Thông Thiên Chi Lộ - Chương 1265: Không có địch nhân vĩnh viễn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Thông Thiên Chi Lộ
- Chương 1265: Không có địch nhân vĩnh viễn
Mười sáu cánh tay giang ra thật đặc biệt trong hư không.
Lam sắc quang đóa như thi pháp chưa hết đà, nhảy nhót giữa các cánh tay.
Nhất thời, Ngụy Tác và toán vực ngoại thiên ma tạm ngừng giao thủ.
Phe Ngụy Tác tụ về phía gã, đại bộ phận vực ngoại thiên ma đều đổ về phía bạch
cốt tiểu nhân.
Không ai ngờ lại xuất hiện Thập lục tí hoang tộc đại năng!
Nguyên khí dao động của Thập lục tí hoang tộc đại năng không mạnh so với Thích
Già Lam, tạo cảm giác tương đương với Chân tiên tứ trọng điên phong nhưng đòn
từ hư không trọng thương Ngụy Tác thì ai cũng thấy tốc độ thi pháp của y và
khả năng khống chế nguyên khí pháp tắc kinh nhân.
Ai cũng cho là mình đối diện Hoang tộc đại năng này cũng chưa chắc tránh được
đòn đó.
Hoang tộc có ý nghĩa khác thường với cả vực ngoại thiên ma hoặc phe Ngụy Tác,
đều là thế lực đáng sợ.
Không ít vực ngoại thiên ma cùng Thích Già Lam đối phó bọn Ngụy Tác đều thân
phận không thấp, phần nào đọc về việc tiên tổ đến không vực này.
Đối diện một tộc từng giết chết đại đa số tiên tổ, chúng cao ngạo đến đâu cũng
không thể như trước.
“Yến Bắc Quy?”
Bắc Minh thần quân Diệp Tử Mị kinh hô.
Thập lục tí hoang tộc đại năng tuy lam sẫm nhưng ngũ quan còn rõ bóng dáng
Thần Lan vương Yến Bắc Quy.
“Y không còn là Yến Bắc Quy.” Ngực Ngụy Tác rực hắc hỏa, xung kích vào lam sắc
quang hoa lấp lóe ở trong, thấy Thập lục tí hoang tộc đại năng thì thần sắc gã
không thay đổi, “Xem ra trận chiến Bắc Mang xưa kia sẽ kết thúc hôm nay.”
“Thiên địa thay đổi rồi, ở thời đại Bắc Mang dù Ma hoàng long nhất tộc cũng
không dám nói thế trước mặt ta.” Thập lục tí hoang tộc đại năng mặt như Yến
Bắc Quy nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, cất lên giọng nói cực kỳ già nua của
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
“Ngươi là kẻ ở trong không vực này, ẩn thân sáu, bảy vạn năm?” Thích Già Lam
đột nhiên nói.
Tình hình thập phần vi diệu.
Hoang tộc và vực ngoại thiên ma lẽ ra là tử địch, truyền tống pháp trận từ
không vực thông đến Hoang tộc Phù đồ cũng trong tay Hoang tộc đại năng.
Hoang tộc đại năng xuất hiện là đánh lén trọng thương Ngụy Tác, thể hiện rõ
chiến lực, khiến y không dám khinh cử vọng động.
“Không sai, nếu không vì tiên tổ các ngươi may mắn, gặp lúc bọn ta đều trọng
thương thì Hoang tộc đã nắm trong tay vô số tinh không.” Hoang tộc đại năng
bảo bọn Thích Già Lam.
Toán vực ngoại thiên ma càng rùng mình.
Cao thủ từ sáu, bảy vạn năm trước, dù nguyên khí đại thương, nhưng nắm vững
nguyên khí quy tắc đến mức nào?
“Nói vậy, kết quả trận chiến Bắc Mang năm xưa là lưỡng bại câu thương, bị vực
ngoại thiên ma thừa cơ?” Ngụy Tác hỏi Hoang tộc đại năng, “cánh tay cụt là
ngươi ném vào Vân Linh đại lục để dụ tu sĩ đến không vực này cho ngươi đoạt
xá?”
“Có thể nói thế, đoạt xá thì là ngươi đánh giá chúng cao quá, cùng lắm chỉ đủ
cho ta bổ sung nguyên khí.” Hoang tộc đại năng liếc bọn Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên, “Nếu ngươi ngoan ngoãn giao thi thể của Trụ ra thì ta tha cho các
ngươi.”
“Y còn bị bọn ta đánh cho tơi tả thì ngươi vẫn cho rằng mình là đối thủ của
bọn ta?” Ngụy Tác thản nhiên bảo Hoang tộc đại năng: “Ngươi tưởng mình là thủy
tổ ba đầu ba mươi hai cánh tay hả? Chi bằng chúng ta ngồi xuống bàn về tiên
giới chi thược.”
“Lẽ nào Tiểu ma hoàng long này biết về tiên giới chi thược?” Hoang tộc đại
năng đột nhiên cả kinh, thần sắc biến hẳn, nhìn Linh Lung Thiên.
“Gian thương, nhục thân Thích Già Lam có một thứ!” Linh Lung Thiên hơi biến
sắc truyền âm cho Ngụy Tác.
Thích Già Lam tuy nhiên diễn hóa thành bạch cốt tiểu nhân bỏ chạy nhưng nhục
thân lọt vào tay Linh Lung Thiên và Nam Cung Vũ Tinh, được Linh Lung Thiên đưa
cho Ngụy Tác.
