THƯỢNG NAM LẠC BẮC - Chương 2: |Tội lỗi cuối cùng| Nhập diễn (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THƯỢNG NAM LẠC BẮC
- Chương 2: |Tội lỗi cuối cùng| Nhập diễn (1)
6 giờ tối, Giang Nam.
Lúc giáo sư Trần được người phục vụ dẫn tới, Bắc Cố và người đại diện A Văn đã gọi xong đồ ăn, bảo người phục vụ pha một bình Minh Tiền Long Tĩnh. Bắc Cố rất ngoan ngoãn ngồi một bên, không bắt chéo chân, cũng không rung chân, di động đã bỏ vào túi.
“Giáo sư Trần, mời ngồi”. Bắc Cố trực tiếp kéo ghế chủ vị ra, cười tiếp đón người thầy nổi danh ở học viện Kim Ảnh.
“Không vội không vội, chúng ta ngồi bên này uống nước tâm sự một chút trước”.
Giáo sư Trần trực tiếp đặt túi của mình lên một bên sô pha, tự động bước qua ngồi, rồi chỉ vào vị trí bên cạnh mình. “Tiểu Bắc và người đại diện của em cũng ngồi đây đi, cũng không cần phải căng thẳng”.
“Da, vâng”. Bắc Cố trực tiếp bưng ấm trà, rót ra ly, nghe lời ngồi xuống bên cạnh giáo sư, dáng người đúng tiêu chuẩn học sinh gương mẫu.
Giáo sư Trần bưng ly trà thổi thổi, không nói gì, chỉ cười cười đánh giá Bắc Cố một lát. Sau đó uống một ngụm trà, chậm rì rì mở miệng: “Sao đã tốt nghiệp bốn năm rồi, mà vẫn còn lóc chóc như vậy”.
Bắc Cố ngồi cứng đờ, hai mắt thành kính. Thình lình nghe hỏi một câu như vậy, cười vô tội. Sau đó sống lưng cũng không còn cứng đờ, đầu gối cũng không khép chặt, những nơi nên thẳng đều thả cong một chút.
Người đàn ông kia híp mắt, đặt lại ly trà xuống bàn. Đôi tay Bắc Cố hơi hơi giơ lên làm ra một động tác vô tội: “Giáo sư Trần, em rõ ràng là người ngoan nhất trong lớp, sao lại cảm giác trong mắt thầy em là người luôn gây sự mỗi ngày vậy?”
“Người khác không hiểu em, tôi còn nhìn không chuẩn sao? Lúc đi học, ở đây của em và cặp mắt kia suốt ngày có rảnh rỗi đâu”. Giáo sư Trần điểm điểm vào thái dương của Bắc Cố, động tác thể hiện sự thân mật của một người trưởng bối đối với con cháu trong nhà.
Bắc Cố bị chọc chọc hai cái, cũng không tránh, ngược lại cười đến nhìn càng ngốc.
A Văn thấy không khí không tệ, cũng làm như mình có chuyện bận rộn, lặng lẽ rời chỗ ngồi, để lại không gian cho đôi thầy trò này. Đối với Bắc Cố, A Văn rất yên tâm. Tuy rằng thường ngày cậu nhìn như một cậu nhóc không lớn, nhưng vào những thời điểm đáng tin chưa bao giờ làm ra chuyện gì sai sót.
Bắc Cố thật ra rất tinh tế, điểm này có thể nhìn ra được từ những mối quan hệ lớn lớn nhỏ nhỏ của cậu trong các đoàn làm phim. Đặc biệt khi cậu mở miệng, dễ nói chuyện, dễ vui đùa nhưng chưa bao giờ quá mức, được người khác công nhận là một hạt dẻ cười.
Giáo sư Trần uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Trước kia, tôi đã từng nói với viện trưởng Trương của các em, rằng em là một người có thiên phú cao. Sau đó……”
Bắc Cố ngồi trên sô pha vặn vẹo, quay đầu lại mịt mờ nhìn thoáng qua A Văn đã ngồi cách xa mình 5 thước ở đầu bên kia xem di động.
