THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK - Chương 82
CHƯƠNG 82: TRƯỞNG TRẤN LÀ MỘT KẺ HÁM LỢI
“Có chuyện gì thế?” Chủ nhân của tên lính đánh thuê này là một người mập mạp, nghe thấy động tĩnh nên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy lính đánh thuê mình mời đến ngã trên đất, lập tức đại kinh thất sắc, còn tưởng có chuyện lớn xảy ra.
“Chủ nhân…” Tùy tùng của người mập mạp đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhanh chóng nói cho gã biết sự tình khiến gã đen mặt.
Người mập mạp thông minh, vừa nghe liền biết vì sao lại như thế này. Đơn giản là vì nhìn mà thèm, nếu thật sự có bản lĩnh thì sao không gϊếŧ lên núi Kê Minh luôn đi. Gã muốn nổi giận nhưng lại ngại hành trình kế tiếp vẫn phải nhờ tên lính đánh thuê đó bảo vệ, đành sai tùy tùng đỡ tên lính đánh thuê kia trở về, nhìn mà mất hết cả mặt.
Sau khi thấy một chiêu của Rex, không còn ai dám khiêu khích y nữa, chỉ là những lời nghi ngờ vẫn ở đó như cũ, dù sao thì chỉ với một chiêu cũng không nhìn ra được thực lực chân chính của đối phương.
Hank còn chưa biết chuyện xảy ra ở lữ quán. Ngày hôm qua vẫn chưa thuyết phục được trưởng trấn, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều, bởi vậy hôm nay ông lại đến nhà trưởng trấn.
“Là Hank à, mau ngồi xuống đây.” Thái độ của trưởng trấn khác thường, cười tủm tỉm đón ông vào.
Hank tuy cảm thấy kỳ quái nhưng lại không nghĩ nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Trưởng trấn, về chuyện hôm trước chúng ta nói, ngài suy xét đến đâu rồi?”
“Chuyện ngươi nói ta đã suy xét qua, nhưng mà cái này nói sau, không ngờ cái chết của Hadal lại có tác dụng lớn với trấn nhỏ Bavi như vậy. Ngươi biết từ sáng đến giờ mấy thương đội đó đã cấp bao nhiêu tiền cho trấn nhỏ Bavi không? Ngươi nhất định không thể tưởng tượng được, so với ngày cao nhất trong năm nay còn nhiều hơn gấp hai lần. Nếu cứ phát triển theo xu thế này thì trấn nhỏ Bavi sẽ phát triển tốt hơn trước kia rất nhiều.” Trưởng trấn cười đến không khép được miệng.
Hank nhăn mày, muốn nói gì đó.
Trưởng trấn bỗng giơ tay ngăn ông lại, “Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta hy vọng ngươi ngẫm kỹ lại. Trấn nhỏ Bavi cần phải phát triển, cái chết của Hadal dọa sợ nhiều người như vậy, bây giờ thương đội nào cũng dừng chân ở trấn, mang đến rất nhiều tiền bạc cho trấn nhỏ, hiển nhiên là cái lợi nhiều hơn cái hại.”
banhmidaudo.wordpress.com
“Trưởng trấn, ta biết trấn nhỏ Bavi cần phải phát triển, nhưng cũng không thể không màng đến an nguy của người khác được. Ngài cũng nên ngẫm kỹ lại. Chỉ cần băng cướp Ác Lang bị diệt trừ, núi Kê Minh sẽ không còn nguy hiểm nữa, sau này sẽ có càng nhiều thương đội đến đây, đối với trấn nhỏ không phải là không có lợi. Hơn nữa ta đã thuyết phục được Alan huynh đệ rồi.”
“Vậy cự tuyệt đi. Đừng cho là ta không biết, chắc chắn ngươi đã hứa sẽ trả thù lao rất cao.” Nói cho cùng, trưởng trấn chính là không muốn bỏ tiền. Dưới cái nhìn của lão, lưu lại băng cướp Ác Lang không chỉ có thể mang đến tiền bạc cho trấn nhỏ, mà còn không cần bỏ ra số thù lao kia, vẹn cả đôi đường. Lão không hiểu vì sao Hank nhất định phải diệt trừ băng cướp Ác Lang.
Hank đã sớm biết trưởng trấn là một kẻ hám lợi, nhưng vẫn xem nhẹ lão, không ngờ ánh mắt lão lại thiển cận như vậy. Cho dù đồng vàng có nhiều hơn thì cũng cần có mạng để hưởng mới được. Băng cướp Ác Lang không phải băng cướp bình thường, nếu nam nhân xảo trá Johnson kia thật sự muốn hủy diệt trấn nhỏ, bằng thủ đoạn của hắn không phải là không có cách.
Hank muốn khuyên bảo trưởng trấn để lão biết băng cướp Ác Lang nguy hiểm như thế nào.
Trưởng trấn không muốn nói với ông về băng cướp Ác Lang nữa, sau nhiều lần khuyên nhủ cuối cùng mất kiên nhẫn, thô lỗ nói: “Thay vì bàn chuyện băng cướp Ác Lang, ta nghĩ ngươi nên đi điều tra Alan thì hơn.”
“Alan làm sao vậy?”
Trưởng trấn hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại bên ngoài đều nói người gϊếŧ Hadal không phải Alan mà là người khác, chẳng qua Alan vừa vặn đi qua nhặt công mà thôi. Ta cảm thấy mấy cái này là thật. Căn bản không ai có thể chứng minh Hadal là do y gϊếŧ, nói không chừng mục đích của bọn họ chính là lừa tiền chúng ta.”
“Không có khả năng!” Hank không tin.
