THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK - Chương 85: + 86 + 87
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK
- Chương 85: + 86 + 87
CHƯƠNG 85: TÂM TƯ CỦA NỮ NHÂN
Sắc mặt mọi người đồng thời thay đổi. Cách Ngôn vội vàng dặn Irene mau trốn không được đi ra, sau đó cùng Rex chạy về phía cổng trấn. Đường trong trấn nhỏ Bavi không dài bằng một phần mười đường ở đế đô, chẳng bao lâu đã thấy cổng trấn rộng mở phía trước, mấy tên cướp lâu la ùn ùn kéo vào, bắt được ai thì gϊếŧ người đó, gϊếŧ đỏ cả mắt.
Cổng trấn bị phá làm binh lính thủ trấn mất hết ý chí, phần lớn chỉ lo chạy trốn. Bởi vì đây là con đường chính dẫn vào trấn nên bọn cướp vừa gϊếŧ vừa xông về phía hai người.
Rex rút trường kiếm đi đến, mấy tên cướp tưởng y cũng là binh lính trong trấn nên múa may vũ khí chạy tới, trên mặt là thần sắc dữ tợn. ‘Phụt’ một tiếng, tên cướp tới đầu tiên bị Rex chém thành hai nửa, máu tươi chảy đầy đất, những tên còn lại chỉ kịp lộ ra biểu tình kinh hãi, nhưng không hãm chân lại được, rất nhanh cũng chung kết cục.
Rex đi đến đâu địa ngục Tula trải dài đến đấy, dưới chân y toàn là thi thể của mấy tên cướp, như ác ma bò lên từ vực sâu vậy. Tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc cũng hấp dẫn sự chú ý của mấy tên cướp khác, nhìn thấy dưới chân y đều là tứ chi của đồng bọn, nháy mắt bị dọa mất mật, không ai dám xông về phía bên này nữa.
Trên tường trấn, Hank và nhóm Brown đang đối đầu với hai huynh đệ Johnson cũng đã sớm chú ý tới sự hiện diện của Rex. Nhìn thấy hình ảnh gϊếŧ chóc tựa như sát thần của y thì lập tức chấn động, nhưng kèm theo đó chính là kinh hỉ rất lớn, bởi thực lực Rex càng mạnh lại càng có lợi cho bọn họ.
Tương phản với họ là Johnson đang trầm mặt.
“Đại ca, người này chính là Alan? Không phải y đã rời khỏi trấn nhỏ Bavi rồi sao?” Tam thủ lĩnh chấn động.
“Chúng ta bị lừa. Bọn chúng căn bản không rời đi.” Johnson nhìn Hank không có chút bất ngờ nào cũng đã đoán được. Là sơ suất của hắn. Hank không phải lão trưởng trấn ngu xuẩn kia, ông biết băng cướp Ác Lang sẽ không bỏ qua cho trấn nhỏ Bavi, cho nên mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng thực ra lại âm thầm chuẩn bị. Ông lợi dụng lần tập kích này của chúng để bức trưởng trấn đồng ý thuê Alan, đúng là một nước cờ tuyệt diệu.
“Đại ca, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải rút lui?” Tam thủ lĩnh hơi nóng nảy. Hắn ta chỉ háo sắc chứ không ngu. Chiêu thức của đối phương tuy đơn giản vừa nhìn là biết không có kỹ thuật gì, nhưng có thể tạo ra uy lực lớn như vậy chỉ với một chiêu thức bình thường chứng minh người này rất mạnh. Vốn còn cho rằng đối phương có thể gϊếŧ chết nhị ca là do may mắn, hiện tại hắn ta đã biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của y.
“Không kịp nữa rồi. Cho dù chúng ta có lui lại bọn chúng cũng sẽ không buông tha cơ hội này, hơn nữa…” Đôi mắt tối tăm của Johnson hiện lên một tia hung ác và thèm khát máu tanh, “Ta thừa nhận y rất mạnh, nhưng ta lại càng mạnh hơn. Mấy người chỗ Hank và Brown giao lại cho ngươi, bọn chúng đã bị ta đánh trọng thương nên một mình ngươi cũng đủ để đối phó rồi, còn tên Alan này để ta.”
“Vâng, đại ca.”
Rex là một Kiếm Sư sơ giai, Johnson lại là một Kiếm Sư trung giai, sự chênh lệch về thực lực giữa hai người đúng là không thể xóa bỏ, chẳng qua nếu thật sự đánh nhau thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Rex không chỉ thắng ở tuổi trẻ mà kiếm của y cũng không giống mấy thanh kiếm bình thường khác. Johnson cũng đã nhìn ra, kiếm sĩ sử dụng kiếm pháp gϊếŧ chóc thường mạnh hơn những kiếm sĩ cùng giai. Johnson không ngờ lúc sinh thời hắn lại đụng phải một người, hồi trẻ hắn cũng từng được chiêm ngưỡng qua sức mạnh to lớn của kiếm sĩ sử dụng kiếm pháp gϊếŧ chóc, bởi vậy lần này hắn không dám lơ là chút nào.
“Lão tử tới đây.” Tam thủ lĩnh được đại ca khẳng định, Alan có thể uy hiếp hắn ta đã bị đại ca quấn lấy, vậy hiện tại người có thực lực cao nhất trong trấn nhỏ Bavi chính là hắn ta. Nghĩ vậy hắn ta lập tức đắc ý cười ha hả, lắc mình một cái liền vọt vào trấn nhỏ.
“Không tốt, ngăn hắn lại!” Hank vội vàng đuổi theo.
Mọi người phản ứng không chậm, nếu để hắn xông vào trấn nhỏ, chắc chắn sẽ chết rất nhiều người, chỉ là mấy người bọn họ ai cũng bị thương, tạm thời có thể ngăn được Tam thủ lĩnh nhưng không ngăn được mấy tên cướp khác.
Hai tên cướp nhìn thấy có người gần đó ngay lập tức giơ đao xông tới.
banhmidaudo.wordpress.com
“A a a!” Bạn của Irene sợ tới mức hét toáng lên.
Một người còn đỡ, nếu là hai người thì nàng không thể ứng phó được. Mắt thấy đao của đối phương sắp chém lên người nàng thì ‘keng’ một tiếng, tên cướp kêu thảm một tiếng bay đi, đập vào bức tường rồi chết ngất ở đấy.
Cách Ngôn khiêng trọng kiếm đi đến trước mặt bọn họ, “Đã sớm bảo các ngươi trốn đi, lại còn không tin.”
“Cẩn thận.” Irene kêu to.
Cách Ngôn quay đầu liền thấy một tên cướp lén lút xuất hiện phía sau cậu, đao trong tay gã đồng thời chém xuống. Một tia sét đánh lên người tên cướp, lông tóc và làn da của gã bị sét đánh đen sì.
“Làm không tồi.” Cách Ngôn giơ ngón tay cái với Ám Dạ.
Ám Dạ đắc ý vẫy vẫy cánh, bộ dáng nhỏ nhắn đặc biệt kiêu ngạo. Hai cô gái đều nhìn nó chằm chằm, tiểu ma thú này đáng yêu quá đi. Sau khi ngụy trang ma thú nhỏ hơn nguyên hình rất nhiều, đặc biệt là ma thú họ mèo, từ trước đến nay vẫn luôn rất dễ lấy lòng mấy cô gái.
Trong đầu Irene hiện lên một ý kiến hay, lập tức nói: “Ám Dạ nhà ngươi thoạt nhìn rất lợi hại, không bằng để nó tạm thời đi theo chúng ta đi, như vậy ngươi không cần phân tâm bảo hộ cho chúng ta nữa. Ta cũng biết một vài chiêu thức nên có thể dẫn nó đi đánh lén mấy tên cướp kia.”
Cách Ngôn nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, biết muốn bảo nàng trốn đi chắc chắn nàng sẽ không chịu nên đành gật đầu đồng ý, “Vậy được rồi. Nhưng nếu có chuyện gì ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Quyết định của bản thân thì phải tự gánh lấy hậu quả.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không sao đâu.” Irene vỗ vỗ ngực, tiếp nhận Ám Dạ rồi rời đi cùng đồng bạn.
Ai yên tâm các ngươi, ta là không yên tâm Ám Dạ nhà ta, ma pháp của nhãi con này lúc linh lúc không, Cách Ngôn oán thầm vài câu. Một tên cướp xông tới, cậu vung kiếm một cái, lại thêm một tên bị đánh ngất. Cậu cũng muốn tiêu sái một kiếm một mạng giống Rex lắm, nhưng kiếm quá nặng, bây giờ cậu vẫn không thể vung một cách tự nhiên được. Nếu tốc độ vung kiếm quá chậm thì cậu sẽ dùng ma pháp, một viên đạn nước bắn về phía mấy tên cướp. Hiện tại cậu có thể dùng thuần thục thủy đạn thuật, ngoài ra còn có thủy tiễn thuật. Thứ này một khi đã nắm được bí quyết thì có thể vận dụng rất dễ dàng. Hơn nữa bởi vì cậu có Nguyên Tố Chi Thân nên ma pháp lực bẩm sinh đã mạnh hơn những ma pháp sư khác.
Có cậu và Rex gia nhập, mấy binh lính vốn đã mất ý chí chiến đấu lại tỉnh táo lại, đứng lên cùng Cách Ngôn ngăn cản cướp xông vào. Hiệu quả vẫn có, hơn ba trăm tên cướp đã tử thương hơn một nửa, có thể thấy thắng lợi ngay trước mắt.
