(THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ - Chương 34: Trong thôn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ
- Chương 34: Trong thôn
Thiên Yết đi đằng sau Emily, để nàng ta dẫn nàng đi đến nơi đang để xe ngựa. Nó nằm thật sâu phía trong nơi làm việc của cảng, sau một gian kho dự trữ. Mary quả thật đang ở đó và chải lông bờm cho một con ngựa, hình như công việc của cô ấy chỉ có đánh xe đưa những nhân viên ở đây di chuyển qua lại giữa thị trấn và cảng, tiếp nối cái xe ngựa của Mary là năm sáu chiếc xe khác với thiết kế y hệt để đầy một cái sân.
Bước chân của Thiên Yết và Emily trở nên nhanh nhẹn hơn thẳng tiến đến bên cạnh của Mary. Nàng ta đã đưa bọn họ tới đây thì bây giờ cứ nhờ đưa đi vậy, đằng nào thị trấn gần đây cũng chỉ đi tầm năm sáu phút đồng hồ cũng không phải là làm khó nàng ta lắm.
“Mary, ngươi đưa ta đến thị trấn gần đây đi.”
Mary giật mình khi có tiếng người gọi mình, nàng quay ngang quay ngửa để xác định vị trí của tiếng gọi đó. Ánh mắt nàng dừng lại ở một người có mái tóc màu vàng sáng kết gọn lại giống như một cái đuôi sam ở đằng sau cổ. Nàng ta đang đi về phía này cùng với một cô gái khác, hình như nàng cũng đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
“Tiểu thư Malignat, cô muốn đi đâu sao?”
“Ta cần vào thị trấn một chút” – Thiên Yết yêu cầu.
Mary gật đầu rồi nhanh chóng kéo cái xe ra khỏi chỗ cũ, đỡ Thiên Yết bà Emily vào bên trong ngồi rồi nàng ra rón rén hỏi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đến đâu ở trong thị trấn thưa tiểu thư?”
“Ta cần đến tiệm thuốc, tạp hóa. Cứ đến tiệm nào mà cô cho rằng tốt nhất.”
Mary suy nghĩ một chút liền nghĩ ra một tiệm thuốc lâu năm ở trong thị trấn, hằng ngày đều có rất nhiều người đến để học việc hoặc mua thảo dược. Có lẽ là ngài Nam tước đã gặp chuyện gì đó nên mới khiến vị tiểu thư này vội vàng như vậy, ngay cả sáng nay nàng cũng thấy sự khác thường của ngài Nam tước, hình như vai của ngài có chút vấn đề.
Xe ngựa từ từ rời khỏi sân cảng, rời khỏi sân lát gạch mịn đó thì chiếc xe bắt đầu tăng tốc. Thiên Yết ngồi bên trong xe cố bám vào cửa sổ của xe và tay ghế ở đó, năm đầu ngón tay đều áp chặt vào cách góc cạnh của đồ vật, sẵn sàng làm một điểm tựa giữ cho nàng không bị rung chuyển, ít nhất là khiến nàng không ngã nhào khỏi ghế.
Mary đột nhiên như nhớ ra gì đó liền giảm tốc độ xuống. Nếu thật sự ngài Nam Tước đang bị thương mà từ đây đến thị trấn cũng mất khoảng mười lăm phút, với thời gian ấy cũng đủ để cho vết thương bị nhiễm trùng, chi bằng dừng lại ở ngay con hẻm gần đây, đi xộc vào bên trong một khu dân cư nhỏ, tuy tiệm thuốc có nhỏ nhưng chắc những thứ cơ bản nhất như thuốc sát trùng hay băng gạc đều có.
Emily ngồi trong xe ngựa, không đến mức phải bấu víu vào những thứ xung quanh để giữ bản thân ổn định như Thiên Yết nên nàng đã sớm nhận ra những chuyển biến lạ thường với cái xe ngựa này, dường như nó đang dần giảm tốc độ xuống. Mary, cô ta đang định làm gì thế? Rõ ràng thời gian đến cảng dài hơn mà? Sao mới có một chút đã giảm tốc độ như muốn dừng lại thế này?
