THƯỢNG KHANH - Chương 6: 6 Tớ Mỏi Tay Quá Cậu Mau Bắn Đi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THƯỢNG KHANH
- Chương 6: 6 Tớ Mỏi Tay Quá Cậu Mau Bắn Đi
Lục Thiệu lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của cô gái, vừa xoay người vô tình chạm mắt với Từ Khanh đang nhìn về phía này, thấy đối phương quay mặt nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không để ý, trên gương mặt lạnh tanh của Lục Thiệu lập tức trở nên tươi cười.
Chuông vào lớp vang lên, quay về chỗ ngồi, đợi một lúc vẫn không thấy Từ Khanh dò hỏi gì mình, đành phải chủ động viết giấy nói cho đối phương biết chuyện vừa rồi.
Đưa tờ giấy qua, đợi cả buổi cũng chẳng thấy Từ Khanh nói gì với mình.
Lục Thiệu cứ nghĩ chuyện này đã xong xuôi nên cũng không quá để ý.
Bài giảng lịch sử nhàm chán của giáo viên khiến Lục Thiệu càng không chú ý, thế là đặt bút xuống, đưa tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn Từ Khanh nghiêm túc chép bài.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, Từ Khanh nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn ý bảo hắn ngoan ngoãn nghe giảng, Lục Thiệu cười cười quay đầu lại, nhìn thẳng lên bục giảng, nhưng trong lòng lại có ý đồ xấu.
Giáo viên đã giảng xong nội dung mới của tiết học này, đang bắt đầu giảng lại những nội dung chưa hoàn thành còn sót lại từ tiết trước, biết Từ Khanh đã hiểu nội dung này rồi, Lục Thiệu chuẩn bị giở trò.
Không mất bao lâu để Từ Khanh cảm nhận được trên đùi mình xuất hiện thêm một bàn tay, mà bàn tay này rất hư hỏng, vuốt tới vuốt lui, thậm chí còn sờ tới đũng quần của cậu mấy lần.
Từ Khanh đỏ ửng mặt, tóm được bàn tay đang làm loạn, muốn đẩy ra khỏi đùi mình, không ngờ Lục Thiệu nhân cơ hội nắm chặt tay Từ Khanh, để tay cậu lên đùi của hắn.
Bởi vì còn đang trong lớp, Từ Khanh không dám giằng mạnh, cuối cùng chỉ có thể thuận theo Lục Thiệu kéo tay mình về phía hắn.
Lục Thiệu mân mê chơi đùa với tay Từ Khanh một lúc, nhân lúc giáo viên không chú ý, lợi dụng ưu thế ngồi bàn cuối cùng, Lục Thiệu tựa lưng vào tường, cúi đầu khuất sau bàn rồi hôn tay Từ Khanh.
Từ Khanh đỏ mặt, vốn định rút tay ra nhưng lại do dự nghĩ ngợi, và Lục Thiệu cho rằng sự do dự đó là ngầm đồng ý, hành động càng lúc càng táo bạo.
Từ Khanh thấy Lục Thiệu cởi áo khoác đồng phục, choàng qua chân và che đi hai tay đang đan ngón.
Từ Khanh lấy làm lạ, nhưng rất nhanh sau đó, cậu kinh ngạc trợn to mắt, mặt càng đỏ hơn, nhưng làn da bánh mật vốn có, làm cho bạn bè và giáo viên ở cách xa họ không nhận ra.
Từ Khanh không nhúc nhích nhìn chằm chằm giáo viên trên bục giảng, nếu bỏ qua đôi mắt dại ra của cậu, nhất định sẽ cho rằng cậu đang chăm chú nghe giảng, không hay biết đầu Từ Khanh đã nổ tung.
Trong tay cậu có thứ gì đó vừa cứng vừa nóng, còn không biết xấu hổ mà tiết dịch nhờn.
Lúc này có một tay đang giữ tay cậu rồi vuốt ve thứ không biết xấu hổ kia.
Nhờ áo khoác đồng phục che lại, Lục Thiệu kéo tay Từ Khanh thủ d.âm cho mình.
Hai người làm chuyện này ngay trong lớp học khiến cho Lục Thiệu vô cùng hưng phấn, côn th*t cũng càng cứng hơn.
Thủ d.âm cho hắn một lúc lâu một cách bị động, thấy Lục Thiệu vẫn cương cứng như vậy, Từ Khanh thừa dịp giáo viên cho phép mọi người thảo luận tự do, cùng với tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng học, cậu nói nhỏ, “Cậu…!cậu mau bắn đi…!tớ mỏi tay quá.”
Thấy Từ Khanh xấu hổ nhìn mình, ánh mắt Lục Thiệu càng sâu xa, di chuyển tay nhanh hơn, cuối cùng bắn ra sau một tiếng kêu rên khó có thể nghe thấy.
Từ Khanh muốn rút tay về, nhưng Lục Thiệu vẫn giữ chặt, duỗi cả hai tay vào sau áo khoác đồng phục, một tay giữ tay Từ Khanh, một tay cầm côn th*t, để quy đầu cọ tới cọ lui vào bàn tay Từ Khanh đến khi tay Từ Khanh nhớp nháp.
Thấy Từ Khanh xấu hổ đến mức trán lấm tấm đổ mồ hôi, Lục Thiệu mới ngừng trêu đùa cậu, vừa buông tay ra, đối phương đã nhanh chóng rút tay về, lấy khăn giấy lau sạch.
Chuông tan học reo lên, hai người mới dọn dẹp xong.
Giờ ra chơi, Từ Khanh bị Lục Thiệu dẫn đến một góc vắng vẻ trong khuôn viên trường, khi bị hắn đè vào tường để hôn, Từ Khanh thầm nghĩ tại sao Lục Thiệu hay biết được những nơi vắng vẻ gần như không người trong trường.
Sau nụ hôn, Từ Khanh đã thở không ra hơi, thế mà Lục Thiệu còn hơi chà đũng quần của mình vào người cậu, “Cậu…!cậu đừng nghịch nữa…!tối…!tối về nhà rồi làm.”
“Vâng~ nghe lời Khanh Khanh hết~”
Lúc này Lục Thiệu vẫn chưa biết điều gì sẽ chào đón mình khi về nhà tối nay, nếu biết, hắn tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được..