THÚ NHÂN CHI LƯU MANH CÔNG - Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THÚ NHÂN CHI LƯU MANH CÔNG
- Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
“ở chỗ chúng ta, hai người xem vừa mắt nhau liền làm, cho dù không biết là ai cũng có thể, này không là gì, qua đêm nay, ngươi không cần để trong lòng.” Lôi Tấn lại có thể có có thể không, có vẻ phi thường bình thường bỏ thêm một câu, trên đời còn có người như vậy sao? Bị người thượng, bản thân hắn ngược lại còn phải đi an ủi người ta, người rộng lượng giống hắn phỏng chừng không tìm ra người thứ hai
Ngoài miệng tuy nói không có chuyện gì, kỳ thực Lôi Tấn đã thầm đem mười tám đời tổ tông Mặc Nhã ra ân cần thăm hỏi một lần, tuy rằng vừa rồi có hưởng thụ là một chuyện, thế nhưng thực sự rất đau a. Nhưng nhìn bộ dáng của Mặc Nhã là biết trước kia chưa từng cùng ai làm chuyện này, nghe nói những người như vậy đối với đối tượng đầu tiên của mình có chấp niệm đặc biệt, hơn nữa hắn cũng có chút tâm tư, khó tránh khỏi không bị Mặc Nhã nhân cơ hội thượng tiếp, hắn có dự cảm, nếu chuyện này tới nông nỗi kia, tuyệt đối sẽ không chơi vui
“thật sự không có gì sao?” Nhìn hắn không sao cả, thái độ vẫn kiêu ngạo như trước, Mặc Nhã cười mà giống như không cười hỏi lại một câu
“ta nói không có gì cũng không sao.”Lôi Tấn phỏng chừng đúng là con vịt chết, bị người nấu chín, vẫn còn cứng miệng, rõ ràng chỉ thử xoay người cũng đau đến âm thầm nhếch miệng, hắn hơi tách chân ra, nơi đó vẫn còn nóng bỏng, bị gió thổi qua thoáng giảm bớt một chút
Mặc Nhã xoay người đè lên. Một ngón tay thình lình xuyên qua đôi chân dài, đâm vào mặt sau của hắn
Lôi Tấn kinh thở một tiếng, nhấc chân muốn đá, chính là động tới mặt sau, đau tới mức thở ra, lực đạo đá ra trực tiếp có thể xem là nhẹ
“Nơi này cũng không sao sao?” cánh tay Mặc Nhã áp ở hai bên của hắn, cũng không dám đem oàn bộ sưc nặng cơ thể áp lên
“Ngươi còn không chịu yên? Mặc Nhã, ta đã cho ngươi làm hai lần.”Lôi Tấn đánh chết không chịu nhận, ngón tay Mặc Nhã ở trong cơ thể hắn ám chỉ ý tứ hàm xúc nồng hậu di chuyển hai cái, hắn thực sự hơi sợ
Thân thể mới trải qua một hồi kích tình kịch liệt, mẫn cảm tới không được, chịu không được một chút châm ngòi, mà Mặc Nhã tựa hồ nắm giữ điểm chết của hắn, đầu ngón tay chuyên hướng cái điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn mà đốt lửa
“Không phải không sao sao?” Mặc Nhã tựa hồ còn hưng trí khá cao trêu đùa một câu, đánh giá cẩn thận phản ứng của hắn, theo động tác đầu ngón tay của y, thái dương Lôi Tấn lại lấm tấm mồ hôi, quật cường cắn khóe miệng, chỉ có ánh mắt kia, đen bóng sáng như ngọc, không chịu thua trừng nhìn y
Ánh mắt Mặc Nhã đột nhiên hiện ý xấu chọc ghẹo hắn, động tác kế tiếp của ngón tay mạnh hơn
“Ah…” đôi môi Lôi Tấn nhịn không được xuất ra một tia ngâm khẽ, trong mắt hiện lên một tầng sương mù mông lung
Nhìn giống cái luôn luôn quật cường và kiêu ngạo ở trước mặt mình lộ ra vẻ mặt này, gợi cảm tới khó tin, là một thú nhân đều chịu không nổi, huống hồ y mới rồi còn chôn trong cơ thể hắn, tự mình đã cảm nhận được cảm thụ tốt đẹp lúc đó
Lôi Tấn cảm nhận hơi thở Mặc Nhã đang dựa vào gáy mình càng lúc càng nóng bỏng, trong lòng cả kinh, giương mắt nhìn về phía Mặc Nhã, lại bị ánh mắt mang dục vọng mãnh liệt kia làm kinh hãi, trời muốn tuyệt ta.
