THƯỢNG NAM LẠC BẮC - Chương 22: 《Tội lỗi cuối cùng》Nhập diễn (21)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THƯỢNG NAM LẠC BẮC
- Chương 22: 《Tội lỗi cuối cùng》Nhập diễn (21)
“Cắt! ———— qua. Đạo cụ!”
Hai người vội vàng đứng lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo theo lời đạo diễn Quý nói lúc trước. Bắc Cố cởϊ áσ khoác da ra ném xuống chân giường, cũng không thèm sắp xếp vị trí, đạo cụ thuận tay lại kéo kéo dịch ra ngoài một nửa, vừa nhìn qua vậy mà càng có vẻ tự nhiên hơn so với lúc trước cậu ném…. Âu phục của Thời Nam đã ném qua một bên, anh thừa dịp đạo cụ còn đang sắp xếp trên giường liền đi tới bên cạnh Bắc Cố.
“??‼” Bắc Cố phát hiện áo thun của mình bị xốc lên, một luồng gió lành lạnh chui vào ra, liền sợ hãi quay đầu lại.
Thời Nam chỉ chỉ áo thun màu xám của cậu, “Nhìn không tự nhiên, em kéo lên một chút đi”.
“….. vâng…..” Bắc Cố nghĩ nghĩ, cảm thấy Thời Nam nói thật đúng. Quả nhiên là người theo phái chi tiết, vui vẻ hài lòng kéo nửa vạt áo thun ra, che khuất một phần thắt lưng. Cậu ngẩng đầu nhìn Thời Nam, hai người cười với nhau một cái.
Hiện trường đã được bố trí xong, bảng phân cảnh lại đánh lên, hai người lại bày ra tư thế ngã ra giường lúc nãy. Bắc Cố nằm ngửa, Thời Nam đè trên người cậu, một tay chống bên mặt cậu.
“Trương Thức….”, Thời Nam đóng vai Phó Thành lăng lăng nhìn vào đôi mắt của Bắc Cố, mê muội khẽ gọi. Không còn mắt kính trở ngại, đôi mắt xinh đẹp của Thời Nam đối diện với ánh mắt thâm tình của Bắc Cố, Bắc Cố khàn giọng nói, hầu kết lăn lên lăn xuống nửa ngày: “at….”
Lời này giống như một tín hiệu, Phó Thành dễ như trở bàn tay luồn vào một bên áo thun đã được Bắc Cố kéo lên lúc nãy, thật sự đặt lên eo của cậu.
“‼!” Bắc Cố thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ giống con cá đang hấp hối giãy giụa trên thớt, đá văng Thời Nam xuống giường! Trong kịch bản có đoạn vói tay vào quần áo này sao??? Hình như không có mà???
Eo là chỗ không thể chạm vào nhất trên người Bắc Cố, hiện tại toàn thân cậu bắt đầu run rẩy…..
Nhưng tay Thời Nam vẫn còn ở trên eo cậu‼
Trong nháy mắt, Bắc Cố quên mất lời thoại, không thể tin nổi lại lâm vào ý loạn tình mê (dưới góc nhìn của màn ảnh) nhìn đại thần đang gần trong gang tấc. Đôi mắt của anh tràn ngập tính xâm lược, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng mà…
Vừa rồi… vừa rồi… vừa rồi có phải đại thần đang chiếm tiện nghi của cậu không??? Bắc Cố không thể tin nổi. Giây tiếp theo, liền âm thầm cười nhạo chính mình trong lòng: Nói chơi cái gì vậy? Đại thần Thời Nam mà còn cần phải chiếm tiện nghi của mình sao???
“Tốt ———— Cắt!”. Đạo diễn Quý vừa hô lên một tiếng liền đem suy nghĩ đang lao nhanh như ngựa túm trở về.
Thời Nam lập tức rút tay ra, kéo Bắc Cố còn đang nằm liệt trên giường lên. Tư thái tự nhiên đến mức hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ vấn đề gì.
“Vừa rồi phát huy đột xuất, thật là không phải”. Thời Nam cười cười xin lỗi, đưa cho Bắc Cố một chai nước đã mở nắp, tự mở thêm một chai cho mình, uống một hớp lớn.
Quả nhiên! Bắc Cố thở ra một hơi, lắc đầu, cậu không xác định được trong nháy mắt vừa rồi, mình nổi da gà da vịt đầy người, lông tơ dựng thẳng có bị Thời Nam cảm giác được hay không, chỉ mong rằng không có, nếu không thì xấu hổ chết mất. Cậu trả lời: “Không có việc gì”.