Làm sao bây giờ? Tuy rằng đề tài trò chuyện rất tốt, nhưng giáo sư Trần lại muốn nói về lúc mới nhập học… A Văn như có cảm giác được mà ngẩng đầu lên, cười cười cổ vũ Bắc Cố, căn bản không có ý định đáp ứng nghệ sĩ nhà mình xin giúp đỡ.
“Em đây là làm sao vậy. Tôi vừa mới nói em hoạt bát, em liền không ngồi yên như con khỉ vậy?”. Giáo sư Trần cũng không giận, cười ha hả nói.
“Không phải… Giáo sư Trần, em sao lại không nghe người khác nói được… Thầy còn khen em… Trước kia đều là… Mỗi lần tác nghiệp đều có phần của em…”.
Bắc Cố gãi gãi đầu, cười cười, nói xong câu cuối, giọng ngày càng nhỏ.
“Đó còn không phải bởi vì em bướng bỉnh sao. Đường đường là lớp trưởng lớp diễn xuất khóa 08, mỗi ngày trong lớp lý luận biểu diễn của tôi còn tự mình sáng tác… Phân tích nhân vật theo ý mình, em cho rằng tôi…”
“Giáo sư Trần, uống nước, uống nước đi ạ…”
Bắc Cố vội vàng đứng lên rót nước. Giáo sư Trần muốn nói gì, trong lòng cậu rõ rành rành. Khi đó nhìn mấy quyển sách, cậu thiếu niên khinh thường, tự nhận mình đã lý giải triệt để nhân vật và chân lý của riêng mình, dẫn đến cãi nhau không ít chê cười với mấy bạn học cùng lớp. Chính bởi vì biết rõ mình từng trải qua chuyện “chê cười” này. Nghĩ lại chuyện cũ mà ngại ngùng nên càng không thể để cho Giáo sư Trần nói tiếp.
Chuyện này tuyệt đối không thể nói xong lúc này được. Dựa theo thói quen của Giáo sư Trần mà nói, tám phần còn có thể nói càng lớn hơn. Đến lúc đó… nhà đầu tư võng kịch cùng với nhà làm phim tới, mình cũng không cần phải nói chuyện chính sự luôn.
Giáo sư Trần bưng lên ly trà thứ ba trong vòng mười phút, cuối cùng quay lại đề tài chính: “Võng kịch này, tôi đã xem qua kịch bản, người đầu tư trùng hợp cũng là người quen, bảo tôi đề cử một học trò tham gia. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, kiểu nhân vật này thì sinh viên đang học cũng không diễn được, quá non, khó khống chế. Nhưng thật ra em lại rất thích hợp”. (Võng kịch: phim chiếu mạng)
“Hắc hắc hắc, nhận được sự yêu mến của thầy, học trò khắp nơi còn có thể nhớ đến em. Em đây lấy trà thay rượu…” Bắc Cố nâng ly trà lên, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện dưới vệt râu quai nón, có chút manh không thích hợp, sau đó chun chun mũi, nói tiếp: “Bất quá, Giáo sư Trần, thầy xác định không bởi vì em là một lão thịt khô…”
Giáo sư Trần kiên trì không uống ly trà thứ tư “Thôi thôi thôi, đừng cho là tôi đang chỉnh này kia, em nghiêm túc nghe tôi nói”.
Bắc Cố lập tức buông ly trà, thu hồi vẻ tươi cười, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Nụ cười ngốc bạch ngọt vừa thu lại, khí thế này lắc mình liền biến hóa, hơi hơi có chút… Có chút mang vẻ “đội trưởng Trương” ở cục cảnh sát trong bộ võng kịch kia, đang nghe lão cục trưởng phân công nhiệm vụ.
Giáo sư Trần cúi đầu, che giấu một chút tươi cười ở khóe miệng, cố ý làm ra một bộ biểu tình nghiêm túc, hung hăng hỏi: “Đọc qua kịch bản chưa?”
“Vâng, đã đọc, cũng đã phân tích qua. Lời kịch cũng thuộc đến thất thất bát bát (tương đối)“.
Giáo sư Trần rất vừa lòng, âm thầm gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm khắc như cũ: “Uhm… Thất thất bát bát là không được, lỡ như đạo diễn hôm nay tới, bảo em diễn thử một đoạn tại chỗ, chẳng phải là há hốc mồm sao? Muốn đọc kịch bản, vẫn phải là hiểu rõ ràng mà tiếp thu”.
