(THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ - Chương 30: Trong phòng làm việc.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (THIÊN YẾT NỮ) CÁCH SINH TỒN CỦA NỮ PHỤ
- Chương 30: Trong phòng làm việc.
Ma Kết nhìn lên cửa sổ còn hơi hé ra từ văn phòng mình cũng đủ để hiểu nàng vừa làm gì ở trên đó, hắn đương nhiên lường trước được nàng sẽ hành động như thế nào khi ở trên đó. Nếu như hắn lên một cách bất chợt thì đương nhiên có chuyện vui để xem. Tuy nhiên, nhiều chuyện vui thế này để xem sau cũng được, không lại mất công con mèo nhỏ nào đó lại cảm thấy cụt hứng.
Hắn đi về phía con thuyền mới cập bến ở cách đó khoảng một trăm mét, ở đó đã sớm có Vanessa lo liệu ghi chép về đợt hàng đến hôm nay. Những thùng hàng bằng gỗ với kích cỡ lớn đang được từ từ vận chuyển xuống dưới theo từng nhịp đếm của người quản lý, nếu không nhầm thì đây là nhưng thùng vận chuyển giấy đến từ quốc gia bên cạnh của Palian – Miralos, hai quốc gia đều là những cường quốc trong thế giới này, cũng là đối tác quan trọng của nhau. Tuy vậy, ở biên giới việc tranh chấp chủ quyền thì không thể nào mà ngừng nổi.
Ma Kết từng bước đi đến, nhìn qua những thùng hàng được chuyển lên xe đẩy, đẩy vào bên trong cảng chuẩn bị chất lên xe đưa về cung điện. Có vẻ như Miralos lần này chuyển đến số giấy ít hơn bình thường một chút, hơn nữa mùi giấy cũng rất nồng. Thiên Yết mới đi vào cũng đã gửi thấy mùi giấy, hương liệu của bọn họ có chút thay đổi sao?
“Có mùi lạ thưa Nam tước.”
Vanessa không biết từ bao giờ đã cầm được một tờ giấy mới nhập, đưa lên mũi ngửi thử thì liền phát hiện ra một mùi lạ. Từ trước đến giờ trong giấy từ Miralos gửi đến chưa từng có mùi nào như vậy, hôm nay lại tự nhiên xuất hiện không khỏi cho người ta cảm giác nghi ngờ.
Thiên Yết cầm lấy tờ giấy mới nhập, hắn giở ngược giở xuôi. Đúng như Vanessa đã nói, giấy nhập về hôm nay lại có mùi hương lạ, không giống với bất kỳ lần nhập nào trong năm nay, nếu đem vào mà so với đống giấy còn ở trong kho lưu trữ sẽ nhận ra được ngay. Nhưng trong chuyện này liệu có gì đáng nghi không nhỉ? Tự nhiên mùi giấy có chút biến đổi, số lượng cũng bị ít đi mất một thùng, vì đổi hương liệu nên kinh phí đã không còn đủ rồi?
Chuyện kinh doanh hắn không hiểu lắm cho nên việc bọn họ có lơi dụng những lần giao dịch mà chơi xấu nhau thì hắn cũng chẳng tài nào phát hiện ra được. Đến những cửa tiệm của dinh thự buôn bán những cái gì hắn cũng không biết chứ đừng nói đến là cái này, hắn ở cảng chỉ là để trông coi và đảm bảo hàng hóa từ những vùng khác nhau của Palian và hàng nhập từ nước khác về được an toàn đảm bảo. Còn về những gì là trao đổi liên quan đến tiền hay vật chất đều do Vanessa thay hắn làm.
“Được rồi, cứ chuyển vào bên trong kho, có chuyện gì xảy ra cũng có bên cung điện lo liệu. Chúng ta chỉ vận chuyển đảm bảo an toàn thôi.”