“Sao lại không có khả năng? Tự nhiên có người đến nói Hadal là do bọn họ gϊếŧ, chúng ta phải lập tức tin à? Trừ phi y có thể lấy ra chứng cứ, nếu không ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa. Dù sao hiện tại sự tồn tại của băng cướp Ác Lang đối với chúng ta cũng lợi nhiều hơn hại. Còn nữa, đám Brown cũng đồng ý với quyết định của ta rồi.” Trưởng trấn không muốn nhiều lời với ông.
Hank ra khỏi nhà trưởng trấn lại đi đến chỗ đám người Brown, lúc rời đi mặt đen như đáy nồi. Ông trăm triệu lần cũng không nghĩ tới người vốn đứng cùng chiến tuyến với mình lại bị trưởng trấn thuyết phục.
Lợi nhiều hơn hại cái c*t gì! Nếu băng cướp Ác Lang hoành hành ngang ngược hơn cả trước kia thì trấn nhỏ Bavi sẽ là nơi xui xẻo đầu tiên, thương đội cũng có khả năng vì kiêng kị mà từ bỏ con đường này. Chờ đến lúc đó trấn nhỏ Bavi mới thật sự xong đời. Trưởng trấn ánh mắt thiển cận chỉ nhìn được lợi ích trước mắt thì thôi đi, không ngờ đám người Brown cũng như vậy.
Hank hết cách, đành phải đi tìm Rex và Cách Ngôn. Lúc đến lữ quán, ông mới biết người bàn tán về chuyện này rất nhiều. Vậy mà trong lúc ông không biết lời đồn ngày càng lan rộng, hiện tại hầu như ai cũng cho rằng Hadal không phải do Alan gϊếŧ, khiến ông không khỏi kinh hãi.
Nghe thấy có người gõ cửa, Cách Ngôn mở ra liền thấy Hank đứng bên ngoài. Trên mặt cậu không lộ ra chút bất ngờ nào, sau khi nghe được lời đồn đối phương không tới tìm họ mới là lạ.
“Xin lỗi, ta không ngờ tình hình lại phát triển nghiêm trọng như vậy, là lỗi của ta.” Hank vừa vào cửa đã xin lỗi bọn họ.
Cách Ngôn kinh ngạc nhìn ông, “Ngươi tin tưởng chúng ta?”
Hank không chút do dự gật đầu, “Ta tin tưởng các ngươi.”
“Vì sao? Thực ra bọn họ nói cũng đúng, xác thật không có chứng cứ gì chứng minh Hadal là do Alan gϊếŧ. Lúc trước khi ngươi đi kiểm tra người cũng đã chết, cũng không có nhân chứng.”
“Ngươi nói không sai. Nhưng ta lại càng tin tưởng vào trực giác của mình.” Hank kiên định nói, “Hơn nữa ta cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Các ngươi đã đáp ứng hỗ trợ chúng ta tiêu diệt băng cướp Ác Lang, nếu không có bản lĩnh, chẳng phải đáp ứng thỉnh cầu của ta lại càng dễ lòi đuôi hơn sao. Các ngươi không phải đồng bọn với mấy tên cướp, cũng không phải vì lừa tiền mà đến, ta không thấy các ngươi cần nói dối để làm gì.”
“Nhưng những người khác không tin, đặc biệt là vị trưởng trấn kia của các ngươi, đúng không?” Cách Ngôn cười ha ha.
Hank kinh ngạc, “Sao các ngươi lại biết?”
“Chuyện này không khó đoán. Nếu sớm đồng ý thì chuyện này sẽ không kéo dài tới giờ. Có một cường giả nguyện ý hỗ trợ giải quyết băng cướp Ác Lang, người bình thường còn cao hứng không kịp, chắc chắn không do dự mà đáp ứng. Nhưng trưởng trấn của các ngươi lại kéo dài mãi, vậy thì không có gì để băn khoăn nữa, chỉ có thể là do lão không cho rằng băng cướp Ác Lang có uy hiếp đến trấn nhỏ, hoặc là trên phương diện này có lợi ích lớn hơn.”
Nghe vậy Hank không khỏi lộ ra nụ cười khổ, “Không ngờ Cách Ngôn huynh đệ lại thấu triệt như thế. Ta đây cũng không dối gạt hai vị, đúng là như vậy. Trưởng trấn của chúng ta cảm thấy lưu lại băng cướp Ác Lang lợi nhiều hơn hại, ngay cả vài đồng đội của ta như Brown cũng bị thuyết phục. Bây giờ chỉ còn một mình ta kiên trì.”
“Vậy ngươi có tính toán gì không?” Cách Ngôn hỏi.
“Ta có một suy đoán, đây là cơ hội duy nhất, nếu còn tiếp tục như thế này, đến khi Johnson tìm được người bổ sung chỗ Hadal thì tất cả đã chậm.” Hank không dám nói hiểu biết Johnson mười phần, nhưng ông biết Johnson như Nhai Tí vậy, là một người có thù tất báo. Băng cướp Ác Lang ăn một vố đau, hắn hiện tại chắc chắn đang tránh trong chỗ tối bố trí âm mưu, thậm chí lời đồn nhằm vào Alan huynh đệ cũng có thể có liên quan đến hắn.
“Ta cảm thấy đối với những người gàn bướng hồ đồ, biện pháp tốt nhất chính là cho bọn họ tự mình thể nghiệm hai chữ “hối hận” viết như thế nào.”
Hank quay đầu liền đối diện với đôi mắt trong suốt đầy ý cười của cậu, lại nhìn qua Rex không nói lời nào, vị này hiển nhiên là đứng cùng chiến tuyến với cậu, không khỏi tự hỏi tính khả thi của việc này.
“Thời gian không chờ đợi ai cả.” Cách Ngôn thấm thía nói.