Một tiếng hét chói tai bỗng vang lên, âm thanh có vẻ quen quen. Cách Ngôn ngẩng đầu lên liền thấy Irene không biết đã bị Tam thủ lĩnh bắt lên nóc nhà từ lúc nào.
“Đậu má, Ám Dạ nhà ta đâu?”
Cách Ngôn nhìn thấy Ám Dạ đang cuộn thành một nắm trong lòng Irene, bởi vì thể tích nhỏ nên tên Tam thủ lĩnh kia hình như không phát hiện.
“Thả Irene ra!” Hank kinh hãi xông tới.
Một bàn tay Tam thủ lĩnh kiềm trụ ở cổ Irene, trên mặt là nụ cười âm tà, hắn ta vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm mạnh lên mặt Irene một cái, “Ngọt quá, giống y như hương vị trong tưởng tượng của ta.” Rồi nhếch môi đắc ý nói với Hank, “Không được qua đây, nếu ngươi đến đây ta sẽ vặn gãy cổ nàng.”
Irene khóc, không biết là do bị dọa hay là ghê tởm mà khóc.
“Thả Irene ra ngay, nếu không ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây.” Hank lạnh giọng, nếu không phải máu vẫn đang chảy ra từ khóe miệng và cánh tay ông thì cũng rất có sức thuyết phục.
Tam thủ lĩnh căn bản không sợ ông, cười ha ha: “Chờ đại ca ta giải quyết xong tên Alan kia thì tất cả các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này, còn dám uy hiếp ông đây? Lão bất tử nhà ngươi ông đây sớm đã thấy không vừa mắt, hôm nay gϊếŧ ngươi đầu tiên vậy.”
Một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên, căn nhà bên cạnh hắn ta vỡ ra một cái động lớn, không bao lâu có một người sắc mặt âm trầm bò ra khỏi đó, đây rõ ràng là người vốn nên chiếm thế thượng phong – Johnson. Tuy nhìn hắn có vẻ không chịu thương tổn quá lớn nhưng lại rất chật vật.
“Đại ca?” Tam thủ lĩnh thất thanh hô, cái tay đang bóp cổ Irene không nhịn được mà run lên một cái, đột nhiên một trận đau nhức truyền đến. Đúng là Ám Dạ đánh lén hắn ta, hàm răng bén nhọn của nó đang găm thật sâu vào tay hắn. Tam thủ lĩnh gào lên một tiếng thảm thiết, hắn ta còn muốn đánh một chưởng về phía Irene, một lưỡi dao gió từ hư không bay đến tước luôn bàn tay của hắn ta, máu tươi lập tức phun trào.
Irene rơi từ nóc nhà xuống, lúc nàng sắp ngã vỡ đầu thì Cách Ngôn nhào qua làm đệm thịt đỡ nàng, suýt chút nữa bị đè chết.
Irene còn tưởng mình chết chắc rồi, nửa khuôn mặt nàng toàn là máu, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, lúc đồng bạn chạy tới còn tưởng đó là máu của nàng, đến gần mới biết không phải, cao hứng suýt chút nữa khóc nấc lên.
“Irene, thật may quá, ngươi không có việc gì, may quá.”
“Ta nói này, ngươi có thể đứng lên trước hay không, ta sắp bị đè chết rồi.” Thanh âm yếu ớt của Cách Ngôn truyền đến từ phía dưới.
Irene cúi đầu mới biết thì ra thứ mềm mại dưới thân mình lại là một người, nghĩ đến việc mình ngồi trên người một nam nhân nàng lập tức đỏ mặt nhảy dựng lên.
Cách Ngôn che ngực ngồi dậy, mặt xanh như tàu lá chuối, hơi buồn bực không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. May mắn thân thể hiện tại không phải là của cậu, nếu là thân thể trước đây chắc chắn nội tạng đã bị đè lòi ra ngoài rồi. Cô nương này nhìn bên ngoài không béo không ngờ lại nặng như vậy.
Ám Dạ lao ra từ lồng ngực Irene nhảy nhót tung tăng trước mặt cậu, đồng tình nhìn cậu một cái.
“Ngươi không sao chứ?” Irene do dự đi tới, nhìn vẻ mặt của cậu có vẻ như không quá thoải mái, quan tâm hỏi một câu.
Cách Ngôn xua xua tay, “Không có việc gì.” Có việc cũng không thể nói.
“Thực ra ngươi không cần làm như vậy.” Irene hơi khó xử nhìn cậu một cái, rồi cùng đồng bạn chạy tới khu tị nạn. Sau khi bị Tam thủ lĩnh bắt, nàng cuối cùng cũng ý thức được mình ở đây chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người.
“Ý của nàng ta là gì?” Cách Ngôn mờ mịt nhìn Ám Dạ.
Ám Dạ chớp chớp mắt, tâm tư của nữ nhân trước nay đâu có ai hiểu được đâu.
Lúc này ở xa xa lại truyền đến từng đợt tiếng vang. Người đang đứng đón gió đối diện bọn họ là Rex, khuôn mặt đao tước như bị che phủ bởi một tầng sương lạnh. Một bàn tay y nâng trên không trung, mắt thường có thể thấy quanh thân y là những trận cuồng phong đang hóa thành từng lưỡi dao gió.
Mặt Johnson trầm đến tích nước, trăm triệu lần cũng không ngờ đến y thế mà lại là một ma võ giả. Tuy hắn cũng là ma võ giả, nhưng thuộc tính ma pháp của hắn lại là hệ thổ. Ma pháp hệ thổ từ xưa đến nay vốn khó tu luyện, hắn lại chú trọng kiếm thuật hơn, cho nên dù hắn là một ma võ giả nhưng lại cực ít sử dụng ma pháp thuật hệ thổ.
Cái này không phải điều quan trọng nhất. Mọi người đều biết thực lực của ma võ giả so với thuần ma pháp sư hay thuần kiếm sĩ đều mạnh hơn. Johnson vốn cho rằng dù Alan là một ma võ giả nhưng kiếm thuật của y đã lợi hại như vậy thì chắc hẳn thiên phú ma pháp sẽ không quá cao siêu. Nhưng chính cái đánh giá này lại khiến hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Một ma võ giả có thể tùy tay là đưa tới một lưỡi dao gió, ngay cả thủ thế hoặc ngâm xướng cũng không cần, khó trách y có thể vượt cấp khiêu chiến. Nghĩ thông điểm này Johnson biết hiện tại mình chỉ có hai lựa chọn, một là từ bỏ, lập tức chạy trốn, hai chính là dùng hết toàn lực gϊếŧ chết đối phương.
Rex lại không cho hắn thời gian lựa chọn, lưỡi dao gió được giấu trong không khí đầy một bầu trời không chỉ đánh úp về phía Johnson và Tam thủ lĩnh mà còn cả những tên cướp ở phía dưới, ai ở gần thì đến cơ hội chạy trốn cũng không có. Mấy lưỡi dao gió đánh vào cơ thể giống như xay thịt vậy, nửa người trên lập tức bị cắt nát. Có mấy lưỡi dao đánh vào vách tưởng, chẳng những uy thế không giảm mà còn suýt xuyên qua luôn.
Thấy một màn như vậy Johnson nháy mắt đã đưa ra quyết định, trốn!
Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, chỉ cần mạng còn, không sợ tương lai không thể ngóc đầu trở lại.
Một khi Kiếm Sư trung giai muốn bỏ chạy, trừ phi là Đại Kiếm Sư, nếu không thì căn bản là ngăn không được. Nhưng nếu đối phương còn mang theo một người đi cùng, vậy thì chưa chắc, bởi tốc độ khẳng định sẽ chậm đi.
Rex đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hướng bọn chúng chạy trốn, hơi thở quanh thân hạ xuống 0 độ trong nháy mắt. Chỉ thấy y làm tư thế bắn cung, hơi nước trong không khí trước mặt y ngưng kết thành một mũi tên trong suốt, mũi tên băng cắt ngang không khí phát ra âm thanh ‘vèo vèo’ bay về phía Johnson đang quay lưng chạy trốn.
Johnson bỗng cảm nhận được một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, như thể có người cầm đao đặt ngay trên cổ hắn. Hắn sẽ chết. Cỗ dự cảm này làm hắn hoảng loạn, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn đỏ tươi, một chưởng đánh bay Tam thủ lĩnh ra. Tam thủ lĩnh trừng lớn mắt không thể tin mà nhìn đại ca không quay đầu lại chạy càng ngày càng xa, mũi tên băng cũng đồng thời đâm xuyên qua ngực hắn ta, thi thể từ trên không rơi xuống.
Đến khi đã chạy được một khoảng cách an toàn Johnson mới quay đầu lại. Một cái liếc mắt đã nhìn thấy mũi tên băng còn chưa tan trên ngực Tam thủ lĩnh, hắn hít vào một hơi, thế mà lại là một ma võ giả song hệ, hơn nữa cấp bậc ma pháp của y nhất định không thấp, bởi vì mũi tên băng có thể lấy mạng người ở khoảng cách xa như vậy ít nhất cũng phải là ma pháp thuật cao cấp.
Rex không đuổi theo Johnson mà xoay người trở lại trấn nhỏ. Mấy tên cướp xông vào trấn nhỏ đã bị mọi người hợp lực giải quyết gần hết, thi thể chồng chất ở cửa, máu tươi nhuộm đỏ đầy đất.