Ma Kết chỉ vào kho bên trong cảng, rồi cho người đến mang toàn bộ giấy vào bên trong. Tốt nhất những chuyện giống như thế này hắn chẳng cần để tâm đến làm gì. Dinh thự đã vốn là cái gai trong mắt cung điện, hắn càng biết nhiều thứ thì sẽ càng khiến bọn họ rắp tâm triệt tiêu hắn.
Quay vào bên trong, hắn lại nhìn lên văn phòng của mình. Chắc hẳn Thiên Yết đang làm gì đó với tập tài liệu của hắn để chật ních trong mấy cái ngăn bàn rồi. Thôi thì cứ để nàng lục lọi tìm kiếm ở trong ấy, đằng nào khi hắn rời khỏi Dinh thự thì người cai quả chỗ này cũng chỉ có thể là nàng chứ không phải ai khác.
Hắn tự mình đi lên trên đó, qua khe cửa hắn đã nhìn thấy Thiên Yết ôm một chồng toàn là những bảng báo cáo và những cuốn sách thống kê mà Vanessa đã ghi chép lại cẩn thận. Nhìn nàng chăm chú xem đi xem lại như vậy, chắc hẳn là có hứng thú với mấy việc kinh doanh như thế này.
Ma Kết vặn tay cầm đi vào bên trong, Thiên Yết bị tiếng cạch của làm cho giật mình, nàng cứng đờ chân tay lại và đôi mắt thì mở trân ra nhìn hắn. Nàng làm chuyện này là lén lút sau lưng hắn, khi hắn mở cửa nhìn thì đương nhiên phải giật mình, còn đối với Ma Kết thì phản ứng của nàng là đều nằm trong dự tính nên hắn thoải mái cười cợt.
“Anh tưởng em sẽ nghỉ ngơi, ai ngờ là lại làm thế này?”
Thiên Yết thở dài, nàng nhìn Ma Kết một cái rồi lại dời ánh mắt xuống đống báo cáo, thông kê tiếp tục xem. Đằng nào cũng đã bị phát hiện làm chuyện mờ ám, cứ biện minh như lẽ thường thì sớm muộn cũng bị phản kích nên nàng chẳng buồn nói nữa.
Ma Kết thấy nàng như vậy cũng không nói gì thêm, hắn đi vào kệ sách ở góc phòng, mang ra ba bốn cuốn sổ được cất gọn trong một cái rương giấy sau những cuốn sách khác. Có vẻ như những thứ đó là bí mật đối với Hoàng gia. Cho dù người của cung điện đến đây không nhiều nhưng cũng làm ở những chức vị cao như quản lý kho hay các vị trí kiểm soát hàng hóa xuất đi và nhập về, nên Ma Kết đương nhiên không dám khinh thường.
Hắn đặt ba cuốn sách đó xuống bàn ngay cạnh Thiên Yết, nàng ngửa đầu lên nhìn hắn. Hắn là đang tự nguyện để nàng xem đấy à? Tuy trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi đối với hắn, hai bàn tay của Thiên Yết vẫn tự động lấy cuốn trên cùng để mở ra xem. Tiếng nàng giở sách loạch xoạch liên tục, Ma Kết cũng rất biết điều không làm phiền nàng đọc sách mà đi thẳng vào gian phòng bên cạnh, thả mình lên giường.
Thiên Yết xem số sách bên ngoài thỉnh thoảng lại nhăn mày một cái, số liệu nhập về và đưa đến cung điện vẫn có một chút sai sót, lúc được đưa đầy đủ, lúc lại bị hụt mất một chút. Số giấy này đương nhiên không đưa hết về cung điệm mà sẽ là chia theo tỉ lệ 5:2:3. Năm phần đầu được chuyển vào những cửa hàng để nhân bản và dự trữ, ba phần là của cơ sở giáo dục quốc gia và hai phần còn lại sẽ do cung điện nắm.
Nhưng hình như báo cáo này lại không cho thấy những số liệu như thế.
