[THIỆN NỮ + ĐẤU LA] 818 NHỮNG NGÀY Ở ĐẤU LA ĐẠI LỤC CÙNG NHÂN VẬT CHÍNH - Chương 40
“Gì thế? Sao lại nhìn ta như vậy?” Cảnh Duệ cười hỏi.
“Duệ ca, ngươi về từ khi nào?” Đường Tam nhíu mày hỏi.
“Mới đây thôi. Ngươi tới đây làm gì thế?” Cảnh Duệ cười đáp, “Tiểu Tam, ngươi tới đây có việc gì sao?”
“… Việc gì?” Đường Tam nhíu chặt mày hơn. Có việc gì quan trọng à?
“… Đây là phòng của ta!!!” Vũ Văn ở một bên nhìn hai người mắt đi mày lại đập bàn một cái khiến cho đống giấy tờ trên bàn run rẩy nhẹ vài cái, phẫn nộ hô lớn.
Đường Tam lúc này mới như nhìn thấy Vũ Văn, hay nói đúng hơn là hắn nhớ được lí do hắn tới đây: “Viện trưởng thấy mấy bữa nay đèn phòng ngươi vẫn sáng, nói ngươi nên nghỉ ngơi sớm, nếu không sợ là huấn luyện của sư phụ ta vừa bắt đầu ngươi đã không đủ sức hoàn thành”
Cảnh Duệ và Vũ Văn nhìn nhau một cái, thấy được ánh nhìn chế giễu trong mắt nhau. Họ đương nhiên biết hấn luyện của Đại Sư là gì. Từ hồi quyết định theo Đường Tam và Tiểu Vũ đến đây, họ đã không ít lần lén lút luyện tập cái bài tập phụ trọng ấy. Bây giờ nếu đối phương còn không kiên trì được, thì đủ để cười cậu ta đến tuần sau đấy!
“Khụ!” Đường Tam khẽ ho một tiếng, đôi mày vốn đang nhíu kia bây giờ đã có thể kẹp chết vài con muỗi trong đó.
“À, Tiểu Tam, ngươi định ra ngoài à?” Cảnh Duệ nhìn trang phục của Đường Tam hỏi. Mặc dù không khác bình thường cho lắm… được rồi, là hoàn toàn giống, nhưng mà nhìn theo cái hướng mở cửa thì hẳn là Đường Tam có việc phải ra trường vào thành.
“À, ta đang định tìm một tiệm rèn để đúc vài thứ vũ khí”
“Ài, ta nói nghe nè Tiểu Tam, vũ khí Đường Môn xài tốt thật đấy, nhẹ gọn dễ giấu. Ai như mấy món vũ khí nóng kia…”
“Khụ!!!” Cảnh Duệ khẽ ho một tiếng, kéo lại sự chú ý của tên Đường Môn nhạy bén vừa nghe được mấy từ “vũ khí nóng”. “Nếu có việc thì mau đi thôi, chậm trễ thì trời tối mất. Tiện đường ta cũng có việc, chúng ta mau đi thôi”
Vũ Văn nhìn Cảnh Duệ lôi kéo Đường Tam ra ngoài, bĩu môi. Có việc gì chứ, toàn là hám trai nên muốn đi theo thôi!
Sau khi Đường Tam hỏi vài vị khách bộ hành, hai người rẽ vào một cái xưởng rèn tên là Xưởng Rèn ở Tác Thác Thành, không hề râu ria hoa mỹ.
Trong không gian đầy tiếng búa nện cùng tiếng nước xèo xèo, Cảnh Duệ đánh giá cái xưởng nhỏ này. Lớn hơn cái lúc Đường Tam làm thêm ở Nặc Đinh Thành rất nhiều. Vũ khí, dụng cụ sinh hoạt và phòng cụ được trưng bày tại ba khu ở khắp đại sảnh. Nhìn có vẻ rất khí thế.
Ngay khi họ bước vào, mấy người nhân viên của xưởng đã để ý họ. Hai người đẹp trai như vậy đi chung, không muốn nhìn cũng khó. Hơn nữa nhìn khí chất và phục sức của thiếu niên tóc trắng thì hẳn thuộc nhà khá giả. Họ tự động lược bỏ Đường Tam bởi bộ quần áo đơn giản và cái không khí “Normal” xung quanh hắn.
Nhưng mà xem tuổi tác thì… Quá trẻ mà!
Một nhân viên trong đó nhanh chóng bước tới, ngăn họ lại: “Hai vị tiểu tiên sinh, không biết hai ngài cần gì?”
