cuốn qua. Ba mẹ đã không thấy đâu……
Sáng tỉnh lại, cảm mạo lại tăng thêm, Bắc Cố phát hiện trong tay mình nắm quyển 《Truyện ngắn Dịch tộc》, là một quyển sách cũ bà để lại cho cậu sau khi mất, hình như là mang về từ nhà cũ…. không biết sao hôm qua lúc tìm thuốc lại lấy nó từ trong đáy vali ra ôm ngủ một đêm.
Đứng trong nhà vệ sinh đánh răng, Bắc Cố ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, tự dưng cảm thấy cậu lúc này chính là khi Trương Thức phát hiện Phó Thành không đúng, sắp đi chứng thực hiềm nghi của Phó Thành, đồng thới đối mặt với sự thật mình không muốn nghĩ đến nhất. Người yêu phản bội so với bất kể điều gì cũng là tổn thương đau đớn nhất; đồng thời, cũng là Bắc Cố sắp đến phim trường quay đại kết cục, cậu sắp phải rời khỏi đoàn phim đã phấn đấu một năm nay, rời khỏi người bạn thân đặc biệt nhất đã quen được ở nơi đây.
………
Thời Nam ngồi bên cạnh Bắc Cố, nhíu mày nhìn cậu ôm bình giữ ấm uống thuốc giữa trời nóng như đổ lửa, môi mấp máy, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn xin nghỉ hay không?”
“Không cần, không có việc gì”. Bắc Cố ôm ly, cố gắng kéo khóe miệng cười.
“Lát nữa em còn rất nhiều cảnh tình cảm, tôi sợ em chịu không nổi”. Thời Nam đưa tay lấy cái ly của cậu đặt qua một bên, lại đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
Bắc Cố không chút kiêng kị hình tượng nào mà xì mũi mạnh một cái, ra vẻ thoải mái cười nói: “Vừa vặn trong nguyên tác lúc Trương Thức chất vấn Phó Thành cũng đang phát sốt, mới treo bình truyền dịch một nửa đã chạy đi mà. Tôi bây giờ cũng có thể diễn theo bản năng….. ha ha…..”
Thời Nam vươn tay đặt lên trán Bắc Cố, ngón tay lạnh lẽo làm Bắc Cố đang cười thì đột nhiên im bặt, hai người rơi vào trầm mặc.
“….. anh Nam, không biết có phải bởi vì kết cục của 《Tội lỗi cuối cùng》quá mở hay không, mở đến mức có chút bi thương, tôi thấy khó chịu….”. Bắc Cố hít hít mũi, giọng điệu vô cùng tủi thân.
Thời Nam nghiêng đầu qua, trán chạm trán cùng Bắc Cố, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt nhỏ tủi thân của Bắc Cố lăng lăng nhìn thẳng chọc vào ánh mắt của Thời Nam, làm trong lòng anh mềm nhũng, “Không có việc gì, đều là giả”. Thời Nam an ủi, “Không có phát sốt, nhưng tôi thấy em vẫn phải chú ý hơn. Lát nữa có cảnh diễn của một mình em, có thể cố gắng được không?”
Hai người trò chuyện như vậy, cũng không rời ra, hô hấp đều phả lên trên mặt đối phương, Bắc Cố có chút ngại ngùng, muốn quay mặt đi, cậu sinh bệnh nên giọng điệu mang theo một chút mềm yếu: “Đừng để lây bệnh cho anh”.
“Không sao”. Thời Nam thấy cậu kiên trì thì lui về vị trí của mình.
Hai người im lặng vài phút, Bắc Cố liền bị gọi đi quay cảnh một mình kia. Trên màn ảnh hiện ra một người từ bệnh viện lao tới chất vất Phó Thành rồi đau đớn khóc rống lên đến tê tâm liệt phế.
Nửa cảnh đầu trong bệnh viện còn bình thường, bước chân Bắc Cố lảo đảo, kéo kim tiêm trên tay. Màn này chỉ cần quay 2 lần Bắc Cố đã được cho qua, lần đầu còn không phải do lỗi của cậu, là do đạo cụ không được chuẩn bị tốt. Sau đó là màn tình cảm lớn của bộ phim.
Đạo diễn Quý hôm qua còn từng nói với Bắc Cố đó không phải đơn thuần là cảm xúc phẫn nộ, mà mang theo hy vọng, chờ đợi rồi thất vọng, là không tin, là đau lòng khổ sở, là không thể hiểu nổi.