“Mary, cô ta định dừng xe?” – Emily mở rèm cửa sổ ra để xem, một khu dân cư nhỏ ở gần bờ biển và ở ngay sát mực nước. Thị trấn ban đầu họ cưỡi ngựa qua là phải đi qua một cái bậc thang đá, chứ không phải khu dân cư nhỏ thế này!
Emily nhảy xuống xe ngay khi nó dừng, nàng đi đến trước xe để hỏi Mary cho rõ lý do tại sao đứng xe tại chỗ này.
“Mary, chúng ta cần đến thị trấn, không phải là thôn nhỏ này.”
“Nếu đi đến đó thì rất mất thời gian, tiểu thư và cô vội vàng như vậy thì tôi chỉ có thể tính đường nhanh nhất! Ngài Nam tước cũng thường xuyên lui tới chỗ này, cũng có những cửa tiệm cần thiết ở đây mà!”
Emily định đối chất thêm vài câu nữa, nhưng Thiên Yết đac kịp nắm lấy bả vai của nàng ta thành công ngăn Emily làm lãng phí thời gian.
Theo lời của Mary thì Ma Kết đã từng tới chỗ này, hơn nữa là rất thường xuyên nên chỗ này cũng là chỗ quen thuộc của hắn. Có khi nàng nói cái tên của hắn thôi cũng có thể mua được vài thứ cần dùng. Thò tay vào trong túi, vài đồng bạc cọ vào tay nàng cũng không khiến nàng bớt lo lắng. Nàng quên mất việc phải tìm hiểu tiền tệ ở chỗ này, nàng sống tám năm trong dinh thự không được ra ngoài nên những việc mua bán như thế này thì đương nhiên không thể biết.
“Emily, cô biết mua bán ở chỗ này như thế nào không?”
Emily nhìn qua nàng rồi nói. – “Tiểu thư, tôi cũng không chắc nữa…”
Thiên Yết sốt ruột, nếu chậm chút nào thì vết thương của Ma Kết sẽ càng tệ hơn, cứ đứng đây cũng không phải cách hay ho gì không bằng nàng cứ tới đó rồi có sự cố sẽ cho Mary về cảng thông báo.
“Tiểu thư! Người chờ đã!”
Mary không kịp ngăn Thiên Yết và Emily chạy vào bên trong, đến giờ thì nàng lại đổi ý. Mặc dù đây là nơi Nam tước thường xuyên lui tới nhưng nàng cũng chưa bao giờ được theo ngài vào bên trong, lỡ ở đó xảy ra chuyện với hai người họ thì không khác nào nàng đem mạng mình ra trêu đùa với Dinh thự Malignat. Không những thế, nàng còn biết được rằng vị tiểu thư kia chính là Thiên Yết Malignat – kẻ được xem như quyền lực nhất trong đám con cái của Dinh thự, là viên ngọc trên tay của Hầu tước Alva!
Sao tự nhiên nàng lại nghĩ ra cái chỗ này!
Không nghĩ ngợi gì thêm, Mary lập tức xông vào bên trong nhanh chóng đuổi theo Thiên Yết và Emily. May mắn thay, họ cách cổng vào của thôn không xa nên nàng đã bắt kịp họ.
“Tiểu thư, hay chúng ta quay lại đi, tôi sẽ đưa người đến thị trấn nhanh nhất có thể.” – Mary nắm lấy tay nàng, nàng ta len lén nhìn xung quanh khi người dân đang đi lại và hướng một sự tò mò với những vị khách lạ mặt từ nơi khác.
“Nếu Ma Kết đã đến đây thì ta nghĩ nơi này cũng quen thuộc anh ta, sẽ không có chuyện gì đâu. Không thì cô quay về Cảng đi.”