Không biết có phải đã nghĩ thông suốt hay không, Hank rời đi nhưng không còn ý định đến làm công tác tư tưởng cho trưởng trấn nữa, hôm sau cũng không đi, người khác cho rằng ông đã từ bỏ.
Lúc này thương đội ở trấn nhỏ Bavi mấy ngày cuối cùng không chờ nổi nữa, có vài thương đội quyết định đồng thời xuất phát, dù sao lại thêm một ngày tổn thất bọn họ phải chịu lại càng lớn. Hơn nữa có nhiều người hơn có lẽ băng cướp Ác Lang cũng sẽ cố kỵ, không động thủ với bọn họ. Cứ như vậy mấy thương đội lại lên đường, mang theo tâm tình thấp thỏm bất an đi qua hai ngọn núi đến núi Kê Minh. Khi bọn họ bình bình an an, không mất một sợi tóc nào đi qua núi Kê Minh, chủ thương đội cũng không dám tin, bọn họ vậy mà không bị gì cả.
Sự việc này là nguồn động viên rất lớn cho mấy thương đội vẫn còn ở trấn nhỏ Bavi, mấy thương đội có nhỏ có to kết thành đội lên đường, đúng là không gặp phải băng cướp Ác Lang. Qua ba bốn ngày, những thương đội dừng chân ở trấn nhỏ Bavi đều đã bình an vượt qua núi Kê Minh, tin tức lan truyền rất nhanh. Bởi vậy mấy ngày tiếp theo thương đội đi qua trấn nhỏ Bavi đều không chọn tu chỉnh một đêm ở trấn nữa, cho dù có mệt mỏi cũng muốn đi qua nơi đầy cướp như núi Kê Minh này. Ai biết băng cướp Ác Lang khi nào sẽ xuất hiện trở lại chứ. Việc này khiến cho thu nhập của trấn nhỏ Bavi giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn kém hơn ngày thường.
wattpad.com/user/daudo0902
Chuyện này khiến trưởng trấn sốt ruột. Không phải băng cướp Ác Lang muốn trả thù họ sao, sao đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì? Nếu núi Kê Minh không còn nguy hiểm, sau này mấy thương đội sẽ không nghỉ chân ở trấn nhỏ Bavi nữa. Không có khoản thu nhập lớn từ họ, trấn nhỏ Bavi phải làm sao bây giờ? Lão phải làm sao bây giờ?
Người sốt ruột không chỉ có trưởng trấn, mà còn có Tam thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang. Mắt thấy từng con dê béo trốn thoát trước mặt mình, Tam thủ lĩnh gấp đến mức khóe miệng phồng rộp hết cả.
“Đại ca, chúng ta rốt cuộc còn phải chờ đến khi nào? Nếu còn không động thủ, mấy con dê béo sẽ đi hết đó, nhiều ngày như vậy chúng ta tổn thất không chỉ một chút đâu.”
Johnson lại không chút nóng nảy, là một thợ săn, quan trọng nhất chính là phải kiên nhẫn, hắn gì cũng thiếu, chỉ có kiên nhẫn là không, “Còn chưa tới lúc.”
“Vậy khi nào mới tới?” Tam thủ lĩnh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn ta vốn là người nóng nảy.
“Sớm thôi, đến lúc đó không chỉ có thể báo thù cho nhị ca ngươi, mà còn có thể diệt luôn trấn nhỏ Bavi ngươi vẫn luôn nhìn không thuận mắt.” Johnson nheo mắt lại, đôi mắt lộ ra vài phần âm ngoan và ham muốn gϊếŧ chóc.
“Thật sao?” Tam thủ lĩnh vui đến mức nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Hắn ta nhớ thương trấn nhỏ Bavi không phải mới ngày một ngày hai.
“Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa.” Johnson nói.
“Tất nhiên chưa.” Tam thủ lĩnh lớn tiếng nói, đồng thời trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Irene. Từ khi nhìn thấy cô nàng xinh đẹp này hắn ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, đáng tiếc nàng vẫn luôn ở trong trấn nhỏ Bavi không ra. Nghĩ đến việc sắp bắt được người vào tay, hắn ta không khỏi ngứa ngáy tâm can.
_Hết chương 82_
CHƯƠNG 83: GIỚI TÍNH KHÔNG ĐÚNG
“Đội trưởng Hank, vô cùng cảm tạ ngươi đã chiếu cố chúng ta mấy ngày nay, cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi.” Hank như mọi ngày đến tìm Rex và Cách Ngôn, không ngờ lại nghe được tin họ sắp rời khỏi trấn, không khỏi cười khổ, đã sớm biết bọn họ sẽ rời đi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Các ngươi chuẩn bị khi nào đi?” Cái gì cần tới cũng sẽ tới thôi, không thể trách bọn họ. Hank vẫn luôn tin vào họ từ đầu đến giờ, chỉ có thể nói trấn nhỏ Bavi không có số hưởng thôi.
“Sau khi ăn trưa xong sẽ đi. Chúng ta ở đây cũng lâu rồi, ban đầu chúng ta cũng chỉ định ở đây hai ba ngày mà thôi.” Cách Ngôn nói.
Chỉ còn bốn giờ nữa. Hank muốn giữ bọn họ nhưng lại không nói nên lời. Bọn họ có thể ở lại trấn nhỏ năm ngày cũng là vì nơi đây, đáng tiếc trấn nhỏ vẫn không nắm được cơ hội này. Cuối cùng lời ra khỏi miệng lại biến thành “bảo trọng”.
“Đội trưởng Hank cũng phải bảo trọng. Lấy thực lực của ngươi thật ra cũng không nhất thiết phải ở trấn nhỏ Bavi, không chỉ có thể mất mạng bất cứ lúc nào mà trên đầu còn luôn bị đè nặng, rất nhiều nghẹn khuất.”
