THIẾU NIÊN CỬU HOANG - Chương 23: Vô tình gặp được.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- THIẾU NIÊN CỬU HOANG
- Chương 23: Vô tình gặp được.
Đại trạch Trương gia.
Trương gia gia chủ Trương Quốc run rẩy quỳ trước một thanh niên, y có ánh mắt lạnh lùng, quầng thâm rõ ràng, trên người mặc y phục màu xám xanh ngồi xếp bằng giữa không khí, chính là Lục Quý!
Không biết từ lúc nào y đã đến Thanh Thảo thành, ngay cả thần thức của 4 người Quân Chỉ Thu cũng không thể phát hiện!
“Ngươi tự dàn xếp đi, ta không muốn nói đến câu thứ hai đâu, liệu mà hoàn thành, nếu không, toàn bộ Trương gia sẽ đi theo ngươi.” Lục Quý dùng chất giọng hơi khàn nói, âm thanh lạnh lẽo như băng khiết ngàn năm.
Trương gia chủ càng run rẩy mạnh hơn, hắn có cảm giác không gian xung quanh lạnh giá như trời đông.
“Vâ – vâng, tiểu, tiểu nhân sẽ làm ngay, xin ngài hãy an tâm!” Trương Quốc khó khăn lắp bắp.
Lục Quý không thèm quan tâm nhắm mắt lại, hàn khí quanh người y càng lúc vàng nồng đậm, nếu có người nào linh hồn mạnh một chút, thậm chí có thể thấy được hàng trăm bóng mờ đang lượn lờ quanh người y, bọn chúng già có, trẻ có, nhưng đều mang khuôn mặt đau đớn, vặn vẹo.
“Vẫn quá chậm, ta cần thêm nhiều linh hồn nữa, Đạo Cơ gần như bị đánh nát, nếu trùng tu lại sợ rằng phải mất rất lâu, chỉ có thể thử chữa trị, mong rằng thứ này có tác dụng.” Lục Quý tự nói, trong tay hắn xuất hiện một mảnh ngọc đen, mặt ngoài trơn nhẵn không tì vết, xung quanh lan tràn khí tức âm lãnh.
…
Trương Quốc không được đáp lại cũng không cảm thấy có gì không phải, hắn không dám nhìn không dám nghe nhanh chân lui ra khỏi phòng sau đó cẩn thận khép cửa lại.
Trương gia Thanh Thảo thành trong mắt người ngoài chỉ là một tiểu thế gia bình thường, nhưng không ai biết được rằng bọn họ chính là một ngoại chi của Lục gia Câu Hồn Tông!
Lần này Lục Quý tìm đến chính là muốn mượn sức ngoại chi này tập hợp nhiều người trong Thanh Thảo thành lại để thuận tiện rút hồn ra.
Mặc dù Trương Quốc không biết ý định của y, nhưng từ bản năng hắn có thể cảm nhận được kẻ đến từ chủ gia này không có ý tốt gì.
“Ài…” Trương Quốc thờ dài một hơi, ngoại chi bọn họ đều bị nguyền ấn trong huyết mạch, vì vậy không những tu vi bị hạn chế, thậm chí quyền sinh sát cũng nằm trong tay chủ gia.
…
“Nghe nói Trương gia chuẩn bị chiêu rể, không biết có phải chuyện thật hay không!?”
“Làm sao có thể!? Chẳng phải con gái Trương đều đã có hôn phu sao!?”
“Vậy là ngươi chưa biết rồi, Trương gia tam tiểu thư vừa mới từ hôn, nghe nói hôn phu của nàng mắc bệnh nan y, hiện tại chỉ có thể nằm liệt giường.”
“Thật sao? Vậy còn không mau đến! Nếu chọn trúng ta thì tốt rồi!”
“Không phải ngươi có vợ rồi sao?”
“Ta lập tức viết giấy từ hôn!”
Thanh Thảo thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chỉ có bằng đó, tin tức Trương gia tam tiểu thư tỉ võ chiêu thân vừa tung ra chưa đến nửa ngày, gần nửa tòa thành đều biết.
Trương gia dựng lên một đài đấu lâm thời ngay trước cổng phủ, thời gian bắt đầu là 3 ngày sau, nhưng người đến vây xem đã chật ních, tại Thanh Thảo thành, Trương gia giống như vua không ngai, nếu cưới được con gái họ, vậy thì thật sự…
…
Chu Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm nói:
“Trương muốn tổ chức chiêu rể vào đúng thời điểm này, liệu có phải có gì mờ ám? Ta không nghĩ sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Nhưng thần thức của chúng ta không hề phát hiện ra có tu sĩ đi tới Thanh Thảo thành.” Quân sư muội chống cằm nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Đừng quên đối phương là Trúc Cơ kỳ, có một số thủ đoạn phát giác ra thần thức của chúng ta sau đó lẩn tránh không phải là việc khó hiểu.” Trần Đăng nghĩ ngợi một chút đáp.