Bắc Cố gật gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo. Thật ra cậu nói thất thất bát bát cũng là đại khái mà thôi. Từ sau khi nhận được điện thoại, cậu vẫn luôn nghiêm túc đọc kịch bản. Còn đối với tạo hình của nguyên tác theo ý mình mà để râu gần nửa tháng, có nhiều lúc đánh răng buổi sáng, còn nhìn gương đọc ra một hai câu trong lời thoại. Nhưng là hảo tâm nhắc nhở của Giáo sư Trần, loại thiện ý dạy bảo này, bất kể là lúc nào đều rất đáng quý.
“Tôi thấy em để râu rất tốt, nhìn qua còn cố tình giảm cân phải không?” Giáo sư Trần tiếp tục hỏi.
“Thầy nói đúng ạ. Kỳ thật râu là cố tình để. Còn giảm cân thật không có… Gần đây dạy dày không khỏe”. Bắc Cố sờ soạn tác phẩm mình vô cùng đắc ý trên mặt, ngữ điệu vui vẻ trong sáng.
“Chạy đoàn phim khó tránh khỏi rối loạn thời gian, ăn uống không đúng giờ giấc. Làm việc thì như vậy, chỉ có thể cố gắng tự mình điều chỉnh, đừng ỷ vào tuổi trẻ không chú ý”.
Giáo sư Trần có vẻ hiểu rõ gật gật đầu, sau đó không biết nhớ tới cái gì mà khuôn mặt lại rối rắm lên.
“Đúng rồi, nguyên tác…. Em có xem nguyên tác chưa?”
Bắc Cố ngẩn người, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.
“Uhm, tôi cũng không nói nhiều, mọi người phải tự nắm chắc nhân vật. Đây cũng là nguyên nhân quay bộ võng kịch này, đến lúc đó, những đọc giả trẻ tuổi kia sẽ…”
“Thầy yên tâm, em hiểu được”. Bắc Cố cười trả lời.
Hai người vừa nói xong, chủ đầu tư bộ phim cũng vừa đến.
Người đến là hai nam một nữ. Người phụ nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn tầm hai mươi mấy. Hai người nam thì khoảng vừa mới sang 30.
Người trẻ có chỗ tốt của người trẻ, nói chuyện hay làm việc đều nhanh nhẹn sảng khoái. Cuối cùng, Giáo sư Trần bị mọi người đẩy đến vị trí chủ vị. Hai người đàn ông, một là nhà sản xuất, một là đạo diễn. Còn người phụ nữ trẻ hơn kia là tác giả nguyên tác, cũng tự mình đảm nhiệm vị trí biên kịch chính.
Bắc Cố trộm nhìn người phụ nữ mặt mộc đối diện vài cái, bị A Văn phía dưới bàn dùng chân ‘cảnh cáo’.
Thừa dịp Giáo sư Trần đang nói chuyện với nhà sản xuất, A Văn thì thầm với Bắc Cố: “Cậu nhìn chằm chằm con gái người ta làm cái gì vậy?”
Bắc Cố không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, dùng âm điệu thì thầm giống hệt trả lời: “Đây là tác giả cấp đại thần trong truyền thuyết trên mạng đó. Fan trên Weibo còn nhiều hơn so với tôi luôn. Hơn nữa chắc chắn là không có trang điểm…”
Khóe miệng A Văn vừa kéo kéo lên, nhỏ giọng: “Mấy chuyện như nhiều fan trên Weibo hơn so với cậu, xin cậu đừng đem ra nói. Khen người khác thì khen, nhưng không cần thuận tiện tự bôi đen mình đâu đúng không??”
“Không phải, anh không chú ý trọng điểm. Cô ấy nhìn rất trẻ tuổi, hơn nữa văn phong và diện mạo không hợp nhau lắm… Lúc tôi đọc nguyên tác vẫn luôn cho rằng rất nam tính… Sau đó nhịn không được, tôi còn đọc một truyện tiên hiệp của cô ấy viết, cũng rất hay…”
“Tôi chưa bao giờ biết, nam nghệ sĩ mới nhất của tôi lại thích xem tiểu thuyết yêu đương trên internet… Tôi nhớ rõ tư liệu năm đó, cậu viết giới tính nam, thích nữ”. A Văn u oán lầu bầu.