Thấy y quay lại mọi người thoáng chốc trở nên an tĩnh.
Người sống sót vừa khiếp sợ vừa kính sợ nhìn Rex, lúc này không còn ai cho rằng Hadal không phải do y gϊếŧ nữa. Ngay cả Johnson cũng sợ đến mức chạy trốn, Hadal thì tính là cái gì. Nếu ai còn nói không phải do y gϊếŧ, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng với người đó.
“Còn thất thần làm gì. Người không bị thương nhanh chóng đỡ người bị thương đi trị liệu, những người còn lại cùng ta đi xử lý thi thể.” Âm thanh rống to của Hank rốt cuộc cũng giúp mọi người hồi phục tinh thần.
Dưới sự chỉ huy của ông mọi người bắt đầu giải quyết hậu quả đâu ra đấy, còn có người đi thông báo cho người dân trong trấn biết tin tức băng cướp Ác Lang đã bị đánh bại. Người trốn trong nhà không dám ra lập tức ào ào chạy ra, nhìn thấy thi thể chất như núi từng tiếng hoan hô rộ lên, át đi âm thanh nôn mửa xung quanh.
“Đi thôi.” Rex đi đến bên cạnh Cách Ngôn còn đang ngồi bệt dưới đất, cảm giác được từng ánh mắt tò mò đang đánh về phía này, cau mày.
“Anh đỡ tôi một chút.” Cách Ngôn đưa tay ra nói.
Rex nhìn chằm chằm tay cậu, yên lặng đến quỷ dị, “Bị đè nên bị thương?”
Cách Ngôn ‘phụt’ một cái, ngạc nhiên nhìn y: “Sao anh biết?”
Lúc ấy không phải y đang đánh với Johnson sao, vậy mà còn rảnh để chú ý tới cậu ở bên này, đúng là kỳ quái.
“Nếu ngươi thích nàng, ngươi có thể lưu lại, ta sẽ đi một mình.” Rex ném lại những lời này liền xoay người rời đi.
“Từ từ, ai nói tôi thích nàng ta chứ.” Cách Ngôn vội vàng đuổi theo, lúc này lại không cần người đỡ nữa.
Cách Ngôn đuổi theo mới phát hiện Rex muốn rời khỏi trấn, vội vàng ngăn y lại. Vừa mới chiến đấu xong cần phải nghỉ ngơi một lát, hơn nữa còn chưa giải quyết được Johnson đâu, thương thế trên người hắn hẳn là không thể khỏi nhanh như vậy nên không cần phải vội vã. Khuyên can mãi mới khuyên được người ở lại, chẳng qua Rex không muốn tiếp tục ở lại lữ quán kia nữa nên cuối cùng hai người chọn một lữ quán khác.
Vừa ngồi xuống Cách Ngôn đã che ngực nói với Rex: “Anh dùng ma pháp thuật trị liệu hệ quang chữa cho tôi một chút đi, tôi cảm thấy ngực hơi khó chịu.”
“Không phải ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Lưu lại thương thế mà tranh thủ lấy cảm tình.” Rex mặt vô biểu tình nói.
“Anh hùng cứu mỹ nhân cái rắm ấy.” Cách Ngôn bỗng thấy tim đập nhanh, dùng sức xoa ngực, “Lúc ấy Ám Dạ vẫn còn trên người nàng ta nên tôi chỉ theo bản năng qua đón lấy người thôi. Ai biết lại vấp chân vào bậc thang, không ngờ lại vừa vặn bị đè lên.”
Rex nhăn mày, “Ngay cả đi đường cũng không xong, ngươi còn làm được cái gì không?”
Ám Dạ trong lòng cậu đồng ý mà gật gật đầu, thật là một chủ nhân vô dụng.
Cách Ngôn: “…”
“Tìm lâu như thế mà vẫn không thấy thì ra là các ngươi ở đây.” Irene thình lình xuất hiện, giọng nàng còn đến trước cả nàng, đồng bạn có lẽ đã đi hỗ trợ nên không ở bên cạnh.
“Ngươi tìm chúng ta có việc gì sao?” Cách Ngôn hỏi.
Irene trừng cậu, “Không có việc thì không thể tìm các ngươi à?”
“Ầy…” Cách Ngôn có chút chống đỡ không được với tiểu cô nương này, dứt khoát ngậm miệng luôn. Dù sao người ta khẳng định là tới tìm Rex, bị cự tuyệt nhiều lần như vậy mà vẫn không muốn từ bỏ, nghị lực thế này mà dùng vào tu luyện thì chắc chắn sẽ rất tốt.
“Ta có thể nói riêng vài câu với ngươi không?” Giọng nói trong trẻo của Irene đột nhiên thấp xuống vài phân.
wattpad.com/user/daudo0902
Cách Ngôn bình tĩnh một lát, nghiêng đầu thấy nàng đang trừng mình, ngẩn người: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”
Irene càng dùng sức mà trừng, “Không nói chuyện với ngươi thì với ai?”
“Với y nha.” Cách Ngôn chỉ Rex.
Irene nhíu mày, nhìn cậu nói: “Alan đại ca không thích ta, ta cũng không phải loại người dây dưa không dứt. Tình cảm không thể cưỡng cầu, nên ta từ bỏ.”
Muội muội à, lúc ngươi nói mấy câu này có thể đừng nhìn ta không, đôi mắt cũng đừng sáng ngời như vậy được không?
Cách Ngôn hơi bồn chồn trong lòng, bỗng cảm thấy không khí như lạnh xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi muốn cảm tạ ta, vậy thì không cần. Lúc ấy dù là bằng hữu của ngươi rơi xuống ta cũng sẽ cứu, hơn nữa lúc đó Ám Dạ còn đang ở trên người ngươi.”
“Cho nên ngươi cứu ta là vì ma thú của ngươi đang ở trên người ta?” Irene cúi đầu, thanh âm thấp xuống. Nàng vẫn luôn cho rằng Cách Ngôn hẳn là có mấy phần hảo cảm với nàng. Tuy trước đó Rex có nói qua y thích nam nhân, nhưng khi đó y cũng không nói người y thích là Cách Ngôn, tất cả cũng chỉ là suy đoán của nàng. Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ lại nàng biết mình đoán sai rồi, bọn họ hẳn không phải là loại quan hệ này.
Hảo cảm đúng là có, nhưng là loại ấn tượng tốt đối với một người mà thôi.
Cách Ngôn nhẫn tâm gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ta biết rồi, thích phải hai người các ngươi là do mắt ta mù. Các ngươi phải đi ngay thôi.” Irene bất ngờ ngẩng đầu lên, hung tợn trừng họ một cái, dậm chân đi mất. Đời nàng mới coi trọng có hai nam nhân, kết quả cả hai đều không thích nàng, còn có ai bi thảm hơn nàng không? Irene lần đầu tiên không tự tin với chính bản thân mình.
Cách Ngôn cạn lời mất nửa ngày. Nếu cậu là Rex có lẽ sẽ cảm thấy nguội lạnh trong lòng. Bây giờ mới qua có bao lâu mà đã thích người khác rồi, lại còn làm cậu phải nói ra mấy câu như thế, sao cảm giác cứ hơi tra* ấy nhỉ? Nhưng mà tính cách cầm được buông được của đối phương vẫn khiến cậu bội phục.
*tra: cặn bã (VD: tra nam, tra nữ)
Không lâu sau, Hank dàn xếp tốt cho những người bị thương rồi tìm tới, ông cũng giống Irene, tìm một lúc mới biết họ ở chỗ này.
“Đội trưởng Hank, chúng ta phải đi rồi.” Cách Ngôn thấy ông liền nói thẳng mục đích của mình.
“Gấp vậy à, sao không nghỉ ngơi ở trấn một ngày?” Hank hơi bất ngờ, không nghĩ tới bọn họ lại gấp như vậy.
Có thể không gấp sao, nhiệm vụ cấp A của Rex còn mỗi tên Johnson kia, đúng lúc hắn lại đang bị thương, bọn họ nghỉ ngơi một ngày, đối phương cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, nói không chừng sẽ nhân cơ hội này “chiêu binh mãi mã”, đến lúc nó muốn giải quyết sẽ càng phiền toái, cho nên bọn họ phải rèn sắt nhân lúc còn nóng.
Cách Ngôn lắc đầu, “Chúng ta còn chuyện muốn làm, không thể ở lại.”
“Vậy thù lao…”
“Thù lao chúng ta đã lấy rồi. Đội trưởng Hank đang bị thương, không cần tiễn chúng ta đâu. Hẹn gặp lại.” Cách Ngôn nói xong liền cùng Rex rời đi.
Đội trưởng Hank nhìn bóng dáng họ đi xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Người như vậy ông đã sớm biết không có khả năng vĩnh viễn ở lại trấn nhỏ Bavi, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy. Xoay người thì thấy Irene không nhúc nhích nhìn theo hướng họ đi.
“Hank thúc thúc, ngươi nói sau này họ có quay lại không?” Biểu tình của nàng có chút bi thương, hai người kia chính là tình yêu thứ nhất và thứ hai của nàng, tuy còn chưa bắt đầu đã kết thúc, nhưng cũng chính vì thế mới cảm thấy đặc biệt thương tâm.
“Có lẽ sẽ không quay lại đâu.” Hank nói.