Hank cười khổ một tiếng, “Ở đây lâu rồi nên luyến tiếc. Chỗ này cũng có rất nhiều người dân bình phàm chất phác, nếu ta đi thì bọn họ phải làm sao bây giờ. Trấn nhỏ Bavi không có cường giả tọa trấn bảo vệ thì chắc chắn băng cướp Ác Lang sẽ không bỏ qua cho nó. Ta đi không được.”
Cách Ngôn cười cười, không nói nữa.
banhmidaudo.wordpress.com
Rất nhanh đã đến chính ngọ, cô nương Irene xinh đẹp hào phóng kia đột nhiên xuất hiện, hình như là chạy tới, còn thở dốc, gương mặt cũng bởi vận động quá độ mà trở nên đỏ bừng, có thể đúng lúc như vậy, tám phần là do Hank nói cho nàng.
Irene đi đến trước mặt họ, đôi mắt lăng lăng nhìn thẳng Rex, lửa nóng trong ánh mắt bởi sự lạnh nhạt của Rex mà ảm đạm một chút, cũng may nàng biết tính cách của Rex vốn đã như vậy rồi.
“Irene cô nương có việc gì không?” Cách Ngôn biết rõ còn hỏi.
“Ta nghe Hank thúc thúc nói chiều nay các ngươi sẽ rời khỏi trấn nhỏ Bavi, đây là thật sao?” Irene trông mong nhìn bọn họ.
Cách Ngôn gật đầu, “Là thật.”
Ánh mắt Irene lập tức xạm đi, “Các ngươi định đi đâu?”
“Không biết, đi đến đâu tính đến đó.” Vẫn là Cách Ngôn trả lời như cũ. Mục đích là thành Tudan tuyệt đối không thể nói, vạn nhất thật sự có một ngày người của gia tộc Sharp tìm được đến trấn nhỏ Bavi, vậy người duy nhất biết đáp án là Irene sẽ gặp nguy hiểm.
“Ta có thể nói riêng mấy câu với Alan được không?” Irene mong chờ nhìn Cách Ngôn.
Cách Ngôn nhếch miệng cười, “Không thể.” Cậu lần đầu tiên thấy có người lúc nào cũng nghĩ về việc thích tên gia hỏa hung tàn này như vậy, sao cậu có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này chứ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Irene hơi đen đi, cô nàng năng nổ này rốt cuộc không nhịn được trừng Cách Ngôn một cái. Biết rõ nàng thích Alan, vậy mà không lần nào biết tự tránh đi, cố tình cậu lúc nào cũng ở cạnh Alan, làm hại nàng muốn nổi bão cũng không dám, nhỡ đâu tính cách quá mức năng nổ của chính mình lại dọa Alan thì phải làm sao đây. Nghĩ đến hậu quả, lần nào nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống, nhưng cũng sẽ có lúc không nhịn được mà bại lộ.
Cách Ngôn làm như không thấy.
Irene thấy cậu dầu muối không ăn, dù sao da mặt nàng cũng dày, dứt khoát không ngại nữa, đẩy Cách Ngôn đang đứng cạnh Rex ra, mạnh dạn trực tiếp hỏi Rex: “Mấy ngày nay ta nghĩ không có khả năng ngươi không nhìn ra, ta thích ngươi. Ta thường nghe trưởng bối bảo lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta không ngại ngươi không có chỗ ở cố định, ta có thể đi theo ngươi đến bất cứ đâu, vậy nên, ngươi thích ta chứ?”
“Không thích.” Rex ngay cả một tia do dự cũng không có.
Irene: “…”
Cách Ngôn: “…” Cậu biết kết cục sẽ như thế này mà.
“Vì sao?” Hốc mắt Irene đỏ lên, bởi vì lớn lên xinh đẹp nên nàng được rất nhiều người theo đuổi, người ưu tú hơn Cách Ngôn có một đống, nhưng để so được với Rex thì không có ai cả. Nàng khó lắm mới nhất kiến chung tình với một nam nhân, còn vứt bỏ sự rụt rè của nữ nhi mà chủ động thổ lộ, không ngờ còn chưa bắt đầu đã bị cự tuyệt, nàng cảm thấy việc này hơi khó tiếp thu.
Rex lần đầu liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, chỉ hơi nhăn mày lại, “Ta không thích ngươi.”
Cách Ngôn có chút đồng tình với nàng, thích một người không nên thích. Chỉ là nếu cậu nhìn thấy bản thân mình trong lòng Irene là cái dạng gì thì có lẽ cậu không chỉ thu lại chỗ đồng tình này mà còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Không thích một người luôn có nguyên nhân. Ta lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người ăn qua đồ ăn ta làm đều nói trù nghệ của ta là tốt nhất. Thực lực kém cũng không phải vấn đề, Hank thúc thúc nói thiên phú của ta cao, chỉ là ta không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nên mới không tu luyện. Điều kiện của ta tốt như vậy, vì sao ngươi không thích ta?” Irene ngược lại cũng không phải cố ý dây dưa, nàng chỉ là không rõ, ai cũng nói nàng tốt, cưới vợ hẳn nên cưới người như nàng, chỉ có mình Alan, từ đầu đến cuối ngay cả con mắt cũng không cho nàng. Nàng muốn biết rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt.
Cách Ngôn nhìn Irene không cam lòng, lại nhìn Rex, nghĩ một chút rồi quyết định làm người hòa giải, “Ta cảm thấy thích một người không phải nhìn vào điều kiện, mà là nhìn vào cảm giác.”
“Giới tính không đúng.”
Một tiếng nổ ‘ầm’ vang lên trên đỉnh đầu, Cách Ngôn biểu tình như bị sét đánh đột ngột quay đầu lại nhìn chằm chằm người như thể không biết mình vừa nói gì – Rex. Y vừa nói gì thế? Giới tính không đúng? Đại ca, anh biến thành gay từ bao giờ vậy?