Mọi người liên tục chiến đấu đến nơi gọi là “ngoại cảnh”, phần lớn là sườn núi được bao bọc màn xanh. Ở đó Bắc Cố thấy Phó Thành đang tiêu hủy chứng cứ, trong nháy mắt những suy đoán không hay trở thành sự thật, tâm tình của đại đội trường như sụp đổ.
“….. A….. A Thành?”. Bắc Cố nhẹ giọng gọi trước màn ảnh, tưởng tượng thấy đối diện mình không phải là camera man mà là Phó Thành đang đào đất.
“…. Vì…. Vì sao?”. Giọng điệu yếu ớt mỏng manh.
“Cắt! Tình cảm chưa đạt!”. Đạo diễn Quý giơ loa nhỏ rống lên.
Lần thứ hai, Bắc Cố lần nữa ấp ủ cảm xúc, trong mắt nghẹn ra tơ máu đỏ, môi trắng bệch. Bởi vì các cảnh diễn sau này và hình tượng mà cậu đã cạo râu, càng làm rõ ràng hơn khuôn mặt tinh xảo, biểu tình bi thương cũng càng yếu ớt hơn. Lần này cậu kinh ngạc phát hiện, Thời Nam rời khỏi nơi nghỉ ngơi của mình, đứng sau máy quay, làm động tác đang đào đất.
Đại thần đang giúp mình đối diễn ở hiện trường!
Nhìn khuôn mặt của Thời Nam, nhìn động tác của anh, mũi của Bắc Cố trong nháy mắt liền trở nên chua xót, hốc mắt ướŧ áŧ. Đó là cảm xúc tủi thân không biết là của Bắc Cố hay là của Trương Thức, cậu liền đọc lời thoại. Cảm xúc càng ngày càng kích động, Trương Thức (Bắc Cố) rùng mình một cái vì cơn sốt, cả người yếu ớt hơn vài phần, cậu đau đớn lau mặt một cái, đi qua đi lại mấy lần, muốn đưa tay ra…
“Thôi…… Chúng ta về nhà có được không?”
Phó Thành (Thời Nam) ở sau máy quay cong cong khóe miệng, nở một nụ cười chua xót, sau đó lắc đầu.
Bắc Cố nước mắt tràn mi, chậm rãi ngồi xổm xuống, không rõ là do tình cảm hay là do bị cảm nặng thêm mà đầu càng thêm nặng nề, khàn giọng chất vấn:
“Án tử của ba anh có oan khuất… Có thể nói thẳng ra mà! Nói sớm với em một chút không phải là tốt hơn sao? Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy…. vì sao anh phải đi đến bước đường này chứ?”
Phó Thành (Thời Nam) sau máy quay không tiếng động nở nụ cười đau đớn.
“Chúng ta vốn dĩ có thể cùng nhau giải quyét…. vì sao lại muốn trở thành như vậy chứ…. vì sao không nói với em… vì sao……”
“Lại muốn trở thành hung thủ……”
“A ——————-!!!!!”
Trương Thức (Bắc Cố) đột nhiên đứng lên, biểu tình lạnh lùng tuyệt vọng: “Phó Thành…. Anh…. anh đi đi… bây giờ đi đi”.
Phó Thành (Thời Nam) lắc đầu, lấy bật lửa ra.
“Không… Anh đi đi, đừng bao giờ trở về….”. Động tác của Trương Thức chậm chạp, kéo đứt huân chương trên vai và huy hiệu cảnh sát trên cánh tay, nhắm mắt lại: “Anh đi đi, đừng trở về”.
Nhưng ở nơi Trương Thức không nhìn thấy, bật lửa của Phó Thành rơi vào bình xăng dưới chân.
……….
Bắc Cố được Tiểu Tề và Thời Nam cùng nhau ôm từ phim trường về, cảm xúc của cậu quá kích động, đau đớn tê tâm liệt phế và cảm xúc bi thương cực kỳ đều phát hủy trạng thái tinh thần cả ngưòi cậu. Đạo diễn Quý nhìn mấy cái màn hình, cảm giác rất vừa lòng, lại đau lòng cái giá mà diễn viên phải trả, bảo cậu nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi. Những cảnh quay bù thì để mai, cậu về dưỡng bệnh trước.