“Cái này gọi là nghiền ngẫm nhân vật trước khi biểu diễn, thuận tiện điều tra bối cảnh”. Bắc Cố sờ sờ râu trên cằm của mình – đây là thói quen mới có từ sau khi cậu để râu.
Không biết bên kia Giáo sư Trần và nhà làm phim nói tới chuyện gì, hai chữ ‘Thời Nam’ đột ngột rơi vào tai Bắc Cố. Bắc Cố dời mắt từ mặt mộc đó, nháy mắt hướng về phía chủ tọa, còn dựng tai lên hóng chuyện bát quái.
Thời Nam là ai?
Đây hình như không phải là vấn đề khó. Bởi vì cả nước từ già đến trẻ, từ trên xuống dưới không ai không biết Thời Nam là ai.
Lui một vạn bước mà nói, mặc dù là người không chú ý đến giới giải trí điện ảnh, không gọi được tên của Thời Nam cũng đã biết mặt của anh ta.
Thời Nam là nam thần kiêm đàn anh của Bắc Cố, hơn nữa chỉ lớn hơn cậu 2 khóa.
Không khéo chính là, lúc Bắc Cố lì lợm la liếm thi đậu, Kim Ảnh đã không còn hình bóng của Thời Nam, chỉ để lại một Thời Nam trong truyền thuyết. Vào năm thứ hai, nam thần đã được một đạo diễn lớn trong nước nhìn trúng, chọn quay một bộ điện ảnh đệ nhất, tuổi trẻ thành danh, trực tiếp trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất, là niềm kiêu ngạo của Kim Ảnh. Đến nay, các góc vườn trường và trang web trường vẫn còn thường xuyên có ảnh chụp của anh ta.
Bắc Cố cũng chỉ là ngẫu nhiên biết đến Thời Nam, cũng chỉ là do vận mệnh an bài.
Khi đó là kỳ nghỉ hè giữa cao nhất và cao nhị, Bắc Cố không mua được vé của một bộ phim quốc tế nổi tiếng, chỉ đành xem tạm một bộ phim văn nghệ trong nước.
Đó chính là bộ phim đầu tiên của Thời Nam – ‘Nhất ảnh phong thần’ vẫn là hai giải ảnh đế. Cái tên tiểu tử thoạt nhìn không có gì thu hút này lại nhẹ nhàng dẫm lên người khác mà đạt tới độ cao khó ai có thể với tới.
Bắc Cố ngồi xem giữa một rừng người xem nữ, cùng một người bạn học nam ngồi cạnh nhìn màn ảnh hỗn độn trong 120 phút, không biết cái gì gọi là tác phẩm nghệ thuật lớn thiếu lời thoại đến đáng thương.
Giữa chừng, người bạn học của cậu ngủ gục đến 8 lần (3 lần dựa lên vai mình, 4 lần gật gù, cuối cùng có một lần dựa vào một người con gái khác bên cạnh, bị người ta thô bạo đẩy tỉnh).
Mà cậu lại mở to đôi mắt đen láy từ đầu tới cuối. Cậu xem đến mức nhập tâm. Lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác rằng cậu và nam chính kia cùng nhau sống cả đời theo suốt cốt truyện, khóc cùng với chính, cười cùng với nam chính, cùng nhau lo lắng, cùng nhau trưởng thành. Bộ phim kết thúc thế nhưng lại có loại hoảng hốt mất mát.
Có người nói, điện ảnh làm tuổi thọ của nhân loại kéo dài thêm gấp 3 lần, Bắc Cố lần đầu tiên cảm nhận được những thâm ý trong lời nói này.
Sau khi ra khỏi rạp phim, những cô gái xung quanh đều đang nói vai chính thật đẹp trai, vai chính vừa khóc thì trái tim liền bị xé thành tám mảnh, muốn đi mua poster của người ta… Chỉ có Bắc Cố mặt mờ mịt lôi kéo cánh tay người bạn nói: “Mình coi lại thêm một lần đi! Tôi đột nhiên muốn làm diễn viên, giống như Thời Nam vậy”.
