Thổ Phỉ - Chương 114: 114
Nhìn gương mặt trưởng thành của nhi tử, bất chợt nghĩ đến việc lập hậu cho hắn, Dạ Vi Tước mới thấp giọng nói:
“Nhiên nhi có từng nghĩ qua chuyện thành hôn chưa?”
“Hoàng nhi cảm thấy không quan trọng.” Liêu Nhiên vừa nghe mẫu hậu nói, liền lập tức tránh né, đối với chuyện này hắn thật cảm thấy không hứng thú.
“Sao lại không quan trọng?” Dạ Vi Tước bật cười, nhẹ giọng hỏi lại. Dù sao cũng đã mười bảy tuổi, độ tuổi này chẳng phải dễ dàng phát sinh cảm tình nhất sao, nói không quan trọng thật không đúng chút nào.
“Chỉ là hoàng nhi cảm thấy như thế, nếu mẫu hậu muốn hoàng nhi liền theo ý người thành hôn.” Liêu Nhiên nghiêm túc nhìn mẫu hậu nói. Hắn cũng biết vị trí hoàng hậu quan trọng thế nào đối với một hoàng đế, là người hậu thuẫn, trấn giữ hậu cung nghìn người, hắn thật muốn hậu vị là người tâm cơ tương đồng với mẫu hậu.
“Cũng không phải hoàn toàn là ý của mẫu hậu, đó là việc hiển nhiên mà con phải thực hiện.” Dạ Vi Tước cố giải thích cho nhi tử của mình hiểu, việc này chính là điều lệ trong cung, đến độ tuổi dù là ai thì phải thành hôn, Liêu Nhiên rõ ràng biết nhưng lại nói như mẫu hậu đang ép buộc hắn vậy.
“Hoàng nhi rõ rồi.” Liêu Nhiên gật đầu ra vẻ thông suốt, đáp lại bằng thanh giọng rất thấp.
“Hay là lâm triều mẫu hậu sẽ mở lời với các vị quần thần, nếu mẫu hậu không lầm thì nhiều vị tiểu thư đã đến tuổi kết duyên, có vài người cũng rất tốt.” Dạ Vi Tước thử thăm dò ý của Liêu Nhiên. Việc này quả thật rất bình thường, quan lại nhà có con gái đương nhiên sẽ có ý muốn gả cho hoàng tộc, vốn xưa nay tất cả đều tuỳ vào thái hậu xem xét, tuyển chọn người thích hợp cho hoàng thượng.
“Mẫu hậu, chuyện này để thêm một thời gian nữa có được không?” Vẻ mặt Liêu Nhiên đắn đo phân vân, một phần không muốn mẫu hậu phiền lòng, một phần tâm can hắn có điều trăn trở, lời mẫu hậu nói không dám cải chỉ có thể cầu xin. Sợ mẫu hậu không đồng ý, Liêu Nhiên vội nói thêm, “Chỉ một ít thời gian nữa thôi.”
“Có phải là không muốn không? Vậy mẫu hậu không can thiệp, đều để cho con tự quyết định.” Dạ Vi Tước nhìn một cái liền đoán Liêu Nhiên muốn gì, đáng lí chuyện này phải do nàng làm chủ nhưng suy nghĩ qua rồi mới dám đưa ra quyết định này, nhi tử của mình nàng đương nhiên hiểu, từ chối chuyện này chắc chắn phải có lí do, sợ là đã thích vị cô nương nào đó ngoài hoàng cung không có phẩm vị, thỉnh thoảng lại xuất cung khi trở lại thực sự rất vui vẻ.
“Mẫu hậu nói thật sao?” Liêu Nhiên bất ngờ với lời mẫu hậu vừa nói.
Dạ Vi Tước gật đầu: “Mẫu hậu không muốn bức ép con, quyết định khiến Nhiên nhi cảm thấy vui vẻ vẫn hơn.”
Thật chất việc này không đơn giản như lời nói, chính hôn sẽ là hoàng hậu, hậu vị phải môn đăng hộ đối, cũng không thể nào là người ngây thơ không biết cung tắc, bằng không sẽ có phản đối từ quần thần, nàng cũng không biết hắn đã để ý đến vị tiểu thư nhà ai, có là quan lại trong triều đình hay không, hoặc là một người không có phẩm vị cũng nên, nhưng sử triều cũng không phải không có hoàng hậu xuất thân từ cung tỳ, cho Liêu Nhiên chọn người hắn muốn, quyết định này khiến cho nàng thấy nhẹ lòng.
Suy đoán vẫn là suy đoán, Dạ Vi Tước vẫn muốn tính xác thực hơn, chi bằng trực tiếp hỏi Liêu Nhiên tự nhiên sẽ rõ: “Nhiên nhi đã có ý trung nhân chưa? Đã để ý đến vị tiểu thư nào rồi, nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu liền làm chủ cho con.”
Liêu Nhiên nghe vậy mắt liền một khắc tươi sáng, cánh môi cười lên có đường cong thật giống với Dạ Vi Tước: “Nàng ấy thực sự có chút gì đó giống mẫu hậu, thật xinh đẹp nhưng cũng thực lãnh đạm.”
