Thịnh Sủng Thê Bảo - Chương 38: Bôi thuốc
Kiều Thị nhìn bộ dáng nhi tử toàn mồ hôi, nói: “Trước tiên về phòng ốc tắm rửa, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, cẩn thận đem Diệu Diệu làm cho ngạt thở.” Kiều Thị cho dù quen thuộc mùi mồ hôi này, nhưng vẫn chịu không nổi mùi mồ hôi trên thân nam nhân, bây giờ Giang Thừa Ngạn tuổi còn nhỏ, mùi vị tự nhiên không nặng, nhưng lỗ mũi Kiều Thị yếu ớt, tí xíu mùi mồ hôi đều không chịu được.
Giang Thừa Ngạn bĩu môi, muốn phản bác mình mới không thúi, nhưng hắn lại không muốn muội muội ghét bỏ mình, bèn gật đầu nói: “Được, vậy nhi tử trước hết đi đổi xiêm y.”
Giang Thừa Ngạn xoay người rời đi, Kiều Thị mới bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Chờ đã…”
“Dạ?” Giang Thừa Ngạn quay đầu, kỳ quái nhìn Kiều Thị, nháy mắt một cái, hỏi, “Nương, còn có chuyện gì sao?”
Kiều Thị nói: “Hôm nay Tuyên Thế tử cũng tới xem Diệu Diệu, chờ một lúc ngươi thấy người thì khách khí chút.” Trong ba nhi tử thì chỉ có Giang Thừa Ngạn tối ngày kích động, khiến Kiều Thị nhức đầu nhất.
Giang Thừa Ngạn trước kia đối với Lục Lưu ấn tượng quả thực là kém đến cực hạn, ai bảo hắn lần trước không lý do bắt cóc muội muội của hắn chứ. Nhưng từ hôm trước biết được Lục Lưu đã cứu bảo bối muội muội, trong lòng hắn cảm kích chiếm đa số. Có điều bản năng Giang Thừa Ngạn vẫn là không thích vị Thế tử trầm mặc ít lời này, Lục Lưu này cùng Nhị ca hắn là một dạng đức hạnh, hắn không thích nhất là loại người tính tình như hũ nút như vậy. Hiện nay vừa nghe lời này của Kiều Thị, Giang Thừa Ngạn bất mãn bĩu môi: “Hắn tới làm cái gì? Hắn cùng Diệu Diệu lại không quen.” Trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ.
Dường như lời này của nhi tử là trong dự liệu, Kiều Thị bất đắc dĩ nói: “Ngày sau cố gắng lui tới nhiều hơn chút, ngươi cũng không bị thiệt cái gì, không cho hồ đồ.”
Giang Thừa Ngạn liếc mắt nhìn Kiều Thị, nghĩ thầm: Đến cùng ai mới là con của mẫu thân sinh? Nhưng Lục Lưu là ân nhân cứu mạng muội muội, Giang Thừa Ngạn cố hết sức đáp ứng, nói lầm bầm: “Nhi tử biết rồi, nhi tử nhất định sẽ lấy lễ để tiếp đón.”
Bị Kiều Thị căn dặn một phen sau đó Giang Thừa Ngạn mới đi ra bên ngoài, thấy mẫu thân chắc chắn không thể nhìn thấy mình, hắn liền chạy như bay thẳng đến hành lang ngược lại hướng phòng của hắn. Cùng theo ở phía sau, chính là một thiếu niên một thân áo bào màu xám, đây là gã sai vặt bên người Giang Thừa Ngạn, tên Trường An, nhìn Tam công tử đi ngược phương hướng, mới không nhịn được hỏi: “Tam thiếu gia, ngài không đi đổi xiêm y trước sao?”
Bước chân Giang Thừa Ngạn nhanh thêm hơn một chút, nói: “Đổi xiêm y cái gì?” Hắn thầm thì trong miệng: “Lục Lưu này… Ta nhìn liền cảm thấy kỳ quái, ta trước tiên cần phải đi xem muội muội có sao không, nếu không thì ta không yên lòng.”
Quả thực đem Tuyên Thế tử người ta xem là tặc nhân mà đề phòng. Trường An thầm nghĩ. Nếu tiểu thư lớn tuổi chút, xác thực nên đề phòng, nhưng hiện nay tiểu thư mới sáu tuổi thôi, Tuyên Thế tử người ta có thể đối với tiểu thư làm cái gì a?
•
Lục Lưu ngồi xuống, nhìn khuôn mặt mềm mại của tiểu nữ oa, giơ tay nặn nặn mặt nàng, đem chén chè hoa sen trong tay nàng lấy đi, đặt ở một bên trên bàn.