Đường Tam buồn cười, sao cứ phải thêm chữ “tiểu” vào làm gì nhỉ. Cảnh Duệ thì chẳng thèm để ý cho lắm, nhìn thiếu niên ngăn hai người lại bảo: “Hắn muốn chế tạo vài thứ”
Nhân viên nhìn Đường Tam cười nói: “Khách nhân muốn chế tạo gì thì ngài trực tiếp nói với ta là được”
“Cái này sợ là ngươi không làm chủ được rồi” Đường Tam lấy một bản vẽ ra, đưa cho nhân viên.
Thiếu niên kia vừa nhìn liền choáng váng, nhanh chóng xin mượn bản vẽ rồi chạy đi tìm chưởng quỹ.
Rất nhanh sau đó, Cảnh Duệ và Đường Tam liền gặp được một nam nhân trung niên. Hắn hỏi Đường Tam: “Ta tên là Thiết Tâm. Tiểu tử, ngươi thiết kế những thứ này để làm gì? Ta xem một chút cũng không hiểu!”
Đường Tam: “Các vị không cần biết thứ này là gì, ta chỉ muốn hỏi là các vị có chế tạo nó được hay không thôi. Nên nhớ là dùng tinh thiết tốt nhất để chế tác. Nếu được thì ta muốn chế tạo nó với số lượng lớn”
Thiết Tâm nhíu mày: “Tinh thiết thượng hạng? Tiểu tử, ngươi biết nó có giá bao nhiêu không? Hơn nữa thêm phí chế tác thì cũng không phải số nhỏ đâu. Tốt nhất là ngươi nên kiếm người lớn đến để nói chuyện.”
Cảnh Duệ đứng một bên làm người mẫu nãy giờ mở miệng đáp thay cho Đường Tam: “Giá tinh thiết thượng hạng là mười kim hồn tệ một cân. Nhưng hai hôm trước Tiêu Dao phát thông báo mua gấp tinh thiết số lượng lớn, số lượng tinh thiết ở các lò rèn cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên tinh thiết hiện nay hẳn là có giá từ mười một đến mười ba kim hồn tệ một cân.”
Thiết Tâm không ngờ một thiếu niên nhỏ như thế lại có khả năng hiểu biết thị trường như vậy, nhưng cũng chỉ là khá bất ngờ thôi. Không ít con nhà quyền quý cũng biết những thứ này.
“Nếu các ngươi đã biết rõ như thế mà còn đến đây thì ta sẽ nhận đơn. Gai công mấy món này cũng đắt ngang tinh thiết đấy. Phí vật liệu ta không giảm được, nhưng giảm phí gia công thì được. Một cân chín phần, mười cân tám phần. Đây đã là giá thấp nhất rồi. Ý các ngươi thế nào?”
Đường Tam đánh nhịp nói: “Quyết định vậy đi. Ta cũng là thợ rèn nên đã tính hết cả. Ta muốn làm mười bộ, tính sơ qua hết khoảng 20 cân”
Thiết Tâm giật mình nhìn Đường Tam: “Nhiều như vậy? Tiểu tử, dù ta có giảm phí cho ngươi, cũng phải tốn hết bốn trăm tám mươi kim hồn tệ.”
“… Tiên sinh, một hồn sư một tháng có thể kiếm ít nhất từ một đến hai trăm kim hồn tệ” Cảnh Duệ xoa xoa huyệt Thái Dương. Vài ngày không ngủ cộng thêm phải xử lý công việc với năng suất cao khiến anh hiện tại có chút choáng đầu.
Thiết Tâm trong lòng rùng mình, lẳng lặng nhìn hai thiếu niên trước mắt.
Đường Tam thì để ý tới động tác xoa huyệt của Cảnh Duệ, khẽ nhíu mày. Hắn quay sang nhìn Thiết Tâm: “Ngài có thể cùng chúng ta nói chuyện riêng không?”
Đây là cọc làm ăn lớn, Thiết Tâm đương nhiên gật đầu đồng ý. Thực ra thì hắn cũng không tin Đường Tam cho lắm. So ra thì thiếu niên kế bên có vẻ đán tin hơn. Nhưng lúc hắn lấy bản vẽ ra cũng không có vẻ nói giỡn. Hơn nữa đây là gần năm trăm kim hồn tệ, Thiết Tâm không muốn vì lòng đa nghi của mình mà bỏ lỡ nó. Dù sao trong cái thành này cũng không phải chỉ có một lò rèn nhà họ.
Lúc đang đi vào, Đường Tam đột nhiên phát ra một tiếng hô nhẹ: “Bọn họ làm sao lại ở đây?”
Cảnh Duệ nghe thế liền nhìn theo ánh mắt hắn nhìn lại. Nha, không phải là hai tên lúc ở đấu trường quăng Đường Tam làm hắn bị thương sao?