“Có lẽ đúng là như vậy, nhiều người tụ tập lại như thế, nếu y thực sự rút hồn… ta nghĩ nên đi thăm dò một chút, nếu là sự thật, Lương sư huynh đang du lịch ở gần đây, có thể thông báo nhờ huynh ấy trợ giúp không?” Ngọc Tử Lăng hỏi.
“Đương nhiên có thể, nhưng nếu Lục Quý thật sự đến Trương phủ, mạo hiểm đi thăm dò rất có thể sẽ bị trúng mai phục, ta đề nghị báo cho Lương sư huynh trước, sau đó cùng đi.” Trần sư huynh suy nghĩ chu toàn hơn đáp lời.
“Được, vậy để muội!” Quân Vũ Nghi giơ tay nói, vừa dứt lời, nàng đã lấy ra một mặt gương ngọc, hai bên chiếc gương chạm khắc cầu kỳ, chất ngọc trắng thuần mềm mại như gấm.
Quân Vũ Nghi đánh vài pháp quyết lên mặt gương, mặt gương vốn trơn bóng đột nhiên nổi lên gợn sóng, qua một lúc, gợi sóng bình ổn lại, bên trên hiện ra khuôn mặt một nam tử.
“Đã lâu không gặp, Quân sư muội tìm ta có chuyện gì sao?” nam tử kia khuôn mặt không già không trẻ, hai bên tóc mai màu trắng thả xuống tung bay, giọng y nhẹ nhàng ấm áp.
“Đã lâu không gặp, Lương sư huynh!
Chuyện là thế này, mấy tháng trước ta cùng Chu sư huynh ra ngoài du lịch, trên đường gặp được một tên đệ tử Câu Hồn Tông tu vi trúc cơ, hắn đang bị thương trong người, tu vi giảm sút, bọn ta đuổi theo muốn diệt trừ, thế nhưng người này chạy trốn quá nhanh, sau đó…” Quân Vũ Nghi liên hoàn một tràng kể lại sự tình từ đầu đến đuôi, Lương Thế Khinh nghe xong hơi chút trầm ngâm liền đáp ứng.
Câu Hồn Tông là môn phái tà đạo chuyên bắt giữ linh hồn người khác luyện hóa thành tu vi, vì vậy cực kỳ bị bài xích, chỉ là bọn họ thực lực mạnh mẽ, cho nên vẫn chưa có ai dám làm ngựa đầu đàn tấn công.
…
Lâm Thanh mở mắt thức dậy, Kỳ Tuyết Anh bên cạnh hắn vẫn ôm chăn ngủ ngon lành, mỗi tấc da thịt trên người nàng đều ửng hồng kiều diễm, dấu tích hoan lạc đêm qua vẫn hiện rõ trên đó, một tên dâm tặc và một thiếu nữ buông thả sống chung, chuyện gì đến cũng phải đến.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường không khiến nàng thức dậy, sau đó mặc lên y phục.
Khí trời nhẹ nhàng thanh mát phả vào mặt, Lâm Thanh hít sâu một hơi, thời tiết mùa xuân chính là vậy, nhẹ nhàng thanh mát như thiếu nữ ngây thơ, nhưng cũng ấm áp như mỹ phụ thành thục.
Lâm Thanh luyện kiếm một hồi, đợi cho luyện hết một bộ kiếm pháp, hắn mới thu công uống một tách trà, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa phùn, Lâm Thanh tiện tay cầm lấy một chiếc ô cười nhẹ rời khỏi tiểu viện.
Kỳ Tuyết Anh nửa nằm trên giường, ánh mắt vô thần ngắm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, mái tóc đen như thác mượt mà rũ xuống che đi hai điểm nhũ hoa đỏ tươi, thân thể hoàn mỹ của nàng một nửa lộ ra, một nửa mập mờ giấu trong lớp chăn.
…
“Vương thúc, cho 1 tô mỳ Hoa Hoa, thêm hành nhé.” Lâm Thanh cười với hán tử trung niên bán mỳ.
“Được được, có ngay đây!” Vương thúc nói lớn, vị Lâm công tử này cùng tỉ tỉ hắn mới chuyển đến gần 1 thàng trước, hai người bọn họ diện mạo bất phàm, Lâm Thanh lại ăn nói nhã nhặn vừa gặp đã biết là kẻ có học, hơn nữa không có cái thói cao ngạo của mấy tên thư sinh, vì vậy rất được mọi người xung quanh hoan nghênh.