Bà của Bắc Cố là một người cực kỳ cưng chiều cháu mình. Trình độ văn hóa của bà không cao, thời trẻ là người bán hàng trong cửa hàng bách hóa. Từ khi đem cháu nội về sống với mình, Tiểu Bắc trở thành miếng thịt bảo bối trên đầu quả tim của bà, chỉ cần cháu mình vui, muốn ngôi sao thì tuyệt đối không lấy ánh trăng.
Thấy cháu mình đi xem phim về thì nhao nhao nói phải làm diễn viên, bà của Bắc Cố không nói hai lời liền: “được được được, tốt tốt tốt” mà đồng ý. Vì muốn thể diện mình luôn ủng hộ cậu, còn đặc biệt giúp cậu đến một con đường nhỏ mà ông cụ Lý đang sống để hỏi xem muốn làm diễn viên thì phải như thế nào.
Ông cụ Lý là thầy giáo đã về hưu, lúc trước từng dạy ở đại học Kim Sư. Ở quê có vấn đề gì không giải quyết được, mọi người đều có thói quen đến nhờ ông quyết định – tuy rằng ông vẫn luôn thân thiết nhắc nhở mọi người rằng ông ấy chỉ là thầy giáo dạy Vật lý.
Ông cụ Lý khá thân thiết với bà của Bắc Cố, sau khi nghe bà nói xong, phẩy phẩy quạt hương bồ nói: “Thật sự muốn làm như vậy, thì để Bắc Cố nhà bà đến dự thi ở Kim Ảnh đi. Thời Nam kia cũng không phải là học sinh của Kim Ảnh sao? Thi đậu thì có thể tính được là bước nửa chân vào được rồi”.
Cậu thiếu nhiên Bắc Cố ở cao nhị đã xác định lý tưởng phía trước của mình, năm tháng tươi đẹp bước lên con đường mình đã chọn.
Con đường phía trước có máy quay, có bản phân cảnh, có nam thần Thời Nam, tiền độ rộng mở.
Rốt cuộc sau khi thi xong, Bắc Cố liền phát hiện lý tưởng của cậu chỉ là những lời quảng cáo tươi đẹp rằng mọi người trong nhà cùng đến. Hiện thực thì Kim Thành chính là “một thân một mình”.
Mặc dù “yêu” Thời Nam, “yêu” đến mức sâu sắc, Bắc Cố mang danh là bạn cùng trường với Thời Nam, một lần lại một lần bỏ lỡ, mãi đến khi tốt nghiệp cũng chưa từng có thể chính mắt phong thái của đại thần.
Năm ấy Bắc Cố tốt nghiệp, gỡ xuống poster của Thời Nam trên tường và trong tủ, ra vẻ tiêu sái đối với trêu chọc của bạn cùng phòng: “Đợi xem, ở trường bốn năm không gặp được, nhưng mình có dự cảm rằng duyên phận của mình và đại thần hẳn là sau này sẽ đóng phim chung”.
Khi nó ba người bạn cùng phòng khác bởi vì tâm tình không tốt đang sửa sang hành lý, nên Bắc Cố tránh được một kiếp “khoác lác bị đánh tơi bời”.
……
Nhưng lần này Giáo sư Trần bọn họ lại nhắc đến Thời Nam…
Nói ra thì, Thời Nam mấy năm trước từng quay hai ba bộ phim, danh tiếng phòng bán vé không tồi. Hai năm gần đây anh ta lại ít xuất hiện, người ta nói rằng anh sang nước ngoài tu nghiệp. Nhưng cũng có người nói anh đã ra vùng biên giới, đang ở một nơi nào đó tham gia một bộ phim lớn.
Thời Nam có Weibo, mấy ngàn vạn fan theo dõi, nhưng hai năm qua hầu như là không có đổi mới gì.
Khiêm tốn đến mức gần giống như là lui về ở ẩn.
Nhưng mà… Bọn họ không phải đang nói chuyện muốn quay Võng kịch sao??
Cùng Thời Nam có liên quan gì?
Bắc Cố nâng mắt lên, nhìn hai người đối diện càng nói càng kích động. Trong mắt mình chẳng qua chỉ là hai đại thần trong giới điện ảnh nói qua nói lại, thế nhưng có chút không theo kịp tiết tấu nói chuyện của mọi người.
# Hết chương 2