“Như thế nào lãnh đạm?” Dạ Vi Tước vừa nghe đã bật cười thành tiếng. Như thế nào lại nói mẫu hậu hắn lãnh đạm? Nàng trước mặt hắn thì bao giờ xa cách?
“Lần đầu gặp nàng, một bộ dạng thật khó gần, mắt nàng rất đẹp nhưng lại rất lạnh lùng, xa cách nhưng hoàng nhi thực sự có cảm giác thích nàng.” Liêu Nhiên vui vẻ ra mặt.
“Nàng là tiểu thư của nhà nào? ” Hỏi nhưng Liêu Nhiên vẫn chưa trả lời đúng trọng điểm, khiến Dạ Vi Tước lo lắng nóng lòng.
“Khởi bẩm nương nương là nhị tiểu thư của Lưu gia Lưu Đức Sinh, quan tam phẩm giữ chức tổng quản văn thư trong triều đình.” Công công bên cạnh liền cuối đầu nói thay hoàng thượng vẫn đang phân vân như cần người cầu cứu.
“Là Lưu Thiên Tri sao?” Dạ Vi Tước hướng Dương công công hỏi. Vị tiểu thư này, mình cũng từng nghe qua, xét về Lưu gia, cung cách nuôi dạy con cháu rất tốt.
“Khởi bẩm nương nương, chính là nhị tiểu thư Lưu Thiên Tri.”
Dạ Vi Tước nghe qua có chút hài lòng trong mắt, Liêu Nhiên vẫn thường xuyên xuất cung, vốn tưởng hắn thích vị cô nương nào đó bình thường, nhưng giờ là Lưu gia, xem ra cũng rất tốt, Lưu gia tuy rằng không cống hiến lớn hay lập công lớn cho Đại Liêu, nhưng nhiều đời nay luôn trung thành tận tụy với vua.
“Nàng có ý với Nhiên nhi không?” Điều mà Dạ Vi Tước quan tâm chính là lời nàng vừa hỏi, nếu Lưu Thiên Tri cũng có ý thích nhi tử mình thì tốt rồi, ép buộc thật không phải là cách tốt, nàng cũng không muốn Lưu Thiên Tri mang theo uỷ khuất thành hôn, mọi thứ nên bắt đầu bằng tự nguyện thì hơn.
“Nhi thần quả thực không rõ.” Liêu Nhiên lắc đầu, nhắc đến tình ái vẻ mặt có chút ngây ra, bộ dạng oai phong khi lâm triều đều chạy mất.
“Nô tài thấy Lưu Thiên Tri có vẻ cũng có ý với hoàng thượng.” Dương công công bên cạnh mở lời, “Trước kia có lẽ có ác cảm nhưng gần đây nhị tiểu thư có lẽ đã có hảo cảm với hoàng thượng.”
“Ngươi thấy như thế thật sao?” Liêu Nhiên nghe vậy liền quay sang hỏi ngược lại Dương Buân. Đối với chuyện tình cảm nam nữ Liêu Nhiên mờ mịt như sương sớm.
“Chẳng lẽ nàng không biết hoàng thượng sao? Lưu công công, ngươi nói rõ hơn cho ai gia nghe đi.” Dạ Vi Tước cảm thấy thắc mắc với những lời Dương Buân nói, hoàng thượng cùng hắn gặp Lưu Thiên Tri ở đâu? Sao Lưu Thiên Tri lại từ ác cảm rồi gần như có hảo ý.
Dương Buân nhìn qua hoàng thượng, thấy ánh mắt của người mới an tâm kể, dù sao cũng phải dò qua sắc mặt hoàng thượng, bên nào hắn cũng không thể đắc tội được: “Bẩm nương nương, hoàng thượng cải trang vi hành thì vô tình gặp được Lưu Thiên Tri ở một tiệm tranh lớn do a di nàng làm chủ trong kinh thành, lúc đầu có vẻ không thích hoàng thượng, với đôi mắt tinh tường nô tài nhận ra sau vài lần gặp gỡ dường như vị tiểu thư đó đã có hảo ý với hoàng thượng.”
“Hoá ra mỗi tháng Nhiên nhi xuất cung đều là vì Lưu tiểu thư?” Đều đặng mỗi tháng Liêu Nhiên đều xuất cung và mang về một bức hoạ cho mình, hoá ra là đến đó mua tranh nhưng mục đích là muốn gặp Lưu Thiên Tri.
Liêu Nhiên gật đầu xác nhận.
“Vậy mẫu hậu sẽ sớm ngỏ ý với Lưu Đức Sinh.” Dạ Vi Tước thử nói.
“Mẫu hậu.” Liêu Nhiên vừa nghe mẫu hậu nói, gương mặt hoảng hốt trông thấy, ngẩng đầu thốt lên, “Người hãy để hoàng nhi tự mở lời với nàng.”
