Thổ Phỉ - Chương 126: 126
Nguyên Viên cung.
Nắng gắt ban trưa dần giảm đi, màu trời vừa dịu xuống một chút, Dương Tương Truyên sớm đã đến trước cửa phòng của quận chúa chờ đợi.
Đợi được một lúc, từ xa thấy Hoàng Y Tịnh cầm khay gỗ có đặt y phục bên trên đi đến, nhưng lại không thấy quận chúa đâu cả.
Hoàng Y Tịnh vừa nhìn thấy Dương Tương Truyên như nhìn một cái liền biết ngay ý định của nàng, không đợi nàng hỏi, chỉ mới bước tới thềm đã cất tiếng nói: “Chút nữa quận chúa sẽ đến.”
Dương Tương Truyên ủ rũ gật đầu, trong lòng đầy thấp thỏm lo âu. Mỗi lần đối mặt với quận chúa thỉnh cầu việc gì đó, luôn sợ bộ dạng mặt lạnh của nàng sẽ xuất hiện, nhưng những điều nàng sợ thường là sẽ xuất hiện.
Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy người trở lại, Dương Tương Truyên chán nản đến mức khoanh tay dựa cột, bộ dạng như người thiếu ngủ thiếu sức sống, cũng may vừa định ngồi thấp xuống, người trông ngóng cũng đã trở lại, khiến Dương Tương Truyên đứng thẳng người, hai mắt bừng tỉnh sáng trưng.
Đợi cho Liêu Đan Thiệp đến gần hơn, Dương Tương Truyên nuốt xuống một ít nước bọt, lấy hết can đảm mở miệng: “Quận chúa ta không đi có được không?”
“Không đi?” Liêu Đan Thiệp chuẩn bị bước vào trong phòng, nhưng một câu vừa nghe khiến cho nàng phải ngoảnh đầu quay lại.
Dương Tương Truyên bày ra bộ mặt nhăn nhó đáng thương muốn bày tỏ ý muốn không đi. Thật chất chỉ vài canh giờ nữa thôi thiết yến mừng năm mới sẽ được khai tiệc, nàng lại chẳng muốn đến những nơi đông đúc khiến mình khó chịu như vậy, chỉ còn cách này cầu xin một phen.
Nhưng với vẻ mặt lạnh hiện tại của quận chúa, tình hình van xin này chẳng mấy khả quan, hình như nàng còn chọc quận chúa giận thì phải? Không đúng lắm, nàng không đi cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, cớ gì quận chúa còn cáu giận cơ chứ?
“Ta đi hay không cũng đều giống nhau…”
“Im miệng!” Liêu Đan Thiệp lạnh lùng phán duy nhất hai từ, tuy chỉ hai từ nhưng cực kì quyền lực, khiến cho Dương Tương Truyên đang nói cũng phải ngậm môi lại.
Dương Tương Truyên thở dài một hơi bất lực, cắn môi sắc mặt xìu xuống, trong đầu lại suy nghĩ, sao phải cố chấp mang mình đi, trong khi đã có Hoàng Y Tịnh bên cạnh.
“Không đi, ta tru vi cả nhà ngươi!” Liêu Đan Thiệp hâm doạ với thanh giọng cực kì nhỏ nhẹ, nhưng lời như thế nhẹ nhàng chỉ càng khiến lời nói càng tăng thêm vài phần đáng sợ hơn, đôi mày Liêu Đan Thiệp còn nhếch lên khiêu khích người trước mặt.
Dương Tương Truyên thôi không nói cũng xoay mặt đi bỏ cuộc, một cái quận chúa lúc nào cũng dịu dàng, tao nhã, nhỏ nhẹ đối với người ta, nhưng với mình chỉ có nghiêm mặt và cáu gắt, rốt cục Dương Tương Truyên ta làm sai chỗ nào? Sao có thể đối xử với ta như thế?
Liêu Đan Thiệp thấy vậy cũng không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng luôn vào trong phòng. Tuy rằng bề ngoài mặt lạnh, nhưng bên trong vì câu nói của Dương Tương Truyên mà lại đau lòng, bên cạnh ta không tốt sao? Sao phải là không đi?
Người đã đi một lúc lâu nhưng Dương Tương Truyên vẫn đứng trước dựa cửa với mớ suy nghĩ bất công, nàng đứng ở đó lâu đến mức chính mình không hay, đến lúc Hoàng Y Tịnh từ bên trong trở ra thấy nàng vẫn còn chân tại chỗ mới đến nhắc nhỡ.
“Sao ngươi vẫn còn đứng ở đây? Không định thay y phục sao? Yến lần này quan trọng không thể đến trễ được. Vả lại dù không muốn nhưng ngươi cũng không thể làm gì khác được đâu, yến tiệc sẽ rất náo nhiệt biết đâu ngươi sẽ hối hận vì ý nghĩ không đi của hôm nay?”
