THIÊN MỆNH CHI LĂNG - Chương 16: 16 Bạch Nhược Y
Giữa rừng gió thổi mạnh, không khí lạnh lẽo đánh úp lên người làm Thiên Hàm thanh tỉnh.
Nàng nhìn người ngọc trong lòng vẫn đang say giấc hay nói chính xác hơn là quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, không còn quan tâm đến gió lạnh nơi này.
Thiên Hàm vô cùng tự trách bản thân “aixzz….ta làm nàng ra nông nỗi này a, trước phải tìm nơi tốt cho nàng tịnh dưỡng đã, mọi chuyện đợi nàng tỉnh sẽ tính sau vậy”
Nghĩ vậy, Thiên Hàm nhanh chóng ngồi dậy, mặc lại y phục, toan tìm lại y phục của nữ tử bạch y kia mặc vào.
Khi nhìn đến y phục, trán nàng ba đường hắc tuyến, nhìn y phục bị xé nát đến không thể tả, nàng thầm than “không ngờ ta lại thú tính như vậy, ngày mai nàng có xé ta làm tám khúc như bộ y phục này không đây?”
Lắc lắc đầu, nàng thật không dám nghĩ tới, khoát tạm y phục lên người cho nữ tử kia, dùng ngoại bào bao bọc cả người nàng ấy, sau đó bế cả người nhấc lên, nghĩ đến phương hướng lúc nữ tử xuống núi, dùng kinh công bay đi.
Chưa được bao xa, liền nghe được phía trước có tiếng người, nàng phi thân về phía đó.
Lúc này mới thấy phía trước là một nữ tử, tay phải cầm đèn lồng, tay trái cầm kiếm, như đang đi tìm người “có lẽ là người thân của bạch y nữ tử trong lòng đi”
Nữ tử kia cũng nhìn về phía nàng, mắt trừng to “giữa rừng đâu ra một huyết y nam tử chứ? Tay còn bế một nữ nhân, khoang đã, nữ nhân kia không phải biểu tỷ của nàng sao?”.
Không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy đến chỗ Thiên Hàm, nhìn nữ nhân trong lòng Thiên Hàm suy yếu, vô lực, y phục nát tươm, cổ còn mơ hồ thấy dấu hôn ngân, còn nam nhân kia y phục không chỉnh tề, nàng có là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Vô cùng tức giận rút kiếm chỉ về huyết y nam tử
“Tên khốn kiếp này, ngươi dám lăng nhục biểu tỷ ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi”
Nói rồi một kiếm đâm tới, Thiên Hàm khuynh thân né tránh, không để nữ tử trong lòng bị thương
“Cô nương, trước hết tìm nơi để nàng ấy nghĩ ngơi được không?”
Thiên Hàm vừa tránh được một kiếm, nhưng thân cây phía sau nàng thì không may mắn như vậy, bị một kiếm uy lực kinh người một nhát cắt đôi, thân cây đổ ầm ầm xuống.
Thiên Hàm trán đổ mồ hôi, chỉ biết vừa né vừa tận lực khuyên nhủ.
“Cô nương a, ở đây rất lạnh, nếu cứ để như vậy, cô nương này sức khỏe đang suy yếu, sẽ không chịu nổi a”
Nữ tử kia vô cùng kích động, ra hơn chục chiêu, cây cối xung quanh đổ rạp nhưng cũng không đụng được đến vạt áo của Thiên Hàm.
Nghĩ đến biểu tỷ, nàng cũng không thể để biểu tỷ ở nơi này được, đành dừng kiếm, ánh mắt như có cừu hận tám đời bắn về phía Thiên Hàm
“Tên khốn kiếp ngươi, tạm thời ta lo lắng sức khỏe biểu tỷ nên không giết ngươi, đợi biểu tỷ tỉnh lại, chắc chắn sẽ giết chết ngươi”
Tiểu Thúy tức giận bước đi một mạch về phía trước, Thiên Hàm cũng đi theo phía sau.
Đi được một lúc thì đến một căn nhà gỗ, phía trước phơi đầy thảo dược, nhà nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
Nàng bước vào nhà, nhẹ nhàng đặt nữ tử lên giường, nhìn nữ tử kia nét mặt suy yếu, nàng càng thêm tự trách.
