THIẾU NIÊN CỬU HOANG - Chương 34
Tầng mây bị gió thổi tan, thanh nguyệt tròn trịa vô khuyết hiện ra, soi sáng xuống Kiến Hoa thành.
Động tĩnh trong tiểu viện mặc dù lớn, nhưng đa số đã bị trận pháp chặn lại, vì vậy không dẫn đến người chú ý.
Hàn Nguyệt Sinh toàn thân đại phát kim quang, vừa cao quý lại uy nghiêm, y phục không gió mà bay, một đầu ngũ trảo kim long mờ ảo vô thanh gào thét sau lưng, y tay nâng trường kiếm chém tơi, hắc kiếm bị chân khí kim sắc quấn quanh, vừa có quỷ dị của bản thân, lại được thêm chân khí kim long gia trì.
Một kiếm lờ mờ có long thế chém đến, Lục Quý vẫn bất động, nữ tử bạch y vung xích đen ra, dây xích như có linh tính lượn vòng tạo ra một trường lực ngăn chặn hắc kiếm.
Kiếm xích đối nhau, âm thanh không bạo điếc tai sinh ra, nhất thời ám quang và kim quang sáng ngời đối nghịch rõ ràng.
Thế công bị cản, Hàn Nguyệt Sinh không hoảng mà lui, tay trái y nắm lại thành quyền, kim sắc chân khí bao bọc nắm tay, một quyền như thần long chuyển mình đánh tới!
Lục Quý híp mắt lại, thân hình hắn quỷ dị mờ nhạt đi, chỉ giây lát đã chất hiện sau lưng Hàn Nguyệt Sinh, trường liêm như lưỡi hái đòi mạng cắt ngang, muốn lấy đầu Hàn Nguyệt Sinh!
Lách cách!
Mũi bạch liêm chỉ cách cổ Hàn Nguyệt Sinh vài centimet thì dừng lại, một màn sáng vô hình ngăn chặn thế công, nhưng trên đó cũng xuất hiện vết rạn nhỏ.
Hàn Nguyệt Sinh không phải khúc gỗ, y xoay người cực nhanh, hắc kiếm vẽ ra một vệt đen vàng trong không gian chém ngang eo Lục Quý!
Thân hình Lục Quý mờ mờ biến mất, hắc kiếm chém hụt vào không khí.
“Làm sao có thể!?” Hàn Nguyệt Sinh tự hỏi trong lòng.
m khí đã bị trận pháp xua tan, theo lý Lục Quý không thể truyền tống nữa mới đúng, thế nhưng sự thật lại bày ra đó.
Kít kít kít!
m thanh chói tai vang lên, xích đen trong tay nữ tử bạch y giống như một đầu hắc xà vặn vẹo lao tới, Hàn Nguyệt Sinh vội tránh né thoát đi.
…
Huyền Định một bên giao thủ với hai hắc y nhân, một bên hỏi Hồng Trân trong lòng:
“Ta và Lý Uyển Tâm có thể cầm chân đám người này, nhưng Lục Quý bên kia có lẽ không xong, cô có cách gì không?”
Hồng Trân trầm tĩnh một lúc mới đáp lại:
“Lục Quý tu luyện Câu Thần Pháp, vốn thuộc tính âm, hơn nữa hắn còn có cả Dương hồn và m hồn cực kỳ đồng bộ, vì vậy có thể miễn cưỡng mượn một chút lực lượng m giới.
Hắn nhìn như truyền tống, kỳ thực là đổi vị trí với hồn thể xung quanh, chỉ cần thanh tẩy toàn bộ hồn phách trong trận pháp, là có thể ngăn cản hắn truyền tống liên tục.”
Ra là thế! Huyền Định mặc dù có chút tò mò vì sao Hồng Trân lại hiểu rõ tỉ mỉ như vậy, nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều!
“Lý cô nương, ngăn cản giúp ta!” Huyền Định hét lớn.
Hai tai hắn nổi lên lôi diện màu vàng, song chưởng như hai đạo kinh lôi đánh tới hai hắc y nhân, lôi âm nổ vang “rầm rầm,” hai hắc y nhân vội vàng đón đỡ lùi lại vài mét!
Mặc dù cảnh giới của Huyền Định không bằng hai người này, thế nhưng Phật Lôi khắc âm, hai người này tu luyện công pháp vừa vặn tính âm cực thịnh, vì vậy khó mà chiếm ưu thế!
