(THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ - Chương 32: Thông tin của Vanessa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ
- Chương 32: Thông tin của Vanessa
Emily liếc qua Vanessa một cái rồi nhanh chóng tới đằng sau lưng của Thiên Yết, nàng không muốn biết giữa cậu chủ của dinh thự với cô gái này có mối quan hệ gì nhưng cô ta năm lần bảy lượt muốn làm khó tiểu thư của nàng, làm sao có thể nhịn?
Vanessa đương nhiên không hài lòng với những gì mà Emily vừa nói nhưng trong mắt của ngài Nam tước thì nàng cũng chỉ là cấp dưới, chuyện gia đình của chủ nhân cô cơ bản là không được nhòm ngó vào. Trước đây cũng có nghe Nam tước nói sau này có người thay anh quản lý những công việc ở cảng nhưng nàng mong sẽ không phải là Thiên Yết.
Thiên Yết hơi nheo mắt nhìn Vanessa đứng ở đó, nhìn môi mím chặt thế kia đương nhiên là đang cảm thấy bất mãn. Chắc hẳn là không ưa gì nàng rồi, vậy sau này lúc mà nàng được quyền quản lý những gì ở đây thì cô ta có làm phản không nhỉ? Nàng cũng không biết những phe cánh ở cảng phân chia thế nào cho nên hiện tại đối với Vanessa mà nói thì nàng cũng chỉ giống như khách tham quan mà thôi.
Dù sao người nắm cuộc chơi cũng là nàng, cứ kệ cho nàng ta nghĩ rằng vì nàng lấy thân phận tiểu thư ưu tú nhà Malignat để ra oai đi.
“Không ngăn nữa chứ?” – Thiên Yết hơi nghiêng đầu, vẻ yêu kiều được bày ra trước mắt của Vanessa.
“Tôi không dám.”
Thiên Yết dường như chỉ chờ có thế, nàng từng bước đi lên trên cầu thang uốn lượn dẫn lên phòng làm việc của Andrew. Đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội để chọc giận người đứng ở bên dưới đó, bây giờ nàng không quyền không thế ở chỗ này mà chỉ có thể trên cơ người khác bằng cách dựa vào thân phận là em gái của ngài Nam tước. Mỗi bước đi của nàng đều chậm chạp, cố tình để Vanessa ở bên dưới cảm thấy khó chịu. Người nhanh nhẹn như nàng ta nhìn thấy kẻ đang cố ý làm mình làm mẩy như nàng thì sao có thể vừa mắt chứ?
Thiên Yết cười một cái thật xinh đẹp rồi nhanh chân chạy lên cầu thang, chọc tức người ta như vậy là đủ rồi, chờ thêm chút nữa không khéo nàng ta sẽ phát điên lên mất.
Emily không giống với chủ nhân của mình, nàng không được phép lên phòng làm việc của Ma Kết bởi anh ta không phải là người mà nàng đi theo hay hầu hạ. Cho nên nàng chỉ có thể đứng ở dưới cầu thang, chăm chú nhìn những biểu cảm trên khuôn mặt của Vanessa cũng là một thú vui mới lạ mà Emily vừa mới tìm ra. Nhìn xem, đôi lông mày của nàng ta sắp xô vào nhau rồi.
…
“Anh điều tra được gì về Vanessa?”
Thiên Yết đóng cửa văn phòng lại, nàng đi vào gian phòng mà Ma Kết đang nằm nghỉ. Nàng biết hắn chỉ nằm trên giường và thư giãn chứ chẳng có chuyện hắn mệt mỏi gì ở đây cả. Thấy tiếng gót giày của nàng va chạm với sàn cộp cộp mấy tiếng thì hắn liền trở mình nằm xoay lưng với nàng, mặt thì hướng ra cửa sổ đầy nắng. Nàng nheo mắt, thế này là cố tình tránh mặt nàng đúng không?
Ma Kết ung dung nằm đó hưởng thụ ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào ra vẻ thoái mái vô cùng, rõ ràng là không hề để tâm đến Thiên Yết đang đứng ở kia chằm chằm nhìn hắn yêu cầu một câu trả lời. Hắn tự vùi mình trong cái chăn mỏng, mắt mơ màng hướng ra ngoài thưởng thức cảnh biển trong xanh đó, con hải âu bay đến đậu lên bệ cửa sổ hắn cũng chẳng buồn phẩy tay đuổi nó đi. Đỉnh điểm của sự thư giãn này của hắn chính là mấy ngón chân dưới lớp chăn ngoe nguẩy ngoe nguẩy như để chọc tức Thiên Yết.
Hắn tới cảng là để làm việc hay là đến để nghỉ ngơi? Thiên Yết càng nghĩ càng thấy tức tối. Nàng ở trong dinh thự thì vật lôn với đám anh chị em cùng phu nhân chỉ lăm le lấy mất cái mạng nhỏ của mình, còn hắn thì hằng ngày chạy đến đây chỉ để nằm dài trên giường và ngắm cảnh biển. Trong cảng không chỉ có người của Dinh thự mà còn có cả người của cung điện và Công tước Henry mà Ma Kết không quan tâm chút nào hay sao thế? Sống trong giữa lòng địch mà hắn ta thảnh thơi quá rồi.
Ma Kết quay ra nhìn nàng một cái rồi lại quay trở về tư thế cũ nhìn ra ngoài của sổ, chắc là vừa bị Vanessa giấu nhẹm cái gì đó, không hỏi được cặn kẽ thì ôm một bụng tức đi lên đây, tiếng gót giày của nàng mạnh mẽ đến mức chỉ cần nàng đi đến nửa cái cầu thang thì hắn ở trên này cũng có thể nghe thấy. Thiên Yết im lặng thế kia thì hắn đoán đúng rồi.