“ta sẽ bị ngươi hại chết, Mặc Nhã.” Lôi Tấn cau mày, chống cự lại cảm giác mạnh mẽ như cơn sóng từ trong cơ thể truyền tới
“ta sẽ không làm nữa.” Mặc Nhã mơ hồ nói, nhưng lại không rời khỏi người Lôi Tấn, chính là hạ xuống thân thể hắn tầng tầng mật mật nụ hôn, ngay cả trong đùi cũng không buông tha
Lôi Tấn lần này là phát tiết trong tay Mặc Nhã
Mặc Nhã đem y phục tán loạn trong mặt cỏ của hai người nhặt lên
“Ngươi làm cái gì?”Lôi Tấn chỉ cảm thấy thân thể bay lên trời, đã bị Mặc Nhã cúi xuống ôm vào trong ngực
“Ngoan, ta mang ngươi tới dòng suối trong rừng tắm rửa một chút.” Mặc Nhã tự nhiên vỗ nhẹ lên thắt lưng hắn, động tác thoạt nhìn vô cùng tao nhã
Nhưng ngươi vỗ lên chỗ nào vậy hả? Lôi Tấn bi thúc nghĩ
“Bỏ ta xuống.” Lão tử không phải nữ nhân, còn phải dùng tới loại tư thế ôm công chúa này
“Ngươi xác định mình có thể đi?” tầm mắt Mặc Nhã rõ ràng quét về phía dưới của hắn, không cần nói cũng biết, cau mày, rõ ràng không đồng ý hắn lúc này cậy mạnh
“ta chính là còn đi được, không cần ngươi ôm ta.” Sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, thì tuyệt đối không thể thỏa hiệp
Kiên trì thời điểm ban nãy ngươi làm cũng không thấy rốt cục
Mặc Nhã thấy hắn như thế, đành bỏ hắn xuống
Chân Lôi Tấn vừa chạm đất, mặt sau co rút đau đớn, trên đùi bủn rủn vô lực, thiếu chút nữa muốn bổ nhào xuống đất. Cũng may Mặc Nhã không dám thực sự buông tay, nhanh nhẹn nắm bả vai hắn đỡ lấy
Lôi Tấn tựa hồ lại chửi hai câu. Bóng dáng hai người dựa vào một chỗ dần dần rời đi
————
“Nhìn này, ngươi nên buông ta ra đi?” tiểu hồ ly sống chết ở dưới móng vuốt Minh Nhã giãy dụa, cái đuôi to xinh đẹp của nó nhanh chóng bị thú nhân này làm đau chết, nếu lông mao trên đuôi nó cũng rụng hết, nó sẽ không để tiểu thú nhân này yên
“Ai bảo ngươi nói lung tung.” Minh Nhã miễn cưỡng nâng chân trước, đem cái đuôi đè dưới chân thả ra
“Uy, ta là vì có lòng tốt thôi, hảo tâm không hảo báo, ngươi không phải nói giống cái kia là của ngươi, cả ngày ở trước mặt ta một tiếng lại một tiếng gọi giống cái của Minh Nhã sao.” Tiểu hồ ly đem cái đuôi nó kéo về phía trước, bôi bôi nước miếng, một cọng, hai cọng, ba cọng, bốn cọng… lần trước đếm tới mấy cái rồi? Bốn trăm lẻ ba hay bốn trăm lẻ bốn?