Thiên Yết đã đứng trước cửa một tiệm thuốc và đối diện nó là một cửa hàng tạp hóa. Những người dân ở đây nhìn thấy nàng đều tránh ra và bắt đầu ghé sát cái đầu của họ vào nhau và bàn tán cái gì đó, Thiên Yết dường như đã biết được điều này và nàng chỉ nhanh chóng muốn mua được những thứ mình cần rồi rời khỏi đây ngay lập tức. Khoang ngực nàng bắt đầu nóng lên tự báo hiệu có gì đó không ổn ở chỗ này nên nàng cần tốc độ càng tốt.
Thiên Yết dứt khoát bước vào bên trong tiệm thuốc, mùi thảo dược và hương liệu lập tức phả vào cánh mũi nàng, có vẻ như nơi đây chuyên bán những dược liệu khô thỉnh thoảng nàng ngửi được một mùi giống như vỏ cam rất nặng, có thể là phơi nắng quá mức?
Tiến đến bàn gỗ nơi ông chủ già đang tính toán cái gì đó ra giấy, nàng khẽ gõ tay xuống bàn thu hút sự chú ý của ông ta.
“Xin lỗi, nhưng ở đây có bán một loại thuốc dùng để rửa vết thương không?”
Ông lão ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy những vết chân chim đậm và xô vào nhau khi ông ta nhăn mày, cố rướn người lên để nhìn cho rõ người nào đang đứng trước mặt. Sau đó ông lão đẩy gọng kính lên rồi phát ra giọng trầm trầm.
“Vị tiểu thư này, ý cô hỏi là thứ thuốc hay được dùng trong Dinh thự nhà cô phải không?”
Thiên Yết sững sờ, ông lão này biết cả thân phận của nàng luôn rồi? Chỉ với đôi mắt lem kem đó thôi?
“Cô không cần phải sững sờ như thế, đôi mắt của cô không phải ai cũng có đâu nên phải làm quen với việc bị nhận ra đi. Thứ cô cần có phải loại thuốc trong Dinh thự không, tôi hỏi lần hai rồi đó.”
Hóa ra là đôi mắt vàng đặc trưng của nàng sao? Mà bây giờ không phải là lúc nàng quan tâm đến nó!
“Phải phải, tôi cần thứ thuốc rửa vết thương đó.” – Thiên Yết gật gật đầu, bị lôi về từ trạng thái sững sờ nên nàng có chút lắp bắp.
“Vậy để tôi gọi cháu gái, nó làm ra loại nước đó chứ không phải tôi.”
Nói rồi lão chầm chậm đi vào trong, cái dáng run run và cái đầu hói chỏm của lão từ từ khuất sau tủ thuốc gỗ to bản. Lát sau, một cô gái trẻ tuổi từ đằng sau đó đi ra, nàng ta còn đeo một đôi bao tay bằng giấy nến được cố định bằng dây rút bà khẩu trang vải. Có vẻ như cô ấy cũng tuân thủ luật y tế như thời đại cũ của nàng ấy nhỉ?
“Tiểu thư này, cô cần mua thứ gì đó?”
“Tôi cần thuốc sát trùng, thứ hay được dùng trong Dinh thự Malignat.”
“Ồ, vậy là loại này. Con trai cả của Dinh thự đó cũng lấy loại này. Cồn độ đó là an toàn cho vết thương bầm tím hoặc vết thương hở, nhẹ tay chút là được. Băng gạc ở trên tủ đằng kia, cô tự lấy nhé.”
Vừa nói tay của cô gái đó lấy ra hai lọ thuốc được dán giấy khác nhau, chắc là một loại lau sơ và loại kia để rửa cho giảm tỉ lệ nhiễm trùng chăng? Còn cái tủ gỗ đựng băng gạc thì ở gần cửa ra vào nàng với tay đến là đã có thể lấy.
