THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN SỦNG VỢ TẬN TRỜI - Chương 46
Âu Tuấn ghé mắt thấy cô lại phát huy công năng ngủ trên xe, có chút bất đắc dĩ.
Suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: “Viên đạn kia.
”
“Ừ?”
Giản Linh mê man trừng mắt nhìn anh: “Ừm, viên đạn, viên đạn bị sao vậy?”
“Phía trên có chút dấu vết kỳ quái.
”
Âu Tuấn nói.
Giản Linh gật gật đầu: “À, cái kia à, đó là đặc tính riêng của bộ đội chúng ta, yên tâm, đó không phải là khắc thật, là dùng biện pháp đặc thù mạ chất liệu chuyên dụng lên, sẽ không ảnh hưởng đến độ chính xác đâu.
”
Âu Tuấn dùng viên đạn kia bắn qua, đương nhiên biết sẽ không có ảnh hưởng gì đến độ chính xác.
Chẳng qua, nói tới đây, Âu Tuấn không khỏi nghĩ tới lúc hoàn thành nhiệm vụ bắn tỉa kia, từ trong kính ngắm nhìn thấy bóng đen quỷ dị trên mặt mục tiêu.
“Giản Linh, cô ở bộ phận, nội dung công việc là làm gì?”
Âu Tuấn quyết đoán hỏi một câu.
Giản Linh vốn còn có chút buồn ngủ, nghe nói như vậy, có chút thanh tỉnh.
Cô quay đầu nhìn Âu Tuấn, trả lời: “Giải quyết những vụ án trong chức năng của cơ quan phá án bình thường, những trường hợp không thể giải quyết và không thể giải thích theo lẽ thường.
”
Giản Linh nói xong liền suy nghĩ một chút, đưa ra một cách nói dễ hiểu: “Nếu so sánh cơ quan phá án bình thường với thuốc kê đơn, đại khái chúng tôi chính là một số phương thuốc chuyên trị bệnh nan y.
”
“Cho nên bộ phận của cô, là cơ mật?”
Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh sờ sờ mũi cười: “Coi như vậy đi, nhưng ông nội Âu cũng biết.
Những bộ phận bình thường nếu như không dính líu đến vụ án liên quan, thì hơn phân nửa không biết bộ phận của chúng tôi tồn tại, nói là cơ mật cũng không sai.
”
Cô đảo mắt nhìn góc mặt anh, nhìn thấy khóe môi anh mím lại nghiêm túc, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lúc sau, Âu Tuấn nói: “Vào thời điểm đó, tôi thấy một cái gì đó kỳ lạ từ kính ngắm.
Trên mặt người nọ, hiện lên một tầng bóng đen.
Hơn nữa lúc ấy hắn trúng đạn, cho dù vẫn chưa làm bị thương chỗ trọng yếu, nhưng hắn không bị sức mạnh của viên đạn hất ngã xuống đất, cũng đã rất cổ quái rồi.
”
Giản Linh nghe vậy, nụ cười nhợt nhạt trên mặt chậm rãi biến mất.
Cô không ngờ Âu Tuấn lại có thể nhìn thấy điều này, chỉ có một người theo chủ nghĩa duy vật vô thần như anh, hơn phân nửa là lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy qua những cảnh tượng quái lực loạn thần này.
Nhưng lần này lại thấy được, cũng không biết có phải là bởi vì anh cách năm tháng định mệnh càng ngày càng gần không?
Giản Linh nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Âu Tuấn, nghiêm túc hỏi: “Âu Tuấn! Anh tin trên đời này có tồn tại thế lực siêu nhiên không? Nói cách khác, anh tin rằng có một con quỷ trên thế giới này không?”
Cô nói rất nghiêm túc, giọng nói hơi hạ thấp, có một sự sâu sắc kỳ lạ không thể đoán trước được.
Âu Tuấn: “Không tin.
”
Giản Linh nhún nhún vai: “Vậy thì không có cách nào để nói.
”
Âu Tuấn đảo mắt liếc cô một cái: “Vậy nếu tôi nói tôi tin thì sao?”.