Khi hai tay trống trơn, Giang Diệu càng phát giác kỳ quái. Lông mày nàng nhíu lại chặt chẽ, đã thấy Lục Lưu nhẹ nhàng chạm một cái vào trán của nàng. Có chút đau, có điều Lục Lưu dùng sức rất nhẹ, cẩn thận từng li từng tí một. Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, hỏi:
“Lục ca ca?”
Trước mắt là thiếu niên mười bốn tuổi thôi, cũng sẽ không ăn nàng, nàng không cần thiết e ngại. Nhưng nàng đã sống lại một đời, đời trước nghe nói hắn có quá nhiều thủ đoạn độc ác, nên nàng tự nhiên không thể tiếp tục đem hắn như thiếu niên bình thường mà đối xử.
Lục Lưu thu tay về, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo, mở ra, nghiêng bình đổ ra một ít thuốc mỡ, sau mới vươn tay xoa lên cục u trên trán Giang Diệu.
Lục Lưu nói: “Lần tới đừng đánh nhau.”
Hắn nói làm như nàng thích đánh nhau lắm ý. Giang Diệu bĩu môi, trên trán thấy lành lạnh, có chút thỏai mái. Thân thể căng thẳng của Giang Diệu cũng dần dần thả lỏng, tuỳ ý để Lục Lưu giúp nàng xoa thuốc.
Có điều, nếu hôm qua không phải là Lục Linh Lung quá mức khinh người quá đáng, nàng cũng sẽ không cùng nàng ta đánh nhau, tuy nói tiểu hài tử đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng nàng đến cùng là cô nương gia, nếu như có thể ngoan ngoãn biết điều, cũng sẽ không làm ra chuyện thô tục như vậy. Chỉ là, nếu Lục Linh Lung còn dám có lần tới, nàng sẽ không nương tay.
Giang Diệu thiện ác rõ ràng, tuy không hiểu tại sao Lục Lưu đối tốt với nàng, nhưng đối với hắn vẫn là mang trong lòng cảm kích, nàng ngước mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Lục ca ca.”
Lục Lưu xoa thuốc trên trán cho nàng xong, mới mở miệng nói: “Không cần cám ơn.”
Dù Lục Lưu không nói, Giang Diệu cũng biết dược cao này vô cùng tốt. Trên trán nàng máu ứ đọng, qua mấy ngày sẽ tiêu, nhưng nếu như có thể tiêu trước thời gian, tất nhiên là không thể tốt hơn. Cái trán xoa xong, Giang Diệu cho rằng đã xong việc, liền thấy Lục Lưu đã lại vươn tay nắm bắt cánh tay của nàng, trực tiếp đem tay áo của nàng vén lên cao.
Quần áo này của nàng là cực kì dễ vén, bây giờ là mùa hè, ăn mặc ít, tay áo được vén lên liền trực tiếp lộ ra tay nhỏ trắng trẻo non nớt.
Lúc trước chăm bẵm lâu như vậy mới có thịt, tự nhiên không phải chỉ chăm bình thường, tiểu cô nương bình thường đều không thích bụ bẫm như vậy, nhưng nàng đời trước đã thấy dáng dấp gầy nhom ốm yếu của mình nên thà mập như tiểu biểu đệ, chứ không muốn lại gầy.
Nhưng vào lúc này, nàng chăm sóc lâu như vậy cánh tay mới mập mạp được, cứ như vậy bị nam tử trước mặt này nhìn mất, nhất thời khuôn mặt của Giang Diệu có chút hồng hồng, rồi lại nghĩ đến thân thể này chỉ có sáu tuổi, Giang Diệu cảm giác mình phản ứng có chút quá độ.
Cánh tay mập mạp cũng xanh tím một mảng, Lục Lưu lần lượt xoa thuốc mỡ cho nàng, sau đó mới hỏi: “Còn nữa không?”
Kéo tay áo xuống, Giang Diệu chỉ lo hắn lại làm tiếp ra chuyện gì khác người, nhanh chóng lắc đầu một cái, nói: “Không còn.”
Nhìn tiểu nữ oa trước mặt ngơ ngác sững sờ, Lục Lưu có chút buồn cười.
Hắn tự nhiên biết rõ, hôm qua cùng Lục Linh Lung đánh nhau, nàng đánh thắng người ta. Nhìn người nàng nho nhỏ gầy gò nhưng trong xương vẫn có khí lực mạnh mẽ. Như vậy cũng tốt, ngày sau đỡ phải để cho người khác bắt nạt.
Lục Lưu đem bình dược đậy cái nắp lại, sau đó mới vươn tay ôm lấy tiểu nữ oa trên giường la để nàng ngồi trên đùi mình, hắn cúi đầu, xoa xoa mặt nàng, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, dường như là có được một động vật nhỏ vô cùng yêu thích.
Nếu là thường ngày, Giang Diệu cũng không để Lục Lưu tuỳ ý coi nàng như mèo nhỏ, chó nhỏ mà đối xử, nhưng hôm nay cánh tay Lục Lưu đang bị thương, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho hắn nựng mặt mình.