“Sẽ…” không. Lời còn chưa kịp nói hết, khuôn miệng đang hé mở giữa chừng của Dương Tương Truyên ngừng lại ngay tức khắc khi mà ánh mắt nàng vừa chạm vào một ánh mắt khác đầy sắc xảo ở phía sau, thân ảnh của một người vừa bước ra sau cánh cửa.
“Sẽ như thế nào?” Liêu Đan Thiệp khẽ mỉm môi, nghiên đầu nâng mày đưa ánh mắt sắc bén liếc nhẹ, chậm rãi hỏi ngược lại. Quả nhiên vẫn còn cố chấp, gan vẫn còn rất to.
“Sẽ…hối hận.” Dương Tương Truyên rơi vào trạng thái đơ người, dời đi ánh mắt vừa chạm với quận chúa, lắp bắp đáp, cũng may kịp thời thức tỉnh, miệng vừa nói vừa cười như không có chuyện gì.
Chỉ vừa nãy thôi sao bây giờ lại khác nữa rồi, sao lại xinh đẹp yêu mị như vậy, thường khi quận chúa mặc cung phục sáng màu, hôm nay thay bằng một bộ cung phục xanh dương sẫm màu, mà ít khi nàng được nhìn thấy, còn trang điểm đậm sắc nữa.
Cảm nhận rõ tim trong lòng ngực mình đột nhiên đập loạn đến mức Dương Tương Truyên không kiểm soát nổi. Nhưng cũng chính Liêu Đan Thiệp là người khiến nàng như một bước rơi xuống vực sâu, khi mà nàng chợt nghĩ đến một việc, quận chúa sẽ cùng người khác nhỏ nhẹ tươi cười rạng rỡ, nhìn cảnh đó nàng thật sự có cảm giác không thể nào thấu nổi, thà không đi để không phải thấy còn hơn.
Trong lòng Liêu Đan Thiệp như nở hoa, vui vẻ lạ thường, hài lòng việc lần này Dương Tương Truyên không cãi lại hay trái ý mình, được nước lấn tới, Liêu Đan Thiệp giả vờ bỏ qua Dương Tương Truyên, chỉ nhẹ giọng hướng Hoàng Y Tịnh đang đứng ở giữa: “Y Tịnh, muội đã chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta đến chỗ thái hậu trước, đến chỗ thiết yến sau.”
Nhận được cái gật đầu từ Hoàng Y Tịnh, Liêu Đan Thiệp liền bước đi, không nói không nhìn Dương Tương Truyên thêm lần nào nữa.
“Còn không mau đi thôi.” Hoàng Y Tịnh quay sang kéo tay áo Dương Tương Truyên đang ngây người ra.
“Quận chúa sao lại đối xử với ta như vậy? Chỉ nói với ngươi, còn ta thì không. Vậy ta không đi là được đúng không?” Rõ ràng trước kia là người kéo giữ mình lại, đợi đến khi mình động tâm bị ràng buộc không lối thoát, thì lại nghiêm khắc, xa cách như vậy, oán giận lâu như vậy vẫn chưa đủ sao?
“Ngươi tự nghĩ đi, đều là nằm ở chỗ ngươi cả.” Hoàng Y Tịnh thật sự hết cách, đành phải kéo Dương Tương Truyên đi, nàng mà không đi quận chúa đem mình ra xử tội chung cũng nên, “Còn việc không đi, lời quận chúa ngươi cũng biết không nên đùa mà có đúng không?”
Con người này chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng minh bạch, nhưng chuyện quận chúa muốn gì thì mù mịt như sương sớm vậy, không hiểu phong tình gì cả, chẳng những không có lời nào mật ngọt lại còn nhát gan, tính cách quận chúa cao ngạo như thế, dù hoà nhã đến mấy cũng không chịu nổi, nên mới có chuyện cáu gắt với Dương Tương Truyên như thế.
“Rốt cục thì tại sao lại nằm ở chỗ ta?” Dương Tương Truyên bị kéo đi, thanh giọng hờn oán với theo sau, vẫn không hiểu ý nghĩa của lời Hoàng Y Tịnh vừa nói.
+
Trời từ chiều dần sẫm màu tối một cách nhanh chóng, khắp nơi hoàng cung cùng lúc bật đèn sáng rực, cảnh tượng này nếu có thể đứng ở trên cao nhìn xuống toàn cảnh, nhất định sẽ phải cảm thán một câu, quá mức tuyệt mỹ.