“Chuyện này… ?”
Ngụy Tác thoáng tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Trước đó gã chú ý nhiều vào Thích Già Lam và Hoang tộc đại năng đột nhiên xuất
hiện chứ không chú ý đến nhục thân tử khí trầm trầm bị Thích Già Lam rũ bỏ.
Nhưng Linh Lung Thiên nói, thần thức gã quét tới là phát hiện trong thể nội y
có bạch cốt nang như cái túi đựng ba thứ.
Một tấm thiết bài hình tam giác đen xỉn, một khúc cổ hương, hình như là Thông
thiên cổ hương trong truyền thuyết của Thông Thiên đại đế!
Vực ngoại thiên ma có thể cất pháp khí vào thể nội, trong đó có hai nhánh
Thông thiên cổ hương!
“Lẽ nào…”
Ngụy Tác nghĩ ngay đến Thiên Cửu thần quân, hai khúc cổ hương này có lẽ là
Thích Già Lam lấy được từ đó, nhưng nhìn quanh là gã ngẩn ra.
Trong vòng mấy nghìn dặm nào còn bóng Thiên Cửu thần quân.
Vốn y bị Thích Già Lam bắt nhưng ban nãy cường uy liên tục va nhau nên y hóa
thành tro.
“Năm xưa các ngươi đánh tới Thiên khung, Linh Hoang đại năng chỉ còn lại
ngươi?” Ngụy Tác tâm rúng động vì hai khúc Thông thiên cổ hương, thần sắc vẫn
như thường, không đáp mà hỏi ngược.
Linh Lung Thiên không lên tiếng, hiểu rõ tình hình này thì thủ đoạn đàm phán
của Ngụy Tác lợi hại hơn hết.
“Không cần mơ mộng, khi xưa tất cả chết hết. Trong số tiên tổ của y có không
ít kẻ đối phó được mấy đế thiên cấp đại năng, vực ngoại thiên ma không phải vô
dụng đâu.” Hoang tộc đại năng cười lạnh nhìn Ngụy Tác, “Ta không muốn lắm lời,
giao thi thể của Trụ ra, không thì đừng mong ta nương tay.”
“Đừng có tỏ vẻ đường hoàng như thế, ngươi tưởng bọn ta và Thích Già Lam đều
ngốc hả? Nếu ngươi không lo cùng bọn ta đấu với bên nào cũng không bị phe kia
ngư ông đắc lợi thì với thân phận như ngươi sao có thể lắm lời thế được. Ngươi
có thực lực thu thập được cả bọn ta thì cần gì đánh lén ta nữa?” Ngụy Tác chưa
khỏi vết thương ở tâm mạch, vẫn có vô số tia lam sắc quang hoa lấp lóe nhưng
gã lại tỏ vẻ ngươi đừng đùa nữa, đồng thời ngoái lại bảo Thích Già Lam, “Thích
Già Lam, mỗ thấy chúng ta nên thu thập y đã, tuy các hạ hận mỗ nhưng mỗ cho
biết là y còn nguy hiểm gấp trăm, y mà lấy được thi thể Hoang tộc đại năng của
mỗ thì sẽ thôn tính được ngay, diễn biến thành Tam thập nhị tí Hoang tộc đại
năng! Lúc đó không ai là đối thủ của y nữa!”
Khẩu tài gian thương của Ngụy Tác quả có khả năng kích động, quan trọng nhất
là gã nói không sai, vốn Thích Già Lam định động thủ với gã, nhưng nghe nói
thế thù lại nhìn vào Hoang tộc đại năng.
“Thích Già Lam, các vị định vào thiên địa của bọn mỗ hả? Chỉ mình ta biết cách
mở truyền tống pháp trận, nếu chúng ta hợp tác, ta sẽ đưa các vị tới.” Hoang
tộc đại năng hơi biến sắc nói.
“Được, chỉ cần ngươi cho biết truyền tống pháp trận nối với thiên địa đó thì
ta sẽ liên thủ với ngươi giết y!” Thích Già Lam nói.
“Được, ta…” Hoang tộc đại năng tỏ vẻ hớn hở định nói gì thì đáy mắt Ngụy Tác
cũng thoáng mừng vui.
Vực ngoại thiên ma nổi tiếng âm hiểm giảo trá, gã đã được thấy.
“Chát!”
Hoang tộc đại năng đang định bàn bạc với bọn Thích Già Lam thì mọi vực ngoại
thiên ma đều bừng lên nguyên khí dao động khiến cả hư không rung lên, như từng
phiến vũ trụ ép vào y.
Hoang tộc đại năng biến hẳn sắc mặt, mười sáu cánh tay đồng thời vung lên, lam
sắc thần quang như dây xích đan thành nguyên khí dao động vô biên.
Y như sa xuống nước, chìm vào lam sắc thần quang như mười sáu sợi xích.
“Oành!” “Oành!” “Oành!” …
Cường uy như vũ trụ dồn tới, mười sáu tia lam sắc thần quang tan đi nhưng thân
ảnh Hoang tộc đại năng khuất bóng, uy năng đó không uy hiếp được y.
“Chát!”
Lúc đó miệng bạch sắc tiểu nhân lại phun ra hắc sắc quang trụ, giáng vào hư
không bên trái, cùng với tiếng nổ vang động ngoài xa, thân ảnh Hoang tộc đại
năng lại xuất hiện.
Ngụy Tác ngầm dồn nguyên khí cuốn hai khúc Thông thiên cổ hương và thiết bài
về.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!