“Cô nương, phiền lấy giúp ta một ít nước ấm và một bộ y phục”
Thấy nàng kia vẫn cảnh giác nhìn mình, Thiên Hàm liền bổ sung
“Ta cũng biết y thuật, ta có thể chiếu cố tốt nàng, cô nương yên tâm”
Tiểu Thúy liếc mắt nhìn Lăng Thiên Hàm, nàng biết xưa nay biểu tỷ chính là không thích người khác chạm vào người, kể cả nàng từ nhỏ ở bên cạnh cũng là như vậy, nhưng tên khốn kiếp trước mắt này……aixzzz…!Không còn cách nào đành làm theo ý Thiên Hàm.
Thiên Hàm nhận nước ấm và y phục, đóng cửa, dùng khăn sạch thấm nước nhẹ nhàng lau người cho bạch y nữ tử, cẩn cẩn thận thận như sợ nàng vỡ ra.
Nhìn nơi đó bị nàng làm đến sưng đỏ, liền một trận đau xót, lấy từ trong ngực áo một lọ thuốc, tỉ mỉ bôi lên.
Xong xuôi mặc lại y phục cho người kia.
Nhìn người nọ an tường ngủ, Thiên Hàm cũng cảm thấy một trận buồn ngủ ập đến, không nghĩ nhiều, nàng bò lên giường, kéo người kia ôm vào lòng, chỉnh lại chăn sau đó cũng ngủ thiếp đi, không quan tâm tiểu Thúy nảy giờ vẫn đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh.
– —-
Sáng hôm sau, vẫn là Thiên Hàm thức giấc trước, nhìn người trong lòng dung mạo như tiên nữ hạ phàm, không vướn bụi trần, vậy mà giờ bị nàng….aixzz..
thở dài một tiếng “nếu đã như vậy thì ta phải có trách nhiệm với nàng, phải hảo hảo yêu thương nàng a, nhưng nếu nàng không chấp nhận ta một thân nữ tử thì làm sao đây?”
Lăng Thiên Hàm tay vẫn ôm chặt người kia, hương thảo dược đặc trưng từ người kia bay vào mũi làm Thiên Hàm cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, nàng biết rõ trinh tiết đối với nữ tử cổ đại là có bao nhiêu quan trọng, trong lòng âm thầm ra quyết định “được rồi, nếu nàng không chấp nhận thì ta chỉ có thể dùng mạng để bồi cho nàng”.
Nhìn mi mắt nữ tử kia giật giật, dấu hiệu người nọ sắp tỉnh, Thiên Hàm vội nhắm mắt, giả vờ ngủ để xem phản ứng của nàng kia như thế nào.
Bạch Nhược Y vừa tỉnh giấc, cảm thấy cả người đau nhứt, nhấc tay cũng khó khăn, lại phát hiện nàng bị nữ tử tối qua ôm vào lòng.
Nhìn mặt người nọ, bao nhiêu kí ức tối qua liền ùa về, nàng hốt hoảng quan sát xung quanh “không ngờ hắn còn đưa nàng về nhà, lại còn ôm nàng ngủ không hề xong việc bỏ trốn, nhưng tiểu Thúy thì sao? Với tính cách của tiểu Thúy, nàng sẽ không chém hắn thành mấy mảnh rồi thả xuống núi sao?
Nàng thở dài trong lòng, quan tâm chuyện này làm gì chứ, quan trọng trước mắt không phải bản thân mình sao? Lần đầu bị một nữ tử xa lạ lấy đi, lại còn bị vũ nhục giữa rừng, nàng dù có tâm lý mạnh mẽ thế nào cũng không tránh được kinh hoảng, nàng dù có thiện lương bao nhiêu cũng không thể không tức giận.
Thử hỏi hai mươi năm thủ thân như ngọc, vậy mà để mất đi trong một đêm cho một nữ tử xa lạ, ngươi sẽ không tức, không hận sao?
Người kia mặc dù trúng xuân dược nên mới lăng nhục nàng, lại là nữ tử, nếu là nam tử, đêm qua nàng đã giết chết hắn, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Thiên Hàm thấy người kia đã tỉnh, nhưng một câu cũng không nói, nữ tử nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, xoay người đưa lưng lại với nàng.