Cảm giác thể nghiệm vai diễn này là lần đầu tiên Bắc Cố trải qua, trước kia nghe những đàn anh đàn chị đi trước nói diễn viên chịu tổn thương rất lớn, cậu lại vô cùng hâm mộ, cảm thấy đây mới là con đường thành thần nhất định phải đi qua. Nhưng bây giờ chính cậu bọc chăn cuộn mình trên giường khách sạn của mình, bảo Tiểu Tề trở về nghỉ ngơi rồi mới cảm giác được sự tuyệt vọng vô biên.
Vừa rồi, lúc Phó Thành (Thời Nam) rời khỏi cậu, …… cậu cảm thấy đau đớn và lạnh buốt đến thấu xương.
Thời Nam diễn xong liền vội vàng chạy về khách sạn, mấy ngày nay cảm xúc của tb không ổn, đặc biệt là hôm nay, đoạn diễn tê tâm liệt phế chất vấn và thống khổ cầu xin vừa rồi, thay vì nói tb diễn xuất ra thì phải nói là cậu thật sự đang như vậy, trái tim Thời Nam đau đớn, anh không yên tâm trạng thái hiện nay của tb. Sau khi đưa ngưòi trở về rồi trở lại quay những cảnh của mình, sau đó vội vàng trở lại.
Trên đường lên lầu, anh gặp Tiểu Tề cầm hộp cơm chuẩn bị xuống lầu đi mua thức ăn, biết chỉ còn một mình Bắc Cố trên phòng, Thời Nam bảo Tiểu Tề trở về nghỉ ngơi đi, cơm chiều tự anh sẽ giải quyết.
“Kính cong —” tiếng chuông cửa vang lên. Trong tầm tay của Bắc Cố vẫn là quyển truyện cũ bà để lại cho cậu, trên tủ đầu giường là lon bia vừa đoạt được của Tiểu Tề — là hàng A Văn lần trước mang đến, Tiểu Tề “trợ lý hợp tư cách” hẵng là không có uống.
Cậu có chút không muốn mở cửa.
Chuông cửa lại vang lên lần thứ hai, cậu vẫn không có phản ứng.
“Thịch thịch thịch —– tb, là tôi, Thời Nam đây”. Thời Nam dùng tay gõ cửa.
Bắc Cố ngẩng đầu, lúc này mới mơ mơ màng màng ném chăn xuống đi đến cạnh cửa.
“Anh Nam, vì sao anh lại đến đây?” Bắc Cố dựa vào cửa, giọng mũi dày đặc, ma xui quỷ khiến mà tay trên cửa cũng không ấn xuống, cách một cánh cửa nói chuyện với Thời Nam.
Thời Nam ở ngoài cửa tính tình tốt nói: “Tôi đến ăn cơm với em, thuận tiện có việc muốn hỏi em. Em mở cửa ra trước đi”.
“À……” Bắc Cố chậm rãi mở cửa.
Thời Nam còn mặc trang phục quay phim, trên áo thun thấm mồ hôi, hiếm khi xuất hiện trước mặt Bắc Cố với bộ dáng chật vật như vậy, đỡ khung cửa, hơi cúi đầu.
“Anh……”. Bắc Cố nhất thời nghẹn lời.
Thời Nam nhìn kỹ trạng thái của Bắc Cố, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi hơi sưng đỏ, cái cằm không râu lúc trước “ngông cuồng” giờ đã biến thành “búng ra sữa”, chỉ mặc một cái áo thun rộng, đôi chân trần dài giẫm trên mặt đất, một bàn chân chắc vì gạch men lành lạnh mà nhếch ngón chân lên, cả người đều là bộ dáng vô cùng đáng thương.
Thời Nam kéo người từ mặt đất bế lên, giọng điệu đau lòng lộ ra chút sủng nịch: “Sao lại đi chân trần ra? Lên giường nằm đi”.
Bắc Cố bị bế lên đầu óc còn phát ngốc: “?!!”
#Hết chương 27
鹿先森乐队-春風十里: Link nhạc: (Nguồn: Youtube)
Lời gốc: 我在二环路的里边想着你, 你在远方的山上春风十里
Lời gốc: 我在鼓楼的夜色中… 为你唱花香自来
Lời gốc: 莫名的情愫啊 请问, 谁来将它带走呢
Lời gốc: 把所有停不下的言语变成秘密, 关上了门
Lời gốc: 我说所有的酒 都不如你
Định luật Thật thơm: Hiểu theo tiếng Việt là định luật vả mặt. Bắt nguồn trên Internet, từ một chương trình thực tế của Trung Quốc (các bạn tìm hiểu thêm trên Google nhé!)