“Có nhiều lúc cũng cần phải phát huy tại chỗ, hi vọng không dọa em”. Thời Nam gật gật đầu, biểu tình vô cùng bình thản tự nhiên.
“Không có việc gì, không có việc gì. Thầy Thời diễn rất tốt, tôi còn phải học hỏi anh rất nhiều”. Bắc Cố cười cười.
“Bên kia đừng có trò chuyện nữa ———— chuẩn bị cảnh tiếp theo!”. Ma âm của đạo diễn Quý rót vào tai.
Bắc Cố trước tiên nới lỏng dây lưng, còn không quên âm thầm nhéo nhéo cơ bụng, miễn cưỡng cảm giác hình dáng còn ổn mới an tâm thoải mái ra trận. Thời Nam đứng bên kia để nhân viên hóa trang dặm lại trang điểm trên mặt, hai người lại trở về giường, vẫn ở vị trí một trên một dưới. Tay Thời Nam vẫn đặt trên eo Bắc Cố, Bắc Cố cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không. Cậu rõ ràng cảm giác đối phương lần này chuyên môn đặt tay ở bên có quân áo che lại kia. Hơi thở quen thuộc ập vào mặt, mùi hương tùng và hoa cam thoang thoảng làm Bắc Cố cảm thấy studio khắp nơi có gió lùa vậy mà có một chút nóng……
“Bắt đầu!”. Tiếng camera hoạt động, Thời Nam hơi hơi nâng người lên, thiết bị ghi hình màu đen cực kỳ xấu hổ từ từ hạ xuống, nhắm ngay eo Bắc Cố. Ngón tay Thời Nam linh hoạt, hai ba cái đã tháo khóa thắt lưng ra, kéo theo một mảnh nhỏ áo thun cotton, hơn nửa eo thanh mảnh và tuyến nhân ngư được màn ảnh bắt giữ.
Máy quay đặc tả rời đi, Thời Nam thay đổi tư thế, chôn đầu ở bên gáy Bắc Cố. Cậu có thể cảm nhận được thầy Thời kìm chế xoay chỗ khác, cố gắng tránh để hô hấp phun lên da thịt mình. Nhưng cho dù như vậy, nghĩ đến vị trí đặt tay của Thời Nam hiện tại…. Vừa nghĩ đến xúc cảm trên eo……
“‼‼”
Bắc Cố đột nhiên hoảng hốt, cậu…. Cậu cậu cậu…. Loại cảm giác bụng dưới nóng lên này…. Chắc là vì quá khẩn trương, có lẽ là bị phản ứng của thân thể mình dọa rồi, tóm lại….. Bắc Cố hoảng hốt không suy nghĩ mà hai tay đặt lên trên đầu Thời Nam, ma xui quỷ khiến đưa tay vuốt ve, kéo bím tóc nhỏ trên đầu anh… xổ tung.
“Cắt ————! Máy số 2!”. Đạo diễn Quý hô một tiếng: “Rất tốt, rất tốt! Hay lắm! Động tác túm tóc này của Bắc Cố rất có hương vị!”.
“……”
Bắc Cố cũng không biết một cử chỉ vô tình như vậy của mình lại được một đạo diễn lớn khen ngợi, trong lòng cũng không rảnh mà vui vẻ, chỉ nghĩ nhanh chóng tránh thoát khỏi Thời Nam, cậu thật sự rất sợ đại thần phát hiện tình trạng thân thể của mình bây giờ‼
Tư thế của Thời Nam thoạt nhìn như dán sát vào Bắc Cố, nhưng ở chỗ không nhìn thấy anh chống chịu bằng đầu gối, chỉ cần không đột nhiên áp xuống chắc là sẽ không bị phát hiện ra. Bắc Cố vẫn nằm yên không nhúc nhích, giống như con cá chết phơi khô, mãi đến khi Thời Nam đứng lên rời đi, cậu mới nhích tới nhích lui lấy áo khoác trợ lý đưa. Chào tổ quay phim một tiếng, cậu cong lưng qua một bên uống nước. Hình như Thời Nam đi đến phòng hóa trang, cũng vừa lúc để lại cho cậu thời gian để điều chỉnh trạng thái.