Ngoài hoàng cung tuy không cùng lúc thắp đèn, nhưng nơi nơi đều đã bật đèn hoa rực rỡ không thua kém gì trong cung, thậm chí người dân đều đã đổ hết ra đường, một khoảnh khắc nơi nơi kinh thành đều rộn ràng náo nhiệt, chỉ còn vài canh giờ nữa, năm mới đã bước sang, ai ai cũng chờ đợi giây phút này.
Ngự hoa viên hôm nay sáng rực, hoa lá mỹ cảnh hôm nay cũng đặc biệt mờ nhạt theo từng giây từng phút trôi qua, mỗi một người bước vào, hoa lá liền lùi xa thêm một bước.
Khung cảnh hiện tại, một năm không có quá nhiều lần, vì thế từ cung tần, quan lại, đến những người ngoài được mời đến đều ăn mặc thật đẹp mắt.
Người người gặp nhau chào hỏi, nói cười, hầu như đều đã đến đông đủ.
Liêu Nhiên cung bào uy nghiêm ngồi ở bàn được xếp trên đầu, cùng với một vài vị có chức vị nhất phẩm tiêu biểu, so với nhiều năm trước cảm thụ thật khác lạ, hoàng đế của hiện tại quá mức anh khí, uy nghiêm, khiến người ta quên mất một vị hoàng tử mềm yếu của năm xưa.
Dạ Vi Tước cũng đã đến sớm, ngồi ở một bàn khác bên trái hoàng thượng, cùng với Liêu Đan Thiệp, Hướng Xuân Vân cùng một vài thái phi khác, chiếm bọn toàn bộ ánh nhìn.
Hôm nay nàng mặc cung bào đỏ thẫm thêu phượng chấm đất, màu sắc quen thuộc nàng vẫn yêu thích, nhưng mỗi một lần xuất hiện đều tạo cảm giác thật khác biệt, không khỏi khiến người ta cảm thán.
Bắt đầu khai tiệc, rượu mời không thể tránh khỏi, cung nữ đem thêm một ít rượu đến bàn thái hậu, những người cùng bàn đều theo lệ nâng lên mời Dạ Vi Tước rồi mới uống.
“Thái hậu, thần thiếp kính người một chung.” Hướng Xuân Vân vẫn là người nói đầu tiên, ánh mắt sắc xảo cố tỏ ra thân mật nhìn đến Dạ Vi Tước.
“Mời.” Dạ Vi Tước nhẹ giọng cũng theo lệ, nâng lên chung rượu cho một ít vào miệng, cảm thấy miệng lưỡi cay đắng khiến nàng có chút nhíu mày, khó uống như vậy sao nhiều người có thể uống nhiều đến như thế.
Nhắc đến rượu đột nhiên lại nhớ đến chuyện không nên nhớ.
Tầm nhìn Dạ Vi Tước bất chợt nhìn qua bên trái, cách bàn mình không xa lắm, liền thấy một thân ảnh cạnh Lạc Mạn đang nhìn mình cười.
Không nhìn thì thôi, nhìn đến chỉ thấy giận.
Hướng Xuân Vân từ đầu đến cuối đều mỉm cười tươi, luôn hướng thái hậu cung kính, bộ dạng này khiến người ta nhìn không khỏi kinh ngạc, chút nữa đã không nhận ra một cái quý phi gan to lớn mật thường xuyên chống đối xem thường hoàng hậu năm đó, chẳng lẽ đã biết sợ rồi sao?
Tách trà của Hướng Xuân Vân vừa cạn, một cung nữ liền đi đến, khom người tiếp trà vào tách của Hướng Xuân Vân, tầm nhìn bị cung nữ che khuất, cũng là lúc khoé miệng nàng bất chợt nhếch lên rồi theo cung nữ rời cũng mau chóng mất đi, đợi tách trà được rót đầy, lần này Hướng Xuân Vân tiếp tục kính trà với thái hậu.
“Thần thiếp biết thái không uống được nhiều rượu, nên thần thiếp muốn kính trà với người.”
Cung nữ vừa rót trà liền rời chỗ Hướng Xuân Vân đến chỗ thái hậu tiếp tục tiếp trà vào chén.
Mắt thấy cung nữ lạ mắt tiến một bước, Dạ Vi Tước liền ngăn lại: “Cứ để ai gia tự rót.”
“Thái hậu vạn lần cao quý không thể để tự tay người làm được, phận nô tỳ nên rót cho người mới phải.” Cung nữ vẫn cuối đầu thấp người bên cạnh Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước không nói gì thêm, để cho cung nữ rót đầy tách trà.
Khoảnh khắc trà được rót, vẫn luôn có một người trên bàn dõi theo không rời, trong tích tắc khi trà được rót đầy, chỉ thấy vẻ mặt đó đầy tâm đắc của sự bí hiểm.