Nói nàng không có chút quyền lực nào trong cái cảng này thì cũng không đúng cho lắm. Cơ bản là sau khi nàng tặng quà cho lão cha già Alva thì ông ta đã ủy quyền cho nàng đồng quản lý cảng này cùng Ma Kết. Chẳng qua tên điên này rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền bày trò làm chậm trễ bản xác nhận ủy quyền cho Thiên Yết mà thôi, hiện tại tờ giấy xác nhận quyền lực của nàng đó lại ở ngay trong căn phòng này.
Ma Kết thích thú khi thấy nàng bị yếu thế như thế này, sống trong Dinh thự lâu như thế thì đây là lần đầu tiên hắn thấy Thiên Yết lực bất tòng tâm như thế, quả thực rất vui vẻ. Chống tay để nâng cái đầu của mình lên rồi đổi tư thế để nhìn nàng, hắn nhướn mày rồi hỏi.
“Chẳng phải là em không còn thắc mắc gì nữa sao? Giờ lại lật lọng với anh đấy à?”
Thiên Yết mím môi, nàng bị Vanessa làm khó rồi lên đến đây thì lại bị đồng minh vặn vẹo, nàng sáng nay gặp phải mèo đen hay thứ gì đó xúi quẩy hay sao đây?
“Giờ anh muốn thế nào đây?”
Ma Kết bật cười, nếu như bây giờ hắn tự nhiên đưa ra bản ủy quyền quản lý cảng cho nàng thì chắc hẳn nàng sẽ nổi điên và ít nhất cho hắn một cú đấm. Thành ra hắn cứ đưa ngược lại cho người đưa tin thì sẽ tốt hơn.
“Thế nào? Theo em là anh muốn thế nào?”
Thiên Yết nghiến răng, chẳng qua hỏi anh ta là hạ sách của nàng, nếu không thì cho tiền nàng cũng không thèm!
Ma Kết thấy Thiên Yết không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt nhưng tay của nàng thì đang nắm chặt vào và đôi mắt vàng của nàng đang rực lửa. Như thể chỉ cần hắn phun ra một điều ngu ngốc nào nữa thì nàng sẽ ném bất cứ đồ vật gì có tính sát thương cao đến hắn.
Hắn không bỡn cợt nàng nữa, chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái. Quả nhiên là vừa nãy nàng có gặp chút rắc rối với Vanessa nếu không thì cũng chẳng hỏi hắn về vấn đề này. Cảng đúng là do nhà Malignat quản lý nhưng không có nghĩa là phái Dinh thự được toàn quyền, đương nhiên thế lực trong này cũng tranh giành ảnh hưởng. Nhìn bề ngoài yên bình như một nơi làm việc bình thường, nhưng có bao nhiêu tay chân cho mỗi phe thì chẳng ai lường được.
“Nơi này tuy là em với anh sau này đồng quản lý nhưng không hẳn trong số này đều là người của chúng ta.”
“Em biết cái đó rồi. Vanessa cũng không hẳn là người của anh, đúng không?”
Ma Kết khẽ gật đầu, coi như nàng cũng thông minh đi. Với lại hai bên tài liệu khác nhau kia thì ngay cả Elena cũng đoán ra được Vanessa và Ma Kết không ở cùng một chiếc thuyền.
“Vậy cô ta là người của Công tước hay cung điện?”
“Công tước Henry bốn năm trước đã cho người ném cô ta ngay tại bờ biển này và anh thu nhận cô ta, cho cô ta học về cách quản lý hàng hóa chỗ này.”
Thiên Yết gật đầu nhẹ, vậy cô gái này là người của Công tước, mấy trò cố tình tỏ ra là vứt bỏ nhưng lại thầm đứng đằng sau giật dây điều khiển nàng đã thấy quá nhiều rồi, điển hình là Bá tước Hilliard đã dùng chiêu này để thu thập tin tức từ Dinh thự cho cung điện thông qua một cô cháu gái, ngay sau đó Alva phát hiện và ra tay gϊếŧ chết đứa con gái cả của phu nhân Fiona.
Vanessa như vậy là người của Công tước Henry, nếu ông ta đã gửi người tới đây thì chắc chắn đối với dinh thự vẫn là có một chút phòng bị và chẳng an tâm gì cho cam. Dinh thự cũng chẳng phải một đối tác lý tưởng để có thể hợp tác lâu dài, hơn nữa làm ăn không trong sạch như thế này thì cho dù có thân thiết mấy cũng sẽ tự mình đề phòng đối phương thôi.
“Mà sao tự nhiên em lại hỏi cô ta chứ?”
“Anh không cần biết, nếu anh có điều tra hẳn hoi thì nên cho em biết mọi thứ.”
“Tại sao chứ?”
“Chúng ta là đồng minh, không phải sao? Anh muốn em giúp, trong khi đó lại không cho em một chút thông tin nào, như vậy có phải là em thiệt quá rồi?”
Ma Kết đánh mắt sang chỗ khác, nàng rất biết cách để moi thông tin từ miệng người khác. Cái này mà gọi là giao dịch sao? Này rõ ràng là đang ép hắn chia sẻ mọi thứ cho nàng đó chứ?
“Thông tin của Vanessa anh không hề để ở đây, nó quá nguy hiểm.” – Ma Kết lại trưng ra vẻ lười nhác, vừa nói vừa tìm một tư thế tốt nhất để nằm xuống giường.
“Vậy thì ở đâu?” – Charmaine hỏi.
“Ở Dinh thự.”