Irene sợ ngây người, ánh mắt qua lại giữa Cách Ngôn và Rex nửa ngày, bỗng hiểu ra, khó trách hai người vẫn luôn không tách ra, thì ra bọn họ là loại quan hệ này.
Irene cảm thấy tam quan như bị đảo lộn, hóa ra nam nhân và nam nhân cũng có thể yêu nhau sao, bảo sao Alan không thích mình, thì ra do y chỉ thích nam nhân, cho dù mình có nhiều ưu điểm hơn y cũng không coi trọng mình. Cho nên không phải do nàng không tốt, giới tính là do trời sinh không thể thay đổi, nàng cũng không có biện pháp. Nghĩ như vậy Irene lại khôi phục tự tin.
“Nếu các ngươi là một đôi thì sao không nói sớm. Làm ta lãng phí cảm tình mấy ngày này.” Irene oán trách nói, mây đen u ám trên đỉnh đầu lập tức tan đi.
“Từ từ, chúng ta không phải…” Cách Ngôn giật mình, cậu nói mình và Rex là một đôi lúc nào, sao cậu lại không biết thế.
“Được được, đừng thấy ta bất cẩn không thể giấu được gì trong lòng, nhưng ta cũng biết đúng mực đấy. Nếu các ngươi không muốn nói ra thì ta cũng sẽ không nói ra, cứ như vậy nhé, ta đi trước.” Irene ném lời này lại rồi không quay đầu đi luôn. Bộ dáng gấp gáp cứ như thể có ai đuổi đằng sau nàng vậy.
Cách Ngôn thực sự muốn đuổi theo nói rõ cho nàng biết, không hiểu sao lại bị nghĩ lầm thành đồng tính, cậu đúng là oan hơn cả Đậu Nga* mà. Nhưng tiểu cô nương này chạy trốn quá nhanh, vừa ngẩng lên đã mất bóng.
*”Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Khi quay lại thì thấy cả đại đường đều trở nên an tĩnh.
Cách Ngôn hậu tri hậu giác nhận ra bọn họ vừa nói chuyện này ở trước mặt công chúng, cậu ngốc ngốc nhìn lên Rex biểu tình bình tĩnh. Từng đôi mắt ngạc nhiên như lông trâu từng cây từng cây châm lên người cậu, cậu hoảng hốt, nếu còn không rời khỏi trấn nhỏ Bavi thì cậu đời này chỉ sợ không thể thoát khỏi cái mũ đồng tính luyến ái kia.
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ Bavi, Cách Ngôn bắt đầu chất vấn Rex.
“Vì sao anh lại nói với Irene là giới tính không đúng? Chẳng lẽ anh thật sự là đồng tính luyến ái?” Nếu cái này là thật, Cách Ngôn chợt cảm thấy chính mình rất không an toàn. Cậu nhớ tới việc mình đã rất nhiều lần ngủ cùng Rex trên một cái giường.
“Đồng tính luyến ái là cái gì?” Rex hỏi.
“Đồng tính luyến ái chính là đoạn tụ*, đoạn tụ chính là thích người cùng giới tính với mình. Anh thành thật khai báo đi, anh có phải hay không?” Cách Ngôn khẩn trương nhìn chằm chằm biểu tình y.
*Đoạn tụ: Ở Trung Quốc, đồng tính luyến ái được ghi nhận từ thời Thương (khoảng 1766 TCN), Chu (1122 TCN) – hai triều đại đầu tiên được xác định rõ ràng về mặt lịch sử ở quốc gia này. Người ta vẫn còn nhắc đến “mối tình chia đào” của vua Vệ Linh Công thời Xuân Thu chiến quốc với Di Tử Hà, hay câu chuyện Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ). Thành ngữ “dư đào đoạn tụ” là xuất phát từ hai câu chuyện này, và “đoạn tụ” cũng trở thành cách gọi phổ biến cho quan hệ đồng tính luyến ái nam ở Trung Quốc.
Ánh mắt của Rex đột nhiên chuyển qua mặt cậu, “Không biết.”
“Cái gì là không biết?” Cách Ngôn ngẩn người.
“Không biết là không biết.” Rex nghiêng đầu, đi nhanh về phía trước.
Làm gì có ai không biết mình thích nam hay nữ chứ, trừ phi là song tính luyến? Cách Ngôn một bên đuổi theo, một bên tự tính khả năng y là song tính luyến. Nhưng hình như cậu chưa từng thấy Rex thân mật với bất kỳ nam nhân hay nữ nhân nào, y nói không biết có thể cũng là vì nguyên nhân này. Rối rắm một đường, lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện bọn họ đã đi đến một nơi xa lạ. Sau khi rời khỏi trấn nhỏ Bavi, bọn họ đi về hướng đông nam, không ngược hướng núi Kê Minh, nhưng cũng không cùng hướng.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tùy tiện đi một chút.”
“…”
Họ vừa rời khỏi trấn nhỏ Bavi, băng cướp Ác Lang đã thu được tin tức.
wattpad.com/user/daudo0902
“Đại ca, thời cơ đã chín muồi. Tên Alan kia đã rời khỏi trấn nhỏ Bavi, đại khái cũng đã được hai giờ. Chúng ta có thể động thủ rồi đúng không?” Tam thủ lĩnh mang theo tin tức tốt chạy tới tìm đại ca.
“Các ngươi xác định đã thấy rõ ràng? Bọn chúng thực sự đi về phía đông nam?” Johnson không yên tâm.