Đến lúc này Thiên Hàm sao có thể giả vờ ngủ được đây, nàng mở mắt, phát hiện vai người kia run rẩy, cố kìm nén tiếng khóc, một trận đau lòng xông thẳng vào tim nàng.
Thiên Hàm nhẹ nhàng từ phía sau, đưa tay muốn chạm vào người kia nhưng tay nàng một mực run rẩy, dừng lại giữa không trung, vô cùng lưỡng lự, không dám chạm vào người nữ tử, đành nói khẽ
“Nàng đừng khóc, đừng khóc, là ta có lỗi, nàng muốn chém muốn giết ta đều chấp nhận, nàng đừng khóc được không”
Bạch Nhược Y nghe hắn nhẹ giọng dỗ mình không hiểu tại sao lại càng thêm ủy khuất, không kìm nén được mà khóc thành tiếng, Thiên Hàm vô cùng lo lắng
“Nàng đừng khóc, nàng khóc làm ta đau lòng a”
Đưa tay lau nước mắt trên mặt người kia, lần này không còn do dự, tay xiết chặt hơn ôm người ngọc vào lòng, thành thành thật thật mà dỗ dành.
Sau một lúc thì Bạch Nhược Y cũng ngừng khóc, nàng nhớ lại chuyện tối qua, mặt nóng lên, không phải tối qua nàng cũng là dung túng để hắn làm bậy sao? Bây giờ biết trách ai đây?
Nàng học y thuật, độc dược cũng tinh thông, hôm qua chỉ cần nàng dùng một ít độc dược thì có thể giết người dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì sao nàng không làm vậy đây? Có lẽ thấy người kia là trúng dược lại là thân nữ tử nên nàng không thể xuống tay đi, ân, trong lòng nghĩ vậy nên cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Bạch Nhược Y không quay lại nhìn Thiên Hàm, đưa tay gỡ tay người kia ra khỏi người, giọng nói lạnh nhạt mang theo chất giọng khàn khàn cất lên kéo Thiên Hàm về thực tại.
“Ngươi mau đi đi, nếu để tiểu Thúy thấy được, nàng sẽ giết chết ngươi”
Thiên Hàm nghe nàng không có ý muốn giết mình cũng không có ý để mình chịu trách nhiệm, chắc có lẽ nghĩ mình là nữ tử đi, vội vàng đáp lại
“Sao ta có thể đi được chứ, nàng đã là người của ta, ta phải có trách nhiệm với nàng”
Bạch Nhược Y nghe vậy vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn Thiên Hàm
“Ngươi…..”
Thiên Hàm thấy nàng tức giận, cúi đầu, vẻ mặt như hài tử phạm lỗi, tay kéo kéo góc áo Bạch Nhược Y
“Là ta sai, nhưng nàng cũng không thể đuổi ta đi, không phải nàng biết y thuật sao, ta đang trúng độc có thể cầu nàng chữa giúp ta được không a?
Thiên Hàm thấy trong nhà toàn dược liệu, trên người Bạch Nhược Y cũng có hương thảo dược, đoán Bạch Nhược Y chắc chắn biết y thuật vì vậy đành phải mặt dày tìm lý do để được ở lại đây.
Nhắc tới trúng độc, giờ Thiên Hàm mới chú ý tới, độc đã không còn thậm chí nội lực của nàng còn tăng lên.
Này là sao chứ? Chẳng lẽ người trước mặt đã giải độc cho nàng, không thể nào đi, nàng ấy vẫn luôn ngủ say, giải độc lúc nào chứ?
Bạch Nhược Y thấy Thiên Hàm biểu cảm ngạc nhiên đang nhìn mình chằm chằm, mặt bất giác nóng lên, cả hai tai đều đỏ một mảng, xoay người vào trong tránh né ánh mắt kia.
Thiên Hàm định hỏi rõ thì ngoài cửa tiểu Thúy đã bước vào, tay bưng một chén cháo, không thèm nhìn tới Thiên Hàm
“Biểu tỷ, tỷ mau ăn đi a, cả đêm qua tỷ chưa ăn gì”
“Ân, cảm ơn muội”
Nhược Y xoay người, muốn ngồi dậy nhưng vô cùng khó khăn, cả người đau nhứt, vô lực, bị Thiên Hàm lăn qua lăn lại suốt đêm, không suy yếu mới là lạ.