Trà được rót đầy, cung nữ lui đi, bởi vì Hướng Xuân Vân nâng tách đang chờ, Dạ Vi Tước cũng nâng tách lên hướng đến trước, rồi thu về cho lên môi.
“Quả thật ai gia không thể uống nhiều rượu, đành dùng trà thay rượu vậy, Hướng phi mời.”
Miệng tách đã ngay cánh môi, giống như vô tình, mắt Dạ Vi Tước nhìn sang trái, biểu tình vừa vặn bất ngờ, Dạ Vi Tước không uống mà hạ xuống bỏ trên bàn, nhanh tay ngăn: “Đan Thiệp, muội uống nhiều rồi không nên uống thêm nữa!”
“Hoàng tẩu, muội kính tẩu một chung.” Liêu Đan Thiệp lắc đầu cự tuyệt, nâng lên chung rượu, hướng đến thái hậu, một nửa yến đã trôi qua, chung rượu này đã là chung thứ năm nàng uống.
Không ngờ Đan Thiệp hôm nay uống nhiều như vậy. Dạ Vi Tước nhìn Liêu Đan Thiệp dò xét nhanh, ánh mắt có chút ngây đó rõ ràng là đã say nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, khiến Dạ Vi Tước an tâm.
Dạ Vi Tước không cùng Liêu Đan Thiệp uống, trên bàn vốn có đặt một ấm trà, Dạ Vi Tước nhanh tay lấy một tách trà trống đem rót vào. Trước mặt nàng, ở trên bàn cùng lúc có đặt hai tách trà, cùng tách trà cung nữ rót và tách trà nàng vừa rót, đã là hai tách trà y đúc nhau, đến mức không phân biệt được trước sau.
“Đan Thiệp, uống nữa sẽ say mất.” Bởi vì Liêu Đan Thiệp ở ngay bên cạnh, Dạ Vi Tước lần nữa dùng tay ngăn Liêu Đan Thiệp lại, tiện tay nhướn người đem bớt một tách trà trước mặt chuyển sang đặt trước mặt Liêu Đan Thiệp, cùng lúc nói nhỏ một câu chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy.
“Muội nào uống nhiều.” Ánh mắt Liêu Đan Thiệp bất chợt thay đổi, mắt nhìn Dạ Vi Tước chóp một cái, nhưng đầu thì lại cố chấp lắc lư cự tuyệt, tay cũng nâng lên uống nốt chung rượu.
Dạ Vi Tước lắc đầu vẻ như hết cách với Liêu Đan Thiệp, rồi quay lại tách trà khi nãy, lần này đã đem trà cho vào trong miệng, chậm rãi nhâm nhi từng chút một cho người muốn xem có thể xem rõ.
Bởi vì nó là thứ yêu thích nên Dạ Vi Tước liền uống rất nhiều, hết một phần ba tách, uống xong đặt lại xuống bàn, cánh môi không quên mỉm cười một cái.
Hướng Xuân Vân không ngồi gần Dạ Vi Tước, những chuyện vừa xảy ra không hề biết, chỉ thấy tách trà vơi đi nhiều, lòng vẫn vui vẻ thích thú, đinh ninh đã ôm thắng lợi.
Thời gian dần dần trôi, hôm nay Dạ Vi Tước hôm nay nàng cười rất nhiều, nụ cười rạng rỡ vạn phần xinh đẹp mà người ta không thường thấy. Chỉ cần nàng mím môi cười một chút, ánh nhìn tất cả mọi người gần đó như đều bị nàng thu hút. Càng như thế, tâm can của một người gần đó càng không yên ổn vì nàng cho đến lúc kết thúc.
Yến tiệc kết thúc cũng là lúc nửa đêm, tiệc tàn người tan, từng người một cũng rời đi.
Người thưa dần, Hướng Xuân Vân vẫn chưa chịu rời, đứng ở một bên âm thầm đay nghiến răng nhìn Dạ Vi Tước cười nói vui vẻ, cả người phát run lên vì tức tối, rốt cục tại sao độc lại không phát tác? Rõ ràng chính mắt mình thấy Dạ Vi Tước uống nó.
Dạ Vi Tước bắt đầu di chuyển, đi qua thấy Hướng Xuân Vân vẫn còn ở lại, liền dừng lại tươi cười nói một câu mới rời đi: “Hướng phi trời đã trễ, sớm trở về nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.”
Người Hướng Xuân Vân nóng bừng, tay bóp chặt lại đến mức run rẩy. Bất chợt nhận ra mình đã bị lừa, thì ra tách trà đã bị Dạ Vi Tước đem sang chỗ Liêu Đan Thiệp.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!