Tam thủ lĩnh dùng sức vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên xác định. Mấy người chúng ta nhìn rất rõ ràng, không phải đại ca cũng đã hỏi thăm rồi sao? Nhưng mà chúng ta cứ bỏ qua cho hai kẻ gϊếŧ Nhị ca kia sao? Hiện tại là cơ hội tốt để giải quyết bọn chúng đấy.”
“Không vội. Chúng ta thả chạy nhiều thương đội như vậy, bây giờ không còn thương đội nào dừng chân ở trấn nhỏ Bavi, không có cường giả mấy thương đội đó thuê hỗ trợ, hiện tại chính là thời điểm yếu nhất của trấn nhỏ Bavi, cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta bắt lấy nó.” Johnson bóp nát cái chén trong tay, trên mặt hiện lên một tia ngoan độc.
“Đại ca nói đúng.” Tam thủ lĩnh hưng phấn cười rộ lên. Hắn ta đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh mình muốn lấy gì thì lấy sau khi bắt được trấn nhỏ Bavi, người đầu tiên chính là cô nương Irene.
Vì ngày này, từ trên xuống dưới băng cướp Ác Lang đã phải chờ thật lâu. Đại thủ lĩnh hạ lệnh, tiếng rống sục sôi ý chí của mấy tên cướp lâu la như xé toạc bầu trời. Lần này có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, đến khi hơn ba trăm người trận trượng đều nhịp xuất hiện bên ngoài trấn nhỏ, binh lính thủ trấn lập tức bị dọa vỡ mật. May mắn mấy ngày gần đây cổng trấn tương đối quạnh quẽ, không có âm thanh chen chúc chói tai làm phiền binh lính nên họ nhanh chóng nhận ra rồi chạy về trấn, ‘rầm’ một tiếng lớn, cửa lớn đóng lại thật mạnh.
Cùng lúc đó, tin băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ nhanh chóng truyền đi.
_Hết chương 83_
CHƯƠNG 84: TRẤN NHỎ GẶP NGUY HIỂM
Brown và vài vị đội trưởng vội vàng chạy tới. Băng cướp Ác Lang đã bắt đầu công kích trấn nhỏ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới. Mấy người Brown vừa đi tới thì phát hiện người chết phần lớn là binh lính của bọn họ, không khỏi có chút hoảng loạn.
“Đội trưởng Hank đâu? Ông ấy còn chưa đến sao?” Brown bắt lấy một binh lính, lớn tiếng hỏi.
Binh lính hoảng loạn lắc đầu, hắn cái gì cũng không biết.
Brown ném hắn sang một bên, lau mặt một cái nói: “Băng cướp Ác Lang thế tới rào rạt, ta thấy bọn chúng tiến công chỉnh tề có trật tự, hiển nhiên lần tập kích này đã được lên kế hoạch. Lập tức đi tìm Hank, tiện thể thông tri cho trưởng trấn.”
Từ tường thành nhìn xuống, Brown thấy được Johnson biểu tình vừa bình tĩnh vừa âm ngoan, tức khắc cảm thấy hoảng sợ, một cỗ bất an xưa nay chưa từng có bao phủ trong lòng. Hắn chợt hối hận vì sao mấy ngày trước lại không nghe Hank nói, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, người có thể giúp đỡ bọn họ đều đã rời khỏi trấn nhỏ.
Binh lính được phái đi tìm Hank không tìm được người ở nhà đành phải đến nhà trưởng trấn trước. Một nhà trưởng trấn đang ăn cơm, nghe được tin băng cướp Ác Lang đột kích thì ‘loảng xoảng’ một tiếng, chiếc thìa trong tay trưởng trấn rơi vào trong chén.
“Băng cướp Ác Lang sao lại tập kích trấn nhỏ?” Trưởng trấn đại kinh thất sắc, ngay cả cơm cũng ăn không vào, nhất thời gấp đến mất bình tĩnh.
Binh lính báo tin cũng đâu biết tại sao, chỉ biết lần này băng cướp Ác Lang đến chắc chắn là lai giả bất thiện.
banhmidaudo.wordpress.com
Trưởng trấn không ngừng đi qua đi lại tại chỗ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Nhóm Hank đang chống đỡ trước cổng trấn sao?”
“Không có, chỉ có nhóm đội trưởng Brown, ta vừa đi qua nhà đội trưởng Hank nhưng không thấy người, không biết ông ấy đi đâu rồi.” Binh lính lắc đầu.
“Vào thời khắc mấu chốt thế này mà Hank lại không biết nặng nhẹ như vậy. Nhanh đi tìm cho ta, nhất định phải tìm được người, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời. Còn không mai đi đi!” Trưởng trấn rống lên.
Binh lính cuống quít tuân lệnh, trong lòng lại chửi thầm. Trưởng trấn lúc này mới nhớ tới chỗ tốt đội trưởng Hank, chẳng qua bọn họ cũng biết đội trưởng Hank đã nhiều lần nhắc chuyện tiêu diệt băng cướp Ác Lang với trưởng trấn, nhưng lão chỉ lo kiếm tiền, vẫn luôn kèo dài không chịu đáp ứng. Giờ thì hay rồi, Alan đi mất, thương đội cũng không nghỉ chân ở trấn nhỏ nữa, chỉ còn lại bọn họ, cổng trấn có thể giữ hay không còn rất khó nói.
Băng cướp Ác Lang tấn công mãnh liệt hơn so với dự đoán của Brown và ba tên đội trưởng, không có đội trưởng Hank, chỉ một Tam thủ lĩnh cũng đã khiến bọn họ cố hết sức chứ đừng nói đến Johnson còn chưa ra tay. Đối phương có vẻ cũng không vội ra tay, trước mắt tình thế vẫn là băng cướp Ác Lang chiếm thượng phong.