“Chỗ của cô có cả vải lụa sao…” – Thiên Yết sờ thấy một túi vải lụa nhỏ trong tủ liền quay ra hỏi cô gái vừa lấy thuốc cho mình. Nàng tính mua xong thuốc thì qua tiệm tạp hóa để mua một dây lụa, nhưng hình như không cần nữa rồi.
“Đối với vết thương ở các khớp có thể bọc bên ngoài bằng lớp vải lụa để mặc quần áo không bị cấn, ngoài ra cũng đỡ khó khăn hơn cho việc chuyển động.”
Chiếc chuông ở ngoài cửa vang lên do cánh cửa chạm vào nó, đó cũng là cách cửa tiệm này báo hiệu rằng có khách tới đó sao? Cũng sáng tạo đó chứ?
“Ôi, hôm nay Dinh thự xảy ra xô xát sao? Sao lại có đến hai người của Dinh thự đến tiệm thuốc nhỏ của tôi thế? Giờ thì cậu cần mua thứ gì đó hả Gregory?”
Gregory? Dinh thự? Không phải người mà cô ta nói là người anh trai hơn nàng một tuổi và đứng thứ tám trong bảng xếp hạng đó chứ?
Gregory bước vào thì liền nghe thấy Linnar phàn nàn thế, trong lòng có chút khó hiểu, ngoài anh thường xuyên tới đây thì còn người khác sao? Tức là anh cả Ma Kết cũng ở đây à? Nhưng đâu thấy bóng dáng cao lớn của anh ta đâu nhỉ?
“Nhìn kìa, cô em gái với đôi mắt vàng sáng tuyệt đẹp của cậu đang ở bên đó kìa.”
“Đùa sao Linnar? Thiên Yết chưa từng ra ngoài…”
“Không phải em đang đứng đây sao Gregory?”
Thiên Yết vừa nói vừa bỏ vài túi băng gạc và hai lọ thuốc vào trong một cái hòm nhỏ mà nhân viên tiệm thuốc đưa cho nàng. Người anh này nàng chỉ là gặp mặt khi nàng còn ở chung khu nhà và đứng sau hắn một bậc, từ khi nàng leo lên vị trí thứ hai thì gần như không gặp qua Gregory lần nào nữa.
Gregory nhìn qua nàng, ánh mắt hiện lên ít hỗn loạn rồi biến mất.
Thiên Yết biết thừa sao anh ta lại nhìn mình như vậy, nhất là khi nhìn vào đôi mắt của nàng. Chắc hẳn anh ta đang khó chịu đôi chút khi nhớ đến một bên mắt của Sofia bị nàng tàn nhẫn phá hủy. Trong Dinh thự nàng không lạ gì chuyện Gregory đối với Sofia như thể tình yêu nam nữ mặc dù là chị em ruột, mà nàng cũng chẳng hiểu là do hắn có tình cảm với cô chị ngu ngốc đó hay là nể lúc nhỏ phu nhân Raina nhận nuôi hắn nữa. Nàng chỉ biết rằng, Gregory đặt tình cảm hay công sức vào chỗ đó đều là công cốc. Nếu muốn đối đầu với nàng thì cứ việc.
“Đừng nhìn em gái cậu bằng ánh mắt đó chứ? Đào đâu ra một cô em gái xinh đẹp như thế? Nếu là tôi thì tôi sẽ nâng cô ấy như nâng trứng vậy.” – Linnar trêu đùa.
“Cô không nâng được nàng ta đâu, coi chừng mất mắt”
À, đang cố tình chọc nàng cho bõ tức sao? Mắt của Sofia mới qua hai đêm được chăm sóc tận tâm như thế thì chưa ảnh hưởng đến tính mạng được mà anh ta phải rối lên như thế.
“Chuyện anh em các anh tôi không có hứng thú nhưng từ chất dịch kia, tôi tạm thời không tìm được tí manh mối nào. Loại độc đó tôi chưa thấy bao giờ.”