Cũng may đạo diễn Quý hình như không có ý định quay lại cảnh này, cho mọi người nghỉ ngơi mười phút liền gọi phó đạo diễn An chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Chút ngoài ý muốn vừa rồi bị cho là vì gần đây lịch quay rất nặng, trạng thái còn chưa được điều chỉnh tốt nên thân thể có chút nóng trong người, Bắc Cố miễn cưỡng khôi phục trạng thái. Từ trong toilet đi ra cậu còn tự xây dựng tâm lý mạnh mẽ, rằng cậu không phải sinh ra xúc động với thầy Thời cũng là đàn ông, mà chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể sau khi bị trêu chọc mà thôi.
Lúc này, cả hai người đều để trần nửa người trên.
Đây là lần đầu tiên Bắc Cố có thể quan sát gần các cơ bắp phần trên của thầy Thời, không khỏi trợn tròn mắt, đem chút ngoài ý muốn vừa rồi vứt luôn qua sau đầu. Cậu siết áo thun trong tay, vẻ mặt cực kỳ trầm trồ hâm mộ, nhịn xuống ý muốn đưa tay chọc chọc bắp tay và cơ ngực của thầy Thời, nhỏ giọng tán thưởng: “Cơ bắp này quá lợi hại, bình thường thầy Thời mặc quần áo cũng không thấy được! Mình còn tưởng….”. Bắc Cố dừng lại, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được ngó nghiêng trên người thầy Thời.
Tuy rằng Bắc Cố muốn tăng cơ rất khó khăn, nhưng không có nghĩa là cậu không thích thân thể cường tráng cơ bắp nha! Đường cong cơ bắp của Thời Nam rất đẹp, làn da trắng, dáng người tam giác, là điển hình của kiểu người mặc đồ nhìn gầy mà cởi đồ thì có thịt. Lúc thầy Thời đưa lưng về phía phim trường để cởϊ áσ thun lót, phía sau lộ ra xương bướm xinh đẹp cũng đã làm Bắc Cố hâm mộ đến cắn khăn.
Đạo diễn Quý thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, dặn đi dặn lại vài câu rồi cầm cái loa tay: “Màn cuối cùng! Chuẩn bị ———…”
Cảnh trong chăn quay chụp thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của Bắc Cố. Đầu tiên là màn đặc tả tay, tay của Bắc Cố đặt trên gối, ngón tay hơi co lại, tay Thời Nam lướt lên theo cẳng tay, đến khi mười ngón đan vào nhau. Trong cảnh này gần như Thời Nam và cậu đều không lộ mặt. Tuy rằng bây giờ hai người gần như dán sát thân thể trần trụi vào nhau, nhưng những điểm chạm nhau lại không nhiều, cũng giống như vừa rồi, một chân của thầy Thời trong chăn hơi gập lên, cho nên hai người gần như không thật sự tứ chi chạm nhau, ngoại trừ hai tay.
Có lẽ vừa rồi bị dọa, nên lần này trên người Bắc Cố ngược lại không có bất kỳ trạng thái xấu hổ nào, tất cả đều như bình thường.
“Tốt —— cắt!”. Cảnh quay tổng cộng năm giây thì màn tay đan tay đã chiếm hơn ba giây, qua cảnh dễ như trở bàn tay.
Tiểu Tề và Tiểu Mạc mỗi người ôm quần áo và áo khoác đứng một bên, khi dd vừa bảo cắt, bọn họ liền chạy đến. Thời Nam từ trên giường đứng lên, lấy một cái áo choàng lông vũ dài đến đầu gối bọc lại, rồi cầm áo khoác của Bắc Cố, kéo cậu từ trên giường lên thuận tay giúp cậu bọc người lại, hai người cùng đi tới bên cạnh đạo diễn Quý.
đạo diễn Quý nhìn màn hình chính, thấy bọn họ tới thì chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, bảo bọn họ đứng ở đó.
“Cũng không tệ lắm, trở về cắt ghép biên tập một chút. Dù sao cũng phải có chừng mực không được làm quá nên cỡ này là được rồi”. Đạo diễn Quý móc gói thuốc lá trong ngực ra, rồi phất phất tay: “Đi ra đi ra, tôi với tiểu Bắc hút điếu thuốc”. Lời này là nói với Thời Nam.
Thời Nam cong đôi mắt, cũng không thèm để ý thái độ của Quý Nhất Càn, anh giơ tay chỉ chỉ màn nhìn, nhìn đi nhìn lại cảnh quay vài lần rồi gật gật đầu trở về phòng hóa trang để thay quần áo.
Bắc Cố ghé vào người đạo diễn Quý, cũng muốn nhìn cảnh quay của mình một chút.