Mấy ngày buông thả vừa qua khiến thể xác và tinh thần binh lính trong trấn lơi lỏng không ít, kết quả tập kích thình lình xảy ra không chỉ không kích phát ý chí chiến đấu của họ mà còn làm chết không ít binh lính. Brown gấp đến vã mồ hôi, không ngừng thúc giục binh lính đi tìm Hank.
Bên kia trưởng trấn ở nhà chờ tin biết cổng trấn nhỏ lúc nào cũng có thể bị cướp phá vỡ, lập tức bị dọa vỡ mật.
“Đội trưởng?” Binh lính báo tin xoay người chuẩn bị rời đi, nhìn thấy người vừa xuất hiện ở cửa liền kinh hỉ gọi.
Hank gật đầu với hắn, “Ngươi đi trước nói với Brown, chờ một lát ta sẽ đến, bảo hắn chống đỡ một lát.”
Binh lính kích động gật gật đầu, đến gần mới phát hiện phía sau đội trưởng có hai người, đến khi hắn nhìn thấy mặt một người trong đó thì suýt nữa kêu thành tiếng. Đây không phải là Alan và đồng bạn của y sao? Không phải bọn họ rời khỏi trấn nhỏ rồi hả? Binh lính choáng váng ra khỏi nhà trưởng trấn, một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn giật mình một cái, quản nguyên nhân làm gì, có đội trưởng là Alan ở đây, bọn họ được cứu rồi!
“Hank, ngươi đi đâu vậy? Có biết chuyện băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ hay không?” Trưởng trấn nhìn thấy Hank đầu tiên là kinh hỉ một trận, sau đó lại lớn tiếng chỉ trích.
Hank kinh ngạc, “Không phải trưởng trấn nói băng cướp Ác Lang đã không còn uy hiếp gì nữa sao?”
Trưởng trấn lập tức như bị bóp chặt yếu hầu, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
Hank nhìn bộ dáng không còn lời nào để nói này của trưởng trấn liền thấy thoải mái hơn nhiều, ông cũng biết chuyện rất khẩn cấp, đi thẳng vào vấn đề: “Trưởng trấn, ta giới thiệu cho ngươi hai người. Vị này chính là Alan, vị kia là đồng bạn của y – Cách Ngôn.”
“Ngươi là Alan?” Trưởng trấn giật mình nhìn Rex. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy Rex vì vậy lúc nãy không nhận ra y. Đã sớm nghe nói y còn rất trẻ, không ngờ lại thực sự trẻ như vậy.
Rex lạnh nhạt liếc mắt nhìn lão.
Trưởng trấn trong lòng không vui, nhớ tới lời đồn mấy ngày trước, bất mãn nói với Hank: “Bọn họ không phải đã đi rồi sao, ngươi dẫn họ đến gặp ta là có ý gì? Hơn nữa không phải nói Hadal không phải do y gϊếŧ à?”
Hank thấy lão vẫn như cũ, nhíu mày: “Trưởng trấn, hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng là không phải là chuyện này. Băng cướp Ác Lang sớm đã dự mưu tập kích trấn nhỏ rồi, cho dù ta đi chống đỡ cũng không được bao lâu. Đặc biệt là Johnson, hắn là một Kiếm Sư, phá vỡ phòng ngự của trấn nhỏ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ biện pháp duy nhất là thỉnh Alan ra tay, y là một Kiếm Sư.”
“Cái gì? Y là một Kiếm Sư?” Trưởng trấn nhảy dựng lên như bị kim đâm.
Hank gật gật đầu, lúc ông biết chuyện này cũng giật mình không kém trưởng trấn là bao. Tuổi còn trẻ như vậy đã là Kiếm Sư, thiên tài bọn họ nghe đến so ra cũng kém y.
“Alan huynh đệ đáp ứng giúp chúng ta giải quyết Johnson của băng cướp Ác Lang, nhưng y là một lính đánh thuê, chúng ta phải trả thù lao cho y.”
Nói đến thù lao trên mặt trưởng trấn liền lộ ra một tia kháng cự, “Thù lao thuê một Kiếm Sư không rẻ.”
“Không rẻ cũng phải lấy ra. Chờ đến khi băng cướp Ác Lang tấn công vào, nơi bọn chúng muốn cướp đoạt đầu tiên chính là chỗ này, đến lúc đó trưởng trấn cho rằng ngươi còn có mạng để hưởng sao? Ta chỉ nói đến đây thôi, chuyện báo đáp các ngươi tự mình nói đi.” Hank không đợi được nữa, ông lo tình hình tiền tuyến, nói xong liền chạy trước.
Trưởng trấn muốn gọi nhưng đã không thấy người đâu nữa, ánh mắt lo lắng nhìn nhìn Rex ngũ quan sắc bén, cuối cùng vẫn chuyển qua cười tủm tỉm với Cách Ngôn, do do dự dự nói: “Cách Ngôn huynh đệ, thù lao này…”
“Ít hơn mười vạn đồng vàng thì không làm.” Cách Ngôn lập tức báo một con số.
“Mười vạn?” Trưởng trấn nhảy dựng lên.
Cách Ngôn gật gật đầu, “Mười vạn đồng vàng này là đã chiết khấu vì mặt mũi đội trưởng Hank rồi, nếu không còn phải gấp lên mấy lần. Trưởng trấn sẽ không cho rằng mời một Kiếm Sư là một chuyện dễ dàng chứ?”
“Không không không, ta chỉ hơi kinh ngạc thôi.” Đâu chỉ kinh ngạc mà là khiếp sợ. Số tiền này cơ hồ là tổng thu nhập của trấn nhỏ mấy ngày nay, lão còn chưa cầm ấm tay đã phải lấy ra, nói không đau lòng là giả.
“Nói như vậy nghĩa là trưởng trấn đồng ý?” Cách Ngôn hỏi.