•
Giang Thừa Ngạn vô cùng lo lắng hướng về Cẩm Tú viên đi tới, nhìn thấy trước sân viện hai tiểu hài tử Tiết Kim Nguyệt cùng Kiều Nguyên Bảo chơi đến náo nhiệt, hắn ngừng cước bộ, thuận lợi véo véo khuôn mặt tiểu biểu đệ, hỏi: “Diệu Diệu đâu?”
Tiết Kim Nguyệt vẫn rất hiểu chuyện, lúc trước muốn đùa giỡn Kiều Nguyên Bảo nên mới không đưa ngay cho hắn, giờ đùa giỡn hắn xong liền đem tiểu châu chấu mà Nhị biểu ca bện đưa cho kiều Nguyên Bảo, Kiều Nguyên bảo là tiểu đệ đệ, nên nàng nhường hắn.
Kiều Nguyên Bảo đạt được đồ chơi nhỏ yêu thích liền rất âu yếm, mặt mập mập cười như nở hoa, lúc này mới ngửa mặt lên vui vẻ nói: “Tiểu biểu tỷ đang ở cùng Đại ca ca.”
Đại ca ca?
Giang Thừa Ngạn dừng một chút, mới phản ứng được trong miệng tiểu biểu đệ thì Đại ca ca chính là Tuyên Thế tử Lục Lưu.
Giang Thừa Ngạn lông mày nhíu chặt, tay đang nặn mặt tiểu biểu đệ liền lỏng ra, lập tức nhấc chân đi vào.
Vừa vào nhà, liền nhìn thấy trên giường la hán, tiểu muội muội một thân váy hồng đang bưng bát chè hoa sen lên ăn, nghe được tiếng vang, mới ngước đôi mắt to long lanh nước lên nhìn, sau đó ngoan ngoãn gọi: “Tam ca.”
Âm thanh vừa ngọt ngào lại nhu thuận, Giang Thừa Ngạn nghe thấy trong lòng đều ấm áp.
Giang Thừa Ngạn gật đầu đáp một tiếng, nhìn muội muội đang ngồi yên lành, mà ở một bên là thiếu niên chi lan ngọc thụ cũng yên tĩnh ngồi trên ghế hoa hồng, tuy mặt không hề cảm xúc, nhưng thân mật hướng về hắn khẽ gật đầu. Giang Thừa Ngạn tuy rằng kích động, nhưng cũng là người giảng đạo lý, nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác Lục Lưu này muốn mang bảo bối muội muội của hắn đi…
Giang Thừa Ngạn ảo não gãi gãi mặt, hướng về phía Lục Lưu nói: “Tuyên Thế tử thương thế đã khá hơn chút nào chưa?”
Lục Lưu nói: “Nhận được quan tâm, không có gì đáng ngại.”
Giang Thừa Ngạn bĩu môi, có đáng ngại hay không, hắn hiểu được Lục Lưu thực sự cậy mạnh. Ngày hôm trước hắn thấy rất rõ ràng, sao có thể nhanh như vậy mà không sao. Thấy sắc mặt Lục Lưu không tốt, sắc môi trắng bệch, chính là một bộ bệnh dáng suy nhược. Giang Thừa Ngạn nói: “Nhìn tuyên Thế tử sắc mặt không được tốt, mà Diệu Diệu cũng xem qua, vẫn là sớm hồi phủ nghỉ ngơi một chút đi.” Tuy là lời quan tâm, nhưng dù là ai cũng đều nghe được ra đây là lệnh trục khách.
Nói xong, Giang Thừa Ngạn ngồi ở một bên giường, cười tủm tỉm nhìn bảo bối muội muội, giơ tay chỉ chỉ vào gò má của mình.
Giang Diệu bất đắc dĩ, bèn đem miệng nhỏ đến gần, ở trên gương mặt Giang Thừa Ngạn hôn một cái.
Giang Thừa Ngạn lúc này mặt mày mới dãn ra, một bộ dáng dấp hài lòng khi được ăn ngọt.
Lục Lưu nhìn, hơi rũ mắt, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lục Lưu đi rồi, Giang Thừa Ngạn vươn tay sờ sờ đầu muội muội, gương mặt tuấn tú trẻ con tràn đầy sủng nịch, nói: “Nhìn muội này, tóc đều rối loạn.”
Giang Diệu từ nhỏ được Kiều Thị diện cho thật xinh đẹp, nha hoàn bên người cũng là thủ nghệ cao cấp, mà vào lúc này, nụ hoa kế trên đầu Giang Diệu có chút tùm la tùm lum.
Giang Diệu bĩu môi, không dám nói cho Tam ca vừa rồi mình bị Lục Lưu xem thú cưng nên búi tóc mới bị rối loạn.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!