Lâm Thanh đặt dù giấy sang một bên ngồi đợi, con gái chủ quán xấu hổ lại gần đưa một ấm trà đưa đến trước mặt hắn rồi chạy mất, Lâm Thanh nhìn nàng cười nhẹ tự rót trà uống.
Hắn cảm thấy bản thân đã thành thục hơn nhiều, nếu là nửa năm trước? Lên giường tước lại nói!
Nửa tháng này Lâm Thanh hoàn toàn không lười biếng, hàng ngày hắn vẫn luôn xâm nhập tìm kiếm thông tin về những tiên nhân kia, nhưng đáng tiếc chẳng có được gì mới.
Nhưng hắn không thất vọng lắm, dù sao nhiệm vụ của hai người Lâm Thanh là chờ đợi tại Kiến Hoa thành, phương hướng tìm kiếm đã có, 4 người Hàn Nguyệt Sinh có lẽ sẽ tìm được thông tin hữu dụng nhanh thôi.
Lâm Thanh hiện tại muốn làm là tập trung tăng trưởng thực lực bản thân, nửa tháng này kiếm pháp của hắn không ngừng tiến bộ, dù chỉ là mỗi ngày một chút, thế nhưng không ngừng nghỉ.
Lâm Thanh là thiên tài kiếm pháp, điều này không khó nhìn ra, chỉ từ việc hắn nhờ vào Thần Vi tăng tốc thôi diễn tự sáng tạo ra Thanh Không kiếm, ngưng tụ kiếm chủng và có thể xuất ra kiếm ý ở cảnh giới này là biết được.
Nhưng gần đây Lâm Thanh đột nhiên hứng thú với đao pháp, kiếm pháp rất tốt, nhưng nếu chỉ sử dụng mỗi kiếm pháp, khi hành tẩu giang hồ rất bất lợi, 1 là người khác có thể mô phỏng kiếm pháp của ngươi vu oan hãm hại, hai là cách thức chiến đấu sẽ trở nên đơn điệu.
Lâm Thanh không phải ghét bỏ gì kiếm pháp, nhựng hắn không muốn trói buộc bản thân trong một khuôn khổ nhất định, vì thế hắn muốn thử luyện đao một chút, biết đâu sẽ có bất ngờ?
Ăn sáng xong, Lâm Thanh đi mua một thanh đao, cửa hàng binh khí phần lớn nằm ở thành tây, nơi này tụ tập rất nhiều hiệp khách, lữ khách ở lại, vì thế tình hình có chút hỗn loạn.
Lâm Thanh che ô giấy dầu, ăn mặc văn nhã, khí chất thong dong bước đi trên đường, so với hoàn cảnh gấp gáp xung quanh vốn nên sinh ra đối lập, nhưng lạ là không quá khiến người chú ý.
Hắn đánh giá một chút những cửa tiệm binh khí, điểm xanh trong mắt hơi sáng lên, muốn luyện đao, trước tiên đương nhiên là cần một thanh đao tốt.
Đột nhiên ánh mắt của hắn hơi ngưng lại, trong tầm mắt Lâm Thanh, một tấm màn nước vặn vẹo tỏa ra gợn sóng liên tục bọc lấy một con ngõ nhỏ.
Hắn hơi nheo mắt nhìn, thị giác được tăng cường chăm chú tập trung muốn xuyên qua màn nước nhìn vào bên trong, nhưng có một loại lực lượng nào đó dễ dàng năng trở Thấu Hồn Nhãn.
Khóe miệng hắn hơi vểnh lên, đúng là bất ngờ, ai biết được chỉ tính cờ đi mua đao mà phát hiện được một nơi như vậy chứ?
Lâm Thanh không vội vàng thăm dò, hắn tìm một trà lâu ngồi tạm trên tầng hai, ánh mắt xuyên qua cửa sổ tập trung vào ngõ nhỏ không dời, chén trà trong tay bốc lên hơi nước nóng hổi che đi 1 phần khuôn mặt hắn.
…
Quá buổi trưa, màn nước đột nhiên xảy ra rung động, một nữ tử từ bên trong bước xuyên qua, nàng giống như người vô hình không khiến người nào chú ý cả, những người xung quanh ai vẫn cứ làm việc nấy giống như hoàn toàn không thấy có một nữ tử xinh đẹp ngay bên cạnh, một cái liếc nhìn đều không có.
Lâm Thanh nhếch mép cười nhẹ uống hết chén trà trong tay, sau đó để lại một chút bạc trên bàn không nhanh không chậm rời khỏi trà lâu.