Trưởng trấn nhỏ máu trong lòng, lão không lập tức đáp lại, vẫn còn muốn giãy dụa một chút.
Nhưng thời gian không chờ người, không bao lâu binh lính lại tới báo tin, lần này còn có cả thúc giục. Hank biết muốn trưởng trấn lấy ra nhiều đồng vàng như vậy là rất khó, nên ông phái binh lính tới đây báo tình hình chiến đấu cho trưởng trấn. Chỉ cần cho lão biết tình thế có bao nhiêu nghiêm trọng, lão không thể không đáp ứng. Quả nhiên sau khi biết Hank đã đến nhưng vẫn không chống đỡ nổi, trưởng trấn không dám do dự nữa, không nói hai lời liền đồng ý.
Cách Ngôn bảo lão đưa nửa tiền đặt cọc trước.
Trưởng trấn sai quản gia lấy năm vạn đồng vàng từ phòng ra, lúc đưa cho Cách Ngôn ngũ quan lại thành một đống như thể bị cắt mất một miếng thịt. Cách Ngôn dùng sức cầm lấy, ước lượng thử, đột nhiên nhăn mày lại, cười như không cười nhìn về phía trưởng trấn ánh mắt lập lòe, “Chỗ này không đủ năm vạn đồng vàng, xem ra trưởng trấn không màng đến sống chết của người dân trong trấn rồi. Nếu trưởng trấn không có thành ý, vậy thì quên đi.”
“Không không không, hai vị từ từ.” Trưởng trấn xoay người cho quản gia một cái tát, “Đồ vô dụng, ta bảo ngươi lấy năm vạn đồng vàng cơ mà, còn không mau lấy thêm bổ sung vào.”
“Vâng vâng vâng, là tiểu nhân đếm sai, tiểu nhân đi ngay.” Quản gia rất có mắt ôm trách nhiệm vào người mình.
“Chờ một chút.” Cách Ngôn gọi hắn lại, lúc hai người nhìn qua mới nói: “Ta sợ đến lúc đó các ngươi lại làm chuyện xấu gì đó, năm vạn đồng vàng dư lại bị sao thì làm thế nào đây, bởi vậy ta nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường, năm vạn đồng vàng còn lại cũng thanh toán luôn đi, lúc đó chúng ta cũng đỡ phải đến thêm chuyến nữa.”
“Chuyện này không hợp quy củ mà?” Trưởng trấn đen mặt.
“Quy củ là do người định ra, huống chi người phá hư quy củ trước cũng là các ngươi.”
Quản gia nhịn không được cười lạnh: “Nếu các ngươi lấy được mười vạn đồng vàng rồi chạy thì sao đây?”
wattpad.com/user/daudo0902
Cách Ngôn liếc mắt nhìn hắn, “Cổng trấn đã bị băng cướp Ác Lang bao vây, chúng ta còn có thể chạy đi đâu. Ta lại nhắc các ngươi một câu, thời gian không đợi người.”
Nhược điểm bị bắt đến gắt gao, trưởng trấn không thể không thỏa hiệp. Lão sai quản gia đi lấy sáu vạn đồng vàng giao cho Cách Ngôn, sau khi xác nhận một cắc cũng không thiếu, hai người liền rời khỏi nhà trưởng trấn, đi theo binh lính kia đến cổng trấn.
Sau khi biết băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ, đường phố náo nhiệt trở nên lạnh lẽo. Người dân trốn ở nhà mình, có người lại quỳ trên mặt đất hướng về cổng trấn không ngừng cầu nguyện. Đây không phải lần đầu tiên băng cướp Ác Lang tập kích trấn nhỏ, nhưng phần lớn người đều biết nay đã khác xưa, một cỗ bất an quanh quẩn trong lòng mọi người, nhưng bọn họ chỉ có thể khẩn cầu.
Rất nhanh đã đến cổng trấn, hai người đang lôi lôi kéo kéo gần đó hấp dẫn sự chú ý của họ. Đến gần mới biết đó là Irene và bạn nàng. Thì ra Irene muốn đi đến cùng Hank chống địch, tiểu đồng bọn vẫn luôn khuyên bảo nàng.
“Ngươi chỉ là một nữ hài tử, lại không có thực lực, đến đó để làm gì?” Cách Ngôn kỳ thực không hiểu ý nghĩ của người này, trừ thêm phiền thì còn có thể làm gì. Quan trọng nhất chính là cô nàng này lớn lên xinh đẹp như vậy, ra đó chỉ có thể trở thành mục tiêu của mấy tên cướp.
“Ta muốn đi gϊếŧ cướp. Một nhà a thẩm ta đều đã chết dưới tay chúng.” Irene ngẩng gương mặt xinh đẹp quật cường lên, thấy hai người xuất hiện ở chỗ này thì hơi bất ngờ, lúc đầu còn có chút mất mát, nhưng hiện tại nàng đã không còn tâm tư dư thừa để suy nghĩ về chuyện nữ nhi tình trường.
“Ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại mà còn muốn đi gϊếŧ cướp? Là đi để tặng đầu người cho chúng hả?”
Binh lính, Irene và đồng bạn không nhịn được nhìn nhìn cậu.
Cách Ngôn lại không cảm thấy mình cần phải xấu hổ cái gì. Cậu không đánh lại thủ lĩnh băng cướp nhưng vẫn có thể gϊếŧ lâu la mà. Nếu ngay cả tiểu lâu la cũng đánh không lại, cậu cảm thấy mình có thể đi chết được rồi.
Đúng lúc này, có mấy binh lính mặt đầy máu chạy lại từ phía cổng trấn, bọn họ hoảng sợ hô to.
“Không tốt, cổng trấn bị phá, cướp xông vào rồi!”
_Hết chương 84_