Trấn nhỏ Bavi không phải nơi đẹp đẽ gì, không chỉ lạc hậu, lại còn thường có cướp đánh vào. Nếu như không phải có việc hoặc thương đội thì cơ bản không có ai đến đây cả.
Rex và Cách Ngôn rời khỏi trấn nhỏ liền đi về phía núi Kê Minh. Ngày xưa núi Kê Minh dù không có cướp xuống núi thì vẫn cảm nhận được một cỗ hơi thở áp lực nguy hiểm, không biết có phải do tâm lý biến hóa hay không, hiện tại núi Kê Minh ngược lại lại cho người ta cảm giác quạnh quẽ.
Băng cướp Ác Lang ở sâu trong núi Kê Minh, thương đội bị chúng gϊếŧ nhiều không kể xiết. Chúng cũng sợ bị trả thù nên ở trên núi thiết lập vài trạm gác và bẫy rập, chẳng qua mấy tên cướp ra ngoài đều đã bị nhóm Hank gϊếŧ, bây giờ trên núi chỉ còn hai ba mươi tên, vài trạm gác kia căn bản là không người, mà dù có thì cũng chưa kịp báo tin đã bị Rex gϊếŧ rồi.
Sơn trại được xây dựng rất lớn, sau khi hai người trực đảo Hoàng Long* lại không thấy tên cướp nào đi tuần tra, ngẫu nhiên bắt gặp cũng chỉ có hai tên vẻ mặt chán nản. Cách Ngôn trực tiếp đánh ngất chúng ném vào một góc, lại đi thêm vài bước về phía trước, hai bóng người lén lút đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ.
*Trực đảo hoàng long (直捣黄龙): tấn công trực tiếp
_Hết chương 85_
CHƯƠNG 86: CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ XÁC
Hai tên cướp đang lén lút không nhìn thấy bọn họ, đến khi trốn trong một góc không người chúng mới thì thầm nói chuyện, mà bây giờ cách thời điểm băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ Bavi mới có nửa ngày.
“Biết gì chưa, Đại thủ lĩnh quay về một mình, Tam thủ lĩnh và các huynh đệ khác không về, nghe nói là họ đã bị người trấn nhỏ Bavi gϊếŧ hết, hiện tại chỉ còn lại chúng ta và Đại thủ lĩnh thôi.”
Tên đồng bọn hít mạnh một hơi, “Trời trời, trời ạ, không phải Đại thủ lĩnh là Kiếm Sư trung giai à, sao lại thua được?”
“Kiếm Sư trung giai cũng không phải là vô địch, chỉ sợ đã đá phải tấm ván cứng. Trước đó không phải Nhị thủ lĩnh đã bị gϊếŧ sao, rất có thể là cùng một người làm.”
“Huynh đệ chết nhiều như vậy, ngay cả Đại thủ lĩnh cũng chạy trối chết, bây giờ toàn bộ sơn trại cũng chỉ còn hai mươi người chúng ta, liệu chúng ta có giữ nổi núi Kê Minh không?”
Cạnh tranh giữa các băng cướp rất kịch liệt, toàn băng hiện tại lại không đến ba mươi người. Tuy Đại thủ lĩnh còn nhưng mấy băng cướp khác vẫn có thể lấy nhiều đè ít, dù có hơn hai mươi kẻ hèn bọn họ cũng vô dụng, Đại thủ lĩnh cũng không có khả năng cứu tất cả bọn họ.
“Ta thấy tám phần là giữ không được. Trấn nhỏ Bavi đã giằng co với chúng ta nhiều năm như vậy, giờ băng cướp Ác Lang chỉ còn mỗi Đại thủ lĩnh là mạnh, bọn chúng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đánh gϊếŧ lên đây, tiêu diệt toàn bộ chúng ta.” Người này nói xong đột nhiên cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói tiếp: “Ngươi biết ta vừa nhìn thấy gì không?”
“Thấy gì?”
“Ta vừa đi qua cửa phòng Đại thủ lĩnh, phát hiện cửa không đóng, bên trong lại không còn đồ vật đáng giá nào. Ta hỏi mấy huynh đệ, họ nói Đại thủ lĩnh đi đến khố phòng rồi. Ngươi nói có phải Đại thủ lĩnh đang muốn chạy trốn hay không?”
Khố phòng chất đống hàng hóa bọn chúng cướp được từ mấy thương đội. Băng cướp Ác Lang đánh cướp cực kỳ hung hăng, đặc biệt là mấy tháng gần đây, bởi vì đây là mùa thu hoạch, là mùa mà mấy thương đội đi qua đây thường xuyên nhất. Mấy ngày lại xuống núi làm một chuyến, vật tư cướp được đủ cho chúng ăn uống một tháng.
“Ta nghĩ là thật. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao. Đại thủ lĩnh đã sợ đến mức muốn chạy trốn, chúng ta còn ở lại núi Kê Minh làm gì. Trước kia chúng ta cướp đoạt nhiều thương đội như vậy, người đắc tội cũng không ít, nếu tin tức bị truyền đi ngươi nghĩ ngươi còn toàn mạng được sao? Cho dù không phải tới vì trừ gian diệt ác thì cũng tới vì đồ trong khố phòng.”
“Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuống núi?”
“Xuống thì khẳng định phải xuống, chẳng qua trước khi đi chúng ta cũng nên lấy một vài thứ làm lợi thế sinh tồn sau này.”
“Ngươi đang nói đến đồ trong khố phòng? Nhưng không phải Đại thủ lĩnh đang ở đó à?”
“Ha ha ha, ngươi cho rằng sơn trại chỉ có mỗi cái khố phòng kia sao? Đừng ngu dốt như thế. Đám Đại thủ lĩnh xảo quyệt lắm, trước kia ta vô tình nghe được Tam thủ lĩnh và Nhị thủ lĩnh nói chuyện với nhau, thì ra còn có một cái bảo khố được giấu trong khố phòng. Đồ vật trong bảo khố mới là thứ tốt chân chính, tùy tiện lấy ra một thứ cũng có giá trị liên thành*. Chúng ta canh ở chỗ đó, dù sao Đại thủ lĩnh cũng không có khả năng mang tất cả đi, thể nào cũng sót một vài thứ, chúng ta chỉ cần vớ bừa một bảo bối thì nửa đời sau không cần lo nữa.”
*giá trị liên thành: Là một từ ngữ diễn tả một vật báu có giá trị rất lớn.
“Thảo nào trước kia ta thấy rõ ràng là đánh cướp được nhiều bảo bối như vậy, không hiểu sao sau này lại không thấy chúng đâu nữa, thì ra là bị nhóm Đại thủ lĩnh giấu trong bảo khố, cũng may có ngươi nhạy bén. Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay chứ?”
“Đương nhiên, đi!”
banhmidaudo.wordpress.com
Hai người đứng dậy chuẩn bị đi đến khố phòng, một thanh trọng kiếm đột nhiên đè lên vai một người trong đó, trọng lượng mấy trăm cân lập tức đè đối phương kêu ‘ây da’ một tiếng quỳ rạp xuống đất không đứng dậy nổi. Người còn lại hoảng sợ, nhấc chân chạy, Rex ở sau lưng hắn vẽ nên một đóa huyết hoa, người vừa rồi còn hoạt bát chạy nhảy nháy mắt đã chết.
“Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta.” Người nọ tận mắt nhìn thấy máu tươi đang không ngừng chảy ra trên lưng đồng bạn, bộ dáng chết không nhắm mắt khiến hắn ướt đẫm đũng quần, không dám la lên nữa, bởi hắn biết dù có la lên cũng không có ai đến.
Nơi này là một góc hẻo lánh, sơn trại lớn như vậy lại không có mấy người tuần tra, nếu không mấy tiếng kêu vừa rồi của hắn đã hấp dẫn người lại đây.
Cách Ngôn ngửi thấy mùi khai của nướƈ ŧıểυ, ghê tởm đến mức muốn phun hết cơm ra ngoài, bóp mũi nói: “Khố phòng ở đâu? Không nói thì gϊếŧ ngươi.”
Tên cướp này là một kẻ tham sống sợ chết, bị cậu uy hiếp một câu, không có lý do gì để không nói.
Sau khi biết vị trí cụ thể của khố phòng, Cách Ngôn trực tiếp dùng trọng kiếm đập đối phương hôn mê, nói với Rex: “Bây giờ chúng ta đi đến khố phòng?”
Rex nhìn cậu, ánh mắt quét về phía tên cướp đã ngất, lạnh nhạt nói: “Gϊếŧ hắn.”
“…”
“Không gϊếŧ hắn, hắn sẽ gia nhập một băng cướp khác, sau đó tiếp tục làm chuyện ác. Không phải nhân từ với người này.”
“Vì sao anh biết hắn sẽ gia nhập băng cướp khác?” Cách Ngôn có chút không phục.
“Người chân chính tạo nên tội ác tày trời của băng cướp Ác Lang là mấy tên lâu la, thủ lĩnh như Johnson cũng chỉ là tư lệnh đơn độc, sau đó thông qua thâu tóm mấy băng cướp khác mới có quy mô như bây giờ. Những người này cướp đoạt thành tính, bọn chúng rất rõ mình không có cách nào để có thể trở lại sống dưới ánh mặt trời như bình dân được, sau khi rời khỏi núi Kê Minh cũng chỉ biết gia nhập băng cướp khác, rồi lại tiếp tục cướp bóc, đến khi nào sinh mệnh kết thúc mới dừng lại.”