“nhưng mà hắn không thích Minh Nhã.” Minh Nhã mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất. A sao nói Lôi Tấn là đem Minh Nhã thành tiểu đệ đệ, không thích làm giống cái Minh Nhã
“làm sao ngươi biết hắn không thích ngươi? Ta xem hắn đối với ngươi rất tốt.” Nghĩ nghĩ, không đếm, đau đầu a, mỗi lần đếm tới đếm lui, cũng không chuẩn xác, chờ có thời gian thì tính lại
“Lần trước Minh Nhã chạm vào hắn, hắn gạt tay Minh Nhã đi, nhưng lúc nhị ca tiến vào, hắn không có đánh nhị ca a. Lôi Tấn rõ ràng là do Minh Nhã phát hiện trước, cũng là Minh Nhã mang về mà.”
Hôm nay y đang ngủ thì có cảm giác, đi ra ngoài tìm Lôi Tấn, vừa lúc nhìn thấy hắn cùng Xuân Kỷ đi vào rừng, thì bám theo tới đây, nhưng lại thấy Lôi Tấn cùng Xuân Kỷ cởi hết quần áo, y là thú nhân a, a sao từng nói, không thể nhìn lén giống cái không mặc quần áo, cho dù y thực sự muốn nhìn Lôi Tấn một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, về sau lại nghe thấy mấy âm thanh không đúng, mở to mắt, thấy Lôi Tấn cùng Xuân Kỷ hai người ôm nhau lăn cùng một chỗ, tiếp theo nhị ca đi tới, sau đó nhị ca cùng Lôi Tấn ở một chỗ, y chỉ có thể ở một bên nhìn, y hiểu nếu y để Lôi Tấn biết y luôn ở cạnh đó, Lôi Tấn nhất định sẽ sinh khí với Minh Nhã, cho nên y mới giẫm lên người tiểu hồ ly không cho nó phát ra âm thanh nào
“Ngươi sao vậy, Minh Nhã?” Tiểu hồ ly duỗi móng vuốt thử chọc chọc y
Hai móng vuốt Minh Nhã ôm lấy đầu, gục tại chỗ không nhúc nhích
“không biết, nơi này của Minh Nhã rất khó chịu.” Minh Nhã chỉ chỉ vị trí ngực
“Biết khó chịu, như thế nào vừa rồi không qua?” tiểu hồ ly treo ánh mắt nhìn y, thú nhân này thực phiền toái
“Minh Nhã không muốn làm Lôi Tấn sinh khí với Minh Nhã.” Minh Nhã đứng lên, đi tới vị trí Lôi Tấn vừa nằm qua, đầu cọ cọ, nói “Đúng là hương vị của Lôi Tấn, Minh Nhã cũng từng liếm qua rồi, hắn lần trước cũng sinh khí với Minh Nhã, nhưng mà có cho Minh Nhã bắt cá ăn. Khả hiện tại hắn không cần Minh Nhã, hắn chỉ cần nhị ca.”
Minh Nhã cúi đầu, đôi mắt lam to tròn nhỏ ra những hạt lệ to, lại nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ
“uy uy, ngươi đừng khóc, ta sẽ không lừa ngươi a.” tiểu hồ ly gấp tới độ nhảy lên nhảy xuống
“ta không khóc, chỉ là khó chịu” Minh Nhã nâng lên móng vuốt lau mặt của mình
“Minh Nhã.”
“đại ca, sao ngươi cũng ở đây?” Minh Nhã nhìn Hi Nhã đột nhiên xuất hiện nói
“ta vừa mới tới.” Hi Nhã đi tới, cúi đầu đánh giá y, cúi người sờ sờ đầu y, nói “Tiểu đệ đệ bảo bối của nhà ta, đệ làm sao vậy?”
Tiểu hồ lý vừa mới muốn nói gì, lại bị móng vuốt của Minh Nhã ấn xuống, y đã quên kỳ thực cho dù tiểu hồ ly có nói chuyện, Hi Nhã cũng nghe không hiểu tiếng nó
“Ta đang tìm Lôi Tấn.”
“Vậy tìm được chưa?” Hi Nhã cũng không nói ra, kỳ thực vừa rồi ở đây còn có cả y nữa, y đến chính là chậm một hồi so với Mặc Nhã, không thấy Lôi Tấn, sao y có thể an tâm trò chuyện cùng thúc thúc nữa? Mặc Nhã có thể tìm thấy, y như thế nào có thể không thấy đâu? Nhưng cho dù y có tận mắt nhìn thấy hai người kia dây dưa cùng một chỗ, thì y có thể làm cái gì? y biết Lôi Tấn cho dù không tình nguyện, cuối cùng vẫn là chấp nhận Mặc Nhã đi, nhưng nếu đổi thành hắn, chính là một tình hình khác sao?