Tiểu Thúy thấy biểu tỷ như vậy thì dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về Thiên Hàm
“Tên sắc lang nhà ngươi, hôm nay bổn cô nương sẽ giết chết ngươi”
Để chén cháo xuống bàn, tay chụp lấy cái chày gỗ dùng để giả thuốc gần đó, đuổi đánh Thiên Hàm.
Nhược Y nhìn tình hình trước mắt, tiểu Thúy đúng là đánh không chết không dừng lại, thở dài một hơi, nhẹ giọng gọi tiểu Thúy
“Tiểu Thúy, đừng làm loạn”
Tiểu Thúy dừng lại, thở dốc, rõ ràng đuổi đánh tên kia tốn khá nhiều sức của nàng
“Biểu tỷ, thân thể của tỷ…..!không phải tỷ không biết, sao có thể để hắn làm bẩn chứ”
Thiên Hàm nhân lúc tiểu Thúy ngừng lại, chạy tới bên cạnh Bạch Nhược Y đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào người mình, muốn uy cháo cho nàng ăn.
Tiểu Thúy nhìn hành động này của Thiên Hàm mà kinh ngạc, biểu tỷ của nàng cư nhiên để hắn chạm vào người, không hề có ý đẩy hắn ra.
Này có phải bị hắn lăn lộn tới mức tính cách cũng thay đổi rồi không a?
Bạch Nhược Y cũng cả kinh, nhưng thân thể của nàng lại không hề kháng cự trước hành động của Thiên Hàm, điều này cũng làm nàng thật khó hiểu.
Bạch Nhược Y nàng vô cùng ghét người khác chạm vào người, nàng dịu dàng, ôn nhu săn sóc, nhưng khí chất toả ra lại như cách người vạn dặm, chỉ được từ xa ngắm nhìn không được phép chạm vào.
Vậy mà nay Thiên Hàm lại như vậy dễ dàng ôm nàng vào người, nàng lại như vậy mà tiếp nhận, này là làm sao? Cuối cùng thân thể mệt mỏi vô lực cũng đành thuận theo Thiên Hàm không kháng cự.
Thiên Hàm thì vui vẻ uy từng muỗng cháo cho Nhược Y, không thấy thần sắc kinh ngạc của tiểu Thúy.
Đợi Bạch Nhược Y ăn cháo xong, nàng mới nhớ tới còn chưa biết tên người ta đâu
“Ta gọi tiểu Hàm, nàng tên gì a”
Nhược Y nhìn nhìn Thiên Hàm một chút, giọng nói lãnh đạm
“Ta tên Nhược Y, kia là tiểu Thúy, nhìn có vẻ chúng ta đều lớn tuổi hơn ngươi, sau này gọi tỷ tỷ đi”
“Sao có thể gọi nương tử là tỷ tỷ được chứ” Thiên Hàm lẩm bẩm nhưng vẫn bị Bạch Nhược Y nghe thấy
“Hửm?”
Thiên Hàm vội xua tay, cười hề hề trông vô cùng ngốc
“Vậy gọi nương tử tỷ tỷ a”
“Ngươi….”
“Cứ như vậy đi, nương tử”
Bạch Nhược Y tức giận nhìn Thiên Hàm, cô vội cúi đầu nhận lỗi nhưng vẫn không quên mở miệng ngậm miệng đều gọi nương tử.
Tiếp đó là dùng ba mươi sáu kế dụ dỗ Nhược Y để được ở lại.
Bạch Nhược Y lạnh nhạt, không để ý đến Thiên Hàm, mặt cho người kia tự biên tự diễn, không đồng ý cũng không phản đối.
Thiên Hàm cũng vì vậy mà mặt dày mày dạn ở lại, trong khi tiểu Thúy cực lực phản đối.
Thiên Hàm thì vui như mở hội còn tiểu Thúy thì đoán là tức sắp điên rồi đi.
– —————————
Tác giả: Độ hảo cảm của Bạch Nhược Y đối với Lăng Thiên Hàm: Âm vô cực
– Hàm: cuối cùng ta cũng gặp lão bà a (^3^♪.
Chỉ có điều hơi rắc rối..