“Thế nào?”, đạo diễn Quý hút một ngụm thuốc, thảnh thơi hỏi.
“?”. Bắc Cố dời tầm mắt khỏi màn hình, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu nguyên nhân.
“Chuyện đóng phim với Thời Nam ấy? Một thân cơ bắp kia của cậu ta sờ có thích không?”. Quý Nhất Càn thường ngày bộ dáng táo bạo, vậy mà bây giờ lại híp mắt lộ ra vài phần đáng khinh.
“……” Bắc Cố nghe ra đạo diễn Quý đang nói giỡn, cậu chỉ ngậm điếu thuốc của mình cười ha hả không nói lời nào.
“Cậu nhìn cảnh này xem, không kêu các cậu cắt biết vì sao không?”. Đạo diễn Quý thay đổi biểu tình nghiêm túc, kẹp điếu thuốc tiếp tục nói.
“Bởi vì thầy Thời dẫn dắt nhập vai tốt, hiệu quả quay được quá tốt”. Bắc Cố mở miệng liền nói.
Quý Nhất Càn tà mị liếc cậu một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì tên nhóc cậu không khẩn trương, kỹ thuật diễn bị tôi mài ra một chút rồi. Bây giờ tôi đem cảnh đầu tiên các cậu quay ở quán bar ra cho cậu xem là thấy rõ ngay”.
Bắc Cố nuốt nuốt nước miếng: “Vậy nếu không…… quay lại cảnh trong quán bar đi?”
Quý Nhất Càn trừng mắt: “Quay lại? Sao phải quay lại? Kém trong miệng tôi cũng là so với tiêu chuẩn của tôi, cái này không biết có thể ném cái bộ 《Xuyên qua thời nhà Thanh yêu em một vạn năm》gì gì kia 800 con phố”.
Bắc Cố có tâm muốn sửa đạo diễn Quý lại cho đúng, bộ phim đang hot trên cả nước hiện tại không phải là《Xuyên qua thời Thanh yêu em một vạn năm》mà là《Xuyên qua ngàn năm về thời Đường chỉ để gặp em》… nhưng xem biểu tình ngạo kiều trâu bò kia của đạo diễn Quý, liền nhịn xuống lời muốn nói.
“Thôi được rồi, đêm nay phải tiếp tục tuyên truyền. Lần này cậu cũng đừng share wb của Thời Nam nữa, lúc đó tôi nhắn trong nhóm wc, các cậu mỗi người đăng một tin, nhớ đặt chế độ công khai. Thôi về đi về đi, cụ thể sẽ có người báo cho các cậu”. Đạo diễn Quý hút xong ngụm cuối cùng, phất phất tay, ý bảo Bắc Cố lui đi.
………
Buổi tối sau khi quay xong, Bắc Cố vừa tẩy trang xong lên xe bảo mẫu phát hiện A Văn đang ngồi ở ghế phụ, cậu không khỏi vô cùng vui vẻ: “Anh A Văn! Chuyện bên kia anh giải quyết xong rồi soa?”
A Văn hơi nâng cằm lên, trả lời: “Đúng vậy, mấu cái túi phía sau kia đều là thức ăn mua cho cậu, mua nhiều lắm, cậu mang đi chia cho mọi người đi, nhớ đưa cho đạo diễn trước. Anh đã hỏi rồi, ông ấy không có ăn kiêng món gì”.
Bắc Cố khẽ hoan hô một tiếng, sau đó cầm mấy cái túi lớn xuống khỏi xe bảo mẫu, còn từ chối Tiểu Tề đi cùng. Cậu đưa cho đạo diễn Quý, phó đạo diễn và biên kịch, lại đến phòng hóa trang tìm mấy diễn viên trẻ khác và chị Hồng chuyên viên trang điểm. Lý Mộc Mộc và mấy cô gái khác vô cùng vui vẻ nhận thức ăn vặt, cũng không ồn ào cần phải giảm cân. Ngốc ở đoàn phim mấy tháng, gần đây thức ăn ngày càng ít, bây giờ người trong đoàn phim thấy cái gì cũng đều muốn ăn.
“Thầy Thời đâu rồi?” Bắc Cố nhìn xung quanh một vòng, tùy ý hỏi.
“Ở bên kia kìa, hình như cậu nhóc Tiểu Khải lại tìm anh ấy, sau khi quay xong còn chưa được nghỉ ngơi kìa”. Lý Mộc Mộc còn chưa tháo trang sức đã tách tối đũa, thâm ý nói.
# Hết chương 22