Tới gần đều có thể bị né tránh, huống chi lại làm như vậy
Bất quá đừng lo, một ngày nào đó, Lôi Tấn cũng sẽ là của y, cho nên y sẽ không buông tay
“còn chưa tìm thấy.” Minh Nhã nói dối với đại ca, cúi đầu không dám nhìn thẳng
“Đi thôi, trở về, nói không chừng Lôi Tấn đã quay về đi ngủ rồi.” Hi Nhã làm sao không biết tâm tư của y
“dạ.” Minh Nhã đáp một tiếng
“Mới là lạ, nói không chừng giống cái kia còn cùng nhị ca ngươi ở ngoài suối ấy.”
Minh Nhã trừng mắt với nó một cái
Tiểu hồ ly vô tội gãi gãi đám lông màu đỏ trên chóp tai kia, thực sự tự giác nhảy lên lưng Minh Nhã, buồn cười, có người đưa lưng, đương nhiên bản thân không cần tự đi
Thời điểm họ quay về, Mặc Nhã cùng Lôi Tấn quả nhiên còn chưa có trở lại
Bởi vì hai người họ còn đang ở dưới suối tiếp tục đánh nhau
Lôi Tấn không để ý tới đau đớn bên dưới, kiên trì không cho Mặc Nhã động thủ, nhưng thân thủ hắn vốn không bằng Mặc Nhã, hiện tại lại bị người đè, uống rượu, tình huốn tiếp theo không cần nghĩ cũng biết
Cuối cùng khi Mặc Nhã lấy tư thế đè từ phía sau đem nước luồn vào qua ngón tay, rửa thật sạch sẽ
“Thân thể hiện tại của ngươi, vẫn không thể chịu đựng mấy thứ này, nếu không rửa sạch ngươi có thể sẽ sinh bệnh.” Thân thể Lôi Tấn bây giờ còn chưa có cải tạo, mấy thứ này không thể để lại trong người hắn
Mặc Nhã nói thực nghiêm túc, nhưng lại khiến Lôi Tấn tức đến mức muốn ngất, hắn thực cũng muốn trực tiếp ngất luôn đi cho rồi, đỡ phải ở đây nghe Mặc Nhã chọc tức mình
Thân thể hắn tối nay quả thực đã mệt tới cực điểm, nhưng Lôi Tấn vẫn cố dùng lý trí của mình để duy trì một tia thanh tỉnh, hắn không muốn bị Mặc Nhã ôm về, làm cho ai ai cũng biết
Kỳ thực Lôi Tấn làm sao biết, những người nên biết đã sớm biết, kẻ không nên biết cũng lập tức sẽ biết
Mặc Nhã giúp Lôi Tấn tắm rửa sạch sẽ, hai người mặc quần áo vào
Mặc Nhã lúc này mới đỡ Lôi Tấn quay về, thời điểm tới ven rừng, Lôi Tấn gạt cánh tay Mặc Nhã ra, thẳng lưng đi vào
Nhưng thật sự rất đau, Lôi Tấn khẽ cắn môi, cước bộ ra vẻ thực sự nhàn nhà chậm rãi thong thả bước vào. Cũng may thời gian bọn họ gây sức ép cho nhau đủ dài, những người ở trên bãi trống cạnh rừng đã tan hết, ngay cả lửa trại cũng đã dập tắt, mặt trên còn phủ thêm đất, chỉ để lại một làn khói, theo gió bay, càng gần tới chỗ bộ tộc đang tạm trú, cầng nghe thấy trong rừng thỉnh thoảng truyền tới tiếng tất tất sách sách
Âm thanh quen thuộc này làm cho cước bộ của Lôi Tấn dừng một chút, nghĩ tới hắn cùng Mặc Nhã vừa rồi cũng là, sắc mặt hơi đổi, thú nhân vài ngày trước vội đến mức không thể dừng bước, phỏng chừng bây giờ đại nạn đã qua, còn có tâm tư gây sức ép mấy việc này, quả nhiên đúng như La Kiệt nói, thú nhân đôi khi đủ cầm thú
Hắn không phải nên cảm tạ Mặc Nhã vừa rồi nương tay, tha hắn một mạng sao? Lôi Tấn hung hăng nhíu chặt mày, không quên cánh cáo Mặc Nhã đi trước cách xa hắn một chút
Lúc họ trở về, mọi người trong nhà còn chưa ngủ. Ngay cả tiểu tử kia thời gian gần nhất hơi một tí là ngủ lúc này cũng thanh tỉnh trợn tròn đôi mắt, lộn xộn bên cạnh đống lửa.