“Dừng, tôi biết rồi.” Cách Ngôn bổ một nhát lên người tên cướp, nói thầm một câu, “Bình thường đâu thấy anh nói nhiều như vậy.”
“Ngươi nói gì?” Rex xoay người nhìn cậu chằm chằm.
Cách Ngôn lập tức véo lên mặt mình tạo hai cái lúm đồng tiền.
Rex bình tĩnh nhìn cậu một cái mới đi tiếp.
Hai người lập tức đi tới khố phòng. Người biết tai vạ đã đến không chỉ có hai tên cướp kia, vài người mũi thính đã lấy được cớ vác bọc hành lý đơn giản xuống núi, mấy người còn lại vừa vặn đang ở đây. Lúc hai người đến nơi thì phát hiện ở cửa khố phòng có vài tên cướp canh giữ, vừa thấy họ đã rút vũ khí ra.
“Các ngươi là ai?”
Thân hình Rex lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt chúng, trường kiếm vung lên mang theo một mảng huyết hoa, mấy tên này còn chả có tư cách mài kiếm cho y. Nhưng tiếng kêu của chúng lại khiến cho Johnson đang ở trong khố phòng chú ý. Một tiếng vang truyền tới, hắn đánh xuyên qua vách tường của khố phòng chạy về phía sau núi, Rex lập tức đuổi theo. Cách Ngôn chạy theo vài bước đột nhiên lại quay lại.
Cửa khố phòng mở rộng, Johnson không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy, còn rất nhiều đồ hắn chưa kịp thu vào không gian trữ vật.
“Có kẻ đột nhập.” Lúc này lại có hai tên cướp lâu la nghe được động tĩnh chạy đến.
“Mỗi người một tên.” Cách Ngôn nhanh chóng lấy ra trọng kiếm của mình, đồng thời bắt lấy Ám Dạ trong lòng ngực ném về phía một tên lâu la khác.
Ám Dạ vỗ cánh ‘phành phạch’ gào lên, nó còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Cách Ngôn quơ trọng kiếm trong tay, tưởng rằng có thể đánh bay tên cướp lâu la, không ngờ lại chém vào khoảng không. Động tác của tên cướp này rất linh hoạt, nhìn thấy bộ dáng cố hết sức mới vung được kiếm của cậu trên mặt gã liền hiện lên một tia hung ác dữ tợn, bắt được khoảng trống gã nhanh tay đâm kiếm tới, Cách Ngôn thu kiếm không kịp, mắt thấy sắp bị đâm trúng, cậu lập tức thi triển thủy tiễn thuật, không ngờ tên cướp kia lại không tránh được, mấy mũi tên nước toàn bộ cắm vào người gã.
Ở bên kia Ám Dạ cũng giải quyết xong đối thủ của nó, ngạo kiều vỗ cánh. Đường đường là một Thánh Thú, cho dù nó không chuẩn bị cũng có thể giải quyết một tên cướp dễ như trở bàn tay.
Cách Ngôn thu trọng kiếm lại, đi vào khố phòng. Hàng hóa thương đội chất đầy bên trong, còn có cả gạo, nhưng mà có lẽ đã bị cướp lâu rồi nên trong góc khố phòng có mùi ẩm mốc. Đáng tiếc cậu không thể thu hết nhiều đồ như vậy, không gian đai lưng trữ vật của cậu rất nhỏ, chỉ có thể chứa một ít đồ, nhỏ đến mức không chứa nổi hai mươi túi gạo.
Chẳng qua mục tiêu của cậu cũng không phải là mấy thứ này. Cách Ngôn dạo qua một vòng, rất nhanh đã tìm được gian bảo khố được giấu kín kia, quả nhiên cậu đoán không sai.
Johnson chạy trốn lúc hắn đang dọn đồ trong bảo khố, nghe thấy họ đến không kịp thu mấy món còn lại, ngay cả cửa bảo khố cũng không kịp che giấu đã vội vàng chạy mất.
Bảo khố được xây dựng như một khố phòng ngầm, thông đạo đi vào đính hơn mười viên dạ minh châu để chiếu sáng, phía dưới lại càng nhiều bảo bối. Vàng bạc châu báu chất đầy một cái giá, còn có không ít hộp chứa đầy các loại ma hạch trong suốt mặt ngoài sáng lấp lánh, hay còn được gọi là ma tinh.
Ma hạch là thứ chỉ có trong thân thể ma thú, nó tràn ngập năng lượng cường đại, có thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để đổi lấy tiền. Chỗ ma hạch đó có đủ cấp bậc từ lớn đến bé, ma hạch của ma thú cấp thấp và trung cấp là nhiều nhất, sau đó là ma hạch cao cấp, cuối dùng là ma hạch Thánh Thú, thế mà có tận năm sáu viên.
Từng luồng năng lượng thuần túy phát ra từ mấy cái hộp, Ám Dạ đột nhiên “ngao” một tiếng nhảy qua, miệng rộng cắn luôn một viên ma hạch Thánh Thú gặm răng rắc răng rắc, hai ba cái đã ăn xong một viên. Nó còn đang muốn gặm viên tiếp theo thì Cách Ngôn bị nó dọa, đóng hộp ‘bang’ một phát.
“Đồ ngu ngốc này, sao có thể ăn linh tinh thế chứ, nhỡ đâu có độc thì làm sao bây giờ?” Ánh mắt Ám Dạ nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc.
Cách Ngôn làm như không nhìn thấy, “Tóm lại chờ Rex về lại nói. Mấy thứ này cứ để đó đã, dù sao sớm muộn gì cũng là của chúng ta.”
Nghe được câu cuối cùng Ám Dạ mang theo tâm tình chờ mong trở nên ngoan ngoãn.
“Ngoan, nếu không mày ăn mấy viên ma hạch trung cấp này trước đi.” Cách Ngôn cầm lấy một viên đứa đến bên miệng nó, Ám Dạ hất đầu, khinh thường nhìn lại. Chỉ là ma hạch trung cấp mà muốn dỗ nó á, nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ phi là ma hạch cao cấp.
Cách Ngôn giữ vững nguyên tắc không được chiều hư trẻ nhỏ ném ma hạch vào hộp, không ăn thì thôi. Sau đó ôm nó đi xem mấy bảo bối khác để tránh nó nhân lúc mình không chú ý mà ăn vụng.
Càng xem lại càng thấy mình nghèo muốn chết. Cái sơn trại này không biết đã tích cóp bao nhiêu năm, trong góc có không ít đồng vàng rơi vãi, mặt đất còn có dấu vết bị che đậy, tựa hồ đồng vàng chúng cướp được đều chất ở đây, nhưng Johnson dọn quá vội vã nên mới rơi ra. Đáng tiếc thứ tốt đều bị hắn thu mất rồi, bởi vì càng đi vào lại càng trống.
Bỗng Cách Ngôn đá phải thứ gì đó, là một cái hộp màu đỏ. Cậu nhặt cái hộp lên, đồ bên trong liền lộ ra, là một viên tinh thạch màu trắng to cỡ nắm tay, bên trong hình như còn có một dòng chất lỏng màu vàng đang chảy, “Ồ, cái gì đây?”
Không đợi cậu đứng thẳng lên, quả trứng ma thú vẫn luôn an an ổn ổn nằm trên lưng cậu bỗng lăn từ đầu cậu xuống, vừa vặn rơi vào tay cậu, sau đó rớt trên mặt đất cùng với tinh thạch. Cậu sợ tới mức khóe mắt muốn nứt ra, lòng đỏ trứng chảy ra thì phải làm sao bây giờ?!!!
Đúng lúc này quả trứng ma thú vẫn luôn không có động tĩnh gì bất ngờ phát ra quang mang mãnh liệt, tinh thạch bị nó đè bên dưới cũng phát ra quang mang, trứng ma thú phát ra quang mang càng sáng thì tinh thạch lại càng ảm đạm, không bao lâu đã biến thành một khối phế thạch, chất lỏng màu vàng bên trong cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng trong suốt.
‘Rắc’ một tiếng, mặt ngoài vỏ trứng nứt ra, cái khe này chỉ như tơ nhện, qua một lúc thì biến thành mạng nhện, có thứ gì đó ở bên trong đang nỗ lực chui ra, vỏ trứng nứt từng chút từng chút, Cách Ngôn nhìn mà sốt ruột.
Cuối cùng vỏ trứng cũng bị phá vỡ, một cái đầu trơn bóng lại đen tuyền nhô ra, nó bắt đầu ăn vỏ trứng ở bên cạnh, tốc độ ăn cũng không chậm, chỉ chốc lát đã ăn sạch, ợ một cái rồi bò lên đùi Cách Ngôn, chui vào ngực cậu ngủ vù vù.
Cách Ngôn cứng đơ.
Lúc Johnson đào tẩu làm ra động tĩnh rất lớn, mấy tên cướp cách khố phòng không xa đều chạy tới. Thủ lĩnh không ở, khố phòng không có ai, đồ vật bên trong tất nhiên có thể tùy tiện lấy, cho nên một đám chạy loạn về chỗ này.