Vấn đề lớn hơn là những gì quản lý Vanessa ghi lại đều không khớp với những gì mà Ma Kết thống kê vào những cuốn sách này!
Thiên Yết đứng dậy và cầm một bên là cuốn sách mà Ma Kết vừa đặt xuống, một bên là những gì mà Vanessa thông báo lên, nàng đi thẳng về phía gian phòng ngủ của Ma Kết, trực tiếp hỏi.
“Sao hai thứ dữ liệu này lại khác nhau đến thế? Nếu theo tính toán của em thì sự phân chia ti lệ này sẽ là 4:3:2:1, theo cuốn sách mà anh đưa.”
Ma Kết ngẩng đầu dậy, không ngờ nàng cũng giỏi trò tính toán này, chỉ so sánh mười phút đã biết tỉ lệ chia trong cuốn sách không hề giống với tỉ lệ trong những báo cáo của Vanessa. Hắn ngồi dậy rồi nhìn nàng cười.
“Anh nên nói không nhỉ?”
“Anh biết cái gì thì mau nói ra!”
Thiên Yết chán ghét kiểu nói thần thần bí bí của hắn, trầm giọng xuống mà quát.
“Đúng như em nói, số giấy đó là chia theo tỉ lệ 4:3:2:1. Phần cuối cùng đó là để chuyển cho nhà chúng ta và nhà Công tước.”
“Công tước?” – Charmaine nghi ngờ, nàng còn chưa bao giờ nghe thấy người này.
“Là em trai của Quốc Vương, Henry F.Lighteny.”
Ma Kết trả lời nàng, mặc dù cung điện và dinh thự luôn đối đầu nhau nhưng Henry và Alva Malignat lại có mối quan hệ bạn bè không bình thường, cả hai tên đều là những bậc cáo già nên không biết quan hệ bạn bè đó có phải là thật lòng hay không?
Một phần giấy đó đương nhiên là do Ma Kết lấy đi, hắn lấy từ năm phần chuyển vào các cửa tiệm. Điều này được chuyển ý từ ngài Công tước Henry xuống dinh thự mà cụ thể chính là hắn đây, một phần đó khi di chuyển vào sâu trong lãnh thổ Palian sẽ được bí mật rút ra và tiếp tục chia đều cho hai bên, một bên chính là ngài Công Tước, còn lại là phần của Dinh thự.
Thủ đoạn bỏ túi hàng hóa này của Công Tước đã an bình làm suốt trong thời gian mà Palian nhập giấy nhừ những nơi khác về. Dinh thự tham gia vào chuyện này nên đương nhiên cũng sẽ có phần, Thiên Yết thầm cười khinh khỉnh, hóa ra từ trước tới giờ nàng viết chữ lên những tờ giấy mà dinh thự tham ô hay sao?
“Vậy? Tại sao chúng ta lại tham ô thứ này chứ?” – Nàng lại giơ tờ giấy lên hỏi.
“Em không nhận ra là mình chưa từng được trải qua bất kỳ sự giáo dục nào của quốc gia sao? Tất cả những gì chúng ta biết đều là qua những cuốn sách trong vòng thư viện của dinh thự, con chữ cũng đều do các quản gia, do các phu nhân dạy cho, không thì cũng tự tìm tòi lấy. Chúng ta cần giấy để bù đắp việc không được tới các cơ sở tri thức của Palian.”
Ma Kết từ từ giải thích cho nàng, Thiên Yết cũng giật mình rằng trong tám năm nàng xuyên tới thế giới trò chơi này cũng chưa một lần đến trường, những gì nàng biết về văn hóa ở đây cũng chỉ là qua sách.
“Cha đã giam cầm chúng ta Scor à. Đó là lí do tại sao bảng xếp hạng, nhà ăn chính, nhà chính, nhà phía Đông lại tồn tại. Ông ta muốn tất cả những đứa con của mình phải tự sinh tồn trong chính nhà mình.”
Sao người cha như lão còn tồn tại vậy?