Đôi mày của Gregory nhăn lại, lần nào hắn đến đây cũng nhận lại một câu như thế của Linnar khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thiên Yết đóng nắp hộp lại, bỏ trên bàn tất cả những đồng bạc mà nàng có trong túi chuẩn bị rời đi thì Linnar ở trong gọi lại.
“Này tiểu thư ơi, chỗ này đủ mua cả tủ thuốc của tôi đó, cô hào phóng vậy sao?”
“Mười sáu năm không đặt chân ra ngoài khiến em mất nhận thức về tiền bạc rồi sao Thiên Yết?” – Gregory thò tay gẩy mấy đồng bạc trên bàn.
“Ồ vậy sao, xin lỗi. Tôi không quen mua bán lắm, cũng không biết tiền tệ thế nào.”
Linnar cười cười rồi trả lại nàng gần hết chỉ giữ lại một đồng xu bạc. Thiên Yết cầm lại rồi rời khỏi tiệm thuốc, mặc cho Gregory ở bên trong đó đòi hỏi Linnar phải tìm ra cách giải trừ loại độc có trong mắt của Sofia chảy ra. Trừ khi nàng cho cách giải còn nếu không thì anh ta đừng mong tìm ra thuốc trị ở đâu!
“Mary, mau về cảng… A!”
Mới ra ngoài thì nàng bị đánh úp từ đằng sau. Nàng bị xô ngã xuống đất và bị văng đi một đoạn khá dài, cách Emily phải năm mười mét. Thiên Yết không dám mở mắt và từ từ cảm nhận cơn đau từ mặt, bàn tay, eo, đầu gối truyền tới.
Nhưng cơn đau vẫn là chưa đủ, sau đó nàng bị một lực mạnh mẽ nắm lấy tóc và vai ép nàng phải đứng lên. Đây là cái chuyện quái gì!
Đợi nàng đứng lên được do lực kéo thô bạo của kẻ lạ, thì lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề lên cổ của nàng.
“Cuối cùng thì ta cũng tìm được con gái của Alva Malignat, đem mày ra uy hiếp lão ta thì bọn tao lời to!”
Thiên Yết một bụng tức giận cắn răng, nàng một lúc sau khi kẻ dám đẩy nàng nói thì mới nhận ra rằng mình đang bị khống chế và sắp bị bọn chúng đem đi. Tên điên này còn dám mang nàng ra uy hiếp Alva? Hà, bọn người này là lũ cường đạo mới vào nghề thôi phải không?
“Đừng mong một đồng xu nào từ cha tao, ông ta sẽ không cho mày đâu, cho dù trong tay mày đang có tao”
Nàng nghiến răng cảnh cáo. Vì đây không phải Dinh thự và có rất nhiều người nên nàng không nên gọi lũ quạ đến đây, để lộ chuyện này ra trước mặt người lạ thì không khác nào ép cung điện Lighteny cùng gia tộc Delovers phải ra tay nhanh hơn với nàng!
“Tiểu thư!” – Emily hoảng hốt, nàng ta định lao lên thì tên cướp kia lại dí lưỡi kiếm đến gần cổ của Thiên Yết hơn nữa khiến nàng dừng chân.
Gregory nghe tiếng thét và xì xào của dân chúng bên ngoài liền cùng Linnar chạy ra. Chỉ thấy Thiên Yết quần áo đã bị lấm bẩn, đứt chỉ rách vài chỗ, không những vậy trên mặt hay tay đều bị thương. Và điều quan trọng nhất chính là nàng ta bị một tên cướp khống chế, đằng sau chính là một toán cướp muốn lôi nàng ta ra khỏi thôn để chạy mất.
Lũ cướp này cũng tốn sức rồi, lão cha già của anh sẽ không bao giờ đưa ra một đồng xu nào để chuộc lại Thiên Yết hay bất kỳ đứa con nào của lão. Mà với cô em gái này của hắn chỉ sợ rằng bọn chúng không đem nổi nàng ta ra khỏi đây.