Động tĩnh bên ngoài làm Cách Ngôn bừng tỉnh, mấy tên cướp kia cũng không biết đến sự tồn tại của bảo khố, cũng không phát hiện nó. Cách Ngôn nghe được âm thanh bọn chúng thu hàng hóa ở phía trên, đáng tiếc người có túi trữ vật không nhiều, cho dù có thì không gian cũng nhỏ đến dọa người, thỉnh thoảng lại có âm thành mắng chửi truyền xuống.
Cách Ngôn cất kỹ Ám Dạ và vật nhỏ mới phá xác trước, vỏ trứng còn dư cũng thu hồi, lúc đang chuẩn bị đi lên lại nghe được thanh âm kinh hỉ của một tên cướp ở phía trên.
“Mọi người lại đây mà xem, chỗ này có một cái tầng hầm.”
Một trận tiếng bước chân truyền đến.
Cách Ngôn nhăn mày, dứt khoát xách theo trọng kiếm đứng ở lối vào. Một tên cướp gấp không chờ nổi mà lao xuống, còn chưa thấy rõ người đã bị cậu đánh bay vào vách tường rắn chắc, kêu thảm một tiếng rồi ngất lịm. Mấy tên cướp phía sau bị dọa, lập tức không dám đi xuống.
“Người nào ở dưới đó? Muốn độc chiếm bảo khố của thủ lĩnh sao? Nếu thủ lĩnh trở về phát hiện bảo khố bị trộm, ngươi nhất định sẽ chết. Còn không mau ra đây?” Mấy tên cướp ở trên cho rằng người ở phía dưới là đồng lõa của mình, lớn tiếng uy hiếp.
Cách Ngôn không đi lên, cũng không nói gì.
Bọn cướp gào một hồi vẫn không được đáp lại, lo lắng Đại thủ lĩnh sẽ bất chợt trở về, có hai kẻ lớn gan đi xuống, nhưng không có ngoại lệ đều bị Cách Ngôn đánh bay. Đánh không bay thì dùng ma pháp thuật, từng quả cầu nước lao đến tạo nên tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, nghe cực kỳ thảm. Đến khi chỉ còn một tên duy nhất, gã tưởng ở dưới có thứ gì đó cổ quái, không kịp lấy hàng hóa đã bỏ chạy.
Cách Ngôn đi lên, không có ai cả.
Mặt đất đột nhiên chấn động, từ hướng núi sâu bỗng truyền đến tiếng rít gào rống giận của ma thú. Cách Ngôn chạy ra ngoài chỗ đất trống, đứng lên một khối đá lớn nhìn ra xa. Phía sau núi kiếm khí tung hoành, từng tảng rừng rậm rộng lớn ngã xuống hòa cùng tiếng rống phẫn nộ của ma thú. Từ phía xa có một điểm đen bay tới trên không trung, đúng là Rex, tóc không rối, quần áo không loạn, chỉ là không thấy Johnson đâu.
“Tên Johnson kia đâu?” Cách Ngôn nhảy xuống khỏi tảng đá, hỏi.
“Đã chết. Sau núi có một con Thánh Thú, chúng ta rời khỏi đây trước.” Rex nói xong, túm lấy cậu chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút, đồ trong khố phòng còn chưa lấy.” Cách Ngôn vội vàng nói.
Rex xách cậu đi vào khố phòng, cả một phòng chất đầy đồ bị y vung tay một cái thu hết vào không gian trữ vật. Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh không gian trữ vật của y rất lớn, lớn hơn rất nhiều lần so với đai lưng trữ vật của Cách Ngôn.
Hai người vào bảo khố ngầm, phần lớn đồ đáng giá đã bị Johnson lấy đi, còn lại là vàng bạc châu báu và ma hạch chưa kịp lấy cũng bị Rex thu lại. Làm xong hai người liền rời khỏi sơn trại. Mới đi được nửa đường trên núi đột nhiên truyền đến tiếng ‘ầm’ thật lớn. Quay đầu lại liền thấy một con ma thú rất to xuất hiện trong sơn trại, phát điên đập phá khắp nơi, sơn trại to như vậy sập xuống, mấy tên cướp chạy trốn chậm đều chết trong đó.
Đến tận khi đi xuống rồi vẫn có thể nghe được tiếng vang ở trên núi, chẳng qua đã không còn liên quan đến họ nữa rồi. Băng cướp Ác Lang chiếm cứ núi Kê Minh mười mấy năm cứ như vậy mà biến mất.
Động tĩnh trên núi rất nhanh đã bị người canh giữ dưới chân núi phát hiện rồi truyền về trấn nhỏ Bavi, lúc Hank dẫn người chạy tới thì con ma thú kia đã quay về sào huyệt của mình sau khi phát tiết xong, sơn trại băng cướp đã biến mất, bảo khố cũng bị đè sâu dưới lớp núi đá. Cho dù mọi người có nghĩ đến bảo vật mà băng cướp Ác Lang đã cướp đi, cũng tưởng tượng được hình ảnh bảo vật chồng chất như núi nhưng nhìn sơn trại sụp đổ như vậy cũng không thể nào đào được. Vì thế chân tướng cũng bị mai táng vĩnh viễn.
“Sao lại có con Thánh Thú lợi hại như vậy xuất hiện chứ?” Rex và Cách Ngôn rời khỏi liền trực tiếp đi về hướng đông nam, đến khi không nhìn thấy núi Kê Minh nữa Cách Ngôn mới gấp gáp hỏi.
Rex đáp: “Con Thánh Thú kia vốn sống ở sau núi Kê Minh, Johnson cố ý dẫn ta tới đó, muốn để Thánh Thú cuốn lấy ta.”
“Những người khác thì sao?”
“Đã chết.”
Cách Ngôn “à” một tiếng, nghĩ đến chuyện khác, “Bảo bối mà hắn mang đi đâu rồi? Anh có lấy không gian trữ vật trên người hắn không?”
“Ta không ngốc. Lên đường trước đã. Tìm được chỗ nghỉ ngơi thì lại kiểm kê.”
Cách Ngôn gật gật đầu, Ám Dạ trong lòng cậu lại bất mãn, “ngao ngao” cào đai lưng cậu, suýt nữa làm đai lưng cậu tuột xuống. Hình ảnh quần bị tuột, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, vội vàng thắt chặt đai lưng.
“Nó làm sao vậy?” Rex nhíu mày hỏi.
Cách Ngôn nghẹn đỏ bừng mặt, giải thích: “Tên Johnson kia chạy trốn quá vội nên để lại rất nhiều ma hạch, Ám Dạ ăn một viên ma hạch Thánh Thú nên muốn ăn nữa, tôi sợ ăn vào không tốt nên không để nó ăn viên thứ hai.”
“Nó muốn ăn thì để nó ăn, không có việc gì. Ma hạch Thánh Thú có năng lượng rất lớn, bây giờ nó vẫn đang là con non, hấp thu năng lượng của ma hạch sẽ có hiệu quả càng tốt. Chờ thực lực của nó mạnh hơn, ma hạch Thánh Thú không còn tác dụng với nó nữa.”
“Tôi biết rồi.” Nghe Rex nói vậy Cách Ngôn liền không do dự lấy ra một viên ma hạch Thánh Thú đưa cho Ám Dạ, “Ăn chậm một chút, ma hạch Thánh Thú chỉ còn có bốn viên, ăn nhanh sẽ không còn đâu.”
Vừa dứt lời một cái đầu đen tuyền nhô ra bên cạnh Ám Dạ, lưỡi rắn thè ra, đôi mắt như hai viên ngọc bích màu tro mong chờ nhìn cậu, nó cũng muốn.
Cách Ngôn hơi sững lại, suýt thì quên luôn tiểu gia hỏa này. Cậu cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, lấy cho nó một viên, hỏi Rex: “Anh có biết dưới tình huống như thế nào thì hai con má thú kết hợp lại sinh ra đời sau là một con hổ và một con rắn không?”
Không sai, tiểu ma thú vừa phá xác chính là một con rắn đen nhỏ.
wattpad.com/user/daudo0902
Rex nhìn con rắn nhỏ trong lòng cậu, cũng hơi bất ngờ, y nhìn kỹ rắn đen nhỏ một cái, đột nhiên nhăn mày: “Con rắn đen này hẳn không phải rắn bình thường, ngươi có cảm nhận được hơi thở trên người nó không?”
“Hơi thở gì?” Cách Ngôn ngây ngốc hỏi.
Rex biết mình hỏi phí công, nếu cậu có thể cảm nhận được thì sẽ không nhét nó vào trong áo rồi mặc kệ như thế, “Huyết mạch của nó cao hơn Ám Dạ. Nếu ta đoán không sai, huyết mạch của con rắn đen nhỏ này hẳn là Thần Thú, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, theo hiểu biết của ta thì có chỗ tương đồng với Địa Ngục Xà.”
“Địa Ngục Xà. Cái tên này vừa nghe đã thấy uy phong. Chủng loài này cao cấp lắm sao?”
Rex gật đầu, “Là rất cao. Chỉ là ta cũng không chắc chắn lắm. Nếu đúng là Địa Ngục Xà thì ngươi nhặt được bảo rồi.”
Cách Ngôn hỏi: “Vậy Ám Dạ rốt cuộc có phải huynh đệ của nó hay không?”
“Có thể có cũng có thể không.”
“Nghĩa là sao?”