Thấy Lôi Tấn quay về, ánh mắt Minh Nhã lóe lóe, chạy tới bổ nhào vào ngực Lôi Tấn
“Lôi Tấn, ngươi đã về rồi?”
Lôi Tấn lảo đảo từng bước, thiếu chút nữa trực tiếp té lăn xuống, may mắn Mặc Nhã ở phía sau không dấu vết trợ giúp hắn một phen
Thắt lưng của lão tử đứt rồi, tay trái Lôi Tấn tựa hồ lơ đãng ở trên lưng xoa hai cái, tay phải sờ sờ Minh Nhã đang nằm trên đùi hắn nói, “Hôm nay như thế nào còn chưa thấy ngươi đi ngủ?”
“Minh Nhã đang chờ ngươi về cùng ngủ.” Minh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn
“Tốt lắm, ta đã về, ngươi đi ngủ đi.” tình hình hắn đêm nay, đi đường cũng khó khăn sao còn có thể ra võng ngủ? Nếu để cho người ta biết, giết hắn còn nhanh hơn
“Ngươi không ngủ cùng Minh Nhã sao?” Lôi Tấn quả nhiên không thích Minh Nhã
“Đem nay ta muốn ngủ dưới gốc cây.”Lôi Tấn nâng lên mười phần kiên nhẫn, mang theo Minh Nhã đi tới bên cạnh La Kiệt, hít sâu một hơi, đỡ thân cây chậm rãi ngồi xuống
La Kiệt ý tứ hàm xúc không rõ liếc hắn một cái.
Lôi Tấn lập tức xù lông, hỏi “Làm cái gì La Kiệt?Ngươi sao nhìn ta như vậy?” Điển hình của biểu hiện chột dậ, không đánh đã khai
La Kiệt rời ánh mắt, nắm củi gỗ gần đó bỏ thêm vào đóng lửa, nói “Không có gì, đêm nay ngươi có uống nhiều rượu không?”
“Cũng không nhiều lắm.” Lôi Tấn hơi chút yên lòng
“Vậy là tốt rồi, nếu tất cả mọi người đã về, ậy từng người ngủ đi.” La Kiệt vỗ vỗ tay lên đất đứng lên, cái hốc cây kia giống cái vào ở thật ra cũng rất rộng rãi, nhưng thú nhân lại không được, thế nên An Sâm cùng a vẫn ngồi bên lửa trại không cùng đứng lên
Lôi Tấn vừa ngồi xuống đã thấy cảm giác mệt mỏi phô thiên cái địa trào lên, dựa vào thân cây, ở bên đống lửa ấm áp chỉ trong chốc lát chìm vào giấc ngủ.
“Ba ba.” Mặc Nhã gọi La Kiệt bên trong
La Kiệt hít sâu một hơi, muốn nói cái gì, mở miệng, lại nuốt xuống.
Xoay người vào hốc cây, chỉ chốc lát ném ra một cây bích ngải, chẳng qua bông hoa nhỏ màu trắng ở trên đỉnh đã bị ngắt xuống từ trước
Mặc Nhã đem cành là bích ngải nghiền nát, tìm một cái bát gốm nhỏ đựng, ôm lấy Lôi Tấn đã ngủ sây đi sâu vào trong rừng. Minh Nhã đuổi theo, kéo góc áo Mặc Nhã, cẩn thận nói thử “Nhị ca, để ta hỗ trợ cho.”