“Đứng đó, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả cô gái trong tay ngươi ra.”
Linnar tháo găng tay ở tay phải ra và rút ở bên hông mình một cây súng cổ, Thiên Yết nhìn thấy liền nhận ra đó là một loại súng ngắn chỉ có một nòng và tay cầm bằng gỗ đặc, nếu đứng từ năm đến mười mét thì có thể độ lệch của nó sẽ không quá lớn. Nhưng chẳng lẽ trong trò chơi này cũng có người tạo ra thứ vũ khí này sao? Nhìn cũng thấy rất chắc chắn!
Nhưng giờ nàng chỉ mong Linnar đừng nổ súng.
“Hự! A!”
Thiên Yết một lần nữa bị đẩy ra, nhưng lần này nàng được đỡ lấy bởi Emily. Hai lần ngã đều rất bất ngờ và nàng không thể tiếp nhận nhanh những gì xảy ra!
“Đám cướp có hơn mười tên, cũng dám gây loạn? Không những thế còn dám đụng đến người của Dinh thự Malignat.”
Ma Kết lại để lại lưỡi kiếm vào trong bao, rồi bước chân qua kẻ vừa lĩnh trọn đường chém dọc lưng của hắn. Thì ra Mary cảm thấy không ổn liền chạy về cảng, lấy hết dũng khí gây ồn ào khiến Ma Kết chú ý rồi thông báo việc nàng đã lỡ đưa Thiên Yết tới thôn nhỏ gần biển.
Hắn biết sẽ có chuyện xảy ra liền đem theo quân và cả một chàng trai tóc hung đỏ đi theo, nhanh gọn xử lý đám cướp đang chuẩn bị xe đứng chờ ở ngoài thôn và mấy tên còn lại ở bên trong hộ tống kẻ cầm đầu lôi con tin đi. Về phần của Mary đem Thiên Yết tới đây thì hắn sẽ xử lý sau.
“Suýt nữa là tôi có thể cứu người đẹp rồi.” – Linnar chẹp miệng rồi giắt lại khẩu súng vào bên hông. Mắt khinh khỉnh nhìn Ma Kết đi đến.
“Người đẹp này không phải để cô cứu.” – Ma Kết trừng mắt nhìn cô gái không biết xấu hổ đứng ở kia. Hắn quay sang nhìn thấy Thiên Yết bị thương đang ngồi xuống mặt đường trong thôn cạnh Emily thì đi tới rồi quỳ một chân xuống, hạ thấp chiều cao của hắn cho bằng nàng. – “Bị thương chỗ nào rồi? Có đứng dậy được không?”
“Có lẽ là trật khớp chân rồi, bàn chân trái không cử động được.” – Thiên Yết nhăn mày khi sờ đến chân trái. – “Emily, tới ôm lại hộp thuốc bên kia đi.”
Ma Kết nhìn quanh rồi dừng lại ở chỗ của Linnar, hắn vẫn giữ tư thế kia chỉ ngước mặt lên hỏi cô ấy đang đứng cách đó không xa.
“Linnar, tôi có thể để em gái mình trị thương ở chỗ cô trước không?”
“Với người đẹp thì tôi không có ý kiến gì.” – Linnar lắc đầu.
“Tốt.”
Ma Kết đem tay Thiên Yết vắt qua vai mình, còn của bản thân thì nhanh chóng di chuyển qua vòng eo và khuỷu chân của nàng, một lực được dồn thẳng để nâng nàng lên khỏi mặt đất.
“Khoan đã, bả vai…” – Thiên Yết hoảng hốt với hành động của hắn.
Gregory chấn động, Ma Kết chưa từng làm thế này với bất cứ ai!
“Nhìn gì nữa? Mở cửa của tiệm cô ra đi chứ?”