Huyền Định thuận lực đẩy nhảy về sau lùi vào một góc trận pháp, hắn ngồi xếp bằng xuống nhắm hai mắt lại, màu đạm kim trên da càng đậm.
Huyền Định lấy ra một quyển Độ Hồn Kinh, kim quang nổi lên, sau đầu hắn hiện ra một kim luân mơ hồ, Độ Hồn Kinh không gió tự bay, lơ lửng trước mặt hắn, trang sách tự động lật nhanh đến giữa.
Từ trong sách tuôn ra phật quang vàng óng như suổi chảy, chữ phạn mờ nhạt tung bay.
Huyền Định chắp tay nghiêm chỉnh, trong miệng lầm bầm niệm kinh, phật quang tỏa ra xung quanh, những hồn thể vô hình bắt đầu hiện lên, trên mặt bọn họ vốn chỉ có điên loạn và đau đớn bắt đầu hòa hoãn lại.
Đám hắc y nhân thấy vậy lập tức biết không ổn, bọn họ chỉ là Luyện Khí kỳ, linh hồn rút được không thể đánh dấu toàn bộ được, vì thế chỉ cần tịnh hóa chi lực mạnh một chút là sẽ mất khống chế ngay, hai kẻ vừa bị đánh lui tăng tốc phi nhanh, bán nguyệt luân cùng hắc tiễn chớp nhoáng cực nhanh.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm khí mãnh liệt cắt ngang đường đi, cày nát gạch đá và không khí phía trước, hai người vội vàng dừng lại đón đỡ!
Lý Uyển Tâm mái tóc tung bay, trong tay xách kiếm xuất hiện, chặn ngang trước mặt Huyền Định, nàng nhếch môi hồng cười nói:
“Muốn đi qua? Trước tiên phải hỏi kiếm trong tay ta đã!”
Bối Nghi kiếm như có linh tính “ing” một tiếng run run, kiếm ý trên người Lý Uyển Tâm tuôn trào như thủy triều, kiếm khí mãnh liệt quay cuồng như bão!
Huyền Định cùng hai người Hàn Nguyệt Sinh, Lục Quý không nhịn được nhìn sang, Lý Uyển Tâm giống như càng chiến càng mạnh, tiên thiên kiếm tâm của nàng cực kỳ mãnh liệt, thuần khiết!
Đám người áo đen chia ra vây quanh nàng, bọn chúng hiểu được, nếu không giải quyết nữ nhân này thì đừng hòng động đến tên đầu trọc kia!
Lý Uyển Tâm hai mắt vốn trắng toát một mảnh đột nhiên bắn ra hai đạo ánh sáng, kiếm ý tăng mạnh tuôn chảy, y phục trên người nàng bị kiếm ý khủng khiếp cắt nát, ngay cả cặn bã cũng không còn!
Làn da trắng nõn không tì vết hiện ra, xương quai xanh tinh xảo như ngọc, nhũ phong xung mãn nhô cao, vòng eo tinh tế, hoa huyệt bí ẩn bị một tia khí lãng màu trắng vừa vặn che đậy, bờ mông cong cong gợi cảm, đùi thon mượt mà.
Cả cơ thể hoàn mỹ của nàng phơi bày ra, thế nhưng trong mắt đám người, nào có mỹ nhân khuynh thế nào? Đây… rõ ràng là một thanh kiếm hình người!
10 hắc y nhân ngưng trọng nhìn nhau, 10 sợi dây xích nhuốm đậm âm khí vặn vẹo kết nối 10 chiếc Câu Hồn Đăng, áp lực cực mạnh hàng lâm muốn đè ép Lý Uyển Tâm!
…
Thanh nguyệt treo cao, dưới đống đổ nát của viện tử, Lâm Thanh có chút thở ra từng hơi dài nặng nề, Du Ngự Yên hai tay run rẩy chống đất che trên người hắn, tấm lưng thon thả của nàng bị một mảnh tường đè lên, khuôn mặt xinh đẹp có hai đường máu chảy xuống, giọt máu nóng hổi từ cằm nhỏ của nàng rơi xuống tí tách trên mũi Lâm Thanh.
Lâm Thanh cố gắng vận chuyển chân khí cầm máu tay trái, cánh tay bị chém đứt cực kỳ đau đớn, hắn biết, hiện tại việc cần làm là nhanh chóng hồi phục, lúc trước bị tập kích quá bất ngờ, Lâm Thanh hoàn toàn không có chuẩn bị trước, vì thế nên mới bị rơi vào hạ phong tuyệt đối, hiện tại mặc dù bị đánh có chút thảm, thế nhưng cũng coi là có thời gian chuẩn bị.