“Nói chung, ma thú huyết mạch cấp thấp kết hợp với huyết mạch cao cấp, lúc dựng dục đời sau thì huyết mạch cấp thấp sẽ bị áp chế, huyết mạch cấp cao sẽ chiếm ưu thế. Đời sau được sinh ra chín phần chín sẽ kế thừa huyết mạch cấp cao, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Nếu bọn nó là huynh đệ ruột, vậy Ám Dạ hẳn là thuộc loại Thánh Thú biến dị.”
“Thánh Thú biến dị? Nghe có vẻ rất lợi hại.” Cách Ngôn sờ sờ đầu Ám Dạ, Ám Dạ đang say mê gặm ma hạch, ngơ ngác không hiểu chuyện gì ngẩng đầu nhìn cậu.
“Huyết mạch sẽ quyết định độ cao mà ma thú có thể đạt được trong tương lai. Huyết mạch quá kém, sau này dù có tu luyện thế nào cũng không thể đột phá hạn chế từ huyết mạch. Nếu Ám Dạ không phải Ám Ảnh Dực Hổ biến dị, tương lai có lẽ nó có thể đột phá gông cùm của Thánh Thú, trở thành một con Thần Thú, nhưng cũng không hơn, cuối cùng nó sẽ chỉ là một con Thần Thú bình thường. Đây là điểm chung.”
“Cho nên nếu nó là Ám Ảnh Dực Hổ biến dị, sau này nó có thể tiến thêm một bước phải không?”
“Không tồi. Hơn nữa cha mẹ nó có một bên là Thần Thú, chứng minh trên người nó có tiềm lực Thần Thú, tương lai có thể đạt được trình độ như thế nào phải xem nó có thể kích phát tiềm lực kia được hay không.”
Cách Ngôn vừa nghe thế vội vàng dặn dò nó: “Ám Dạ, ngươi nhất định phải như ý nghĩa cái tên ta đặt cho ngươi, sau này đừng để Ám Dạ chi vương* biến thành Ám Dạ vương bát*.”
*Ám Dạ chi vương: vua bóng tối; vương bát: đồ con rùa, con rùa rụt cổ, thường để chửi.
Ám Dạ xoay người cho cậu một cái mông.
“Ngươi khế ước với con rắn đen nhỏ này trước, miễn cho xảy ra biến cố.” Rex không lo lắng chút nào về chuyện cậu không khế ước được tiểu hắc xà này, nhìn nó an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng cậu thì biết, tiểu hắc xà hoàn toàn không bài xích cậu, thậm chí còn xem cậu như người nhà.
“Không.” Cách Ngôn lại lắc đầu.
Rex nhướng mày, “Vì sao?”
Cách Ngôn xách tiểu hắc xà ra, trong miệng rắn nhỏ còn đang ngậm viên ma hạch to hơn cả đầu nó, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu. Cậu để tiểu hắc xà vào tay y, “Tôi nghĩ rồi, vẫn nên để anh khế ước nó đi. Nó vốn dĩ thuộc về anh mà.” Quan trọng nhất chính là cậu lo mình sẽ đoạt cơ duyên của Rex làm ảnh hưởng đến tương lai của y. Dù sao cậu cũng là một thuần thú sư, nếu muốn khế ước ma thú còn sợ không có cơ hội sao.
Tiểu hắc xà cũng không bài xích Rex. Lúc nó chưa phá xác từng được Rex cõng một thời gian, cũng có chút quen thuộc với hơi thở của y. Cách Ngôn cũng từng được y hỗ trợ chuyển ma pháp lực cho tiểu hắc xà, cho nên lúc tới gần Rex nó liền chủ động quấn lên cánh tay y.
_Hết chương 86_
CHƯƠNG 87: THÀNH TUDAN
“Địa Ngục Xà có thể nói là vương giả của loài rắn, khế ước nó, về sau ngươi không những có thể áp chế ma thú loài rắn mà còn có thể áp chế ma thú huyết mạch cấp thấp hơn nó. Cái này với ngươi chỉ có trăm lợi mà không hại, như vậy ngươi vẫn muốn nhường nó lại cho ta sao?” Rex đăm đăm theo dõi biểu tình của cậu, sự chuyên chú kia làm người khác không thể nào bỏ qua.
Cách Ngôn không do dự gật đầu: “Đương nhiên. Không phải tôi đã nói rồi sao, nó vốn dĩ là của anh, hơn nữa anh càng mạnh thì tôi lại càng an toàn. So với cho tôi thì cho anh vẫn hơn. Thực lực của anh vốn dĩ đã cao hơn tôi, có tiểu hắc xà thì không khác gì hổ thêm cánh, rất tốt nha.”
“Ta biết rồi.” Rex nói.
Ngay khi Cách Ngôn cho rằng y đã đồng ý với mình thì Rex ném tiểu hắc xà đang bám trên tay y vào lòng cậu, “Ngươi quá yếu, ta không có khả năng thời thời khắc khắc bảo hộ cho ngươi.”
Trái lại cũng có thể lý giải là, ta rất mạnh, không cần dệt hoa trên gấm.
Cách Ngôn: “…”
Cuối cùng Cách Ngôn bởi vì phản kháng không có hiệu quả nên đành khế ước với tiểu hắc xà, lúc khế ước được thành lập, cậu cảm nhận được một cỗ năng lượng khác hẳn lúc ký Khế Ước Bình Đẳng với Ám Dạ. Cúi đầu nhìn thì thấy thực lực của mình vậy mà lại tăng lên một chút.
“Sao lại thế này?”
Rex nghe cậu nói, liếc mắt một cái đã biết nguyên nhân, “Khế ước ngươi ký với nó là Khế Ước Linh Hồn, loại khế ước này khác với Khế Ước Bình Đẳng. Bình đẳng là chỉ địa vị bình đẳng, còn Khế Ước Linh Hồn có tác dụng với toàn bộ, bao gồm cả thực lực. Năng lượng của khế ước sẽ tiến hành chia sẻ thực lực của các ngươi. Con rắn này thực lực cao hơn ngươi nên lúc ngươi ký khế ước với nó thực lực cũng sẽ tăng lên.”
“Tốt quá, vậy nếu tôi muốn tăng thực lực thì không phải chỉ cần khế ước mấy con ma thú cường đại là được à?” Cách Ngôn hưng phấn nói.
Rex dường như không nỡ nhìn thẳng, quay đầu đi, “Khế Ước Linh Hồn chỉ có thể khế ước một ma thú, hơn nữa cả đời không được thay đổi. Sau này ngươi chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với nó.”
Cách Ngôn “à” một tiếng, “Nhưng tôi hình như đâu có muốn ký Khế Ước Linh Hồn với nó, sao lại biến thành Khế Ước Linh Hồn vậy?”
“Ma thú huyết mạch càng cao lại càng kiêu ngạo, tất nhiên không để Khế Ước Bình Đẳng vào mắt.”
Cách Ngôn cúi đầu nhìn tiểu hắc xà trong lòng ngực, vươn ngón tay chọc chọc đầu nhỏ của nó, “Không nhìn ra vật nhỏ này lại kiêu ngạo như thế nha.”
Tiểu hắc xà đột nhiên há mồm cắn ngón tay cậu.
Cách Ngôn “ái da” một tiếng.
Ám Dạ dùng móng vuốt che hai mắt mình lại, không nỡ nhìn thẳng.
banhmidaudo.wordpress.com
Sau khi tiếp tục lên đường, Cách Ngôn và Rex đi mất ba ngày. Dọc theo đường đi bọn họ gặp được không ít cướp, chẳng qua đều bị họ giải quyết. Không biết có phải mấy băng cướp trao đổi tin tức qua lại hay không, hai ngày cuối không gặp tên cướp nào nữa, nhưng lại gặp được không ít thương đội ăn ngủ ngoài trời.
Vùng này tuy ít cướp nhưng gần đó lại thường xuyên có ma thú lui tới, thương đội cũng không dám suốt đêm lên đường, bởi vì ban đêm là thời điểm ma thú hoạt động nhiều nhất. Dần dà khoảng đất trống dưới chân núi biến thành doanh địa nghỉ ngơi của mấy thương đội, người nhiều hơn, ma thú đơn lẻ cũng không dám tới.
Rex và Cách Ngôn nghỉ ngơi ở đó một đêm.
Những thương đội này phần lớn đến từ trời nam đất bắc, tin tức rất linh thông, Cách Ngôn tình cờ nghe được họ bàn luận về mình và Rex mới biết được gia tộc Sharp đã treo giải thưởng kếch xù cho hai người. Nếu chỉ là một gia tộc Sharp thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu cả gia tộc Strache và gia tộc Rob cũng treo giải thưởng đồng dạng thì lại khác.
Cách Ngôn từ miệng mấy người đó nghe được tin tức treo thưởng, sau khi biết diện mạo của họ còn chưa bị truyền đi thì liền yên tâm.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hai người đã rời khỏi doanh địa.
Sau khi rời khỏi mảnh đất cướp bóc hoành hành, rốt cuộc vào lúc mặt trời sắp lặn họ cũng nhìn thấy khu dân cư. Từ đỉnh núi nhìn xuống phía trước là vùng nông thôn sống động, nóc nhà khói bếp lượn lờ. Bên ngoài không có người đi lại nhưng phảng phất vẫn có thể nghe được tiếng nói cười của người lớn cùng thanh âm vui cười đùa giỡn của trẻ nhỏ.
“Tôi không bao giờ muốn ăn ngủ ngoài trời nữa.” Cách Ngôn hết sức quỳ trên mặt đất.