Dạ Vi Tước suy nghĩ một chút rồi gật đầu, vốn định nói Lưu Thiên Tri không đồng ý thì thế nào, nhưng bản tính Liêu Nhiên vốn không muốn bức ép người khác, bằng không chỉ cần mở lời, Lưu gia làm sao dám cự tuyệt.
Một hồi suy nghĩ, bỏ qua chuyện thành hôn của nhi tử, Dạ Vi Tước lo âu mở lời:
“Ít ngày nữa mẫu hậu sẽ xuất cung.”
“Người muốn đi đâu? Ra khỏi kinh thành sao?” Liêu Nhiên ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừm.” Dạ Vi Tước gật đầu.
“Như vậy cũng tốt, cảnh vật bên ngoài sẽ giúp mẫu hậu thư giãn thoải mái hơn.” So với cảnh vật trong cung nhàm chán, thỉnh thoảng xuất cung ra bên ngoài tận hưởng cảm giác mới mẻ rất tốt, hắn chỉ sợ mẫu hậu không muốn đi, nhưng xem ra tâm trạng mẫu hậu cùng với trước kia đã thay đổi.
“Nhiên nhi nhất định phải nhớ, bất kể là ai, dù là thân cận đến mức nào cũng không bao giờ được mất cảnh giác.”
“Hoàng nhi nhất định nhớ!” Liêu Nhiên gật đầu chắc nịt, “Mẫu hậu đừng đi quá lâu, phải trở về trước tết nguyên tiêu, nếu không hoàng nhi sẽ rất nhớ người!”
Dạ Vi Tước gật đầu, chuyện cần nói cũng đã nói xong, vừa muốn rời khỏi ghế, Liêu Nhiên liền mau chóng giữ tay nàng lại nâng giọng nói lớn.
“Mẫu hậu chờ một chút, hoàng nhi có cái này muốn cho người xem.”
Liêu Nhiên vừa nói vừa tỏ vẻ bí mật, Dương Buân nghe vậy hiểu ý nhanh chân đến chiếc bàn phía sau, lấy một cuộn giấy dài đem đến cho hoàng thượng.
“Là tranh sao?” Dạ Vi Tước nhìn sơ vật Liêu Nhiên vừa lấy, có chút buồn cười lộ trong mắt, nhìn một cái liền có thể biết là tranh thế mà hắn còn bày ra vẻ rất bí ẩn.
Cẩn thận mở ra, Liêu Nhiên chậm rãi đưa đến trước mặt mẫu hậu: “Mẫu hậu có còn nhớ không?”
Thứ hắn cầm trên tay chính là bức hoạ thứ tư, bức hoạ cuối cùng của Đổng Các, để tìm được một bức hoạ Đổng Các thôi thực tốn công sức thời gian suốt nhiều năm, thế nhưng ba bức hoạ kia đều ở chỗ mẫu hậu, đều là do Kỳ thúc tìm được.
Trước kia mẫu hậu luôn luôn nhắc đến tranh Đổng Các khi đến tàng kinh, nhưng đã từ rất lâu rồi mẫu hậu chưa hề nhắc lại, cũng chưa bao giờ nhắc lại ba từ Kỳ Tử Nhạc, mẫu hậu đã quên rồi sao?
“Sao con có thể tìm được nó?” Ánh mắt Dạ Vi Tước lộ rõ ngạc nhiên, bên trong đôi mắt dao động không hề ít.
“Người biết không để tìm được một bức hoạ này thôi, thực sự thực sự rất khó.” Liêu Nhiên càng nói càng nghẹn lời.
“Ai bảo Nhiên nhi phải làm những chuyện này, mẫu hậu thực không còn muốn chúng nữa.” Dạ Vi Tước lắc đầu, những thứ mình đã từng mơ ước thật nhiều, đến mức cho rằng một lần chạm một lần nhìn thôi cũng sẽ mãn nguyện, nhưng đến bây giờ một chút cảm giác vui sướng có được cũng không có nổi.
“Kỳ thúc nói người sẽ tìm bức hoạ thứ tư cho mẫu hậu, nhưng người lại không thể hoàn thành được, chắc chắn đó tâm nguyện cuối cùng của Kỳ thúc nên hoàng nhi mới thay người thực hiện, mẫu hậu còn nhớ những bức hoạ người tìm thấy không? Mẫu hậu còn nhớ Kỳ thúc không?”
Liêu Nhiên hít một hơi lấy hết can đảm nói ra những thứ trước nay mình chưa dám nói đến, vốn dĩ tội danh mang trên người Kỳ thúc thật lớn, tai hoạ năm đó Dạ gia gánh chịu tất cả tội lỗi cũng đều gán lên người Kỳ thúc, chuyện này quá mức nghiêm trọng, đến mức hắn không dám nhắc đến Kỳ thúc một lần nào trước mặt mẫu hậu.
Dạ Vi Tước thấp giọng buông lời, thanh giọng như gió thoáng mây bay trôi thật nhẹ nhàng, như cái tên đó chẳng còn lại vấn vương gì trong tâm trí.
“Ta quên rồi… cũng không cần những thứ này nữa.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!