Nhìn Du Ngự Yên, Lâm Thanh tâm tình có chút phức tạp, nàng đáng lẽ có thể chạy đi từ sớm, thế nhưng vẫn lựa chọn ở lại, vào thời khắc quyết định cứu hắn một mạng.
Phong bế huyệt đạo trong người Du Ngự Yên đã sớm bị giải trừ, điều này chắc chắn nàng đã biết rồi, ngay từ sau trận chiến với Từ Hạnh, để giữ cho nàng không bị âm khí xâm nhập quá mức, nên Lâm Thanh đã giải trừ.
Du Ngự Yên bề ngoài nhìn có vẻ ngốc ngốc không tim không phổi, dễ giận dễ buồn, nhưng Lâm Thanh biết, nàng đang giả bộ, cả ngày giả bội, lúc này là cơ hội tốt, vậy mà nàng không chạy mất, mà lựa chọn quay lại cứu hắn, tu vi của nàng kém cỏi như vậy, chỉ bị lực phản chấn một chút thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán, điều này khiến trái tim Lâm Thanh hơi xao động một chút.
“Sao cô không chạy đi?” Lâm Thanh có chút hữu khí vô lực hỏi.
“không biết.” Du Ngự Yên rất không có tim phổi trả lời, trên mặt nàng vậy mà nở một nụ cười ngốc nghếch.
Lâm Thanh đột nhiên không biết phải nói gì thêm, Du Ngự Yên cũng ăn ý không lên tiếng, không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng, chỉ có âm thanh giao thủ liên tiếp bên ngoài là vang lên không ngớt.
…
Quan đạo hoang vắng, Kỳ Tuyết Anh tay phải nắm chuôi huyết đao, hai chân không ngừng di động, ánh đao chớp nhoáng hóa thành từng luồng phong nhận cắt đôi công kích của hắc y nhân.
Bỗng nhiên, từ phía sau âm hồn vừa mới hét thảm biến mất, một sợi xích màu đỏ hồng mang theo âm khí lạnh lẽo đánh tới, mặt xích có một ngọn âm hỏa quấn quanh, thế công vừa mãnh liệt như lửa, lại mang âm trầm khó nói.
Kỳ Tuyết Anh vội thu đao đón đỡ, xích đỏ giống như trường tiên quất lên thân đao, chân khí màu hồng chấn động một cái, vừa hay hất văng đầu xích.
“Thiêu Hồn Tỏa!” hắc y nhân nắm lấy một đầu dây xích nói khẽ, âm hỏa vốn chỉ dính một chút lên thân đao đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, thiêu đốt chân khí hồng sắc của Kỳ Tuyết Anh!
Kỳ Tuyết Anh phản ứng lại cực nhanh, chân khí giống như có linh tính tự động tách phần bị đốt cháy ra, thế nhưng âm hỏa là vô căn chi hỏa, một khi đã dính phải làm sao có thể dễ dàng dứt ra? Ngọn lửa âm trầm như giòi trong xương bám lên thân huyết đao, mặc cho bị dập tắt bao nhiêu lần vẫn có thể bùng lên.
Quân Vũ Nghi nhăn mặt cắn môi, hai bàn tay nàng giao nhau, linh lực từ đó theo một loại liên hệ nào đó tràn vào 3 mặt gương đồng, kim quang áp súc thành 3 tia sáng, 3 mặt gương linh hoạt xoay quanh người nàng giống như 3 khỏa vệ tinh, không ngừng càn quét xung quanh, thế nhưng hắc y nhân cực kỳ quỷ dị, muốn chạm đến không dễ chút nào, khiến nàng giống như một tháp pháo bất động, hỗ trợ cho Trần Đăng.
Trong tay Trần Đăng nắm một thanh thủy kiếm, kiếm này hoàn toàn làm bằng nước, trên thân kiếm có thủy quang lưu chuyển, 6 con thủy xà theo mỗi lần y vung kiếm đều cực kỳ linh hoạt công kích hoặc phòng thủ, 3 hắc y nhân bị cầm chân muốn đi không được, muốn tránh cũng khó.
Nhưng bọn chúng không phải ăn chay, 3 sợi âm tỏa trong âm vực giống như cá gặp nước, xuất thần nhập hóa!
Cục diện nhất thời rơi vào giằng co.