Thôn dân nơi này tuy không nhiệt tình nhưng khi thấy người ngoài vào thôn cũng không lộ ra thần sắc cảnh giác, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có vài người dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.
Hai người đi vào sân một căn nhà khá lớn. Rex nói với chủ nhân căn nhà vài câu, lại cho đối phương mấy đồng vàng, chủ nhân căn nhà liền đáp ứng cho bọn họ ở nhà mình một đêm. Sau khi đưa họ đến một gian phòng trống thì rời đi.
“Buổi tối ai ngủ sàn nhà?” Từ khi Rex nói câu ‘giới tính không đúng’ với Irene, Cách Ngôn trở nên hơi mẫn cảm ở phương diện này. Cậu dựa vào vách tường nhìn Rex đi về phía cái giường duy nhất trong phòng, không nhịn được hỏi.
“Muốn ngủ trên mặt đất hay ở trên giường thì tùy ngươi.” Rex ngồi ở mép giường.
Cách Ngôn kinh ngạc. Y trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế? Tới tối cậu mới nhận ra đây là ảo giác của cậu, từ đầu tới cuối, ý của Rex chỉ có một, đó là ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ của ta.
Buổi tối ở nông thôn tương đối lạnh, Cách Ngôn vẫn luôn suy nghĩ xem nên ngủ trên sàn nhà hay trên giường. Dựa vào cái gì mà cậu phải ngủ sàn nhà mà Rex lại ngủ trên giường? Muốn chen thì cùng nhau chen.
Nhưng mà giường ở nông thôn so với lữ quán còn muốn nhỏ hơn, hai đại nam nhân nằm lên kết quả chính là tay chân đều không thể động đậy. Trước kia thì không nghĩ nhiều, Cách Ngôn chỉ cảm thấy chật, chính là bây giờ suy nghĩ đã khác, cậu không thể bình tĩnh như vậy, nhịn không được mà động tay động chân, xoay qua xoay lại. Cái giường không đủ rắn chắc phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’, trong bóng đêm lại càng rõ ràng làm cậu sợ tới mức cứng đơ người, nhưng chỉ một lúc lại nhịn không được, cái giường phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ lần thứ hai. Cứ như thế mà lặp lại vài lần.
Rex mở to mắt, mày nhăn thành chữ xuyên (川), “Ngươi có muốn ngủ không?”
Cách Ngôn cười gượng một tiếng, “Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà không nhịn được. Anh không cảm thấy chật sao?” Nói rồi lại xoay người một cái, giường lại ‘kẽo kẹt’ một tiếng.
“Không cảm thấy.” Rex đáp.
“Anh chiếm hai phần ba cái giường, đương nhiên không cảm thấy.” Cách Ngôn buồn bực.
Rex nghiêng người chăm chú nhìn cậu, “Ngươi muốn thế nào?”
Cách Ngôn dán mắt vào gương mắt anh tuấn gần trong gang tấc của y, tim đột nhiên lỡ một nhịp, vội vàng dời tầm mắt, “Không muốn gì cả, dù sao tôi chính là cảm thấy chật.” Sau đó lại là một trận ‘kẽo kẹt’.
Rex bất ngờ bắt lấy cánh tay cậu, dùng sức một cái kéo cậu lại đây, bàn tay to vòng qua, tư thế của hai người biến thành nằm nghiêng, nói: “Như vậy sẽ không chật.”
“!!!” Cách Ngôn.
Đột ngột bị nam nhân ôm vào trong ngực, sau lưng kề sát lồng ngực ấm áp của y, lông tóc Cách Ngôn suýt dựng hết cả lên. Lại còn nói là không chật, thân thể bị một cánh tay cứng rắn ôm lấy, đừng nói xoay người, ngay cả cử động tay chân một chút cũng không được.
“Giờ có thể ngủ rồi.” Thanh âm trầm thấp của Rex vang lên bên tai, cánh tay cũng không buông ra.
Cách Ngôn thử lấy tay đẩy nhưng cánh tay y không chút sứt mẻ, khóc không ra nước mắt: “Anh có thể buông tôi ra trước không? Tôi cam đoan không xoay người nữa là được chứ gì?”
Chờ một lát, đối phương không đáp lại.
Cách Ngôn muốn quay đầu lại nhưng không chuyển động được, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều trên đỉnh đầu mình. Nong nóng, da đầu cũng có cảm giác tê dại, nhanh như vậy đã ngủ rồi? Cậu không tin, nhưng mặc kệ cậu nỗ lực cỡ nào vẫn không thể thoát được, lăn lộn một hồi cậu cũng mệt mỏi, cuối cùng không biết mình ngủ lúc nào. Hôm sau tỉnh lại cậu phát hiện Rex không ôm cậu nữa, nhưng tay chân cậu lại đang đè lên người y, cổ còn gối lên cánh tay y.
“Tỉnh rồi thì nhấc chân tay ngươi ra.” Lời Rex nói làm cậu đang mơ mơ màng màng lập tức mở to mắt.
Cách Ngôn hoảng sợ, nháy mắt rút tay chân lại, xấu hổ đến mức không dám nhìn y.
Rex làm như không thấy cậu đang xấu hổ, bước xuống giường.
Cách Ngôn quay đầu, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Ám Dạ và tiểu hắc xà, một chân đạp qua, Ám Dạ thong dong tránh thoát, còn tiểu hắc xà thì phản công lại, há mồm cắn ngón chân cậu.
Trong phòng truyền ra một tiếng hét thảm.
Chủ nhân căn nhà đã ra đồng trồng trọt lúc trời còn chưa sáng, chỉ còn thê tử và con của hắn ở nhà. Nghe được tiếng kêu thảm thiết, nông phụ đang định đưa điểm tâm cho Rex hoảng sợ, tay run lên, một bàn tay to đúng lúc duỗi tới đỡ được điểm tâm. Nông phụ không để ý đến xin lỗi, lập tức mang đứa con nhỏ về phòng.
Cách Ngôn khập khiễng ra khỏi phòng, phía sau là Ám Dạ tung ta tung tăng chạy tới, tiểu hắc xà quấn trên người nó, bị thắt thành một cái nút. Cậu vốn định thắt thành nơ con bướm hoặc nút chết cơ, nhưng tiếc là quá ngắn.
Hai người ăn xong điểm tâm liền cáo biệt hai mẹ con, nghe thấy thanh âm bọn họ rời đi hai mẹ con mới đi ra.
Đứa nhỏ sáu bảy tuổi ngửa đầu, ngây thơ nói với nông phụ: “Mẫu thân, có một sợi chỉ cột ở thắt lưng mèo con kìa. Con cũng muốn nuôi một con mèo.”
“Kia không phải là mèo, đó là ma thú, không thể tùy tiện nuôi.”
“Ma thú là cái gì?”
“Ma thú là con vật sẽ ăn thịt người, chỉ có kiếm sĩ và ma pháp sư mới có thể thuần phục.”
“Vậy sau này con cũng muốn trở thành kiếm sĩ và ma pháp sư.”
Nông phụ yêu thương sờ sờ mặt con trai, nghĩ đến mấy đồng vàng người nọ cho họ hôm qua, có thể giúp bọn họ tiết kiệm hai năm nỗ lực, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tươi, “Chờ phụ thân con về, bảo hắn dẫn con lên trấn làm thí nghiệm.”
“Vâng.” Đứa nhỏ lộ ra nụ cười vui vẻ.
wattpad.com/user/daudo0902
Thành Tudan là thành trì phồn hoa nhất phía đông nam của đế quốc Arthurlanca. Giao thông đường thủy cực kỳ thuận tiện, tiêu phí cũng không cao như đế đô Saint Laner, thuế thu nhập cũng không cao, dòng người đổ về đây mỗi ngày lại rất đông. Cho nên thành Tudan là mục tiêu đầu tiên mà các thương nhân hướng tới.
Thành Tudan có bốn cổng, phân biệt là bốn hướng đông tây nam bắc. Trong đó náo nhiệt nhất không phải mặt hướng về đế đô, cũng không phải cổng Bắc – nơi giao thông đường bộ cực kỳ phát đạt, mà là cổng Đông. Nguyên nhân là vì cổng Đông giáp với đế quốc Kayla.
Quan hệ giữa đế quốc Arthurlanca với đế quốc Kayla không căng thẳng như với đế quốc Danbury, giữa hai đế quốc cũng không có quy định rõ ràng cấm buôn bán qua lại, đương nhiên cũng không thập phần tiến bộ. Các loại lệnh cấm đều được lập rõ ràng rành mạch, tiền thuế kếch xù cũng đủ đế thương nhân các quốc gia khác dừng bước. Nhưng thành Tudan lại là một trường hợp ngoại lệ.
Sự phát triển của thành Tudan không chịu hạn chế bởi pháp luật của vương đình, đế quốc trưng thu thuế thu nhập của thương nhân từ trước đến nay vẫn tương đối cao, mà thành Tudan mặc kệ là với thương nhân từ nơi khác ở đế quốc Arthurlanca đến hay thương nhân đã ở đó sẵn, thuế thu nhập cũng chỉ bằng một phần ba của đế quốc, thấp như thế nên đã hấp dẫn thương nhân khắp nơi đổ xô đến.
_Hết chương 87_
P/s: Tui sắp thi học kỳ nên 2 tuần tới không có chương mới nha. Đợi tui thi xong tui sẽ đăng bù cho mọi người nhé. (。T ω T。)